← Quay lại trang sách

Chương 1228 Đến đảo Thiên Huyễn

Vô Tận Hải Vực.

Trên mặt biển mênh mông, một đội tàu khổng lồ đang di chuyển.

Quy mô đội tàu này khổng lồ như thế, khí thế nó phát ra kéo dài trăm dặm, cho dù là hải thú đỉnh phong xa xa nhìn thấy cũng có thể cảm giác được nó hoành tráng cùng khủng bố, không dám tới tìm phiền toái.

Chính bởi vậy, trên cả hành trình, đội tàu chưa gặp phải bất cứ phiền toái nào đến từ sinh mệnh.

“Đi tiếp về phía trước một ngàn hai trăm dặm, chính là Băng Hỏa Nhai.” Đội tàu trung ương hành cung thượng, Hải Vương tử Phong Hàn nói: “Qua Băng Hỏa Nhai, chính là Thiên Huyễn đảo, xuyên qua Thiên Huyễn đảo, chính là Vô Tận Thâm Uyên.”

“Thiên Huyễn đảo...” Tô Trầm nói nhỏ một tiếng: “Quan hệ của các ngươi cùng Hắc Hỏa, bây giờ rất tốt?”

Phong Hàn cười khổ: “Không thể nói rõ tốt hay không, chỉ là cần tới nhau mà thôi. Mấy năm nay, hải thú công kích càng ngày càng mạnh, cuộc sống cũng càng ngày càng khó khăn. Nếu nói trên đất liền, trí tộc đang theo đại thế thiên hạ chuyển biến liên tiếp chiếm thượng phong, như vậy trong biển hoàn toàn ngược lại.”

Đại thế biến đổi không phải không ảnh hưởng đến trong biển, chỉ là ảnh hưởng này bị Thâm Hải Chi Thương triệt tiêu.

Ban đầu hải thú cấp Chúa Tể nên là tồn tại như lông phượng sừng lân, tựa như thú tộc chúa tể đất liền, cho tới nay chỉ mười vị.

Nhưng vì Thâm Hải Chi Thương, tồn tại cấp Chúa Tể riêng là Thâm Uyên đã vượt qua năm trăm, số lượng to lớn, nghe rợn cả người.

Năm đó một yêu hoàng bình thường Phi Sắc Chi Tâm đã có thể quét ngang nửa Bạo tộc, sự khủng bố của một hải thú Chúa tể càng có thể nghĩ mà biết.

Nhiều Chúa tể như vậy, nếu tập thể ra khỏi Thâm Uyên, cũng không cần mang tiểu binh, trực tiếp san bằng thế giới.

Mà Hải tộc chính là ở dưới áp lực như vậy, sinh hoạt hơn vạn năm, có thể thấy bọn họ kiên cường cứng cỏi.

Hắc Hỏa tuy là dư nghiệt Áo tộc, nhưng đối mặt áp lực sinh tồn cường đại, cũng không thể không đặt xuống thù hận liên thủ với Hải tộc cầu sinh.

Chính bởi vậy, năm đại tổ chức dư nghiệt Áo tộc, chỉ Hắc Hỏa công khai nhất, tiếp theo mới là Phục Hưng Chi Môn của Bạo tộc.

Nhưng cái này không có nghĩa là Hắc Hỏa hoàn toàn từ bỏ giấc mộng phục hưng của Áo tộc.

Trên thực tế bọn họ vẫn có làm, cũng thể hiện ở trên hành động.

Loại cách làm này chính là tăng mạnh hợp tác cùng tổ chức khác của Áo tộc.

Bao gồm Vĩnh Sinh Điện Phủ, Phục Hưng Chi Môn, Vận Mệnh Chi Thủ, còn có Quang Diệu Xã cảnh nội Linh tộc, đều có lui tới chặt chẽ với Hắc Hỏa.

Làm tổ chức duy nhất có thể công khai lộ diện trên đời, Hắc Hỏa trên thực tế thành nơi tàng ô nạp cấu. Mỗi khi các nơi có ai không thể lăn lộn nổi nữa, sẽ chạy đến Thiên Huyễn đảo.

Nơi này trời cao hoàng đế xa, thế lực mạnh nữa cũng rất khó đem xúc tu vươn tới đây.

Thật sự vươn tới cũng không sao, Hắc Hỏa sẽ rất vui vẻ đem đối thủ dẫn tới hải vực chỉ định nào đó, làm bọn họ cùng hải thú nào đó chơi đùa một phen, tiêu diệt đối thủ không nói, còn giúp mình giảm bớt gánh nặng.

