Chương 1231 Mượn binh
Thiên Huyễn đảo.
Một bữa tiệc thịnh soạn đang được tổ chức.
Đây là Hắc Hỏa đang hoan nghênh khách quý đến từ phương xa.
“Nghịch Loạn Vương Lâm Túy Lưu? Tô thánh cảm thấy hứng thú đối với hắn?” Chung Chấn Quân bất động thanh sắc hỏi. Nhắc tới cái tên này, giống như toàn không quan hệ với hắn, giống như người nọ lúc trước đánh bại Lâm Túy Lưu, đem lão trục xuất không phải mình.
“Lâm Túy Lưu nghiên cứu huyết mạch, rất có ý nghĩa đối với ta. Năng lực của Thâm Hải Chi Thương, có khả năng rất lớn chính là tác dụng ở trên huyết mạch.”
“Vậy thật sự là đáng tiếc.” Tạp Duy Nhĩ nói: “Lâm Túy Lưu sau khi bị trục xuất, thì không có ai biết hắn đi đâu nữa.”
“Như vậy sao.” Tô Trầm nói nhỏ một tiếng, thở dài: “Không biết thì thôi. Được là may mắn của ta, mất là số của ta. Đúng rồi, cũng không biết Hắc Hỏa lần này tính phái bao nhiêu người giúp đỡ ta?”
Năm vị thủ lĩnh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Chung Chấn Quân chần chờ nói: “Hải thú công kích, mấy năm nay là càng ngày càng thường xuyên. Thiên Huyễn đảo thân ở giữa biển sâu, từ trước tới nay luôn gặp phải áp lực mạnh mẽ. Tuy chúng ta cũng hy vọng có thể giúp đỡ Tô thánh, nhưng lực lượng thật sự có hạn. Đại khái có thể cung cấp nhân thủ một doanh.”
Một doanh chính là một ngàn, hắn cũng biết con số này thật sự quá thấp, cho nên đã kêu khổ ở trước đó.
Là Hắc Hỏa không biết tầm quan trọng hành động của Tô Trầm sao?
Tự nhiên không phải.
Bọn họ rất rõ Tô Trầm nếu thành công, ý nghĩa đối với Hắc Hỏa lớn bao nhiêu.
Nhưng có một số việc không thể chỉ nhìn trước mặt, càng phải đem ánh mắt đặt xa chút.
Vấn đề Thâm Hải Chi Thương một khi thật sự giải quyết, đối với Hắc Hỏa đều là chuyện tốt sao?
Sau khi không có uy hiếp sinh tồn, thái độ của Hải tộc đối với Hắc Hỏa, còn có thể giống như trước đây sao? Rất nhiều vấn đề nhỏ ngày xưa, đều che giấu dưới nguy cơ lớn là sinh tồn.
Khi nguy cơ được hóa giải, vấn đề nhỏ từng đọng lại không phát, chỉ sợ sẽ nổi lên tràn đầy mặt nước, đến lúc đó Hắc Hỏa sẽ tự xử như thế nào?
Ngược lại, nếu Hắc Hỏa bảo tồn thực lực, mặc cho Hải tộc liều chết với hải thú, thực lực bên tăng bên giảm, ai sẽ là bá chủ trên biển trong tương lai đây?
Đủ loại cách nghĩ này, đều khiến Hắc Hỏa giữ thái độ cẩn thận đối với lời mời của Tô Trầm.
Nếu có thể, bọn họ càng mong muốn Hải tộc đọ sức, mà mình ngồi mát ăn bát vàng.
Đây cũng là thiên tính đi.
Một doanh, xem như Hắc Hỏa ý tứ một lần, cũng biểu lộ lập trường của bọn họ.
Đối với lập trường này, sắc mặt Phong Hàn và Tây Mẫn đều có chút khó coi, ngược lại là Tô Trầm không để trong lòng.
Lấy trí tuệ của hắn, sao có thể nhìn không ra chút tính toán nhỏ nhặt đó của bọn Chung Chấn Quân.
