← Quay lại trang sách

Chương 1220 Quỵt nợ

“Ngày đêm mong chờ, các ngươi rốt cuộc đến rồi.”

Trên thuyền rồng, Giang Tích Thủy đón.

Tô Trầm cười nói: “Ngươi xác định, ngươi là mong mà không phải sợ?”

Giang Tích Thủy cho hắn một cú đấm: “Ngươi là đang xỏ lá ta sao?”

Sau đó lại thở dài: “Nhưng ngươi nói cũng đúng, ta quả thực sợ rồi. Vừa nghĩ đến kế hoạch của ngươi, liền không thể không sợ.”

Tô Trầm vỗ vỗ hắn: “Đừng lo lắng, sẽ tốt lên.”

“Ngươi có lòng tin như vậy?” Giang Tích Thủy hỏi.

“Không, ta chỉ là nói ngươi quen là được rồi.” Tô Trầm bỡn cợt.

“...”

Khi nói chuyện mọi người hạ xuống, theo quy củ Thủy Trạch, cần ngồi thuyền vào cung.

Đáp trên thuyền, thuyền liền hướng Thính Triều cung chạy đi.

Thính Triều cung ở phía nam Mộng Hương thành, cung thành và biên thành có đường thủy nối thẳng, đường thủy rộng, có thể chứa được thuyền khổng lồ.

Đứng ở mũi tàu, hai bên là tường cao lũy sâu, trên tường đều là pháo lớn, nỏ mạnh.

Từng cái miệng cống huyền thiết mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, tựa như con thú khổng lồ mở ra hàm răng nhọn.

Bởi vì là bố trí dùng để đối phó hải thú, dày nặng, thật lớn, mặc dù là cường giả Hoàng Cực cũng khó lấy đột phá.

Liên tục qua mười ba hàng rào biển, rốt cuộc tới trước Thính Triều cung, Thủy Trạch quốc chủ Giang Cư Thánh đã ở nơi đó chờ.

Mặc áo bào tím, mang theo phong cách nho nhã, Giang Cư Thánh thoạt nhìn giống tiên sinh dạy học nhiều hơn giống quốc chủ.

Thấy Tô Trầm đi lên, Giang Cư Thánh đã đi lên đón nói: “Ngưỡng mộ danh đại hiền Tô Trầm đã lâu, hôm nay cuối cùng được gặp, Cư Thánh có lễ.”

Thế mà lại hướng Tô Trầm thi lễ.

Cổ nhân thường mê trò chiêu hiền đãi sĩ, càng là danh sĩ, càng là như thế.

Danh hiệu Nhân tộc đại hiền của Tô Trầm, phong phạm danh sĩ là chắc chắn rồi, Giang Cư Thánh làm như thế, cũng không kỳ quái.

Đương nhiên mặt mũi là phải cho nhau, Tô Trầm bước lên trước đáp lễ: “Không dám nhận đại lễ của quốc chủ, Tô Trầm nhận mà xấu hổ.”

“Tô tiên sinh khách khí rồi.” Giang Cư Thánh đã tiến lên ôm lấy cánh tay Tô Trầm: “Quả nhân ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, vẫn luôn ngóng trông tiên sinh. Hôm nay rốt cuộc được gặp, quả thật là may mắn. Ồ, đây là tiểu nhi Thiếu Hoành. Thiếu Hoành, còn không ra mắt tiên sinh.”

Bên cạnh, một nam tử thanh niên mặc long bào đã khom người nói: “Ra mắt tiên sinh.”

Giọng điệu khách khí, chỉ là trong khẩu khí lại vẫn lộ ra sự bất mãn mơ hồ.

Tô Trầm biết đây là thái tử Giang Thiếu Hoành, mỉm cười: “Tô Trầm ra mắt thái tử điện hạ.”

Giang Thiếu Hoành ôn hoà nói: “Tô tiên sinh đại hiền, bản cung sớm nghe nói, khai sáng vô huyết pháp môn, chấn hưng Nhân tộc, dũng mãnh xông vào lãnh địa Bạo Phong, cứu về Thiên Uy quân, mấy năm trước càng đem Vũ tộc náo loạn long trời lở đất, bản lãnh thật sự lớn.”

Tô Trầm trả lời: “Thái tử quá khen rồi.”