Chính bởi vậy, Hắc Hỏa thành nơi phù hộ che chở của dư nghiệt Áo tộc cùng với những kẻ ác của các nơi.

Các tộc từng bởi vậy chỉ trích Hải tộc, yêu cầu Hải tộc giao ra đám dư nghiệt Áo tộc được che chở.

Nhưng Hải tộc đối với việc này xưa nay là có thể tha thì tha, không có cách nào cả, Hải tộc cũng cần người đến hỗ trợ chia sẻ áp lực. Thiên Huyễn đảo ở sâu trong biển lớn, sự tồn tại của nó thật sự chia sẻ áp lực Hải tộc gặp phải, cách làm tàng ô nạp cấu của bọn họ cũng cũng là vì tăng cường thực lực cùng nhau đấu hải thú, ích lợi giống nhau, Hải tộc tự nhiên không có khả năng phản đối.

Tô Trầm thản nhiên nói: “Vậy nếu ta bảo Hắc Hỏa đem nhân vật quan trọng nào đó trong bọn họ giao ra, ngươi nói bọn họ có thể đồng ý không?”

Phong Hàn sửng sốt: “Ai?”

Tô Trầm trả lời: “Lâm Túy Lưu.”

“Nghịch Loạn Vương?” Phong Hàn ngẩn ngơ.

Lâm Túy Lưu là người Long Tang Lâm gia, đương nhiệm quốc chủ Lâm Mộng Trạch luận tới còn phải gọi hắn một tiếng là chú.

Người này nói tới cũng là một truyền kỳ, hắn khi còn sống có chút giống Phong Ám Nha, đều từng có hành động mưu quyền soán vị.

Có điều khác nhau là, hắn đã thành công.

Đúng vậy, hắn đã thành công!

Từng một lần đem đại ca hắn đuổi xuống khỏi vương tọa, ngồi lên ngai báu Long Tang quốc chủ.

Đáng tiếc chỉ ngồi ba ngày, đã bị một lần nữa đuổi xuống.

Sau khi xuống đài, Lâm Túy Lưu đào tẩu, thế mà còn chưa từ bỏ ý định, tụ tập một đám thủ hạ cũ, công khai đánh nội chiến, thậm chí một thời chiếm thượng phong.

Người này coi như là kỳ tài ngút trời, vô luận tài trí võ công đều ở trên đại ca hắn, chỉ tiếc quá mức cậy tài khinh người, quan trọng nhất là hắn đã làm một sự kiện, chọc giận các đại vương tộc, dẫn tới đại ca hắn được sáu quốc gia khác ủng hộ, cuối cùng đánh bại Lâm Túy Lưu.

Lâm Túy Lưu sau khi chiến bại một đường đào vong, cuối cùng tới Thiên Huyễn đảo, trở thành một thành viên Hắc Hỏa.

Đúng vậy, đường đường vương tộc Nhân tộc, lại thành một thành viên của dư nghiệt Áo tộc, thực sự buồn cười.

Nhưng đây là sự thật, vì sinh tồn, Hắc Hỏa hướng các nơi mở rộng cửa, bọn họ tuy là tổ chức do dư nghiệt Áo tộc thành lập, nhưng tính chất tổ chức đã sớm thay đổi, đã sớm từ tổ chức phục hưng biến thành tồn tại như Ác Nhân Cốc.

Mà Lâm Túy Lưu cũng bởi vậy trở thành Nghịch Loạn Vương tiếng tăm lừng lẫy.

Thời khắc này nghe được Tô Trầm nhắc tới tên Nghịch Loạn Vương, Phong Hàn cũng thất thần: “Ngươi cần hắn làm gì?”

Tô Trầm trả lời: “Thí nghiệm của ta cần hắn giúp.”

Nghe được lời này, Phong Hàn trầm mặc.

Một hồi lâu sau, hắn mới nói: “Tình huống Nghịch Loạn Vương rất đặc thù, tình huống của hắn ta bây giờ ta không rõ lắm, nhưng lúc trước ta biết hắn từng một lần trở thành một trong năm đại thủ lãnh của Hắc Hỏa.”

“Từng?”

“Ừm.” Phong Hàn gật đầu: “Hắn ý đồ xử lý bốn người khác, sau đó duy ngã độc tôn.”

...

Nghịch Loạn Vương quả nhiên không hổ là Nghịch Loạn Vương, đến chỗ nào cũng muốn tạo phản.

Tô Trầm hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hắn bị trục xuất rồi.”

“Thế mà lại chưa giết hắn.”

“Người ngay cả ngươi cũng cần, Hắc Hỏa lại làm sao nỡ giết chứ? Đúng rồi, hắn phi thường quan trọng đối với ngươi sao?”

