Chương 1203 Đàm phán (2)
Tuy hắn vì Chư Tiêu Dao mà cúi đầu trước Vĩnh Dạ Lưu Quang, nhưng không có nghĩa hắn quên lời thề và sứ mệnh của mình. Vô Huyết trùng kích pháp là căn bản, bất luận thế nào cũng không thể chỉ giới hạn trong tay một gia tộc duy nhất nào, sẽ trở thành lợi khí lớn mạnh của người khác.
Nhưng thay đổi cho thích hợp một chút thì được.
Tô Trầm nói:
“Trong vòng mười năm, chỉ thuộc về Liêu nghiệp.”
“Không thể nào!”
Lý Vô Y kiên quyết phủ quyết:
“Vô huyết trùng kích pháp tồn tại thiên thu, ngươi muốn dùng mười năm để đánh đổi? Qúa mức buồn cười.”
Tô Trầm thở dài:
“Quốc chủ cũng biết, Vô huyết trùng pháp lợi ở Nhân tộc, tồn tại thiên thu, lại vì tư lợi của bản thân mà nắm giữ trong tay.”
Lý Vô Y trả lời một cách mỉa mai:
“Ngươi ngăn cản ta xuất binh không phải là vì bản thân ngươi sao?”
“Bệ hạ nói đúng, sự thật là như thế. Nhưng đừng quên điều kiện Liêu nghiệp xuất binh là do ta đặt ra.”
“Vậy ngươi càng phải coi là trân quý mới đúng.”
Tô Trầm nhếch miệng cười nói:
“Ngẫu nhiên là ta cũng có thể xa xỉ một chút.”
Lý Vô Y không nói nữa.
Nói đến bước này, kỳ thực ý tứ của đối phương đều đã bộc lộ rõ ràng.
Tô Trầm đang muốn thăm dò thái độ của Lý Vô y, đối với Lý Vô Y mà nói, ngừng xuất chinh không phải là không thể, quan trọng là hắn trả giá bao nhiêu.
Mà Lý Vô Y cũng hiểu thái độ của Tô Trầm, biết trong chuyện này trong lòng Tô Trầm quyết tâm đến cỡ nào.
Hai bên đều hiểu rõ điểm ấy, không hẹn mà cùng cười to.
Nụ cười này là vì sự việc đối phương.
Lý Vô Y nói:
“Sắc trời không còn sớm, Tô tiên sinh là khách phương xa tới, không bằng ở lại đây dùng bữa đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được!”
Tô Trầm cũng không khách khí đồng ý.
Tiệc rượu nhanh chóng được mang lên, ngoài trừ Lý Vô Y và Tô Trầm còn có Chư Thần Hoàn Vương Nhương và vài vị quan to liêu nghiệp bồi tọa.
Thế nhưng hiển nhiên là trong mắt Lý Vô Y chỉ có Tô Trầm.
Tô Trầm an vị bên người hắn, hai người ngồi cùng một bàn.
“Đến, đến, đến, Tô tiên sinh, dây là cá ở sông phân ánh vào tháng tư, đang lúc thịt màu mỡ nhất, mời Tô tiên sinh nhấm nháp.”
Lý Vô Y hiếu khách, tự mình gắp cá cho Tô Trầm.
Tô Trầm để cá vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp một chút, gật đầu tán thưởng nói:
“Quả nhiên là ngon, vừa vào miệng đã tan. Ngoại trừ Vô huyết pháp, không biết bệ hạ còn cảm thấy hứng thú với cái gì không?”
Lý Vô Y tiếp tục gắp rau cho Tô Trầm nói:
“Thượng phẩm cánh ưng yêu thú mắt vàng, lấy đầu nhọn cánh chim ưng hai tuổi chế thành, chỉ một đĩa này cần năm con chim ưng non mới hoàn thành… Vậy phải xem Tô tiên sinh có cái gì.”
Tô Trầm không khách khí cắn cánh chim ưng nói:
“Vương gia thật chú ý tới ẩm thực, cánh ưng này quả nhiên tươi mới… Kỳ thực bệ hạ có nghĩ tới rằng nếu ta có thể sáng tạo ra môn pháp môn Vô huyết thì tại sao không thể sáng tạo ra pháp môn tăng cường huyết mạch?”
Lý Vô Y nhíu mày lại nói:
“Xích độc thiên ngô, đặt vào trong bình dùng lửa nhỏ luộc ba ngày mới thấu. Vật ấy kỳ độc, nhưng vì độc mà mỹ vị vô biên, cố chế tác thì độc được, bằng không sẽ phản tác dụng. Không thể nhiều thực, tiểu thường… Tô tiên sinh có từng thành công chưa?”
Tô Trầm bắt đầu ăn rết độc:
“Tiêu Dao mị công chính là ta tăng cường.”
Lý Vô Y không giảng về đồ ăn nữa mà lâm vào trầm mặc khó hiểu.
Tô Trầm nói không sai, Vô huyết pháp rơi vào trong tay Lý Vô Y thật ra chưa chắc phát huy ra tác dụng lớn, phải là sức mạnh của huyết mạch tăng cường mới lại càng có ý nghĩa.
