← Quay lại trang sách

Chương 1204 Khẳng khái (1)

Trong bữa tiệc hôm qua, Lý Vô Y nói câu “Lý Đạo Hồng là do ngươi giết”, giọng nói không lớn nhưng Chư Thần Hoàn lại nghe được, lúc ấy đã dọa hăn hồn phi phách tán. Khủng bố nhất là Tô Trầm còn dám thừa nhận.

Khi đó Chư Thần Hoàn đã nghĩ đám phán nhất định sẽ thất bại, không chừng Tô Trầm cũng đừng mong sống mà rời khỏi Vương cung.

Nhưng sự tình lại xảy ra ngoài dự kiến của hắn.

Tô Trầm chỉ nói nhỏ vài câu, Lý Vô ý không nói gì nữa.

Lúc này Chư Thần Hoàn không nhịn được hỏi:

“Rốt cuộc ngươi nói gì với bệ hạ để hắn không truy cứu mối thù giết con?”

Tô Trầm cười đáp:

“Cần gì ta nói gì? Bệ hạ là người rõ nhất, con trai hắn làm cho người khác chán ghét thế nào. Với hắn mà nói, hắn đã không coi Lý Đạo Hồng là con nữa mà là phiền toái. Chỉ có điều bị vướng bởi tình phụ tử, hắn không thể tự mình ra tay, trong lòng ước gì có người giúp hắn diệt trừ tai họa này.”

“Loại chuyện như vậy hắn sẽ thừa nhận?”

Tô Trầm trả lời:

“Đương nhiên là không, nhưng ta cũng không thừa nhận là ta giết.”

Sở dĩ Lý Vô Y cho rằng Tô Tràm giết Lý Đạo Hồng không chỉ vì Tô Trầm nghiên cứu huyết mạch Lý Gia mà còn vì Lý Đạo Hồng chết ở trong bí tàng ngọc thanh lam, mà Tô Trầm là người cuối cùng tranh đoạt bí tàng giành phần thắng.

Kể từ đó, hắn hoài nghi Tô Tràm là đương nhiên.

Nhưng Tô Trầm là người cuối cùng thắng và có huyết mạch cũng không nhất định hắn là hung thủ, một hồi hỗn chiến, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lần chỉ trích Tô Trầm này vốn không hiện thực.

Lý Vô Y chỉ ra, xác nhận, cũng là thăm dò, mọt loại vu oan.

Đúng là vu oan, mặc kệ Lý Đạo Hồng có phải là do Tô Trầm giết hay không, Hắn cũng sẽ mang tội danh chụp lên đầu Tô Trầm.

Về phần nguyên nhân, đương nhiên là tranh thủ nhiều điều kiện, nhiều chỗ tốt.

Về phần chân tướng…

Chân tưởng sớm đã bị bao phủ trong lịch sử, ngoài trừ đương sự, cũng không có ai biết được.

Đương nhiên Tô Trầm sẽ giải thích về nguyên nhân cái chết của Lý Vô Y, thế nhưng Lý Vô Y sẽ không tin tưởng, cũng không để ý.

Lý do thoái thác chỉ là bạc thang mà thôi.

“Ta hứa hẹn cho bọn họ một bộ luyển thể công pháp.”

Tô Trầm nói:

“Đường đường là một Vương gia, chỉ trị giá bằng một bộ luyện thể công pháp, ngươi đã biết địa vị của Lý Đạo Hồng trong mắt hắn rồi.”

Lý Vô Y muốn nhiều nữa nhưng Tô Trầm cũng không cho.

Không phải là luyến tiếc mà nếu cho nhiều hơn chứng minh mình chột dạ.

Cho nên trận đám phán này, bản thân cũng là tìm kiếm chân tướng.

Mượn lý do Lý Đạo Hồng chết để có được lợi ích, mà cũng có thể dùng lợi ích để thử Tô Trầm, thủ đoạn của Lý Vô Y có thể nói tương đương với lão đạo.

Sau trận đấu sức cùng Vinh Dạ Lưu Quang hắn đã biết được tính cách của vị quốc chủ này, cho nên Tô Trầm vẫn vững như thái sơn không hề vị Lý Vô Y dao động.

Đối với chuyện này Chư Thần Hoàn cũng chỉ có thể thán phục.

“Tô Trầm, ngươi cảm thấy Vĩnh Dạ Lưu Quang và quốc chủ ai mạnh hơn?”

Chư Thần Hoàn suy nghĩ một chút, hỏi một câu đại nghịch bất đạo như vậy.

Tô Trầm trả lời:

“Vĩnh Dạ Lưu Quang từng thắng ta, Lý Vô Y thì không.”

Chư Thần Hoàn không bất ngờ về câu trả lời này nói:

“Vũ tộc tiên thiên có cơ thể yếu ớt, bất luận là sinh sản hay chiến dầu đều yếu hơn chúng ta một bậc. Trải qua mấy ngàn năm cái này cũng từ từ suy yếu, thế nhưng khi Vĩnh Dạ Lưu Quang xuất hiện, lại cải tử hoàn sinh mạnh hẳn lên. Có điều cái này cũng không sao, dù sao một người mạnh cũng có hạn. Tuổi thọ của Vũ tộc dài nhưng cũng vẫn phải chết. Vĩnh Dạ Lưu Quang đã rất già, ngày hắn chết cũng không còn xa. Ta từng cho rằng, Vĩnh Dạ Lưu Quang chết rồi sẽ có cơ hội cho Liêu Nghiệp ta. Thật không ngờ… lại ra một Thiên Không Thành.”

