Chương 1211 Hiệp nghị
Nhưng ít ra có Sở gia biết, Tô Trầm có thể ở cấp độ Diêu Quang giết Sở Hoài Lương, hiện tại trừ phi Sở Nguyên tự mình ra tay, nếu k hông sẽ không thể hi vọng vào người khác.
Động lực không đủ, đối thủ lại cường đại, tâm tư giết người diệt khẩu tự nhiên cũng phai nhạt đi nhiều.
Thế nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, chỉ cần Tô Trầm ở Cố phủ, thì Cố gia sẽ không bỏ qua suy nghĩ muốn hắn giải trừ bùa chú.
Không ai biết khi nào hắn bằng lòng thực hiện cam kết nên mới nghiên cứu phương pháp khiến Tô Trầm thay đổi chủ ý.
Với năng lực của Tô Trầm, không ai dám nói hắn không làm được.
Vì thế cho nên Sở gia cực kỳ ưu sầu, bọn họ theo dõi Tô Trầm rất chặt chẽ, thế nhưng cứ theo dõi như vậy thực sự rất mệt mỏi.
Hôm nay theo thường lệ Tô Trầm lại được Sở gia mời dự tiếc, trong bữa tiệc Sở Nguyên uyển chuyển hỏi Tô Trầm khi nào rời khỏi.
Tô Trầm nghĩ nghĩ trả lời:
“Hôm trước Cố gia tứ tổ đã nói với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Sơ Nguyên không hiểu vì sao Tô Trầm lại nói chuyện này, cũng chỉ có thể hòa cùng.
Tô Trầm trả lời:
“Lão bà hi vọng ta và Khinh La có thể sớm sinh một đứa con.”
Sở Nguyên ngây người, sau đó là sắc mặt đại biến.
Cố Tâm Dong đây là cứu giúp!
Khẳng định là như thế này.
Tô Trầm và Cố Khinh La sinh con, tương lai huyết mạch thức tỉnh đương nhiên sẽ phải tiếp thu tam đại cấm chú. Tô Trầm yêu thương không muốn nàng bị vây suốt đời ở Sở cảnh, nói không chừng sẽ nghiên cứu cách phá giải.
Thủ đoạn quanh có này nói trắng ra là lợi dụng tình thương vô cương của cha!
Nhưng vợ chồng người ta sinh con là điều bình thường, yếu cầu như vậy cũng không tính là quá phận?
Cho nên nhất thời Sở Nguyên cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới nói:
“Tô tiên sinh muốn sao?”
“Ta vẫn còn trẻ.”
Tô Trầm thản nhiên nói:
“Ta còn muốn làm nhiều việc, cũng sẽ đắc tội với nhiều người, có đứa nhỏ sẽ có nhiều nhược điểm.”
“Không sai! Giống như Chư Tiêu Doa vậy, bất lợi cho tiên sinh. Tiên sinh có kế hoạch lớn tạm thời không nên phân tán nhiều tinh lực.”
Rột cuộc Sở Nguyên tìm được chỗ đột phá, tràn đầy phấn khỏi khuyên can.
“Thế nhưng ta vẫn muốn có một đứa con.”
Tô Trầm nói một câu như hất nước lạnh vào Sở Nguyên:
“Ta không ở bên người Khinh La thường xuyên được, một mình nàng sẽ buồn, có đứa nhỏ bồi nàng cũng tốt.”
Nàng lúc nào chỉ có một mình!
Nàng có nhiều người hầu hạ như vậy, ngay cả một tia nhàm chán cũng không có!
Trong lòng Sở Nguyên hò hét, trên mặt lại chỉ có thể cười nói:
“Cũng đúng, cũng đúng, nhưng…”
Hắn “nhưng” cả nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Trầm lại nói:
“Thế nhưng nghĩ tới con của ta tương lai sẽ giống với Khinh La, bị vây ở Sở địa ta lại cảm thấy do dự. Nếu có thể, ta thật sự hi vọng con của ta sẽ không có huyết mạch Cố gia. Có lẽ ta nên nghiên cứu một chút về vấn đề này.”
Sở Nguyên hưng phấn nói:
“Cái này cũng được.”
Nếu đứa nhỏ sinh ra có thể bị phong ấn huyết mạch, cũng là một biện pháp.
Nhưng Tô Trầm lại nói:
“Nhưng điều này đối với đứa nhỏ thật không công bằng, hơn nữa ta có nhiều việc như vậy, chỉ hứa hẹn công pháp thôi đã có vài nhà, nào có thời gian chú ý tới nó. Một khi trước khi hoàn thành đã có đứa nhỏ, ta sợ là xong rồi.”
Ta có cần nói với ngươi là không cần đổi tới đổi lui như vậy? Ngươi nói nhiều “nhưng” như vậy rốt cuộc là muốn thế nào?
Sở Nguyên quả thực bị Tô Trầm bức tới điên rồi, chỉ có thể u oán nhìn Tô Trầm nói:
“Tô tiên sinh rốt cuộc có chủ ý gì, ngài cứ việc nói thẳng đi.”
