Chương 1217 Triệu tập
Vô Cực Tông có Hóa Ý cảnh là việc vui lớn, mà việc vui không qua bao lâu, lại có một việc vui: Thạch Khai Hoang tấn thăng Nhiên Linh.
Thạch Khai Hoang kẹt ở Diêu Quang cảnh mấy chục năm, trước kia hắn tạp huyết mạch, Diêu Quang là điểm cuối, về sau Tô Trầm hoàn thành Phi Tiên Tâm Pháp tầng thứ năm, Thạch Khai Hoang dựa vào tu luyện cũng có thể tăng lên. Nhưng một trận chiến ở Bạo tộc mang đến thương thế tai hoạ ngầm vẫn chưa trừ tận gốc, khiến hắn chẳng thể tấn thăng.
Thẳng đến khi Tô Trầm tìm được phương pháp đan văn, mở con đường thành đan, dùng lại dùng Nguyên Cốt Quyền Trượng, mới rốt cuộc có cách giải trừ tai hoạ ngầm cho Thạch Khai Hoang.
Thạch Khai Hoang là một người cuối cùng trong Thiên Uy thất hùng tiến vào Nhiên Linh, nhưng cũng là một người náo nhiệt nhất.
Hôm nay hắn tấn thăng, Tô Trầm làm một buổi tiệc lớn ăn mừng vô cùng náo nhiệt cho hắn, toàn bộ mọi người thoải mái chè chén, ngay cả bản thân Thạch Khai Hoang cũng uống tới mức lão lệ tung hoành, túm Tô Trầm nói không ngừng, hoàn toàn không có tôn nghiêm của sư phụ ngày xưa, có thể thấy được ý nghĩa của việc này đối với hắn.
Cuối cùng vẫn là Sở Anh Uyển đem hắn lôi đi.
“Lão gia tử đêm nay rất hưng phấn.”
Tiệc rượu qua đi, mọi người giải tán. Trở lại Tiên Nữ Phong, Cố Khinh La nói với Tô Trầm như thế.
Tô Trầm chắp tay đứng ở vườn hoa, ánh trăng như nước, chiếu vào đầu vai hắn.
“Có thể lý giải, đạo sư năm đó từng cho rằng vô huyết trùng kích Phí Huyết đã là cực hạn đời hắn. Hôm nay cực hạn cuộc đời có một lần nhảy vọt, choáng váng một phen cũng không kỳ quái.”
“Vậy còn chàng? Vì sao ta chưa từng thấy chàng hưng phấn vì thành tựu của mình?”
Muốn nói Tô Trầm không hưng phấn vì thành tựu của mình là giả, nhưng Tô Trầm rất rõ, thành tựu của mình bây giờ là xây ở trên cái gì, trừ chính hắn cố gắng, Vi Sát Chi Nhãn, linh hồn tinh não và Nguyên Cốt Quyền Trượng đều là mấu chốt.
Muốn làm được việc, nhất định phải mài vũ khí trước, chính là vì có những vũ khí sắc bén này, hắn mới có thể mọi việc đều thuận lợi ở trên con đường thăm dò.
Mà trong toàn bộ những vũ khí sắc bén này, Vi Sát Chi Nhãn lại là bắt đầu, ngọn nguồn của tất cả.
Nếu nói linh hồn tinh não và Nguyên Cốt Quyền Trượng còn là hắn dựa vào bản lãnh của mình kiếm được, như vậy Vi Sát Chi Nhãn lại khác.
Tô Trầm vĩnh viễn sẽ không quên đầu đường sương tuyết bay loạn kia, lão ăn mày ở không trung ném một phát. Nhưng tới bây giờ, hắn cũng không biết lão ăn mày là người nào, chính bởi vậy, ở trong cảm nhận của hắn vĩnh viễn tồn tại một ngọn núi cao.
Một ngọn núi cao không thể với tới, khó có thể tưởng tượng, nhìn mà sinh lòng e sợ.
Ở trước khi thật sự chạm đến đỉnh núi đó, việc duy nhất Tô Trầm có thể làm chính là bảo trì sự kính sợ.
Dưới tình huống như vậy, tất cả thành tựu cũng trở nên bình thường hẳn đi.