Tô Trầm đáp: “Cái đó cũng không thể nói rõ. Nhưng loại chuyện thí nghiệm này, giống như là xây nhà. Cần nền, cần cột tốt, cần mái ngói, cần gạch đá, cần rất nhiều rất nhiều điều kiện, mới có thể hoàn thành một căn nhà hoàn chỉnh. Ngược lại, chỉ cần mất đi một bộ phận trong đó, sẽ là phòng ốc sụp đổ... Phá luôn dễ hơn xây.”

Phong Hàn đã hiểu: “Ngươi cho rằng hắn là một bộ phận tạo thành không thể thiếu trong đó?”

Tô Trầm lắc đầu: “Ta không biết, khác biệt lớn nhất của thí nghiệm cùng phòng ốc chính là, nhà cửa trước khi xây xong, ngươi ít nhất biết nó là dạng gì, biết cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng. Thí nghiệm sao... Ở trước khi ngươi chứng minh con đường này là sai lầm, không thể thực hiện được, ai cũng không biết bộ dáng chân thật của nó.”

Cố Khinh La ở bên cạnh tiếp lời: “Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là đem tất cả khả năng đi hoàn thiện thứ Tô Trầm cần. Nghịch Loạn Vương có lẽ hữu dụng, có lẽ vô dụng, nhưng ở trước khi hắn chứng minh mình vô dụng, chúng ta cũng chỉ có thể coi hắn là hữu dụng.”

Phong Hàn rất tán đồng: “Đã như thế, vậy thì đòi người. Nghĩ hẳn Hắc Hỏa cũng sẽ không phản đối.”

Bên cạnh Tây Mẫn đã hạ lệnh: “Toàn quân tăng tốc! Mục tiêu Thiên Huyễn đảo!”

Đội tàu di chuyển thêm một ngày, Thiên Huyễn đảo rốt cuộc xa xa trong tầm mắt.

Thiên Huyễn đảo nói là một hòn đảo, thật ra một quần đảo.

Nơi này có to nhỏ hơn một ngàn ba trăm hòn đảo, cơ bản toàn bộ là thế lực Hắc Hỏa chiếm cứ.

Từ không trung quan sát, sẽ nhìn thấy những hòn đảo này như ngọc trai ở mặt biển nối liền lẫn nhau, hình thành một đồ án như vòng xoáy khổng lồ, nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồ án này thậm chí còn đang cựa quậy, cứ xoay từng vòng một như vậy, xoay tới mức làm người ta hoa cả mắt.

Đây không phải ảo giác, mà là chân thật.

Toàn bộ Thiên Huyễn đảo thật ra chính là một tòa nguyên trận thật lớn, Hắc Hỏa dùng mấy ngàn năm thời gian cùng tích lũy đem nó hoàn thành, cũng ở trong kiếp sống sau đó từng thế hệ truyền thừa, phát triển, gia cố.

Hôm nay Thiên Huyễn đảo đã trở thành một tòa thành kiên cố phòng ngự cường đại, ở trong xếp hạng mười thành thị kiên cố của Nguyên Hoang, gần với Thiên Không Thành của Vũ tộc cùng cứ điểm Hải Thần của Hải tộc, đứng hàng thứ ba.

Thiên Huyễn đảo cũng bởi vậy mà được đặt tên, bởi vì bất cứ sinh mệnh nào chỉ cần chưa trải qua cho phép có thể vào nơi đây, đều chịu quần đảo rắc rối phức tạp nơi này mê hoặc, lấy hòn đảo làm cơ sở thành lập lên trận pháp, uy lực cường đại khó có thể phá giải, chỉ có dùng sinh mệnh và máu tươi mạnh mẽ chống lại.

Nhưng đại trận Thiên Huyễn đảo cho dù là cấp Chúa Tể cũng có thể chặn lại, thật muốn dùng mạng để lấp đầy mà nói, lại phải lấp bao nhiêu đây?

Chính bởi vì như thế, Hắc Hỏa mới có thể ở trong hải vực gian nan này sinh tồn đến nay.

Khi đội tàu khổng lồ của hai tộc Nhân Hải tới nơi này, Thiên Huyễn đảo đã bay lên cờ xí hoan nghênh.

Rất hiển nhiên Hắc Hỏa đã biết trước được nguyên nhân Tô Trầm lần này đến, đối với mục đích của hắn, tự nhiên cũng giơ hai tay hoan nghênh.

Trong tiếng ốc biển vang dội, quần thể hòn đảo xoay tròn dần dần dừng lại, hòn đảo bày ra như chuỗi ngọc trai hướng về hai đầu tách ra, lộ ra tồn tại bên trong.