Giang Thiếu Hoành nói: “Ta không quá khen đâu, tiên sinh đâu chỉ có thể đối phó dị tộc, còn có thể ảnh hưởng bảy quốc gia nữa. Ngay cả bổ nhiệm quân chủ hải quân quốc gia ta, cũng phải nghe tiên sinh đó.”

Giang Cư Thánh trầm mặt: “Thiếu Hoành!”

Giang Thiếu Hoành lúc này mới cúi đầu không nói, chỉ là trên mặt tràn ngập bất mãn không phục.

Giang Cư Thánh lúc này mới nói: “Trẻ tuổi khí thịnh, tiên sinh chớ trách.”

Thật ra luận tuổi, Giang Thiếu Hoành còn lớn hơn Tô Trầm, chỉ là danh đại hiền của Tô Trầm bày ra bên ngoài, ai cũng sẽ không đem hắn coi là hậu sinh.

Hành vi của Giang Thiếu Hoành mặc dù có chút thất lễ, nhưng thật ra thân là thái tử, kiêu căng một chút chung quy khó tránh. Hoặc là nói, thái tử như vậy mới là phương thức triển khai chính xác, thái tử quá mức anh minh, là không bình thường.

Cái gọi là thân là quốc chủ thì tất nhiên anh minh thần võ, chuyện này thật đúng là khó mà nói. Có kẻ tài trí bình thường, có kẻ thiên tài, không thể quơ đũa cả nắm.

Giang Thiếu Hoành không thể nói tài trí bình thường, nhưng ít ra tự phụ cùng cuồng vọng là không tránh được.

Cho nên có bất mãn đối với Tô Trầm, cũng là trắng trợn trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Nguyên nhân hắn bất mãn tự nhiên chính là Tô Trầm đưa tên khiến Giang Tích Thủy trở thành trấn hải quân chủ, đánh vỡ lệ thường của Thủy Trạch.

Tuy Tô Trầm vì thế trả giá thật lớn, nhưng đối với Giang Thiếu Hoành mà nói, vô luận hắn trả giá cái gì, dù sao được lợi không phải mình, ngược lại là bị hại là mình.

Hắn có đầy đủ lý do bất mãn đối với Tô Trầm.

Có lẽ cũng bởi vậy, Giang Cư Thánh cũng chỉ là trách cứ một câu liền không nói cái gì nữa.

Vào điện, Giang Cư Thánh đã bày sẵn tiệc rượu cho Tô Trầm.

Hai bên ngồi xuống, Giang Cư Thánh lúc này mới nói: “Tiên sinh lần này tới đây, vẫn là vì việc lúc trước bàn bạc sao?”

“Phải.” Tô Trầm gật đầu: “Muốn mượn trấn hải quân dùng chút.”

“Dùng vào đâu?”

“Ra biển, chiến hải thú.”

“Nếu chỉ là chiến hải thú, Thủy Trạch luôn chiến.”

“Chiến theo phương thức của ta.”

“Nói ra, không phải là không thể thảo luận.”

“Không thể thảo luận, tạm thời giữ bí mật.”

Giang Cư Thánh liền trầm mặc.

Một hồi lâu, hắn nói: “Trấn hải quân, chính là trấn quốc quân Thủy Trạch ta, không thể có sơ suất.”

Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Cho nên thứ ta cho ra, cũng là cái giá có thể mua trấn hải quân.”

Năm năm trước, vì để Giang Cư Thánh đồng ý để Giang Tích Thủy làm quân chủ, đem trấn hải quân cho mình mượn sử dụng, Tô Trầm đã đưa ra một lượng lớn lợi ích.

Trong đó bao gồm thay đổi huyết mạch cho Giang gia, cung cấp một ít bí kỹ cường đại, tài nguyên quý hiếm, tương tự còn có lượng lớn tiền.

Đừng nói tiền không quan trọng, thế giới này tuyệt đại bộ phận tài nguyên đều là có thể dùng tiền mua. Mà chỉ cần tiền có thể mua được, vậy là có ý nghĩa.

Tất cả tài nguyên có thể lượng hóa, đều có ý nghĩa.

Cũng đừng nói Thủy Trạch không phải lắm tiền.

Thật ra càng là quốc chủ, lại càng cần tiền.