Những lời này Tô Trầm không muốn nhiều lời, cho nên cuối cùng chỉ nói: “Đường đời dài đằng đẵng, còn có quá nhiều thứ đáng giá chúng ta nghiên cứu. Không đề cập tới đỉnh phong tương lai, mặc dù là bây giờ, cũng có vô số người vượt lên trên chúng ta. Như thú tộc chúa tể kia, như tộc trưởng Linh tộc kia, như Ảo Mộng Chi Chủ kia. Nhiều bậc đại năng như vậy ở phía trước, tiến bộ nhỏ nhoi, không đáng nói đến... Con đường của Vô Cực Tông ta, còn rất dài!”
Lần làm màu này rất ổn, ngay cả Cố Khinh La cũng nghe mà mặt nở hoa, bội phục không thôi.
Nhưng ngay sau đó, Tô Trầm liền chuyển đề tài: “Đáng tiếc, ta muốn tiếp tục nghiên cứu, nhưng thời gian không đợi ta.”
“Thời cơ sắp tới rồi?” Cố Khinh La hiểu ý hắn, hỏi.
Tô Trầm gật đầu: “Ngày hôm qua, ta thu được thư của Vĩnh Dạ Lưu Quang. Hắn bên kia... Đã chuẩn bị xong rồi.”
Cố Khinh La lập tức ảm đạm.
Một lát sau, đột nhiên cười: “Cũng tốt, có một số việc chung quy phải làm. Đã như thế, ta sẽ theo phu quân cùng đi xông vào Hải tộc và Linh tộc một lần, xem xem rốt cuộc là đầm rồng hang hổ thế nào, có thể chống đỡ được ma trảo của phu quân.”
Tô Trầm nghiêm mặt nói: “Hải tộc và Linh tộc có thể ngăn trở hay không ta không biết, nhưng nàng khẳng định là không ngăn được...”
Một tay đem Cố Khinh La ôm vào trong lòng.
Cả phòng tràn đầy mùa xuân.
Cùng lúc đó, một mệnh lệnh cũng từ Vô Cực Tông chính thức phát ra, thông truyền toàn bộ đệ tử bên ngoài của Vô Cực Tông, dừng toàn bộ hoạt động bên ngoài, lập tức về núi.
————————————
Vọng Xuyên thành, Văn Ngọc trang.
Tiêu Trường Thanh ngồi chủ vị trên cao, bên tai là Hách trang chủ hưng phấn đến mức mặt cổ đều đỏ khen tặng: “Tiêu công tử kiếm pháp thần diệu, Hách mỗ đời này ít gặp. Lần này may có công tử ra tay, mới có thể diệt đạo phỉ Hùng Nhĩ sơn.”
Tiêu Trường Thanh thản nhiên nói: “Hách trang chủ khách khí rồi, tại hạ cũng chỉ là tận chút sức nhỏ nhoi.”
Hùng Nhĩ sơn bọn cướp này phá phách đã nhiều năm, lại giả dối dị thường, cực khó đối phó. Tiêu Trường Thanh vì bắt bọn hắn, biệt tích truy tung, không ngủ không nghỉ hơn ba mươi ngày đêm, mới rốt cuộc tìm được tung tích bọn phỉ này, cũng một hơi bắt hết. Qua khổ chiến, bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng tất cả cái này đều là đáng giá, từ hôm nay trở đi, chức đội trưởng hộ vệ Văn Ngọc trang đã thuộc về hắn.
Quả nhiên Hách trang chủ đã nói: “Công tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, sự an toàn của thôn trang giao cho ngươi, ta cũng yên tâm. Từ hôm nay trở đi, chức vệ đội trưởng Văn Ngọc trang, sẽ do công tử đảm nhiệm.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu thiếu đảm đương trách nhiệm này là thích hợp nhất.” Mọi người trong trang cũng ùn ùn gật đầu tán thành.
Đúng lúc này, xa xa một mảng cầu vồng chợt dâng lên, ánh cầu vồng chiếu lên không gian, hiện lên cảnh đẹp như trên trời.
Lúc mọi người ở đây ngạc nhiên bởi ánh cầu vồng này, Tiêu Trường Thanh đã biến sắc: “Rốt cuộc đến rồi sao?”
Tiêu Trường Thanh xoay người hướng Hách trang chủ khom người nói: “Xin lỗi, Hách trang chủ, sư môn triệu hồi, tại hạ sợ là không thể đảm nhận rồi.”
“Sư môn triệu hồi?” Mọi người ngạc nhiên.
