Chương 1219 Đi vào đầm nước
“Cho nên, ta ở Vô Cực Tông vẫn là rất nổi tiếng nhỉ?”
Theo phía sau Diệp Phong Hàn cùng Thường Hòa, Dạ Mị rất là tò mò hỏi.
“Ồ, cũng tạm được.” Thường Hòa xưa nay lắm lời đối với điều này cũng chưa nhiều lời.
Nếu Thường Hòa nói cho nàng, Dạ Mị đại tiểu thư quả thực danh tiếng ở Vô Cực Tông rất lớn, nhưng đó là bởi vì Tô tông chủ đặc biệt truyền tới các đường khẩu, nói sẽ có một tiểu cô nương dây thần kinh to ngơ ngác ngây ngốc như vậy sẽ ở lúc này tìm đến mình, hơn nữa ngu ngốc đến mức ngay cả chứng minh thân phận cùng lệnh bài thông hành cũng quên mang, Dạ Mị khẳng định sẽ nổi bão.
Bởi vì Tô Trầm sớm biết nàng sẽ đến, lại không chờ đã chạy.
Đúng vậy, Tô Trầm chính là cố ý chạy trước.
Hoặc là cũng không phải đẩy sớm, mà là sớm biết nàng sẽ muộn, cũng không chờ nàng đã tự mình đi rồi.
Bởi vì hắn biết Dạ Mị tìm đến mình có chuyện gì.
Điều này không kỳ quái, Nguyên Cốt Quyền Trượng không thể tiên đoán bậc đại năng, tiên đoán Dạ Mị nhỏ tin hin như vậy vẫn là không có vấn đề.
Cho nên ở sau khi biết ý đồ đến của Dạ Mị, Tô Trầm không có chút ý định chờ đợi nào, chỉ dặn dò bên dưới mấy câu rồi đi.
“Cho nên, Tô Trầm cứ như vậy đi mất rồi? Rõ ràng ta trước đó có truyền thư cho hắn, nói muốn hắn chờ ta, có việc lớn cần bàn với hắn, hắn thế mà vẫn chạy!” Dạ Mị tức giận đến chống nạnh.
Diệp Phong Hàn chỉ coi như chưa nghe thấy, Thường Hòa thì cười lấy lòng nói: “Dạ cô nương lời này ủy khuất tông chủ chúng ta rồi. Tông chủ lão nhân gia hắn bận trăm công ngàn việc, thực sự là không có thời gian chờ người. Về phần chuyện cô nương muốn nói, tông chủ càng đoán trước được tiên cơ, đã sớm biết rồi. Hắn muốn chúng ta gặp cô nương thì nói cho một tiếng, nói việc này trong lòng hắn có tính toán, không cần cô nương quan tâm. Cô nương vẫn là tự về thì tốt hơn.”
“Vậy không được. Cái gì gọi là trong lòng có tính toán? Rốt cuộc là được hay là không được hắn dù sao cũng phải cho ta câu trả lời chứ.” Dạ Mị chống nạnh: “Cô nãi nãi ta đã chạy tới, cũng không phải là vì một cái ‘trong lòng có tính toán’ của hắn.”
“Cái này...” Mặt Thường Hòa đầy xấu hổ.
Diệp Phong Hàn lạnh lùng: “Tông chủ đã rời khỏi, cô nương không hài lòng, có thể tự đi tìm. Chúng ta đã chuyển lời, thứ lỗ không phụng bồi.”
Nói xong tự mình đi về phía trước, không nhìn Dạ Mị lấy một cái.
“Ôi chao, ngươi có ý tứ gì?” Dạ Mị chống nạnh, trừng mắt.
Diệp Phong Hàn coi như không khí.
Thường Hòa vội lấy lòng: “À... Ý tứ của hắn chính là ngươi nhất định muốn tìm tông chủ, chúng ta cũng không ngăn ngươi, nhưng chúng ta còn đều có việc của mình, không phụng bồi nữa.”
Nói xong cũng muốn đi.
Không ngờ Dạ Mị lúc này lấy lại tinh thần: “Không được! Các ngươi mang ta đi tìm Tô Trầm.”
