← Quay lại trang sách

Chương 1205 Khẳng khái (2)

Tô Trầm bay tới chắp tay nói với Sở Giang Ngọc:

“Thái Tử điện hạ.”

Sở Giang Ngọc xanh mặt nói:

“Mục đich của ngươi ta đã biết, chuyện xuất chinh Vũ tộc có thể dừng lại, ngươi trở về đi.”

A.

Cái này xong rồi?

Nhưng ngẫm lại cũng dúng.

Bảy đại vương tộc vốn là thông lẫn nhau, Tô Trầm đàm thỏa với Lý Vô Y, Lý Vô Y đã thông báo tin tức tới Sở gia.

Nếu nói Lý Vô Y cần phải mua chuộc nhưng Tô Trầm không cần mua chuộc Sở gia.

Vì vậy Sở Nguyên cũng không muốn gặp Tô Trầm, trực tiếp cho Sở Giang Ngọc ra mặt, ý tứ là yêu cầu của ngươi chúng ta đã biết, ngươi đi đi, nên đi chỗ nào thì đi.

Tô Trầm vui vẻ:

“Gấp cái gì, ta còn có chuyện quan trọng muốn nhờ Thái Tử điện hạ.”

“Chuyện gì?”

“Ta muốn gặp Khinh La. Nàng là thê tử của ta, ta gặp nàng không quá phận chứ?”

“Có thể.”

Sở Giang Ngọc lời ít mà ý nhiều, làm như Tô Trầm là vi rút, nói nhiều với hắn sẽ bị lây bệnh vậy.

“Ta còn muốn sinh mệnh nguyên chúc.”

Sở Giang Ngọc sắc mặt trầm xuống nói:

“Tô Trầm, ngươi đừng được một tấc lại đòi một thước!”

Tô Trầm không nhanh không chậm nói:

“Hoàn toàn trái ngược lại, ta luôn có chừng mực. Ta muốn sinh mệnh Nguyên Chúc mà không phải là muốn không. Ta bỏ tiền mua. Chính là vì Không Sơn nguyện ý đình chỉ xuất binh, ta cũng nguyện ý cảm tạ. Tuyệt không mượn cấm chú mà đi vơ vét tài sản.”

Nghe hắn nói như vậy, cơn tức trong lòng Sở Nguyên Ngọc cũng giảm đi nhiều nói:

“Ngươi muốn cảm tạ như thế nào?”

“Giúp các ngươi tăng thực lực của huyết mạch, thế nào?”

Sở Giang Ngọc vui vẻ nói:

“Tô Trầm, ngươi thật có lòng tốt. Trước đó đồng ý tăng huyết mạch của Lý Vô Y, hiện lại lại tăng huyết mạch của Sở gia. Ngươi thực làm cho ta không hiểu, ngươi muốn mượn cơ hội nghiên cứu huyết mạch của Sở gia sao?”

“Đã sớm nghiên cứu qua. Sở Hoài Lương Sở tiên sinh có độ dày huyết mạch cũng khá.”

Tô Trầm ung dung nói.

Lúc trước khi Sở gia phái người đuổi giết hắn, Sở Hoài Lương chết vào tay Tô Trầm, nếu không nhân cơ hội nghiên cứu một chút, Tô Trầm không phải là Tô Trầm.

Tuy sớm biết Sở Hoài Lương chết vào tay Tô Trầm, nhưng khi nghe nói như vậy Sở Giang Ngọc thiếu chút nữa phun một ngụm máu tưới.

Hắn trừng mắt nhìn Tô Trầm nói:

“Tô Trầm, Ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là muốn tăng thực lực của Nhân tộc mà thôi.”

Tô Trầm thành thật trả lời:

“Ta nghiên cứu vô huyết pháp là vì muốn tăng thực lực của Nhân tộc, hiện tại cũng là vì như vậy.”

“Vậy sao trước kia ngươi không làm?”

“Trước kia kết cấu nhỏ bé, luôn cảm thấy huyết mạch quý tộc là kẻ địch. Hiện tại không giống, Nhân tộc chính là Nhân tộc, quý tộc cũng là loài người, chỉ cần có thể thì phải đoàn kết lại.”

Tô Trầm chăm chú trả lời.

Nghe nói như thế, Sở Giang Ngọc cũng giật mình.

Một hồi lâu sau mới nói:

“Ngươi xác định ngươi có thể làm được?”

“Đù sao các ngươi cũng không tin tưởng, không phải sao? Ta làm được các ngươi sẽ kiếm được, không làm được các ngươi cũng không mất gì. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngay cả điểm ấy cũng không có tự tin, ta sẽ không dùng chuyện này để nói khoác.”

Tô Trầm trả lời.

Vô huyết trùng kích pháp đã thôi diễn đến tình trạng lay động ánh sáng, thực lực này không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Theo như lời hắn nói, với thực lực hiện tại thì chuyện đó không thành vấn đề, vấn đề cần lo lắng chính và thời gian.

Sở Giang Ngọc trầm mặc trong chốc lát mới nói:

“Ngươi cần bao nhiêu sinh mệnh nguyên chúc?”

“Càng nhiều càng tốt.”

“Ta xin chỉ thị của phụ vương.”

Sở Giang Ngọc phản thân trở về khoang thuyền.

