Chương 1210 Gặp lại bạn cũ (2)
Giang Tích Thủy không phải là Thái Tử, với thân phận của hắn có thể trở thành phó quân chủ đã là đỉnh cao. Nếu trở thành quân chủ, nắm giữ quyền to của Trấn Hải quân sẽ có thể uy hiếp tới vị trí của Thái Tử, ai biết sau khi chưởng binh quyền sẽ xảy ra chuyện gì?
Năm đó Giang Tích Thủy tới Long Tác đọc sách chính là vì tránh hiềm nghi.
Cũng vì vậy mà biểu hiện trong lòng không muốn soán vị, hiện tại hắn và Thái Tử Giang Thiếu Hoành quan hệ cũng không tệ.
Nhưng không tệ vẫn là không tệ, đồng ý cho ngươ làm phó quân chủ dã là khai ân, lại muốn trèo lên trên thì tuyệt đối không thể.
Tô Trầm cười nói:
“Ta biết, nhưng nếu chỉ là làm tạm một quãng thời gian?”
Giang Tích Thủy sửng sốt nói:
“Có phải ngươi có chuyện gì cần Trấn Hải quân ta hỗ trợ?”
Tô Trầm gật đầu.
“Nếu như vậy ta có thể giúp ngươi nói với quân chủ, hẳn là có thể…”
“Không được!”
Tô Trầm lắc đầu nói:
“Việc này lớn, ta cần một người thực sự tín nhiệm ta, cũng đồng ý vì ta mà phụ trách gánh vác tổn thất.”
Nghe được nguyện ý gánh vác tổn thất, Giang Tích Thủy híp mắt nói:
“Hành động quân sự?”
Tô Trầm gật đầu nói:
“Dù sao Thủy Trạch cũng muốn đánh nhau. Vũ tộc lại không thể đánh, không bằng đổi mục tiêu khác.”
Cơ Hàn Yến nói:
“Tô Trầm có thể ngươi còn không biết, quan hệ giữa Nhân tộc và Hải tộc không kém như Vũ tộc và Bao tộc. Tuy vạn năm cũng từng xảy ra xung đột nhưng phần lớn thời gian đều là bằng hữu.”
Khác với các quốc gia khác, tuy Thủy Trạch giáp với Hải tộc nhưng thật sự không phải là kẻ địch của bọn hắn.
“Ta biết, ta không nói các ngươi đánh Hải tộc, chỉ là đối phó với động vật biển.”
Tô Trầm nói.
Nghe nói như thế, Giang Tích Thủy và Cơ Hàn Yến đồng thời thở phào nhẹ nhõm nói:
“Nếu đối phó động vật biển thì không vấn để, trên thực tế những năm gần đây, Thủy Trạch và Hải tộc cũng thường xuyên cùng nhau đối phó động vật biển.”
Sở dĩ Thủy Trạch và Hải tộc không phải là kẻ địch chính là vì trong biển có động vật biển cực lớn tồn tại.
Người thường khó có thể tưởng tượng sức mạnh của loài thú tộc biển này, hình thể của chúng lại càng to lớn, số lượng lại nhiều, khí lực mạnh, so với Thú tộc lục địa thì kinh khủng hơn nhiều.
Nếu như nói yêu thú tỏng mặt đất còn tương đối ít thì yêu thú trong biến giống như cái đầu Cóc vạn độc là cả một đám lớn.
Đương nhiên chỉ đơn thuần là cái đầu không có nghĩa là chúng lợi hại hơn Hoang thú, bản chất của động vật chính là yêu thú, thế nhưng hinh thể khổng lồ dẫn tới bản thân có sức mạnh to lớn cũng vượt qua nhiều đồng loại.
Nói đơn giản chính là giống như lãnh chúa yêu thú, thực lực của động vật biển có thể vượt qua đẳng cấp tương quan.
Cấp lãnh chúa tương đương với lục địa vương cấp, vương cấp tương đương với lục địa hoàng cấp, hoàng cấp tương đương với Chúa tể cấp, Chúa tể cấp tương đương với Hoang thú.
Dưới khái niệm như vậy, có thể tưởng tượng được sinh hoạt của hải tộc cực khổ.
Hoang thú không tồn tại nhưng Chúa tể ở đó.
Trong biển có một số động vật biển cấp Chúa tể tùy ý làm dữ mà Hải tộc còn có thể tồn tại một cách ngoan cường, bản thân đã là một kỳ tích.
Mà sở dĩ như vậy chính là do Thủy Trạch ủng hộ họn họ.
Tuy động vật biển sống trong nước nhưng không có nghĩa là chúng không thể lên bờ, trên thực tế có một số bộ phận có thể lên bờ chri là chúng yêu thích cuộc sống dưới nước nên không muốn lên bờ.
Nhưng không ai có thể biết được khi nào phát sinh chuyện lên bờ.
Vì để tránh động vật biển lên bờ tàn sát bừa bãi, đương nhiên Thủy Trạch bảo vệ Hải tộc, thông qua bọn họ ngan cản động vật biển.