“Cái đó làm sao được.” Thường Hòa kêu khổ: “Chúng ta còn có nhiệm vụ của mình cần hoàn thành, không có thời gian chơi với ngươi.”
“Cái này đơn giản, ta giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó các ngươi lại mang ta tìm Tô Trầm.” Dạ Mị tràn đầy tự tin nói.
“Như vậy... Thích hợp không?” Thường Hòa nhìn nhìn Dạ Mị, lại nhìn nhìn Diệp Phong Hàn.
Diệp Phong Hàn nhíu mày muốn nói từ chối, Dạ Mị lại đã nói: “Không được ta sẽ quấn lấy các ngươi, cho các ngươi cái gì cũng không làm được.”
...
Cô nương ngươi cần không phân rõ phải trái tới mức như vậy sao?
Diệp Phong Hàn hừ một tiếng, tung người bay lên.
Thường Hòa sửng sốt một phen, cũng lập tức tỉnh ngộ lại, cũng bay lên.
“Muốn cắt đuôi ta?” Dạ Mị cũng không vội, cười lạnh nhìn bọn hắn: “Những năm gần đây cũng không biết bao nhiêu tên khốn kiếp muốn cắt đuôi bổn cô nương hành động một mình, nhưng bọn hắn có ai từng thành công?”
Nói xong ‘vù’ một cái bay lên không trung, đuổi sát theo hai người.
Nàng tuy dây thần kinh thô, ngay cả phi hành cũng có thể ngã xuống, tốc độ lại thật sự không chậm.
Diệp Phong Hàn Thường Hòa liên tục thay đổi thân pháp vài lần, liên tục tăng tốc, nhưng quay đầu nhìn lại, nữ nhân này thế mà vẫn đuổi ở phía sau.
Thậm chí còn đắc ý nói: “Vô dụng! Bổn cô nương ta từng học ba loại thân pháp cao cấp, trong đó một loại cũng là tông chủ của các ngươi làm riêng thích hợp với ta, phi hành ngang cấp, còn chưa ai có thể nhanh hơn được ta.”
Hai người nghe xong cùng nhau kêu rên.
Tông chủ ơi, ngươi cần xỏ lá như vậy hay không?
Nhưng sự thật chính là, bọn họ thật sự không cắt đuôi được Dạ Mị.
Bay một ngày một đêm, thế mà để cô nàng này gắt gao theo ở phía sau.
Hai người bọn họ đều đã không đủ khí tức cần nghỉ ngơi, Dạ Mị trái lại vẫn còn sinh long hoạt hổ.
Trái lại không phải nói nàng ở phương diện nội tức cũng mạnh hơn bọn hắn, mà là cô bé này nhiều đan dược.
Vừa thấy đan hoàn tròn vo kia, liền biết tuyệt đối lại là tông chủ nhà mình cho bọn họ.
Vừa nghĩ tới đây, hai người liền bi thương tập thể, sao lại xui xẻo như vậy, bị nàng quấn lấy chứ.
Quan trọng nhất là, nàng là bạn của tông chủ, cắt đuôi không xong, còn không thể đánh.
Thường Hòa cũng biết lần này chỉ có thể tiếp nhận số phận, nói: “Ngươi xác định ngươi giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó lại đi.”
“Ừm!” Dạ Mị dùng sức gật đầu.
“Này, ta thấy bây giờ cũng chỉ có thể như vậy làm.” Thường Hòa đối với Diệp Phong Hàn nói.
“Nàng? Được không? Sẽ không cản trở chứ?” Diệp Phong Hàn có chút lo lắng.
“Tốt xấu cũng là Diêu Quang, ba người chung quy tốt hơn hai người.” Thường Hòa dùng một logic đơn giản giải quyết vấn đề.
Diệp Phong Hàn luôn cảm thấy logic này không hợp lý.
Hắn phán đoán là đúng, nhưng hắn không biết trình độ không hợp lý này khủng bố bao nhiêu.
Cho nên sau khi nghĩ một chút, cảm thấy cho dù bị kéo chân, hẳn là cũng không phải không thể thừa nhận, liền gật gật đầu, xem như tiếp nhận.
