← Quay lại trang sách

Chương 1218 Xuất phát

Hôm nay Vạn Kiếm Sơn tỏ ra đặc biệt náo nhiệt.

Bầu trời Vạn Kiếm Sơn, thường thường có thể nhìn thấy một đạo lại một đạo hào quang tràn đầy màu sắc xẹt qua bầu trời.

Đó không phải sao băng, mà là người, là các nguyên khí sĩ đang ngự không phi hành.

Không, không thể gọi là nguyên khí sĩ.

Môn nhân Vô Cực Tông không thích gọi mình là nguyên khí sĩ, bọn họ càng thích gọi mình là tu sĩ hơn.

Bởi vì tu vi của bọn họ đều là tự mình tu luyện đạt được, không phải trời ban, đều bởi tu mà có, là tu sĩ.

Hôm nay tu sĩ đặc biệt nhiều.

Tia sáng trên bầu trời nhiều như vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, thường thường chỉ thấy người ta từ trên trời giáng xuống, đáp ở bình đài các đỉnh núi Vạn Kiếm Sơn—— Vô Cực Tông không có quy củ cấm phi hành ở trên đỉnh núi, nhưng hạ xuống lại không thể tùy tiện mà hạ, phải hạ ở bình đài đáp chỉ định, để tránh đáp lung tung quấy rầy người khác.

Diệp Phong Hàn vừa đáp xuống, trước mặt có hai Vô Cực môn hạ chạy tới: “Ra mắt sư huynh!”

“Ra mắt hai vị sư đệ, Vân Ẩn đường Diệp Phong Hàn.” Trở lại nội môn nói chuyện, thì không cần thiết dùng mật ngữ nữa.

Một môn hạ liền nói: “Sư huynh có thể tự đi Vân Ẩn đường báo danh, Nhạc đường chủ đã đang chờ.”

Nhạc đường chủ chính là Nhạc Phong, một trong bảy mươi sáu người năm đó Tô Trầm từ dưới tay A Nỗ Bỉ cứu về.

Sau khi Vô Cực Tông thành lập, Nhạc Phong bởi tính cách cứng cỏi, tâm tính thành thục, lại trung tâm thiết đảm, trở thành đường chủ Vân Ẩn đường, chủ công việc giám sát, chuyên môn giám sát đệ tử làm trái quy định trong bản môn, ban khiển trách. Bởi vì chức trách giám sát quyền thế rất nặng, đệ tử bổn môn hiếm ai không sợ hắn. Hắn lại cả ngày mặt cứng đờ, cho nên cũng thường bị gọi là thiết diện đường chủ.

Tới quảng trường Vân Ẩn đường, Diệp Phong Hàn thấy nơi đây đã đứng đầy người.

Nhạc Phong đứng ở phía trên cùng, hắn không nói lời nào, phía dưới cũng là một mảng lặng ngắt như tờ.

Diệp Phong Hàn yên lặng tới đứng ở góc, lẳng lặng chờ đợi.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhạc Phong nói: “Thời gian xấp xỉ rồi, bây giờ còn chưa tới, phụ trách lưu thủ, đã đến...”

Nhạc Phong vung tay lên, từng tia sáng bay về phía trong tay mọi người.

Diệp Phong Hàn khẽ lật cổ tay, đã tiếp được ánh sáng kia, lại là một đạo tín lệnh, một bình đan dược cùng một ngũ phẩm nguyên khí.

Đan dược chưa từng gặp, nhưng thuyết minh ở bên cạnh lại chỉ ra, đan tên Quy Nguyên, là tông chủ sáng chế, sau khi sử dụng có thể tăng lên tu vi, mỗi viên bằng hiệu quả một tháng bình thường, trong bình tổng cộng có mười hai viên, có thể tiết kiệm một năm tu luyện, phân phát cơ bản cho lần ra trận này.

Đan dược có thể tiết kiệm một năm thời gian tu luyện của tu sĩ, ở hôm nay cũng tính là linh dược hiếm thấy.

Lại thêm một thanh ngũ phẩm nguyên khí giá trị xa xỉ, chỉ là phân phát cơ bản, đã là ra tay lớn hiếm thấy.

Mà đây còn chỉ là phân phát cơ bản trước khi làm nhiệm vụ mỗi người đều có sao?