Hách trang chủ còn muốn nói gì, lại thấy thân hình Tiêu Trường Thanh chợt lóe, đã biến mất không dấu vết. Về phần chức đội trưởng hộ vệ mất của hắn mấy chục ngày đêm vất vả mới đổi lấy được, lại nhắc cũng không nhắc, vứt đi như giày cũ.
Thung lũng Thần Hỏa sơn.
Một đám người đông đúc tụ tập một chỗ, như đang chờ đợi cái gì, thỉnh thoảng sẽ châu đầu ghé tai nói khẽ.
Mà ở giữa thung lũng lại là một mảng nham thạch nóng chảy tràn ngập hỏa diễm năng lượng đang lăn lộn.
Ở trung ương nham thạch nóng chảy còn sinh trưởng một cây hoa nhỏ bốn lạ kỳ lạ, bên trên kết ra một quả cây màu tím, run rẩy đong đưa, ở bên dưới còn có mấy con cá cóc lửa bơi qua lại trong nham thạch nóng chảy, nhìn chằm chằm trái cây.
Mùi thơm mơ hồ truyền đến, khiến người vây xem càng thêm kích động hẳn lên.
“Hồng Nham Quả sắp chín rồi, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ai cũng đừng tranh với lão tử, Hồng Nham Quả là của ta!”
“Thôi đi, Hàn Quang Kiếm Diệp Phong Hàn, Phi Cáp Thường Hòa, Nguyệt Hạ Tử Liêm Bái Vô Tâm, còn có Hồng Phấn Khô Lâu, Tương Giang Kiếm Khách đều đến đây, nào còn có phần của ngươi ta chứ.”
“Cái đó cũng khó mà nói, nói không chừng sẽ tự giết lẫn nhau, cho chúng ta một cơ hội kiếm món hời thì sao.”
“Ngươi xem bọn hắn giống bộ dáng sắp tự giết lẫn nhau sao?”
Vì thế mọi người liền cùng nhau trầm mặc.
Trên một tảng đá lớn cách nham thạch nóng chảy gần nhất, bảy tám người trẻ tuổi đứng, cầm đầu chính là Diệp Phong Hàn.
Hắn mới đổi Băng Sương pháp tướng, khiến hắn mỗi lần ra tay đều có chứa hơi thở băng sương lạnh thấu xương, đáng tiếc đối thủ không biết gì, không biết đây là uy lực của pháp tướng, đặt cho hắn cái ngoại hiệu Hàn Quang Kiếm, quả thực thô tục khó chịu nổi.
Nhưng hắn có thể quyết định rất nhiều thứ, chỉ có ngoại hiệu thứ này, bản thân không quyết định được.
Ôm kiếm đứng ở phía trước, Diệp Phong Hàn nói: “Xem ra sẽ không lại có đồng tông đến đây, vậy dựa theo quy củ cũ mà làm đi.”
“Được.” Một hán tử khôi ngô đứng ở bên cạnh Thường Hòa nói: “Một khi Hồng Nham Quả chín, Thường Hòa phụ trách hái, Vân Nương phụ trách ngăn cản thằn lằn dung nham, chúng ta phụ trách chặn lại. Cống hiến chia xẻ, mọi người có ý kiến không?”
“Không thành vấn đề!” Người khác cùng nhau nói.
Môn hạ Vô Cực Tông làm việc, luôn luôn đều là bình thường đường ai nấy đi, tụ thì đoàn thể hành động.
Tô Trầm cực kỳ coi trọng đoàn kết, bất cứ sự lục đục tranh quyền đoạt lợi nội bộ nào đều sẽ bị phạt nặng, điều này cũng khiến thành viên Vô Cực Tông đặc biệt đoàn kết, xưa nay đều là nhất trí đối ngoại.
Hôm nay nơi này mặc dù có hơn trăm người, nhưng bảy tám hảo thủ trẻ tuổi này của Vô Cực Tông lại tương đối tự tin có thể từ trong tay mọi người tranh được Hồng Nham Quả.
Đó là bảo bối đáng giá một trăm điểm cống hiến.
Nhưng đúng lúc này, chân trời chợt hiện động tĩnh lạ.
Mọi người hướng chân trời nhìn lại, nhìn hoa quang vô tận kia, đồng thời động dung.
Thường Hòa đã nói: “Tông môn triệu hồi, làm sao bây giờ? Còn nửa canh giờ, Hồng Nham Quả sẽ nở.”