Không có cách nào cả, tiền vào nhiều, chỗ cần tiêu đi càng nhiều.

Tô Trầm cho tiền, muốn nói xây dựng lại một cái trấn hải quân có chút khoa trương, nhưng một nửa chung quy sẽ đủ.

Đương nhiên, cho dù người ta thật muốn mua, Giang Cư Thánh cũng không có khả năng đồng ý bán. Quân đội chính là quân đội, ai cũng sẽ không đem vũ lực coi là tiền để bán.

Nhưng nếu là thuê một đoạn thời gian, thì không phải không thể cân nhắc.

Nhất là đối phương trả tiền trước, thuê sau.

Chính là dưới tình huống như vậy, Giang Cư Thánh mới đồng ý điều kiện của Tô Trầm.

Hôm nay, năm năm trôi qua.

Tô Trầm đến Thủy Trạch, chính là đến đòi người, nói trắng ra là muốn Giang Cư Thánh thực hiện hứa hẹn.

Nhưng thoạt nhìn Giang Cư Thánh cũng không tính sảng khoái chấp hành hiệp nghị như vậy.

Thời khắc này tự hỏi chốc lát, Giang Cư Thánh nói: “Trấn hải quân, ta có thể cho mượn, nhưng có mấy điều kiện.”

Tô Trầm chưa tiếp nhận câu chuyện này, chỉ là nói: “Ta cho rằng, toàn bộ điều kiện, năm năm trước hẳn là đều đã đàm phán ổn thỏa.”

Giang Thiếu Hoành lập tức nói: “Lúc này lúc khác, sao có thể đánh đồng.”

Tô Trầm nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn Giang Cư Thánh, Giang Cư Thánh bất ngờ lại chưa ngăn cản thái tử nói chuyện.

Tô Trầm có chút hiểu rồi.

Hắn nói: “Quốc chủ có điều kiện gì?”

“Thời gian thuê một năm, phải cam đoan số lượng trấn hải quân trở về không ít hơn tám phần. Tiền cọc năm tỷ, nhân số trở về nếu ít hơn, xét khấu trừ.” Giang Thiếu Hoành nói nhanh.

Xem ra, điều kiện chuẩn bị đã lâu.

Tô Trầm vui vẻ: “Thái tử điện hạ, ngài đang nói giỡn sao?”

“Ngươi thấy ta giống đang nói giỡn sao?” Giang Thiếu Hoành hất hàm.

Tô Trầm không để ý đến hắn nữa, chỉ là chuyển hướng Giang Cư Thánh: “Bệ hạ, lúc trước đã nói, trấn hải quân thời gian thuê ba năm, đặt cọc hai tỷ. Cam đoan số lượng trấn hải quân trở về không ít hơn bảy phần mười, nếu tổn thất vượt qua, đền bù riêng. Sao bây giờ điều kiện nháy mắt đã thay đổi? Còn thiếu nhiều như vậy. Cái gọi là trước khác nay khác này, chính là công phu sư tử ngoạm sao?”

Giang Cư Thánh thở dài: “Tô tiên sinh, ngươi phải hiểu cho ta. Ta thân là Thủy Trạch chi chủ, thủ hộ biên giới cho Nhân tộc, không để Nhân tộc chịu hải thú quấy nhiễu, kinh doanh không dễ nha!”

Tô Trầm lạnh lùng nói: “Nhân tộc chiến đấu bốn phương, tám hướng bị nhìn chằm chằm Bạo, Vũ, Thú, Linh, bảy quốc gia ai lại dễ dàng? Bệ hạ cảm thấy giao dịch không hợp lý, lúc trước có thể không đáp ứng, bây giờ đổi ý, không tốt lắm đâu?”

“Sao có thể gọi là đổi ý chứ?” Giang Thiếu Hoành nhướng mày: “Chỉ là thoáng sửa chữa điều kiện một chút, cái này không quá phận.”

Tô Trầm không khách khí nói: “Ta cảm thấy rất quá phận. Ta thấy Thủy Trạch là không có thành ý hợp tác với ta rồi. Như vậy, thôi, trấn hải quân này, ta không mượn nữa. Còn mong quốc chủ đem khoản tiền năm đó trả lại là được.”

Giang Thiếu Hoành lập tức nói: “Ngươi có thể không mượn, nhưng tiền đã dùng, không trả được nhiều như vậy.”