Vậy nếu hoàn thành nhiệm vụ, thành lập công huân lại nên như thế nào?

Lòng Diệp Phong Hàn cũng không khỏi kích động hẳn lên.

Trên tính lệnh chính là nội dung lần nhiệm vụ này, nhìn lướt qua, Diệp Phong Hàn đã đem nội dung tín lệnh thu hết vào đáy mắt.

Thì ra đây là nhiệm vụ của mình sao?

Nhiệm vụ chưa nói rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng môn nhân ưu tú, chỉ nghĩ như thế nào đi làm, không hỏi vì sao mà làm.

Khẽ lật cổ tay, tín hiệu hóa thành tro tàn.

“Mọi người đều biết mình phải làm cái gì rồi chứ?” Nhạc Phong đã nói.

“Đã rõ!”

“Không có vấn đề gì mà nói, thì đi chuẩn bị một phen đi.”

“Đường chủ, ta có vấn đề!” Diệp Phong Hàn nghĩ một chút, đột nhiên nhấc tay nói.

Ra ngoài mấy năm nay, Diệp Phong Hàn cũng có thu hoạch của mình, một cây tứ phẩm kiếm, thanh ngũ phẩm nguyên khí kia liền tỏ ra có chút dư thừa.

“Nói.”

“Xin hỏi ta có thể đem đan dược và nguyên khí đổi thành thứ khác không?”

Nhạc Phong gật đầu nói: “Toàn bộ phận phát đều có cống hiến, nếu không muốn, có thể đi đổi thành điểm cống hiến đối ứng, sau đó tự mình lựa chọn thứ cần. Nhưng tu vi là của mình, đừng quá mức dựa vào ngoại vật. Cho nên ta đề nghị các ngươi, muốn đổi cũng chỉ đổi nguyên khí, về phần đan dược vẫn là tự mình lưu lại thì tốt hơn.”

Mọi người nghe xong cùng nhau vui mừng.

Do đó, mọi người là có thể tự mình điều tiết nhu cầu của mình, cũng không cần lãng phí.

“Không có vấn đề gì mà nói thì giải tán, sau đó đều tự xuất phát đi.”

“Vâng!” Mọi người đồng thời đáp ứng.

Đám người giải tán, khi rời khỏi một số người còn ôm nhau, nói những lời như “Trân trọng” “Bảo trọng”…

Cách đại điện, Diệp Phong Hàn tự đi Công Đức đường, nơi đó là chỗ đổi cống hiến.

Đem ngũ phẩm nguyên khí đổi điểm cống hiến, lại thêm một ít tích lũy của mình lúc trước, Diệp Phong Hàn đã có ba trăm điểm cống hiến, về phần lúc trước, Diệp Phong Hàn cũng đã đổi Băng Sương pháp tướng.

Hơn ba trăm điểm cống hiến có thể đổi cái gì đây?

Diệp Phong Hàn có chút sầu khổ.

“Sao? Không dễ lựa chọn?” Một thanh âm từ phía sau truyền đến.

Diệp Phong Hàn cũng không quay đầu, nói thẳng: “Đúng vậy, thứ tốt rất nhiều, tiền lại quá ít, hơn ba trăm điểm cống hiến, khó nha!”

“Ngươi thân pháp mơ hồ, kiếm đi nhẹ nhàng, Băng Sương pháp tướng, trì trệ đối thủ, lại đem đặc điểm nhẹ nhàng mau lẹ của bản thân phát huy đến mức tận cùng. Nhưng theo đuổi cực hạn không phải là chuyện tốt, chiến đấu không phải thi đấu thể thao, không có khuyết điểm rõ ràng so với cường thế sở trường thường thường càng có ý nghĩa hơn. Cho nên, lựa chọn một món giáp tơ tằm đi. Giáp tơ tằm mỏng nhẹ, sẽ không ảnh hưởng tốc độ của ngươi. Phòng ngự không dựa vào bản thân, mà là dựa vào thủ hộ áo thuật bên trên ghi lại. Có thể phóng thích ba lần khiên thủ hộ, ngăn cản vết thương trí mạng. Tuy số lần thủ hộ có hạn, nhưng lấy đặc điểm của ngươi, hẳn sẽ không là người thường xuyên lọt vào công kích, rất thích hợp.”

