Chương 1213 Dự triệu (2)
Cố Khinh La vui mừng vô cùng.
Nàng vui mừng là vì từ giờ có thể ở cùng với Tô Trầm.
Một ngày này, Cố phru mở tiệc chúc mừng.
Ngay cả vài vị Cố gia lão tổ tông chưa từng ra mặt cũng xuất động, có thể thấy được Cố Khinh La được ngoại lệ ra ngoài đã có ảnh hưởng to lớn.
Nhưng đối với đương sự Tô Trầm và Cố Khinh La mà nói thì chuyện này không tính là gì.
Lực chú ý của bọn họ tập trung vào Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Nguyên Cốt Quyền Trượng phóng ra một ánh sáng nhu hòa tạo thành hình ảnh những chữ nhỏ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị linh hồn tinh não của Tô Trầm nhớ kỹ.
Khi hình ảnh biến mất, Tô Trầm bắt đầu mặc niệm, Cố Khinh La nhanh chóng ghi lại.
Nhanh chóng hoàn thành ghi chép liên quan tới công pháp tăng cường huyết mạch đại phong.
Đúng vậy, bọn họ đang làm công tác trước kia Tô Trầm đã hứa hẹn.
ở trong mắt người khác muốn thành công phải cần tới một năm mới có thể hoàn thành, nhưn với Nguyên Cốt Quyền Trượng dưới dự trợ giúp của linh tồn tinh não thì chỉ nháy mắt là có thể hoàn thành, chỉ cần trả giá một ít nguyên tinh.
Đương nhiên chuyện này không đơn giản như vậy, Nguyên Cốt Quyền Trượng chính là tiên đoán tương lai, muốn tìm đáp án chưa bao giờ tìm tới thì nhất định phải có được năng lực và điều kiện tìm ra đáp án.
Cho nên vật nà cũng chỉ có Tô Trầm mới có thể sử dụng được, nếu là người khác dùng Nguyên Cốt Quyền Trượng, cho dù cung cấp nguyên tinh cũng vô dụng, bởi vì đại bộ phần người trong tương lai cả đời cũng không làm ra đột phá gì.
Nguyên Cốt Quyền Trường tiết kiệm được thời gian, loại này chỉ cần trên lý thuyết ngươi có thể làm được thì hiện tại có thể giúp ngươi thực hiện.
Cho nên chỉ trong một đêm, Tô Trầm đã có được sáu phần công pháp tăng huyết mạch, phân đầu tiên của Thủy Trạch đã giao trước cho Giang Tích Thủy.
“Cái bảo bối này thật là tốt!”
Nhìn kết quả vốn cho rằng sẽ tốn hơn một năm làm việc của Tô Trầm, nay lại hoàn thành trong một đêm, Cố Khinh La thở dài nói:
“Đúng rồi, sao chàng không làm sớm một chút?”
“Có được dễ dàng bọn họ sẽ không quý trọng. Cũng không thể nói thật cho bọn họ biết, đồ vật bọn họ phải trả giá to lớn để đánh đổi, ta lại chỉ dùng một buổi tối là có thể hoàn thành phải không? Không vội, để cho bọn họ một chút thời gian. Dù sao trước đó đã hứa là sẽ giao phó trong vòng ba năm.”
Cố Khinh La nhìn Tô Trầm với hai mắt sáng rõ nói:
“Là chàng giảo hoạt nhất, cái gì cũng đều tính kế.”
“Được rồi, không nói cái này, kế tiếp tới phiên nàng.”
“Ta?”
Cố Khinh La giật mình nói:
“Ta cũng phải?”
“Huyết mạch Cố gia là đệ nhất huyết mạch của Nhân tộc, nếu có thể tăng lên đương nhiên sẽ trở thành đỉnh cao. Lại nói tuy ngươi lúc này được tự do nhưng đi theo ta sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Chiến y thiên không tuy mạnh nhưng không thể cho ngươi vô địch. Phải làm công pháp thay đổi huyết mạch, bất luận thế nào ta không thể để ngươi g ặp chuyện không may.”
Nghe nói như thế, trong lòng Cố Khinh La đầy mật ngọt.
Tô Trầm không giống như những nam nhân khác, nói cái gì đi theo ta quá nguy hiểm, ngươi không nên đi theo ta, mà là cố gắng đánh vỡ gông xiềng vì Cố Khinh La, nâng cao thực lực cho nàng. Phải nói rằng đây mới là một loại trách nhiệm mà đáng trượng phu nên làm.
Lần hiến tế mới lai bắt đầu.
Nguyên tinh biến mất nhưng hình ảnh lại không xuất hiện.
“Cấp nguyên tinh lãnh chúa không thể tiên đoán sao?”
Tô Trầm nhíu mày nói.
Suy nghĩ một chút Tô Trầm lại hiến tế lần thứ hai, lần này hắn thả một viên nguyên tinh vương cấp, còn có một cây chi sa và một số vật liệu phụ trợ.