“Vậy mới đúng chứ!” Dạ Mị ngửa đầu cười to.
Chỉ là nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, lại nghĩ đến tông chủ “chạy trốn”, Diệp Phong Hàn luôn có loại cảm giác không chân thực.
————————————
“Bọn họ bây giờ hẳn là gặp rồi nhỉ.”
Trên hành cung, Tô Trầm thấp giọng lẩm bẩm.
Đã có thể tiên đoán được Dạ Mị tìm đến mình, tự nhiên cũng có thể tiên đoán được nàng sẽ gặp được người nào.
Diệp Phong Hàn và Thường Hòa là hai tiểu tử không tệ, có bọn họ, Dạ Mị hẳn là có thể được chiếu cố. Nhưng nhiệm vụ của hai người bọn họ sợ là phải chịu chút ảnh hưởng. Nhưng cái này cũng không sao, đã dự kiến được một màn này, Tô Trầm tự nhiên sẽ phái người khác bù lại.
Nếu bọn Diệp Phong Hàn có thể hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên tốt, không hoàn thành cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục.
Trên thực tế, không có ai nhiệm vụ sẽ thật sự ảnh hưởng đại cục, bởi vì một lần này là tác chiến chỉnh thể, thắng bại sớm đã không cực hạn ở một khu vực nữa.
Đây cũng là điều Tô Trầm ở sau khi giao thủ với Vĩnh Dạ Lưu Quang học được.
Nếu nói ở trước kia, Tô Trầm còn chỉ là cá thể cường đại giỏi về kỹ xảo đường nhỏ, như vậy bây giờ, Tô Trầm đang hướng một thống soái xuất sắc chuyển biến.
Thậm chí còn rất nhiều tri thức thống soái, kinh nghiệm, còn là Vĩnh Dạ Lưu Quang truyền cho hắn.
Hai người này đã là đối thủ, nhưng ở một số phương diện nào đó cũng là bằng hữu, thầy trò.
Tuy Tô Trầm vẫn luôn cho rằng mình thua Vĩnh Dạ Lưu Quang, nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang lại chưa bao giờ bởi vậy tự đắc.
Không chỉ là vì có thể đem hắn bức đến loại trình độ đó, trong thiên hạ chỉ có Tô Trầm. Càng quan trọng hơn là Tô Trầm ít nhất còn có thể hướng hắn học tập, tiếp tục tiến bộ, mà hắn lại vĩnh viễn không học được sở trường của Tô Trầm—— hắn nhất định không có khả năng nghiên cứu ra nhiều công pháp như vậy, tăng lên thực lực của toàn bộ chủng tộc.
Mà đây mới là chỗ giá trị lớn nhất của Tô Trầm.
Cho nên Vĩnh Dạ Lưu Quang và Tô Trầm có thể nói là đối thủ kính nể coi trọng lẫn nhau, có khi ngay cả Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng hoài nghi, mình vì để Thiên Không Thành có thể di chuyển, liền buông tha Tô Trầm như vậy có phải sai lầm to lớn hay không?
Kéo đi xa rồi, tóm lại, do ảnh hưởng của Vĩnh Dạ Lưu Quang, Tô Trầm đang từ một cường giả cá thể hướng thống soái chuyển biến, đồng thời cũng ảnh hưởng phương thức làm việc của hắn.
Ví dụ như lần này, hắn sẽ không là một mình hành động nữa, mà là mượn dùng lực lượng toàn bộ tông môn.
Thuyền rồng hành cung di chuyển mười hai ngày.
Mười hai ngày sau, bọn họ tới Thủy Trạch.
Nơi này cũng là chỗ của Thủy Trạch cùng Hải tộc.
Đất liền phía bắc hải vực, là Thủy Trạch quốc thổ. Tuy nơi đây tên là Thủy Trạch, nhưng thực tế vẫn là đất liền, chỉ là sát hải vực, đất liền lại sông ngòi ngang dọc, trăm sông đổ vào biển, tên cổ Thủy Trạch.
Năm đó, con hoang thú Lạc Du kia, chính là từ đây tiến vào lãnh địa Nhân tộc, cũng nhấc lên sát nghiệt vô biên.