Một cái cảng thật lớn bởi vậy hình thành.

Đội tàu nối đuôi nhau tiến vào cảng, dừng lại ở một hòn đảo cỡ trung.

Trước mặt là vài tên thành viên Hắc Hỏa tới đón.

Thành viên Hắc Hỏa nghênh đón bọn họ có hai gã là Áo tộc, hai gã Nhân tộc, còn có một gã thế mà lại là Bạo tộc.

Ba chủng tộc có thể hài hòa chung sống như thế, cũng chỉ có ở trong Hắc Hỏa mới có thể xuất hiện tình trạng như thế.

Nghe nói trong Hắc Hỏa thực tế còn có Vũ tộc, nói cách khác, nơi này thật ra là bốn tộc cùng tồn tại.

Linh tộc và Hải tộc thì không có, kẻ trước là vì đặc tính chủng tộc của Linh tộc làm bọn họ hầu như không thể dựa vào bất cứ ngoại lực nào, kẻ sau là vì Hắc Hỏa căn bản không có khả năng thu phản nghịch Hải tộc, hơn nữa Hải tộc cũng cơ bản không có phản nghịch.

Giờ phút này xuất hiện chính là năm vị thủ lĩnh Hắc Hỏa.

Kẻ cầm đầu lại không phải Áo tộc, mà là một vị lão giả Nhân tộc, cười tủm tỉm nói với Tô Trầm: “Khó được Tô thánh đại giá quang lâm, Thiên Huyễn đảo vẻ vang cho kẻ hèn này. Lão hủ Chung Chấn Quân ra mắt Tô thánh!”

Tô Trầm cười tủm tỉm trả lời: “Sớm nghe nói uy danh rống một tiếng chấn động ngàn quân, hôm nay rốt cuộc có duyên gặp được.”

Rống một tiếng chấn động ngàn quân, cười ba tiếng quỷ kiến sầu, đây chính là danh hiệu ở bên ngoài của Chung Chấn Quân.

Lão nhân này thoạt nhìn bộ dáng yếu không ra được gió, nhưng thật sự là tội phạm truy nã nổi tiếng nhất Nhân tộc.

Người này vốn xuất thân quý tộc Thủy Trạch, lại không yên ở nhà, cứ muốn ra ngoài xông pha giang hồ. Xông pha còn không xông pha hẳn hoi, thế mà lại làm thổ phỉ cướp của người lương thiện. Cướp bóc tài phú khắp nơi, hơn nữa thích cướp đồ, các loại tài nguyên tu luyện của nguyên khí sĩ, không sót cái gì ôm hết tới trên người mình, so với Tô Trầm năm đó còn hung hăng hơn. Tô Trầm tốt xấu chỉ tai họa dị tộc, đối với bản tộc vẫn luôn có điểm mấu chốt, Chung Chấn Quân lại là hoàn toàn không có giới hạn.

Hắn tùy ý cướp bóc cuối cùng chọc giận Giang Cư Thánh, phái người đuổi giết, Chung Chấn Quân một đường chạy trốn, đi qua các quốc gia, đến mỗi một nơi là gây họa một nơi, cuối cùng đem bả quốc gia đều gây họa hết, cũng bởi vậy trở thành tội phạm truy nã quan trọng nổi tiếng nhất bảy quốc gia.

Nhưng tuy bị các quốc gia đuổi giết, gã này lại vẫn sống rất thoải mái, thực lực càng tiến bộ to lớn.

Một trận chiến nổi tiếng nhất của hắn chính là đối mặt một vạn tinh quân anh, rống một tiếng đánh tan, chết mấy ngàn, sau đó lặng lẽ lui xa.

Đồng thời người này cũng là mặt thiện tâm ác có tiếng, thấy ai cũng cười tủm tỉm, chuyện vào nhà cướp của hắn làm quen rồi, chuyện đâm sau lưng hắn cũng sở trường.

Cho nên người ta xưng là nhất hống chấn thiên quân, tam tiếu quỷ kiến sầu.

Khi hắn giận, đại quân lui tránh, lúc hắn cười, cường giả lưu tâm.

Mà ở sau khi chạy đến Hắc Hỏa, Hắc Hỏa đại thủ lĩnh liền trước sau chết ba người, địa vị của hắn cũng thăng ba lượt.

Đại thủ lĩnh đời trước chưa đợi hắn cười, tự động thoái vị.

Mà loại hung danh hiển hách giống hắn, Hắc Hỏa còn có rất nhiều.

Ví dụ như bốn kẻ còn lại.