← Quay lại trang sách

Chương 1227 Hải tinh linh (Hạ)

“Cẩn thận!”

Thấy một màn như vậy, Diệp Phong Hàn và Thường Hòa đồng thời tuyệt vọng hô to lên.

Thủy thủ đó công kích vừa ác vừa độc, trên đầu ngón tay càng lóng lánh ra khí tức quỷ quyệt tàn nhẫn, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi.

Lấy sự chết lặng, ngốc nghếch cùng trì độn của Dạ Mị, nàng là tuyệt đối không tránh được.

Nhưng ngay tại nháy mắt đầu ngón tay đâm trúng cổ Dạ Mị, mặt dây chuyền kia đeo trước ngực Dạ Mị đột nhiên sáng lên.

Lần này sáng lên, cả mảng không gian cũng như ngưng lại một phen, cái tay của gã thủy thủ thế mà chưa thể cắm vào.

Tay hắn dừng ở trước người Dạ Mị, Dạ Mị đã bắt lấy hắn, chợt nhấc lên trên, đưa tới trên thuyền.

Nàng chưa giết hắn, mà chỉ đem thủy thủ đó nhanh chóng mang đi khỏi Huyết Cuồng Sa, thủy thủ liều mạng nỗ lực muốn giết nàng liền theo khoảng cách kéo dài mà bình tĩnh trở lại.

“Được rồi!” Dạ Mị đem thủy thủ ném lên trên thuyền: “Một người cuối cùng của các ngươi cũng đầy đủ rồi. Đi nhanh đi!”

Người khác thấy thủy thủ đó bị ném đến, nào dám tiếp.

Dạ Mị cười nói: “Yên tâm, không sao, hắn chỉ là bị Huyết Cuồng Sa khống chế mà thôi, Huyết Cuồng Sa không giỏi khống chế, chỉ có thể khống chế các ngươi đám bình dân này, hơn nữa khoảng cách xa sẽ mất đi hiệu lực.”

Lão Thương nghe xong lúc này mới thở phào, thấy Lão Thất không có việc gì, rống to lên: “Đi mau!”

Thuyền đánh bắt không dừng lại nữa, nhanh chóng chạy về phía sau.

Bên kia Huyết Cuồng Sa đã lại lần nữa khởi xướng tấn công đối với Thường Hòa, hải tinh linh thì không để ý sống chết cuốn lấy Diệp Phong Hàn.

Thường Hòa kêu to: “Đại tiểu thư, ngươi còn không hỗ trợ ta sẽ thật sự phải chết đó!”

“Ồ.” Dạ Mị như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này mới bay qua, đem một chuỗi hạt châu trên cổ tay ném về phía Huyết Cuồng Sa, hạt châu đó ra không trung, nháy mắt hóa thành một mảng lớn quang châu màu vàng, mãnh liệt hạ xuống, như màn đạn đánh ở trên thân Huyết Cuồng Sa, nháy mắt đem nó đập ra trăm ngàn lỗ thủng.

Dù là Huyết Cuồng Sa kia da dày thịt béo, cũng vẫn đau đến mức điên cuồng rú lên.

“Thủ Hộ Ngọc Bích, Vô Lậu Kim Hoàn, đại tiểu thư ngươi còn nỡ bỏ ra!” Thường Hòa thấy thế không khỏi rên rỉ thành tiếng.

Thủ Hộ Ngọc Bích và Vô Lậu Kim Hoàn đều là món đồ chơi bên trong Vô Cực Tông có thể dùng điểm cống hiến đổi, uy lực không tệ, giá cũng đắt, nhưng đều là đồ dùng một lần. Đối với người Vô Cực Tông ở giai đoạn trưởng thành mà nói, bọn họ khẳng định là sẽ không tiêu tài nguyên quý giá đi đổi thành loại vật này.

Nhưng đối với Dạ Mị mà nói, nàng lại hoàn toàn không cần cân nhắc vấn đề phí tổn.

Bởi vì đây vốn là thứ Tô Trầm đưa cho nàng.

Mấy thứ này tuy đều là đồ dùng một lần, thoạt nhìn không tốt bằng khác nguyên khí, nhưng cũng bởi vậy có lợi ích của bản thân, ví dụ như tự phát thực dụng, không cần chủ nhân kích phát, hoặc là tiêu hao cực ít uy lực lại cực lớn...

Nếu Thủ Hộ Ngọc Bích là cần mình chủ động kích phát, lấy tính tình Dạ Mị, chỉ sợ phải đợi cái tay kia xuyên thấu cổ thì cô mới có thể phản ứng lại.

Cho nên vì cam đoan an toàn của cô, hơn nữa loại vật phẩm này ở nội môn cũng quả thực không lưu hành cho lắm, Tô Trầm trực tiếp tặng một lô qua.

Thời khắc này Dạ Mị ném xuống Vô Lậu Kim Hoàn, thấy Huyết Cuồng Sa chưa chết, trực tiếp từ trong nguyên giới lại lấy ra một chuỗi đập tới.