Chính vì nguyên nhân này Nhân tộc và Hải tộc có quan hệ không tệ, tuy khó tránh có lúc mâu thuẫn nhưng tổng thể vẫn là xu hướng tốt.
Tô Trầm muốn đánh động vật biển, chuyện này không thành vấn đề, Giang Tích Thủy đương nhiên không có ý kiến.
“Nếu là cấp Chúa tể?”
Tô Trầm hỏi.
“Chuyện này… nếu kế hoạch thích đáng, không quá mạo hiểm, cũng không phải là không thể cân nhắc.”
Giang Tích Thủy nghĩ một hồi trả lời.
Tô Trầm lại hỏi:
“Vậy nếu một đoàn Chúa tể? Nếu chủ động tiến công sào huyệt Chúa tể?”
“…”
Giang Tích THủy và Cơ Hàn Yến đồng thời choáng váng.
Giang Tích Thủy không nhịn được sờ trán Tô Trầm.
Ngươi không nóng mà?
Ngay cả Cơ Hàn Yến cũng mất đi sự cao quý, lắp bắp nói:
“Tô Trầm, ngươi không sao chứ? Chú tể trong biển có thực lực tương đương với Hoang thú, chuyện như vậy vốn là không thể, đó là đi chịu chết!”
Tô Trầm lại khẽ lắc đầu nói:
“Chỉ là đồn nhảm mà thôi. Sở dĩ Hoang thú ẩn nấp không ra không phải bởi vì chúng có tên là Hoang thú, mà là vì lực lượng của chúng quá quá lớn, lớn đến mức thiên địa không có chỗ chữa cho nên chỉ có thể ngủ đông. Vì thế gian này đã quyết định hạn mức sức mạnh tối đa. Nếu chúa thể có thể tự do hành động trong biển, điều này cũng có nghĩa là bọn chúng không thể đạt tới mức độ Hoang thú.”
Giang Tích Thủy vội hỏi:
“Ngươi không hiểu, chúng nó vốn không thể đạt tới mức độ Hoang thú, nhưng trong môi trường biển thì sức mạnh của bọn họ thay đổi tăng trưởng. Loại sức mạnh phá hủy long trời lở đất, người chư từng trải qua sẽ không hiểu được.”
Tô Trầm trả lời nói:
“Ta từng gặp Hoang thú.”
“…”
Sau đó Tô Trầm nở nụ cười nói:
“Đương nhiên, ta biết cho dù không đạt đến cấp độ Hoang thú nhưng nhóm Chúa tể này cũng không phải dễ đối phó. Nhưng vì kế hoạch của ta ta phải làm như vậy. Có điều các ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn các ngươi đi phân tán lực chó ý của bọn chúng một chút, không phải thực sự đem Trấn Hải quân đến đánh.”
“Cho dù như vậy cũng quá mạo hiểm, phụ vương sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Giang Tích THủy lắc đầu.
“Hắn sẽ đồng ý.”
Tô Trầm tự tin nói.
Giang Tích Thủy sửng sốt nói:
“Dựa vào cái gì?”
“Đó chính là chúng ta muốn nói.”
Giang Tích Thủy ở lại Cố gia ba ngày, không ai biết trong ba ngày này bọn họ nói chuyện gì.
Nhưng ba ngày sau Giang Tích Thủy mang theo Cơ Hàn Yến trở về, nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Tô Trầm vẫn không có ý muốn đi.
Mỗi ngày chỉ ở lại Cố phủ cùng với Cố Khinh La, cũng không nghiên cứu gì, cứ như vậy chớp mắt đã hai tháng trôi qua.
Điều này làm cho phụ tử Sở gia khổ sở.
Ngươi nói sự tình Tô Trầm đều đã làm tốt, còn ở lại đây làm gì? Không có chuyện gì thì sớm rời đi đi.
Nếu không sẽ giết hắn.
Sau khi Sở Hoài Lương thất bại, tâm tư Sở gia muốn giết hắn đã vơi đi rất nhiều, quan trọng nhất chính là Tô Trầm tuân thủ theo hiệp nghị, không khuếch tán cấm chú. Nhìn hành vi của hắn hai năm qua, người này vẫn luôn thủ tín, ánh mắt của hắn vẫn nhìn xa mà không phải ở dưới chân.
Có lẽ trong mắt Sở gia thì tam đại cấm chú rất quan trọng nhưng trong mắt Tô Trầm thì sớm ném ra sau đàu.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là thực lực của Tô Trầm.
Tô Trầm nhiên linh.
Không chỉ có nhiên linh, còn có mười vòng ảo thuật sư.
Trong hai cảnh giới quan trọng đó, có ý nghĩa là thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Hai năm gần đây, những thổ phỉ có nhãn lực đều không dám tìm tới Tô Trầm gây phiền toái, cho nên thực lực nhiên linh và mười vòng ảo thuật sư không có cơ hội triển khai.