Cho nên nói đi đường tắt cũng cần phí tổn, chỉ là những tài liệu này cần không biết bao nhiêu tâm tư và nguyên khí mới tìm về được, Tô Trầm lại chỉ vì muốn biết trước một đáp án mà bằng lòng trả giá.
Lời tiên đoán rốt cuộc cũng hiện ra.
Có điều lời tiên đoán không phải là công pháp mà là một hình ảnh quái lạ quỷ dị.
Đó là môt ngọn lửa cháy hừng hực, bốn phía đều có nước biện dâng trào. Bầu trời là một mảng mây đen giăng kín, bão táp đang điên cuồng vọt xuống, uy thế khủng bố trong hình ảnh xuyên thấu tới lòng người xem, khiến cho người xem cảm nhận được khủng bố lớn lao.
Ngay trong hắc ám mù mịt, bên trong ngọn lửa hừng hực có một bóng người lay động.
Nhìn kỹ thì người này rõ ràng là Cố Khinh La.
Nàng xuyên qua bão táp, nhảy vào trong ngọn lửa, ngọn lửa kia không thể gây tổn thương cho nàng, cả người đều phòng ra hào quang mãnh liệt.
Sau đó nàng quay đầu lại nhìn.
Cái nhìn này đúng là đang nhìn Tô Trầm đối đầu với Cố Khinh La.
Sau đó Cố Khinh La há mồm nói gì đó nhưng lại không nghe thấy cũng không nhìn rõ.
Tiếp theo là bịch một cái, toàn bộ hình ảnh đều tan thành may khói.
Tô Trầm và Cố Khinh La ngạc nhiên không nói gì.
Một lúc sau, Cố Khinh La mới nói:
“Chuyện này… đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao tiên doán phương pháp tăng huyết mạch Cố thị mà lại nhìn thấy hình ảnh quỷ dị như vậy. Lẽ nào chuyện này có nghĩa là ngày nào đó Cố Khinh La sẽ gặp tình huống như vậy?
Cái này là tốt hay là xấu? là cát hay hung?
Tô Trầm không tìm được đáp án, chỉ là sâu trong đáy lòng cảm nhận được một tia bất an.
Ngày thứ ba sau khi được tự do, Tô Trầm mang theo Cố Khinh La về Vô Cực Tông.
Vừa tới Vạn Kiếm sơn lại thấy trên núi có khói lửa lên tới tận trời.
Lửa khỏi này không phải là lửa khỏi mà là từng đạo kiếm khí tung hoành, từng pháp tướng bay lượn, bay thẳng lên chấn động mây xanh.
Đây là Vô Cực Môn, mấy chục ngàn đệ tử chào đón môn chủ của bọn họ, chào đón đại hiền của Nhân tộc, người khai sáng ra vận mệnh của Nhân tộc trở về.
Cố Khinh La nhìn giật mình nói lớn:
“Vô Cực Tông đã nhiều đệ tử như vậy sao?”
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ đó.”
Tô Trầm thổn thức nói:
“Đây là do bọn Lý Sùng Sơn làm tốt! Tông chủ như ta chỉ ngồi mát ăn bát vàng, không làm việc đàng hoàng.”
Cố Khinh La liếc mát nhìn hắn nói:
“Đó là, chàng muốn tiêu dao tứ hải, gieo vạ các tộc, càng muốn cứu mỹ nhân, trí đoạt phương tâm, nào quay đầu nhìn lại những thứ này.”
Tô Trầm ngửa mặt lên trời cười ha ha, không nói tiếp đề tài này.
Phương xa là Lý Sùng Sơn đã chạy tới, nhìn thấy Tô Trầm cùng nhau thi lễ:
“Bái kiến Tông chủ!”
Tô Trầm vội nói:
“Mọi người không cần đa lễ, đều là người một nhà.”
Lý Sùng Sơn nghiêm mặt nói:
“Chính là người một nhà mới càng phải biết lễ. Vô Cực Tông bây giờ đã vượt xa lúc xưa, gia đại nghiệp đại, nếu như không có quy củ sao có thể được?”
Thời đại này lễ chính là bổ sung pháp một cách hữu hiệu, về phương diện khác càng phải sâu mạnh hơn pháp. Dù sao pháp là cưỡng chế, có tôn trọng pháp hay không quyết định thực lực cá nhân, mà lễ thì phát ra từ nội tâm.
Những người không tôn trọng dân chúng, tùy ý tàn sát, thường không phải là pháp mà là lễ.
Chính vì vậy lễ có ý nghĩa rất nặng, nghe Lý Sùng Sơn nói như vậy, Tô Trầm không nói lại nữa nhận cái cúi đầu của mọi người.
Sau đó mọi người cùng về núi.
Tô Trầm nói:
“Vô Cực Tông hiện có bao nhiêu người?”