Vô luận là Thủy Trạch hay là Hải tộc, đều phải đối mặt hải thú uy hiếp, chính bởi vậy nơi này Nhân tộc cùng Hải tộc được cho là giữ quan hệ tốt nhất, cùng nhau tác chiến càng là điều bình thường.
Sau khi tới Thủy Trạch, có thể nhìn thấy kiến trúc nơi đây phần lớn xây ở chỗ cao, hơn nữa phần nhiều là vật liệu gỗ. Đây là vì mỗi lần hải thú đột kích, đều sẽ dẫn tới lũ lan tràn.
Xây ở chỗ cao có thể tránh nước lũ, phòng ốc bằng gỗ càng có thể ở thời khắc mấu chốt sử dụng làm thuyền bè.
Kỹ thuật đóng thuyền của Thủy Trạch, có thể tính là hàng đầu thiên hạ, thuyền của bọn họ, là thật sự chạy ở trên mặt nước, mà không phải như thuyền đi trên trời của đám nguyên khí sĩ.
Chỗ tốt lớn nhất của chiến thuyền mặt nước chính là phí tổn thấp, có thể tồn tại lượng lớn. Mà đường sông Thủy Trạch bởi vì thường xuyên bị hoang thú đè ép, cho nên lòng sông cực sâu, cho dù thuyền biển lớn cũng có thể tự do qua lại ở đường sông.
Chính bởi vậy, dọc đường khắp nơi có thể nhìn thấy lâu thuyền cao lớn di chuyển ở trên sông.
Bởi vì đường sông ngang dọc, thuyền lại lớn, năng lực vận chuyển có thể nói hàng đầu thời nay, cho nên mạng lưới thủy vận bên trong Thủy Trạch cực kỳ phát triển. Nếu không cân nhắc hoang thú ảnh hưởng, dưới vốn đầu tư thấp thông thương tiện lợi có thể xưng là số một.
Có lẽ cũng chính bởi vậy, Thủy Trạch cực ít nhìn thấy thuyền đi trên trời.
Khi thuyền rồng hành cung khổng lồ của Vô Cực Tông xuất hiện ở chân trời, thường đưa tới người xem liếc nhìn, phát ra tán thưởng giống nhau.
Thủy Trạch quốc đô Mộng Hương, ở đầu phía nam của quốc thổ, bên cạnh Vô Tận Hải Vực.
Chính cái gọi là thiên tử thủ biên giới, mà biên giới Thủy Trạch chính là phương hướng biển lớn.
Đi thêm bốn ngày, Vô Cực Tông rốt cuộc tới trên Mộng Hương.
Đây là một thành thị trên mặt nước tràn ngập sức cuốn hút độc đáo, hai phần ba diện tích của nó là nước, rất nhiều kiến trúc căn bản chính là thành lập ở trên biển. Kết cấu thành thị hình tám cạnh, bốn phía hướng biển, tường thành cắm rễ đáy biển, trên bốn đường sông thật lớn, là thuyền lui tới tràn đầy, trong đó một phần ba thuyền đánh cá, một phần ba thương thuyền, còn lại một phần ba chiến thuyền.
Từ trên phân bố thuyền, có thể nhìn ra đặc tính khác với số đông của quốc gia này.
Đây là một quốc gia thủ biển, cũng trả cho biển.
Biển lớn cho bọn họ tài nguyên sinh tồn phong phú, nhưng cũng mang đến khảo nghiệm sinh tồn gian khổ.
Ở trong Mộng Hương thành, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít người trên trên mọc vảy hành tẩu ở bên trong.
Đó là Hải tộc.
Không như thái độ Nhân tộc canh phòng nghiêm ngặt tử thủ đối với Bạo tộc Vũ tộc và Linh tộc, ở đây, Nhân Hải hai tộc hài hòa cùng tồn tại.
“Ô...”
Tiếng kèn ngân nga vang lên.
Ở sau khi thấy được thuyền rồng trên bầu trời, một đội tàu chiến hướng về Vô Cực Tông bên này áp sát.
Một người cầm đầu chính là Giang Tích Thủy.