Hắn cũng nhìn ra, Tô Trầm đang cố ý.
Hắn nói lời này tất nhiên có mục đích của chính mình.
Tô Trầm cười nói:
“Ta thật sự là có một chủ ý, có thể giải quyết vấn đề.”
“Biện pháp gì?”
Tô Trầm nhấm một chút rượu trước, ăn một khối thịt, nhìn Sở Ng uyên gấp đến độ không chịu được mới nói:
“Để Khinh La đi theo ta.”
Để cho Cố Khinh La đi theo Tô Trầm, đơn giản một câu, chính là để cho nàng rời khỏi Không Sơn, thoát khỏi khốn cảnh của Cố gia.
Cái này là một chuyện lớn.
Sở Nguyên trực tiếp lắc đầu nói:
“Tuyệt đối không thể, trách nhiệm của Sở gia là coi chừng Cố gia, không cho huyết mạch của Cố gia truyền lưu ra bên ngoài.”
“Không phải lo lắng huyết mạch Cố gia sinh sản lớn mạnh bên ngoài, cuối cùngkhôi phục lại. Trước dây không phải là không tránh được, cũng không thấy người nào làm được. Đã qua ba ngàn năm, hậu nhân của Cố gia cũng đã từ bỏ ý nghĩ như thế.”
Sở Nguyên nghiêm mặt nói:
“Vậy thì là do thực lực bọn họ không đủ, chịu bị chúng ta tiết chế. Nếu như có một lực lượng của huyết mạch Cố gia xuất hiện ở bên ngoài và phát triển lớn mạnh thì phục hòi laiuj chỉ là vấn đề sớm muộn. Dù sao dã tâm luôn móc nối với sức mạnh.”
Lời này Tô Trầm không thể không thừa nhận.
Hiện tại Cố gia không có dã tâm không có nghĩa tương lai không có dã tâm, dã tâm trực tiếp móc nối với thực lực.
Giả thuyết nếu có một này huyết mạch Cố gia phát triển lớn mạnh ở bên ngoài, trở thành thế lực đỉnh cao thì chuyện khôi phục lại hào quang là chuyện ván đã đóng thuyền, đối với thế giới này mà nói, ba ngàn năm cũng không tính là quá lâu.
“Chúng ta có thể không cần đứa nhỏ. Nếu như có một ngày, ta muốn có con, ta đương nhiên sẽ tìm phương pháp xáo huyết mạch truyền thừa, nếu không làm được ta sẽ đưa đứa nhỏ về Không Sơn, tiếp tục chịu Sở gia giám sát. Thế nào?”
Tô Trầm lại thành khẩn n ói:
“Các ngươi có thể coi như ta trở thành người giám sát bên người Khinh La.”
Sở Nguyên bất đắc dĩ nói:
“Ta đương nhiên tin tướng Tô tiên sinh. Nhưng Tô tiên sinh, có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ. Sở gia có trách nhiệm giám sát Cố gia, là nghị định của bẩy nước, là trọng trách quan trọng của Sở gia. Nếu ta thả người thì điều đó có ý nghĩa là bội tín, bội nghị, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
Tâ Trầm nói:
“Ta biết. Nhưng ước định là do người lập, đương nhiên cũng có thể do người phá bỏ. Nếu minh ước là do bảy nướ chế định, chỉ cần bảy nước đồng ý cho ngoại lệ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nghe nói như vậy, Sở Nguyên vui vẻ nói:
“Đó là đương nhiên. Nếu bảy nước đều đồng ý, quy tắc tuyệt đối có thể phá!”
Theo như lời của Tô Trầm nói, bảy quốc ký kệt hạn chế, chỉ cần bảy nước đồng ý, đương nhiên có thể phá vỡ.
Thậm chí có người từng nói qua: loại hiệp ước này, ngày tồn tại chính là ngày phá đi…
Tô Trầm lập tức nói:
“Vây ngươi lập tức đi đầu cho ta đi.”
Sở Nguyên:
“….”
Tuy không tình nguyện, Sở Nguyên vẫn gật đầu.
Chỉ cần Tô Trầm có thể thuyết phục sáu nước kia chịu thả người, Cố Khinh La có thể ra khỏi Không Sơn.
Chuyện tới mức như vậy. cũng chỉ có thể mặc kệ sáu nước kia.
Không ngờ giây tiếp theo Tô Trầm cười nói:
“Vậy đi. Đúng rồi, còn có tin tức tốt quên chưa thống báo với Sở vương.”
“Chuyện gì?”
Sở Nguyên sửng sốt, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Tô Trầm nói:
“Sáu nước kia đã đồng ý.”
Cái gì?
Sở Nguyên suýt nữa thì nhảy lên.
“Điều đó là không thể!”
“Mời bệ hạ xem.”
Tô Trầm đưa ra sáu phong thư trước mặt Sở Nguyên.