Đây là tiết tấu muốn công khai quỵt nợ nha.

Tô Trầm nhìn thoáng qua Giang Thiếu Hoành: “Trả không?”

Lại quay sang Giang Cư Thánh: “Bệ hạ đây là tính xù nợ sao?”

“Sao có thể gọi là xù nợ chứ?” Giang Cư Thánh không tán đồng, nói: “Ngươi không thuê không sao, tiền có thể trả lại ngươi, nhưng một lần không trả nhiều như vậy, chậm rãi trả.”

Tô Trầm hỏi: “Chậm rãi trả như thế nào?”

Giang Thiếu Hoành liền cười nói: “Như thế nào cũng phải cho một trăm năm thời gian chứ.”

Lời này vừa ra, mọi người kinh hãi.

Giang Tích Thủy cũng cuống lên: “Phụ vương!”

Giang Cư Thánh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Một trăm năm?” Tô Trầm cũng vui vẻ: “Điện hạ thật đúng là tính toán hay nha. Lợi tức năm năm qua, ta cũng chưa tìm các ngươi đòi, tiền của ta các ngươi thế mà còn muốn một trăm năm mới có thể trả?”

Giang Thiếu Hoành không tán đồng: “Lời này là sao, chúng ta tốt xấu cũng từng thực hiện bộ phận hứa hẹn, dùng làm lợi tức cũng đủ rồi.”

“Hứa hẹn cái gì?”

Giang Thiếu Hoành duỗi cổ: “Tự nhiên là chuyện đệ đệ của ta lên làm quân chủ. Đây tốt xấu cũng là một bộ phận hứa hẹn nhỉ? Hắn làm trấn hải quân chủ năm năm, chúng ta cũng coi như thực hiện bộ phận hứa hẹn nhỉ? Cho nên lợi tức hẳn là không quá phận.”

Hay cho một câu không quá phận, Tô Trầm cũng bị chọc giận đến mức vui lên.

Hắn nhìn nhìn Giang Tích Thủy.

Giang Tích Thủy đứng bật dậy: “Đại ca, ngươi làm cái gì vậy?”

“Làm cái gì ngươi còn không hiểu sao?” Giang Thiếu Hoành trừng mắt nhìn Giang Tích Thủy: “Ngươi cấu kết người ngoài, mưu đồ quân đội bổn quốc. Quân giả, quốc chi thần khí dã. Ngươi nói, ngươi rốt cuộc có chủ ý gì, mưu đồ cái gì? Ngươi có phải muốn tạo phản hay không?”

Giang Thiếu Hoành đã đập bàn đứng dậy.

Giang Tích Thủy thương tiếc nhìn đại ca của mình, chậm rãi nói: “Đại ca, ngươi biết ta không phải người như thế, ta không có dã tâm đối với vương vị.”

Giang Thiếu Hoành lạnh nhạt nói: “Ngươi không có dã tâm, ai biết người bên cạnh ngươi có hay không? Có đôi khi, thân ở vị trí đó, thì không thể tự làm chủ được!”

Khi hắn nói chuyện, ánh mắt thế mà lại liếc về phía Cơ Hàn Yến.

Cho nên, hắn là có phòng bị đối với Cơ Hàn Yến sao?

Ô, cũng đúng.

Vô luận thấy thế nào, Cơ Hàn Yến cũng là nữ nhân dũng mãnh tiến thủ.

Nữ nhân như nàng, bị lưu ý, bị đố kỵ, bị đề phòng, cũng không kỳ quái nhỉ?

Bốp!

Ngay lúc đó, một tiếng vang thanh thúy cắt ngang lời của Giang Thiếu Hoành.

Một ly Dạ Sắc Ngưng Hương Tửu, cả ly lẫn rượu nện ở trên đầu Giang Thiếu Hoành, hương rượu tản ra, rót đầy đầu đầy người Giang Thiếu Hoành.

Lấy thân thủ của Giang Thiếu Hoành, thế mà lại không thể tránh thoát.

“Ngươi?” Hắn chấn động nhìn phía trước.

Cơ Hàn Yến chậm rãi thu hồi cái tay đập ly rượu, môi lạnh như băng phun ra hai chữ: “Đồ khốn!”