Nhẹ nhàng uống ngụm trà, Tô Trầm nói: “Rất nhiều người đều biết, nghiên cứu là một chuyện tốn thời gian tốn sức tốn tâm huyết, vì hoàn thành nghiên cứu vĩ đại, có khi ngươi cần trả giá tài nguyên khổng lồ đến mức làm người ta khó có thể tưởng tượng. Nhưng có rất ít người chú ý tới, bản thân nghiên cứu thành công cũng có thể mang đến lớn lợi ích... Mọi người đều biết Vân Bức chính là ta, nghĩ hẳn cũng biết, Vân Bức bán ra công pháp, thuốc nước, nguyên kỹ, từng đạt được tiền lời lớn bao nhiêu.”
Nghe được lời này, tâm thần đám người Chung Chấn Quân đều chấn động.
Sự huy hoàng năm đó Vân Bức sáng tạo, mọi người thật sự là đã quá rõ ràng.
Tài phú khủng bố như thủy triều ùa vào tài khoản của Vân Bức, khiến hắn trong nháy mắt có được nguồn vốn ức vạn. Tuy sau đó Tô Trầm không đưa ra phép vô huyết trùng kích nữa, nhưng hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng đưa ra một ít phát minh khác, phát hiện, bao gồm một ít tâm đắc tu luyện, nguyên kỹ cải tiến, nhiều vô số tới hơn trăm loại.
Có người tính toán cho hắn, mấy năm nay, Tô Trầm chỉ Vân Bức một tài khoản Lưới Mộng như vậy, đạt được tiền lời đã không dưới ba tỉ nguyên thạch.
Phải biết rằng đây còn là kết quả Tô Trầm lấy truyền bá làm mục đích, dùng phương pháp đơn sơ nhất cấp thấp nhất xử lý những thành quả vĩ đại kia của hắn, Tô Trầm phàm là dùng chút phương pháp buôn bán để xử lý những tri thức đó của hắn, đạt được tiền lời đều sẽ không dưới hai mươi tỉ.
Đây cũng không phải niên đại lạm phát, hơn trăm triệu nguyên thạch cũng đáng giá vô số người nghiêng ngả, mười tỉ đủ để mua non nửa quốc gia.
Tài phú Tô Trầm sáng tạo đủ khiến vô số người líu lưỡi.
Cho nên Tô Trầm vừa nói như vậy, Chung Chấn Quân đã biết hắn muốn nói gì.
Quả nhiên, Tô Trầm tiếp tục nói: “Thâm Hải Chi Thương là thứ tốt... Thứ có thể kích thích huyết mạch của mục tiêu, tăng tốc tiến hóa, vậy không phải tương đương máy nâng lên tu vi sao? Là một loại vô thượng chí bảo có thể phụ trợ tu luyện đó!”
Mọi người nghe xong trong lòng đồng thời chấn động mạnh.
Từ trước tới nay mọi người đều đem Thâm Hải Chi Thương coi là căn nguyên tai nạn, lại rất ít nghĩ đến nó còn là một bảo vật phụ trợ tu hành.
Tây Mẫn nhịn không được nói: “Thâm Hải Chi Thương tăng lên, là lấy hao hết toàn bộ sinh mệnh lực và tiềm lực để trả giá sinh thành.”
Thật ra nàng cũng biết mình không nên lúc này đi ra làm trái lại, nhưng theo bản năng, nàng không hy vọng Thâm Hải Chi Thương có càng nhiều giá trị thêm vào hơn.
Với nàng mà nói, đây là một món ma khí mang đến vô tận thương tổn cho chủng tộc của nàng, hủy diệt nó là lựa chọn tốt nhất, mà không phải tiếp nhận nó lấy bất cứ hình thức nào khác tồn tại ở thế giới này.
Tô Trầm vẫn không nhanh không chậm nói: “Tiềm lực? Sau khi lên tới Chúa tể tiềm lực hao hết, nghe qua cũng không tính là thiệt thòi gì nhỉ?”
Tây Mẫn khựng lại.
Đúng vậy, cũng cấp Chúa Tể rồi, ngươi còn sợ tiềm lực hao hết cái gì?
Không lẽ còn trông cậy vào đối phương tấn thăng thành hoang thú sao?
“Về phần sinh mệnh lực ngược lại quả thật là vấn đề, nhưng nghĩ hẳn, cũng vẫn có rất nhiều người nguyện ý vì lực lượng cường đại trả giá sinh mệnh nhỉ? Với lại, nghiên cứu vấn đề, không vì giải quyết vấn đề sao? Có lẽ tương lai có thể giải quyết vấn đề sinh mệnh lực nhanh chóng khô kiệt thì sao.” Tô Trầm lại nói.