Lại là ánh sáng màu vàng đầy trời.

Quả nhiên là sao đầy trời, sáng lấp lánh.

Thường Hòa đã là hoàn toàn hết biết nói gì.

Đây là thực không coi tiền là tiền mà sử dụng.

Hai lượt Vô Lậu Kim Hoàn đánh vào trên người Huyết Cuồng Sa, dù là con này sinh mệnh lực cường hãn, cũng vẫn trong nháy mắt bị đánh cho hấp hối. Thường Hòa nhân cơ hội tiến lên, liên tục đánh mấy chưởng ở trên thân Huyết Cuồng Sa, kết quả tính mạng của nó, coi như là đoạt “last hit”.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Phong Hàn cũng đã dứt khoát lưu loát giải quyết mấy tên hải tinh linh kia.

“Rốt cuộc giải quyết xong, hoàn mỹ!” Dạ Mị đắc ý dựng thẳng lên ngón tay, tự đắc nói.

Diệp Phong Hàn và Thường Hòa lại không có chút vui vẻ nào, đồng thanh nói: “Nơi này là địa bàn của hải tinh linh, mau rời khỏi, nếu không đưa tới đám đông hải tinh linh thì xong rồi.”

Dạ Mị chẹp miệng: “Gấp cái gì chứ, bọn sò bảy màu này thật đẹp, người ta còn muốn thu thập chút.”

Nói xong vung cái tay nhỏ lên, lao xuống phía dưới.

Nàng muốn lấy sò tự nhiên không cần xuống nước phiền toái như vậy, trực tiếp một bàn tay không khí làm thay nàng. Nhưng cũng bởi vậy, nàng không nhìn thấy tình huống dưới nước, chỉ có thể ở bên dưới mò mẫm một phen.

Diệp Phong Hàn Thường Hòa đều có chút không nhìn nổi nữa, nói: “Đi nhanh đi, hải tinh linh có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Dạ Mị vẫn nói: “Gấp cái gì, đã nói lấy sò xong rồi đi luôn. Với lại hải tinh linh nếu xuất hiện, chúng ta cũng có thể thấy, lấy tốc độ của chúng ta, muốn chạy cũng không thành vấn đề.”

Mọi người ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể đồng ý.

Ngay sau đó Dạ Mị thật sự bắt được cái gì đó, kêu lên: “Chạm đến rồi.”

Tay phải nhấc trên hư không, cái tay không khí đã cầm một vật đi ra, lại không phải sò bảy màu gì cả, mà lại là một người.

Đó là một lão nhân.

Một lão nhân xoã tung tóc, thoạt nhìn chưa tỉnh ngủ.

Tuy là bị từ trong biển “câu” lên, trên người lại là hoàn toàn khô, một đôi mắt nhập nhèm bọt nước nhìn ba người, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi là ai đem lão tử câu lên?”

Lão vừa hỏi như vậy, mọi người đều bị dọa giật mình, nhìn nhìn lẫn nhau.

Dạ Mị chỉ Thường Hòa: “Hắn!”

Ôi chao?

Lúc này ngươi sao lại không ngu ngốc nữa?

Thường Hòa tức giận nhìn Dạ Mị, Dạ Mị cười vô liêm sỉ.

Lão già lại chưa tức giận, ngược lại tủm tỉm cười nhìn Thường Hòa, lại nhìn nhìn Dạ Mị, mặt giãn ra cười: “Ba đứa nhỏ có ý tứ. Nhưng các ngươi chạy đến nơi đây, lại là có chút nghĩ không thông rồi. Giờ này không phải hải tinh linh vẫn đã phát hiện các ngươi, tới tìm các ngươi làm phiền.”

Cái gì?

Ba người đồng thời quay đầu.

Lại chỉ nhìn thấy trống rỗng, nào có bóng dáng hải tinh linh.

Trong lòng biết không ổn, đang muốn làm gì, chỉ nghe ‘Phành phành phành’ ba tiếng vang, ba cú cốc đầu đánh lên trên ót bọn họ, ba người trợn trắng mắt ngất đi.

Lão nhân cười ha ha đón lấy, nói: “Ba con chim non.”

Nói xong quay người, lại một lần nữa nhảy xuống biển.

————————————————

Khi lại lần nữa tỉnh lại, Diệp Phong Hàn phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường, bốn phía là vách hang tối như mực, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Hắn thử hoạt động, phát hiện mình chưa chịu bất cứ sự trói buộc nào, liền dứt khoát đứng dậy, thử vận hành một lần nguyên lực trong cơ thể, vui mừng phát hiện nguyên lực thế mà cũng không bị giam cầm.

Chỉ là tứ phẩm Sương Phong Kiếm của hắn lại không thấy nữa.

Diệp Phong Hàn cũng không quá sợ hãi, chỉ cần người còn sống, thì như thế nào cũng tốt.