Một lát sau Sở Giang Ngọc đi ra nói:

“Nhiều nhất mười chi, mỗi chi ngàn vạn nguyên thạch.”

“Được.”

Tô Trầm không do dự đồng ý, trực tiếp ném ra một nguyên giới.

Một cuộc mua bán mười ngàn vạn Tô Trầm cũng không hề chớp mắt, Sở Giang Ngọc nhìn cũng thấy hâm mộ, lộ ra nụ cười hiếm thấy nói:

“Nghe nói ngươi phát đại tài ở Vũ tộc, quả nhiên không sai. Tô Trầm, Ngươi có bao nhiêu lợi ích?”

“Mua mấy trăm chi không thành vấn đề.”

…….

Sở Giang Ngọc hận không thể lập tức giết người đoạt tiền.

Hắn không biết Tô Trầm chỉ tính toán đến thu nhập phổ thông mà thôi, những thu nhập đỉnh cấp có giá trị khó mà đánh giá được, hắn căn bản không tính vào đó.

Tô Trầm hào hiệp không áp chế cấm chú là khiến cho Sở Giang Ngọc sinh ra hảo cảm với hắn, từng khúc mắc dần biết mất, quan hệ hai bên hòa hoãn hẳn lên.

Một lần nữa đi tới Cố phủ, Tô Trầm đã là vị kahcsh quan trọng nhất của Cố gia.

Tuy Tô Trầm luôn khẳng định sẽ không dùng tạm đại cấm chú làm điều gì bất lợi cho Cố gia nhưng không cần hắn làm gì, chỉ dựa vào việc hắn nắm giữa tam đại cấm chú cũng đủ khiến cho Cố gia khách khí với hắn.

Huống chi hi vọng thoát ly khỏi ràng buộc còn đang đặt trên người hắn.

Nếu nói còn có người có thể giải quyết tam đại cấm chú thì người có hi vọng nhất chính là Tô Trầm.

Đương nhiên vào ban đêm Cố gia mở tiệc hoan nghênh ong trọng mời Tô Trầm tham dự, Sở vương Thái Tử tự mình bồi tọa, trách nhiệm của bọn họ chính coi chừng Cố giá, đương nhiên không hi vọng Tô Trầm và Cố gia quá thân thiết.

Tuy điều đó là không thể vì có quan hệ của Tô Trầm và Cố Khinh La, nhưng việc này cũng không trở ngại việc Sở gia cũng tham gia bữa tiệc.

Cái này cũng là một trong những nguyên nhân Sở Giang Ngọc không muốn thấy Tô Trầm, ngươi vừa đến, chúng ta đều bận rộn, tất cả đều chuyển mặt ra sau mông.

Tuy theo dõi nghiêm mật nhưng cũng không ngăn được khoảng thời gian phu thê.

Khi Tô Trầm tiến vào phòng Cố Khinh La, Sở Nguyên nhìn bóng lưng Tô Trầm mà thở dài, vẻ mặt giống như oán phụ bị vứt bỏ.

Thế nhưng vấn đề hắn quan tâm thì Tô Trầm hoàn toàn không quan tâm.

Tô Trầm quan tâm cái gì?

Nói thừa!

Làm phu thê, còn có thể là cái gì.

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người vất vả lắm mới gặp mặt một lần, đương nhiên phải ôn tồn một phen.

Hai người đều không phải là người bình thường, nói là một phen nhưng kỳ thực lại cày cấy tới bình minh cũng không phải là việc khó. Chỉ có điều dưới sự kháng nghị mãnh liệt của cái giường, đôi vợ chồng son mới miễn cưỡng dừng lại.

Cố Khinh La trong mắt tràn đầy nhu tình nằm trong lòng Tô Trầm, mang theo chút ghen tuông nói:

“Cho nên chàng vì nàng mà từ bỏ tất cả?”

“Không tính là từ bỏ tất cả, chỉ là nhượng bộ một chút thôi.”

Tô Trầm trả lời.

“Năm đó khi cầu hôn ta lại không thấy chàng hào hiệp như vậy.”

Cố Kinh La khẽ cắn Tô Trầm một cái.

Tô Tràm nở nụ cười.

Biết Cố Khinh La sẽ chuyển sang đề tài này.

Nghĩ một chút hắn nói:

“Hai chuyện này khác nhau. Ta thừa nhận, lúc này ta vì Tiêu Dao trả giá không ít, nhưng cũng có nguyên nhân. Đầu tiên là do Tiêu Dao gặp ta mà trở nên như vậy. Nếu do ta gây ra đơng nhiên phải giải quyết. Hai là liên quan tới tính mạng. Ta có thể tính toán nhiều chuyện, có thể cân nhắc, tính kế nhưng tính mạng lại không thể. Điểm mấu chốt là ta không thể nhìn người đàn bà của ta chết. Ba là… đây là tranh tài. Là trong lúc ta tranh tài cùng Vĩnh Dạ Lưu Quang. Ta không thể thắng hắn nên phải chịu thua. Vì không cúi đầu mà nhìn người đàn bà của mình chết, ta không làm được. Nàng ta như vậy, đổi thành nàng cũng vậy, bất luận thế nào ta cũng đều không để cho các nàng bị thương tổn.”