Tô Trầm cười cười nói:

“Ngươi đang lo lắng ta giúp Vĩnh Dạ Lưu Quang thu hồi bảo vật sẽ dẫn tới Vũ tộc quật khởi?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Chư Thần Hoàn hỏi lại.

“Ta nghĩ ngươi nên quan tâm tới chắt gái của ngươi.”

“Không phải chỉ có ngươi mới có gia đình. Nói đi nói lại, lựa chọn lần này của ngươi không thể nào là vì dân vì nước được.”

“Vậy còn phải xem lý giải thế nào.”

Tô Trầm nói:

“Có thể lão nhân gia người nghĩ đây là lần thất bại của ta. Thế nhưng trong con mắt của ta, đây là khởi đầu của một cuộc chiến tranh mới.”

“Bắt đầu một cuộc chiên tranh mới?”

Chư Thần Hoàn suy nghĩ một chút nói:

“Nhưng ngươi đã đạt thành hiệp nghị với Vĩnh Dạ Lưu Quang.”

Tô Trầm ý vị thâm trường nói:

“Hiệp nghị trước quốc sự thì cũng không là gì, bao nhiêu chiến tranh đều bắt đầu sau hiệp nghị.”

“Nhưng mà Tiêu Dao…”

Chư Thần Hoàn im bặt không nói gì nữa.

Bởi vì hắn thấy được ánh mắt của Tô Trầm.

Đó là một ngọn lửa.

Một ý chí chiến đấu giống như một ngọn lửa.

Chư Thần Hoàn đã hiểu tâm tư của Tô Trầm nói:

“Ngươi không tính sẽ thực hiện hiệp nghị?”

“Không.”

Tô Trầm lắc đầu. Ta sẽ ngăn cản tam quốc xuất binh, thậm chí giúp hắn thu hồi hồn bất hủ và mắt hải thần. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ là người thắng cuối cùng.

Chư Thần Hoàn hoàn toàn không hiểu.

Tô Trầm lại không muốn nói tiếp.

Nói nhiều cũng vô vị, lão nhân chỉ cần biết, sự tranh đấu giữa hắn và Vĩnh Dạ Lưu Quang chưa chấm dứt mà mới chỉ bắt đầu.

Nhân tộc và Vũ tộc giao chiến, sớm đã không phải sự được mất của một thành một trì là có thể cân nhắc.

Vĩnh Dạ Lưu Quang thắng Tô Trầm một lần, nhưng cái này không chứng minh được điều gì.

Bởi vì hắn không thắng một cách triệt để.

Hắn rất tham lam, không mở rộng chiến công vì thế Tô Trầm có cơ hội tái khởi.

Phải biết rằng một đối thủ như Tô Trầm, căn bản hắn không thể khống chế được. Khi có cơ hội trực tiếp đánh chết mới là sự lựa chọn tốt nhất. Bỏ lỡ cơ hội lần này, ngày sau tất nhiên sẽ là phản kích dữ dội như mưa gió.

Nhưng mà tham lam vốn là bản chất của đại nhân vật, không có tham lam, không có dã tâm, bọn họ không có tư cách để trở thành đại nhân vật.

Năm đó Vĩnh Dạ Lưu Quang còn chưa phải là quốc chủ, hắn không thỏa mãn dưới một người mà trên vạn người. Hắn tham lam quyền lực nên lựa chọn mạo hiểm, cường đoạt quyền vị vốn không thuộc về mình mới có huy hoàng ngày hôm nay.

Cho nên hắn phải tham lam, phải có dã tâm.

Sẽ có một ngày hắn ngã vì dã tâm này.

Đây là kết cục mà Tô Trầm thiết tưởng cho hắn.

Thế nhưng trước đó, Tô Trầm sẽ thành thật hoàn thành tất cả điều kiện trong hiệp nghị.

Thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Trầm cáo từ rời khỏi.

Mấy ngày sau hắn đi vào cảnh nội của Không Sơn.

Chuyện đầu tiên tiến vào Không Sơn chính là thông báo tin tức với tam đại bí chủ trấn cửa ải, chuyện này cũng gần như là thông báo với phụ tử Sở gia là mình đã tới đây.

Hai ngày sau, Tô Trầm tới Tân Vũ Thành.

Còn chưa vào thành đã nhìn thấy một con thuyền lớn hình rồng ngang qua baafu trời ở phía xa.

Người đứng ở mũi tàu chính là Sở Giang Ngọc.

Sở Giang Ngọc vẻ mặt âm trầm đứng chắp tay sau lưng, giống như có người nào làm mất của hắn mấy ngàn vạn nguyên thạch vậy. Không đúng, Sở Giang Ngọc tình nguyện mất đi mấy ngàn vạn nguyên thạch cũng không muốn nhìn thấy người này.