Tuy trong nhân loại có nhiều quý tốc bất mãn với pháp môn vô huyết Tô Trầm sáng tạo ra, nhưng sự thật là con đường huyết mạch cũng không bởi vì như vậy mà đoạn tuyệt.
Chỉ có điều trước đây huyết mạch làm căn bản Nhân tộc tăng lên, không chỉ tăng cường thực lực mà còn phụ trợ cho tu luyện. HIện tại không cần tu luyện theo trình tự tu luyện, nhưng có được huyết mạch sẽ thu được sức chiến đấu mạnh hơn so với không có huyết mạch.
Cho nên cho dù Tô Trầm mở rộng vô huyết pháp, huyết mạch cũng không phải là căn cơ trung tâm nhưng giá trị vẫn không giảm.
Chẳng qua đối với các đại quý tộc mà nói, bọn họ không muốn rút ngắn sự chênh lệch lẫn nhau.
Lý Vô Y không có ý tưởng này.
Cái này có nhiều nguyên nhân. Một mặt cũng giống như vừa nói, Vô huyết pháp không thể hoàn toàn thay đế huyết mạch, hơn nữa huyết mạch của Hoang thú không siêu việt như vậy, cho dù Tô Trầm thông dụng Vô huyết pháp thì địa vị huyết mạnh Hoang thú thần thánh cũng khó bị lay động. Thứ hai là hắn thân là một quốc chủ, rất nhiều góc độ cần cân nhắc tới bộ tộc, không thể chỉ nghĩ cho gia tộc của mình.
Cho nên nhu cầu của hắn với vô huyết pháp lũng đoạn không lớn như vậy.
Nếu Tô Trầm nguyện ý tăng lực lượng Hoang thú của Lý gia lên, cái này mới đúng là chân chính có giá trị.
“Ngươi có nắm chắc?”
“Hai năm, nếu trong vòng hai năm không thành công, ngươi hãy phát binh. Hai năm thời gian, Vũ tộc không thể khôi phục nguyên khí.”
Tô Trầm trả lời.
“Tăng lên trình độ nào?”
“Việc này khó mà nói, nhưng ta từng nghiên cứu qua huyết mạch Lý gia, ta có tự tin sau khi tăng lên khi huyết mạch Lý gia đấu chính diện với các đại vương tộc sẽ không thua.”
Trong bảy đại Hoang thú, huyết mạch của Lý gia khi chiến đấu chính diện là yếu nhất.
Nếu Tô Trầm có thể làm cho Lý Gia chính diện chiến dấu không bị thua các vương tộc khác thì đó chính là tiến bộ lớn nhất.
Lý Vô Y nói:
“Một năm.”
Tô Trầm nhíu mày nói:
“Chuyện này không phải là chuyện dễ, một năm hơi ngắn.”
Lý Vô Y thâm trầm nói:
“Ngươi nghĩ ta và ngươi hạ lệnh ngừng xuất binh dễ dàng sao? Tô tiên sinh, phải biết rằng thay đổi liên tục là tối kỵ trong trị quốc.”
Đây là quốc gia đại sự, kiêng kị nhất là hôm nay hạ lệnh này ngày mai hạ lệnh kia.
Mặc dù nói người mạnh chính trị thường có tính tùy ý, nhưng thay đổi mệnh lệnh bất cứ lúc nào cũng khiến người ta lên án.
Nếu không phải Tô Trầm trả cái giá đủ lớn, Lý Vô Y cũng không muốn.
Đối với sự khó xử của Lý Vô Y, Tô Trầm cười nói:
“Cái này đơn giản. Bách quan tình nguyện vì hòa bình, quốc chủ bệ hạ biết nghe lời phải, không phải là được sao?”
Quốc chủ tùy ý thay đổi chính sách đương nhiên không được, nếu là bách quan trần tình đương nhiên là một chuyện khác.
Vậy mới nói chính trị như một kỳ nữ, tùy ngươi trang điểm trên mặt ra sao cũng có thể biến trang phục theo dáng đấp mình cần.
Lý Vô Y cười lạnh:
“Tô tiên sinh đúng là đại tài, Bách quan Liêu Nghiệp ta, càng là do ngươi chỉ huy.”
Tô Trầm cười nói:
“Đương nhiên vẫn cần bệ hạ nể mặt.”
Lý Vô Y trầm mặc.
Hắn cúi đầu trong chốc lát nói:
“Ngươi từng nghiên cứu huyết mạch Lý gia ta?”
Tô Trầm giật mình.
Lý Vô Y đã nói:
“Lý Đạo Hồng… là do ngươi giết?”
Sáng sớm hôm sau, Tô Trầm xuất phát đi Không Sơn.
Hắn còn phải đi thuyết phục Sở Nguyên.
Chư Thần Hoàn tự mình đưa tiễn.
Trên đường còn không quên thổn thức:
“Lần này xem như ta phục ngươi rồi!”
“Phục ta cái gì?”
Tô Trầm hỏi.
Chư Thần Hoàn trừng mắt nhìn hắn:
“Ngay cả Vương gia cũng dám giết, sao có thể không phục?”