Nghĩ một chút, dứt khoát phóng ra một cái Huỳnh Quang Thuật, đây là một áo thuật chính tông.

Nhưng Vô Cực Tông tu hành xưa nay không bám vào một khuôn mẫu, nguyên kỹ cũng tốt, áo thuật cũng thế, chỉ cần muốn đều có thể học, hơn nữa Tô Trầm luôn luôn cố gắng đánh vỡ giới hạn của hai loại hệ thống, đem nó dung hội quán thông, càng ngày càng nhiều pháp môn hoàn toàn mới đang ra lò.

Bao gồm giờ phút này Diệp Phong Hàn dùng Huỳnh Quang Thuật, tuy nhiên nói là áo thuật, nhưng bộ phận nguyên lực cấu thành đã sử dụng nguyên lực phù văn. Thậm chí ngay cả nguyên lực phù văn cũng đang bị thay, bởi vì ở trong hệ thống tu hành mới Tô Trầm sáng tạo, đối với tự mình tăng lên càng thêm rõ ràng, đối với vận dụng nguyên lực cũng càng thêm đơn giản nhanh và tiện.

Thời khắc này ánh huỳnh quang vừa nổi lên, Diệp Phong Hàn đã có thể nhìn thấy xung quanh.

Phát hiện nơi này lại là một hang đá thật lớn, cách đó không xa là một thông đạo hẹp dài.

Ánh sáng của Huỳnh Quang Thuật có hạn, Diệp Phong Hàn chỉ có thể dọc theo thông đạo đi vào trong.

Bên tai mơ hồ là tiếng nước chảy tí tách, không khí có chút ẩm ướt, điều này khiến Diệp Phong Hàn ý thức được, mình rất có khả năng là ở đáy biển.

Chỉ là đáy biển từ bao giờ có một chỗ như vậy?

Lão nhân kia lại là loại người nào?

Lão lại vì sao muốn bắt mình, lại không giam cầm?

Tất cả khiến Diệp Phong Hàn nghĩ mãi mà không hiểu.

Đang lúc tiến lên, Diệp Phong Hàn bỗng cảm giác được phía trước tựa như là có người, vội tắt Huỳnh Quang Thuật, thả chậm bước chân, thật cẩn thận tới gần. Đợi mục tiêu tới gần, Diệp Phong Hàn đột ngột ra tay, lấy ngón tay thay kiếm, đâm ra một ngón tay.

Người tới phản ứng cũng nhanh, nháy mắt bay lùi, đồng thời đánh ra một chưởng. Một chưởng này nhìn như đơn giản, lại mang theo một luồng khí tức to lớn, phá vỡ tất cả lực lượng, giấu trăm loại biến hóa, đánh thẳng đỉnh đầu Diệp Phong Hàn, vừa hung vừa ác.

Đối mặt một chưởng này, Diệp Phong Hàn lại không tránh.

Hắn nói: “Là ta.”

Mép bàn tay dừng lại ở trước cái trán của Diệp Phong Hàn.

“Mk, ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Đối diện truyền đến tiếng của Thường Hòa.

Diệp Phong Hàn khẽ lật cổ tay, Huỳnh Quang Thuật lại nổi lên, lúc này mới nhìn thấy Thường Hòa lại là từ một thông đạo khác tới.

“Ngươi không sao chứ?” Diệp Phong Hàn hỏi.

“Vẫn ổn, chỉ là bảo vật của ta bị cầm hết đi rồi.”

Diệp Phong Hàn nói: “Bảo bối chỉ là vật ngoài thân, tính mạng còn là tốt rồi. Đúng rồi, thấy Dạ Mị Dạ cô nương không?”

Thường Hòa buông tay: “Chưa, xem ra là bị tách ra giam giữ.”

Diệp Phong Hàn muốn nói cái này không tính là giam giữ, nhưng ngẫm lại chung quy không giải thích gì, chỉ nói: “Tìm được Dạ cô nương rồi nói tiếp.”

Thông đạo là có sẵn, hai người dọc theo thông đạo cùng nhau đi vào trong.

Chỉ một làn, dần thấy ánh sáng từ xa xa truyền đến.

Hai người càng thêm cẩn thận đi qua, đi không phát ra tiếng.

Đợi tới gần, mới mơ hồ nghe được tiếng một nữ tử mang theo tiếng sụt sịt.

“Đừng mà! Đừng như vậy.”

“Van cầu ngươi đừng như vậy được không?”

“Ta biết sai rồi...”

Chính là tiếng của Dạ Mị.

Nghe được lời này, Diệp Phong Hàn cùng Thường Hòa liếc nhau, đồng thời lao ra.

Thường Hòa càng hô to: “Dạ Mị đừng sợ, chúng ta đến đây! Tặc tử nhận lấy cái chết!”

Chỉ là vừa mới đi vào, lại bị một màn trước mắt hoàn toàn làm ngây người.