← Quay lại trang sách

Chương 1202 Đàm phán (1)

Chỉ cần hắn không công khai đối kháng Vũ tộc, công khai từ bỏ nhiệm vụ, Chư Tiên Dao sẽ không phải chết. Nói trắng ra, nàng nhiều nhất chỉ là giống với Cố Khinh La, vĩnh viễn bị nhốt ở vũ cảnh, nhưng cũng sẽ không chết, thỉnh thoảng Tô Trầm còn có thể đến thăm nàng.

Đợi Chư Tiên Dao có một ngày già đi, sau khi tự nhiên tử vong, sự tình liền không giải quyết được gì.

Đây là biện pháp tốt nhất ứng đối điều kiện thứ ba của Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Cho nên Vĩnh Dạ Lưu Quang có thể không vội, lại không thể không vội.

Nói trắng ra, tín nhiệm mới là mấu chốt.

Tô Trầm trả lời: “Cái này đơn giản, nếu ta làm được, các ngươi đem bản vẽ chế tạo Tát Khắc Năng Hạch cho ta.”

Nghe được lời này, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng khẽ động lòng.

Bản vẽ chế tạo Tát Khắc Năng Hạch, Vũ tộc đương nhiên là có. Chỉ là thứ này độ khó chế tạo quá lớn, tài liệu cần thiết lại cực hiếm thấy, mặc dù là Vũ tộc có được bản vẽ, cũng không cách nào hoàn thành tái hiện, mà chỉ có thể chế tạo ra Tát Khắc Năng Hạch phiên bản ngâm nước. Hôm nay trang bị động lực của các cứ điểm di động lớn, chính là loại Tát Khắc Năng Hạch phiên bản ngâm nước này đang phát huy tác dụng.

“Ngươi cần bản vẽ Tát Khắc Năng Hạch? Chẳng lẽ ngươi tính cũng chế tạo một tòa Thiên Không Thành?”

Tô Trầm nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện Vũ tộc dốc sức cả tộc cũng chưa làm được, ta lại dựa vào cái gì làm được? Nhưng cho dù không thành tựu được Thiên Không Thành, cứ điểm di động vẫn có hi vọng. Ta giúp Vũ tộc khiến Thiên Không Thành một lần nữa cất cánh, nhưng đồng thời, cũng đổi lấy cho Nhân tộc ta vô hạn tiềm lực, đôi bên đều được lợi như thế, mới là ổn thỏa.”

Vĩnh Dạ Lưu Quang trầm ngâm một lát: “Như thế, tộc ta quá thiệt thòi. Nhân tộc được vật ấy, tiềm lực chiến tranh tất nhiên tăng mạnh.”

“Chung quy chỉ là tiềm lực mà thôi, tiềm lực cần thời gian mới có thể chuyển hóa thành thực lực. Với lại nếu không phải như thế, lấy đâu tín nhiệm, lại lấy đâu ra hợp tác?” Tô Trầm hỏi ngược lại: “Bản vẽ Tát Khắc Năng Hạch ở trong tay quý tộc mấy vạn năm, cũng chưa phát huy tác dụng gì, đến trong tay Nhân tộc ta, quá nửa cũng là bài trí.”

“Có ngươi, khó mà nói.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói thẳng. Luận tâm kế chính trị, Vĩnh Dạ Lưu Quang không thua Tô Trầm, thậm chí còn hơn.

Nhưng nói đến làm nghiên cứu, vậy lão ngay cả thúc ngựa cũng không theo kịp Tô Trầm.

“Ta sở trường chỉ là tăng lên cấp độ sinh mệnh, máy móc phát triển, không thuộc về thứ ta theo đuổi.” Tô Trầm trả lời.

Trong lòng lại lặng lẽ bỏ thêm một câu: lại thuộc về Nhân tộc ta theo đuổi.

Vũ tộc chưa thể làm được một lần nữa Thiên Không Thành huy hoàng, không có nghĩa là Nhân tộc không làm được.

Luận sức sáng tạo, Nhân tộc vượt xa Vũ tộc!

Sau khi định kế hoạch với Vĩnh Dạ Lưu Quang, Tô Trầm chuẩn bị rời khỏi. Đương nhiên trước khi đi, Tô Trầm đi một chuyến tới quốc khố củaVĩnh Dạ Lưu Quang.

Nếu Vĩnh Dạ Lưu Quang cho hắn lợi ích, đương nhiên không cần phí sức.

Đối với những tài nguyên bình thường Tô Trầm không thèm để mắt tới, thế nhưng đối với một số kinh thư bí điển truyền thừa của Vũ tộc và một số tài liệu quý hiểm thì Tô Trầm thực sự cảm thấy hứng thú.

Đáng tiếc lão già kia vô cùng giảo hoạt, những thứ tốt sẽ cất giấu mà không lấy ra, vì dụ như Vạn Độc Thiềm Thừ sau khi chết để lại không ít thứ tốt nhưng ở trong quốc khố lại không có. Vì vậy sau khi Tô Trầm đi một vòng cuối cùng lại chọn một khối Vũ Hoàng Thạch cùng với một Hắc Ngục Ma Kim.