“Không sai, không sai!” Diệp Phong Hàn vui vẻ nói: “Đa tạ huynh đài chỉ điểm.”

Nói xong xoay người thi lễ, sau đó lại ngây dại.

Nam tử trẻ tuổi đứng ở phía sau hắn, sao nhìn có chút quen mặt?

Hắn dụi dụi mắt, sau đó hô lên: “Tông chủ?”

Thì ra chỉ điểm cho mình, lại là Tô Trầm Tô tông chủ.

Tô Trầm hướng hắn gật đầu mỉm cười, người bên cạnh cũng chú ý tới bên này, ùn ùn tới bái kiến tông chủ.

“Không cần đa lễ, làm việc của các ngươi đi, có cái gì không rõ, cũng có thể hỏi ta.” Tô Trầm mỉm cười nói.

Hắn cũng là nhất thời nổi hứng, đến xem, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phong Hàn do dự, liền cho hắn chút đề nghị. Đã cho đề nghị, vậy cho nhiều thêm chút nữa cũng không sao, lấy nhãn lực kiến thức của hắn, môn hạ đệ tử có tiêu chuẩn gì tự nhiên là nhìn qua hiểu ngay, đúng bệnh hốt thuốc, đưa ra đều là lựa chọn tốt nhất.

Một phen chỉ điểm qua đi, Tô Trầm lúc này mới rời khỏi.

Trở lại trên Kình Thiên Phong, có thể nhìn thấy đỉnh núi là một hành cung thật lớn, vô số môn nhân đang ở bên trong ra ra vào vào, khuân vác vật tư, mà ở phía trước hành cung, là tám chiếc Đằng Vân Long Chu to lớn.

Phụ trách chỉ huy là Vân Báo.

Nhìn thấy Tô Trầm tới, Vân Báo nói: “Gần như đều làm xong rồi, có thể xuất phát rồi.”

“Ô.” Tô Trầm khẽ ồ một tiếng, nhìn về Vô Cực đại điện phía sau: “Lần này đi, không biết cần bao lâu mới có thể trở lại.”

“Yên tâm đi, Văn Trường sẽ đem nơi này chiếu cố tốt.” Thạch Khai Hoang bên cạnh vuốt chòm râu nói.

Tô Trầm gật gật đầu: “Đã hoàn thành, vậy thì xuất phát đi.”

Theo hắn gật đầu, tiếng kèn sừng trâu ngân nga trầm thấp vang lên, ‘Ô ô’ quanh quẩn trên trời.

Đệ tử Vô Cực Tông nhận được mệnh lệnh nghe được thanh âm này, biết thời điểm xuất phát đã đến, mỗi người ùn ùn bay đi đỉnh Kình Thiên Phong, hoặc vào hành cung, hoặc lên thuyền.

Sau đó chỉ thấy tám chiếc Đằng Vân Long Chu dẫn đầu bay lên, mang theo tu sĩ đầy thuyền, cũng mang theo hành cung thật lớn phía sau bay lên trời.

Một đội ngũ lên đường đông như kiến cứ thế xuất hiện trên chín tầng trời.

Đám người Tô Trầm, Cố Khinh La, Lý Sùng Sơn, Thạch Khai Hoang, Vân Báo cũng đều bay đến trên hành cung đứng thẳng, theo hành cung lên trên không trung. Kình Thiên Phong ở trong mắt bọn họ cũng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất ở dưới một mảng mây mù.

Tô Trầm nhìn qua trước sau một phen, chậm rãi nói: “Xuất phát, mục tiêu... Vô Tận Hải Vực.”

“Xuất phát! Mục tiêu, Vô Tận Hải Vực!”

Ông!!!

Tiếng kèn lại lần nữa vang lên, toàn bộ thuyền rồng đồng thời kéo buồm, hướng về khu vực mục tiêu xuất phát.

Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ đệ tử đều lên thuyền rồng.

Trừ bộ phận đệ tử lưu thủ, còn có một số đệ tử có nhiệm vụ lại là lên đường một mình.

Diệp Phong Hàn chính là một trong số đó.

Ngửa đầu nhìn thoáng qua chân trời, nhìn thuyền rồng và hành cung biến mất ở trong tầm nhìn, Diệp Phong Hàn đem mọi vật thu vào nguyên giới, sau đó đi bộ hướng dưới núi.