Nữ tử bên cạnh biệt hiệu Hồng Phấn Khô Lâu, vốn tên là Vân Nương kia đã nói: “Lệnh triệu tập đã lên, đây là việc lớn, bỏ qua Hồng Nham Quả.”
“Đi!” Diệp Phong Hàn càng dùng hành động thể hiện lập trường, trực tiếp hướng xa xa bay đi.
Người khác cũng theo sát sau đó, đối với Hồng Nham Quả kia thế mà không để ý tới nữa, chỉ để lại một đám đến thử vận may, trong lúc nhất thời nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có kẻ công khai thân phận, cũng có kẻ không công khai thân phận.
Tỏa Tâm thành, Hạ Quan thôn.
Vương Tân Triều vung cây chùy sắt lớn đập từng lần một vào trên khối sắt đốt đỏ trước mắt, ở dưới cú đập nhanh như bay của cây chùy sắt lớn dần dần biến hình.
Ở trong mắt người khác, Vương Tân Triều là đang rèn sắt, nhưng Vương Tân Triều biết, hắn là đang luyện chùy.
Trấn Ngục Ma Sát Chùy.
Tên là Vương Tân Triều tự đặt, bởi vì đây không phải chùy pháp Vô Cực Tông truyền thụ, mà là Vương Tân Triều tự mình sáng tạo.
Vô Cực Tông tông chủ Tô Trầm từng viết một quyển sách, đó là sách về mạch lạc tu hành cùng nguyên lý hành khí của cơ thể người, Vương Tân Triều sau khi đọc, đột nhiên có ý tưởng lạ.
Hắn cảm thấy mình thích rèn sắt, vì sao không thể đem cảm ngộ rèn sắt của mình dung nhập trong đó, như tông chủ, khai sáng một bộ chùy pháp thuộc về mình chứ?
Vô Cực Tông không để ý bất cứ ý tưởng vớ vẩn mà lớn mật nào, chỉ để ý miệng pháo thiếu thực tiễn.
Cho nên Vương Tân Triều nghĩ là làm.
Nay hắn tới Hạ Quan thôn đã ba năm, ba năm thời gian, khiến chùy pháp của hắn càng thêm vững vàng, cảm ngộ về Trấn Ngục Ma Sát Chùy cũng dần dần trưởng thành.
Vương Tân Triều có thể cảm thấy, cơ hội đột phá có lẽ ngay tại tương lai không xa.
Nay Thiên Vương Tân Triều còn đang rèn sắt, đột nhiên ánh lửa trong lò lửa chợt lóe, giống như đèn sáng thắp sáng lên nỗi lòng của Vương Tân Triều.
Một khắc đó tâm linh chợt mở ra, linh cảm ùa vào trong lòng, vấn đề Vương Tân Triều vốn rất lâu chưa thể nghĩ thông suốt ở lúc này lại mở rộng sáng bừng, không chỉ có thế, bản thân càng phát ra một chuỗi tiếng khớp nổ vang.
Đó là cảm ngộ chân ý thành công, Vương Tân Triều đang dùng thân thể của mình đi nghênh đón, đi ôm biến hóa này.
Thành công rồi!
Ba năm khổ tu, thời khắc phá kén thành bướm rốt cuộc tới.
Trong lòng Vương Tân Triều kích động vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, hắn đã nhìn thấy tông môn triệu tập lệnh.
“Tông môn triệu tập? Rốt cuộc sắp có hành động lớn rồi sao?” Vương Tân Triều lẩm bẩm.
Hắn cúi đầu nhìn lò lửa trước người một phen, linh cảm vẫn còn, chân ý vẫn còn, lại có thể còn cần thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn hiểu ra.
Lúc này gián đoạn, một lần sau muốn một lần nữa tỉnh ngộ, sợ là phải chậm trễ rất nhiều thời gian.
Nhưng mà...
“Việc tông môn lớn hơn!” Vương Tân Triều tự nói một câu.
Bước ra khỏi cửa hàng, đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế lặng yên rời đi.
Một ngày này, các nơi của Nhân tộc, pháo hoa nở rộ, vô số người nổi danh hoặc vô danh, đều vứt bỏ công lao sự nghiệp đã tạo dựng, nhẹ nhàng bỏ đi.
Giang hồ từng bị đệ tử Vô Cực Tông nhấc lên vô số sóng gió, nháy mắt lại bình tĩnh xuống.
Các cường giả lên cao nhất thời kia, ở trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp cũng không xuất hiện nữa...