Phong Hàn cũng có chút không kiềm chế được, nói: “Tô thánh, nhiệm vụ của ngài là nghiên cứu ra phương pháp ngăn chặn Thâm Hải Chi Thương kích thích hải thú tấn thăng, mà không phải đi ngược lại, để chúng nó tấn thăng càng thêm hoàn mỹ.”
Tô Trầm trả lời: “Vậy là các ngươi không hiểu nghiên cứu. Ở trên con đường ngươi đau khổ truy tìm và thử giải quyết một vấn đề, ngươi sẽ phát hiện có khi ngươi không giải quyết vấn đề đơn nhất, mà là một đống.”
Không phải người nghiên cứu không hiểu nghiên cứu đau cùng sướng.
Thú vui lớn nhất của nghiên cứu chính là ngươi vĩnh viễn không biết hoa ngươi gieo xuống mùa xuân sẽ nở ra quả thế nào.
Có lẽ ngươi chờ mong một quả lựu đỏ, nhưng đạt được lại là một trái anh đào đỏ.
Khi ngươi ở trong đồng ruộng nghiên cứu, theo đuổi loại hoa quả định trước nào đó, có lẽ ở một khắc ngươi đạt được nó, ngươi đã thu hoạch một vườn hoa.
Đây là sự thật.
Tô Trầm chưa nói mình nhất định có thể đạt được đáp án gì, nhưng hắn biết, chỉ cần đi làm, thì sẽ luôn có rất nhiều phát hiện ngoài dự liệu.
Giá trị của những phát hiện này không giống nhau, nhưng bình thường đều là có giá trị.
Về phần thứ Tô Trầm nói, chỉ là một loại khả năng trong đó.
Hắn nói: “Trên thực tế, trừ nhanh chóng tấn thăng, bao gồm huyết mạch Chúa Tể, tài nguyên Thâm Uyên hai loại tài phú này, thì càng thêm chân thật hơn chút.”
Tạp Mai Lạp nói: “Ngươi không có khả năng từ trong Hải Chi Thâm Uyên đạt được bất cứ chỗ tốt nào cả.”
“Có lẽ thế, ta không biết tương lai của ta sẽ đạt được cái gì, nhưng ta biết chỉ cần nghiên cứu có thành quả, thì tất nhiên có lợi.” Tô Trầm nâng chén hướng người khác xa xa kính một lần, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này mới nói: “Những chỗ tốt này, cuối cùng sẽ căn cứ cống hiến của người tham dự để phân chia.”
Quả nhiên, lấy lợi làm mồi câu.
Năm thủ lĩnh Hắc Hỏa đồng thời khinh bỉ ở trong lòng.
Nhưng vẫn âm thầm trao đổi một lát.
Cuối cùng vẫn là Chung Chấn Quân nói: “Hắc Hỏa có thể ra một trấn.”
Đây là ba ngàn người.
Tô Trầm cười cười: “Sau khi đến Hải Chi Thâm Uyên, ta sẽ chọn dùng phương pháp dụ địch, dụ dỗ hải thú cấp Chúa Tể tấn công. Sau khi hải thú rời khỏi Thâm Uyên, ta càng sẽ thử hỗn loạn đầu óc của nó, xem có thể không để chúng nó trở về không. Kết quả làm như vậy, có thể sẽ làm hải thú chạy lung tung khắp nơi.”
Năm người khác biết Tô Trầm đang nói cái gì, chỉ là cùng nhau nhíu mày.
Tô Trầm tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ tận khả năng khống chế phương hướng chúng nó rời khỏi, không cho chúng nó đi hướng Nhân tộc, Hải tộc, Thiên Huyễn đảo các vị trí. Nhưng đến lúc đó tình thế nhiều biến hóa, ai cũng nói không rõ sẽ có cái gì bỏ sót hay không. Nếu thực có, còn xin Thiên Huyễn đảo, cứ điểm Hải Thần thứ lỗi, đó dù sao cũng là cái giá vì tương lai ổn định và hoà bình lâu dài phải trả giá.”