Mục tiêu của hắn cũng là Vô Tận Hải Vực, chỉ là vị trí lại có chút khác.

Đang lúc bước đi, bỗng nghe được phía sau có tiếng la:

“Đợi ta một chút, đợi ta một chút!”

Là Thường Hòa.

Diệp Phong Hàn nhìn hắn một cái: “Sao ngươi lại tới?”

“Ài, đừng nói nữa, nhiệm vụ của ta là đi Thiên Huyễn đảo bên kia thu thập tình báo, phải hành động một mình. Ngươi thì sao?” Thường Hòa tùy tiện nói.

Diệp Phong Hàn quay đầu: “Toàn bộ người một mình hành động giữ bí mật nhiệm vụ, không thể hỏi thăm, không thể tiết lộ, ngươi trái quy định rồi.”

“Ài, chúng ta đây không phải bạn bè sao.” Thường Hòa không để ý gì nói.

“Cho nên ta mới chưa đem chuyện ngươi trái quy định báo lên, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.” Diệp Phong Hàn lạnh nhạt nói.

Thường Hòa thè lưỡi: “Trách không được ngươi muốn chọn Băng Sương pháp tướng, ngươi chính là một cục băng, lòng dạ lãnh khốc!”

Diệp Phong Hàn cũng không để ý đến hắn, chỉ đi về phía trước, Thường Hòa thì vẫn lảm nhảm theo ở sau người.

Quen biết thời gian dài, cũng biết tính tình nhau, Diệp Phong Hàn mặc kệ Thường Hòa lải nhải, Thường Hòa thì mặc kệ Diệp Phong Hàn không đặt vào mắt.

Ở chung vui vẻ.

Nhưng ngay tại lúc bọn họ hành tẩu, lại nghe được một tiếng thét chói tai vang lên.

Thanh âm là từ phía trên truyền đến, nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một người đang từ phía trên cấp tốc rơi xuống.

“Cẩn thận!” Thường Hòa hô một tiếng, hai người đồng thời tách ra.

Chợt nghe ‘Bẹp’ một tiếng, người nọ đã ngã xuống đất, lập tức ngã như chó ăn cứt.

Nhìn kỹ thế mà còn là cô nương.

“Ai u!” Cô nương đó từ trên mặt đất bò dậy, ôm lưng kêu đau.

Sau đó trừng mắt nhìn bọn họ: “Này, các ngươi sao lại thế, không biết đỡ bổn cô nương một lần?”

Diệp Phong Hàn Thường Hòa nhìn nhìn nhau.

Thường Hòa đã nói: “Cô nương, chúng ta làm sao biết ngươi là địch hay bạn chứ? Với lại loại tình huống này có người trên trời rơi xuống cũng thật sự hiếm thấy, chúng ta phản ứng không kịp là không kỳ quái. Nói đi phải nói lại, ngươi là làm sao đi lên?”

Cô nương trừng mắt: “Nói lời thừa, ta là Diêu Quang ta biết bay, đi lên rất kỳ quái sao?”

“Vậy ngươi lại là làm sao xuống dưới?”

Cô nương liền cúi mặt xuống, không tình nguyện cộng thêm xấu hổ nói: “... Bay chưa tốt.”

...

Lý do này thật đúng là kỳ cục.

Diêu Quang trước kia cũng tính là bậc đại năng rồi, nhưng lố bịch như vậy lại không gặp nhiều.

Vẫn là Diệp Phong Hàn hỏi: “Cô nương không phải người Vô Cực Tông ta à?”

“Không phải, làm sao vậy?” Cô nương xoa chân hỏi.

“Không phải thì mời trở về đi, Vô Cực Tông hôm nay đóng cửa núi, trong khoảng thời gian này không gặp khách.”

“Vậy không được! Ta là Tô Trầm mời đến.” Cô nương lập tức nhảy dựng lên.

Tông chủ?

Hai người nhìn nhau.

“Xin hỏi tên họ cô nương?” Diệp Phong Hàn hỏi.

“Ta tên Dạ Mị.” Cô nương đắc ý nói: “Ngươi đi hỏi Tô Trầm, hắn biết.”

Diệp Phong Hàn và Thường Hòa nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nói: “Không cần hỏi, chúng ta cũng biết!”