Cái trước là khai quốc chi chủ Khô Thương Không Nhận của Vũ tộc lưu lại. Tuy hắn là một quốc chủ nhưng trên thực tế lại không đủ tư cách làm một quốc chủ, tư duy về chính trị kém, tính cách thì tự phụ kiêu ngạo, nhưng thực lực đó cũng có thể coi là thiên tài tu hành Vũ tộc, là người được cấp Áo thuật sư sớm nhất Vũ tộc, không chỉ có vậy, nghe nói còn đạt tới tình trạng lĩnh ngộ pháp tắc.

Mà Vũ Hoàng Thạch là một tảng đá mà năm đó Khô Thương Không Nhận để lại những pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ được, mặt trên để lại pháp tắc mà hắn cảm ngộ, người có tư chất thiên phú có thể lĩnh hội được.

Nhưng cho tới tận bây giờ cũng chư gặp người nào có thể tham ngộ thấu pháp tắc mà Khô Thương Không Nhận để lại.

Hắc Ngục Ma Kim là vật liệu quan trọng để chế tạo khôi lỗi cấp Thái Thản, tuy không có nó cũng có thể sinh sản ra phỏng chế phẩm nhưng chắc chắn sẽ không tốt bằng nguyên bản.

Lấy đi hai cái này, đưa kim diễm cho Vĩnh Dạ Lưu Quang, Tô Trầm bắt đầu lộ trình trở về.

Chính mình tạo ra phiền phức mình phải giải quyết, lúc này hắn phải nghĩ biện pháp để bình ổn trận chiến tranh này.

Thế sự thay đổi liên tục, tạo hóa trêu người, ngay cả Tô Trầm cũng không ngờ sự tình lại phát triển tới tình trạng hiện tại.

Mười hai hôm sau, Tô Trầm đi vào Đại Đô.

Chư Thần Hoàn đã ở đây chờ hắn.

“Sự tình xảy ra ta đã biết rồi.”

Chư Thần Hoàn nói:

“Ngươi xác định phải làm như vậy?”

Sắc mặt của Chư Thần Hoàn không tốt lắm, dù sao hắn là người khơi mào xuất chinh, lúc này lại phải dừng lại. Cho dù là vì cứu Chư Tiên Dao thì trong lòng Chư Thuần Hoàn cũng thấy khó chịu.

Tô Trầm cũng không quá để ý nói:

“Không còn cách nào khác, thủ đoạn của Vĩnh Dạ Lưu Quang ngoài dự đoán của ta, trận quyết đấu này hắn cho rằng hắn thắng. Mặc kệ thế nào Tiên Dao là nữ nhân của ta, ta không thể nhìn nàng chết.”

“Lý do này không đủ để thuyết phục ba vị quốc chủ. Quốc gia đại sự đâu có chỗ cho nư nhi tình trường.”

Tô Trầm cười:

“Ta cũng không tính thuyết phục bọn họ… Nhân vật như vậy, vốn không phải dùng để thuyết phục.”

Phong Bình cung.

Lý Vô Y nhìn Tô Trầm, Tô Trầm vẫn đứng như vậy, không kiêu không nịnh.

“Thì ra đây chính là cái gọi là đại hiền Nhân tộc, chính là một tiểu tử tuổi còn trẻ, quả nhiên là kỳ tài thiên phú.”

Hắn nói xong ánh mắt hơi ro rút lại, nói:

“Nhiên Linh… Ngươi thế mà đã Nhiên Linh! Vô Huyết trùng kích pháp, để ngươi thôi diễn bước này xem sao?”

“Vâng.”

Tô Trầm cũng không phủ nhận, trực tiếp gật dầu nói:

“Bệ hạ có bằng lòng?”

“Ngươi nguyện ý cho ta?”

“Ta tạo ra nó vốn không phải vì để giữ bí mật.”

“Để đánh đổi?”

“Ngài biết đó.”

Lý Vô Y cười ha ha nói:

“Thật thú vị, Tô Trầm, ngươi coi quốc gia đại sự là cái gì? Ngươi coi chiến tranh là cái gì? Do ngươi muốn đánh thì đánh, muồn dừng là dừng?”

Tô Trầm lắc đầu nói:

“Ta chưa bao giờ coi chiến tranh là trò đùa, lại càng không cho rằng ta có thể túy ý quyết định hoặc có ảnh hưởng tới nó. Vì nguyên nhân này, để ngăn cản trận chiến, ta nguyện ý trả cái giá phải trả.”

“Trả giá vậy còn chưa đủ, trừ phi ngươi đồng ý trọn đời không giao vô huyết trùng kích nhiên linh cho người thứ hai ngoại trừ ta!”

Lý Vô Y nói thẳng.

Tuy Vô huyết trùng kích nhiên linh pháp trân quý nhưng Tô Trầm giải quyết như vậy thì vật quý sẽ bị tan nát, trở nên không đáng giá.

Nếu Tô Trầm đồng ý từ nay về sau chỉ giao Vô huyết trung kích nhiên linh pháp cho Lý Vô Y thì ngưng chiến cũng đáng, chẳng qua Tô Trầm tuyệt không đồng ý chuyện đó.