Một lần này mấy vị thủ lĩnh Hắc Hỏa sắc mặt khẩn trương.
Tạp Mai Lạp đứng bật dậy: “Ngươi đây là đang uy hiếp chúng ta?”
“Uy hiếp?” Mặt Tô Trầm lại đầy vô tội nhìn Tạp Mai Lạp: “Ta chỉ là đang trình bày tình hình thực tế, sao có thể nói là uy hiếp? Còn có, Thiên Huyễn đảo đối kháng hải thú cũng không phải một ngày hai ngày, ngẫu nhiên có một hai con tới, đối với các ngươi mà nói cũng không tính là gì nhỉ?”
Tạp Mai Lạp tức giận bộ ngực phập phồng không ngừng.
Thiên Huyễn đảo đương nhiên có thể đối kháng hải thú cấp Chúa Tể, nhưng đây là một câu đối kháng có thể giải quyết sao?
Nhiều năm qua như vậy, lần nào đối kháng không cần trả giá to lớn, một đám cường giả cao thủ ngã xuống?
Huống chi hải thú cấp Chúa Tể lui tới cũng có tần suất của nó, mặc dù lấy lực lượng Thâm Hải Chi Thương, cũng cần thời gian rất lâu mới có thể bồi dưỡng ra một con, cho nên tần suất Hải tộc và Thiên Huyễn đảo đối kháng thủy triều cấp Chúa Tể, xấp xỉ đều là năm năm một lần.
Nếu không phải như thế đã sớm không chống đỡ được.
Nhưng Tô Trầm nếu đi muốn làm gió làm mưa, vậy khẳng định không phải tần suất năm năm một lần, năm ngày một lần cũng có khả năng.
Làm như vậy ai chịu nổi?
Khó trách Tạp Mai Lạp muốn nói đối phương là uy hiếp.
Tô Trầm bình tĩnh bất động: “Hải thú cấp Chúa Tể không phải thủy triều, thời gian ngắn mà nói, hẳn là không tụ nổi sóng gió ngày xưa, cái giá các ngươi cần trả, sẽ không lớn hơn hải triều chính thức.”
“Nhưng nếu tần suất quá nhiều thì sao? Nếu hải thú cấp Chúa Tể dắt tay nhau đánh tới thì sao? Nếu có chút Chúa tể áp chế xúc động, cuốn đại quân đến thì sao? Chuyện như vậy, ngươi chưa từng trải qua, nhưng chúng ta từng trải qua!” Tạp Mai Lạp nghiêm túc trả lời.
“Vậy lại có quan hệ gì với ta đâu?” Tô Trầm trả lời, không chút khách khí giằng co với nàng.
Ta diệt Hải Chi Thâm Uyên, ngươi coi như không thấy, như vậy bởi thế sinh ra bất cứ thủy triều nào, cũng mình chịu trách nhiệm đi.
Phân rõ phải trái?
Cùng một đám ác nhân như vậy, thật ra không có đạo lý gì phải giảng.
Không muốn trả giá, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, người như vậy, nếu không uy hiếp một phen, thật đúng là coi cả thiên hạ đều nợ hắn.
Khuôn mặt Chung Chấn Quân giật giật, nói: “Một quân.”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta muốn Hắc Thủy quân đoàn.”
Chung Chấn Quân biến sắc hẳn.
Hắc Hỏa có hai quân đoàn lớn, phân biệt là Hắc Thủy quân đoàn, Tử Hỏa quân đoàn.
Hắc Thủy chủ công, Tử Hỏa chủ thủ.
Mà bây giờ, Tô Trầm lại muốn đem toàn bộ Hắc Thủy quân đoàn kéo đi.
Đó là tám vạn đại quân đó.
“Điều đó không có khả năng!” Chung Chấn Quân nghiến răng nói.
“Để lại cho ngươi một doanh.” Tô Trầm thản nhiên nói.
“Há có đạo lý vậy!”
“Vậy để lại một trấn đi.”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
“Được rồi, một quân, cho ngươi giữ lại một vạn người, còn lại ta mang đi. Mặt khác...” Tô Trầm dừng một lần, đột nhiên chỉ về phía tứ thủ lĩnh từ đầu tới giờ không nói chuyện.
“Ta muốn hắn!”