Chương 1232 Quyền phân phối
Đội tàu lưu lại ba ngày ở Thiên Huyễn đảo, ba ngày sau lại lần nữa xuất phát, lần này lại có thêm Hắc Thủy quân đoàn.
Đến đây, bộ đội của Tô Trầm đã có được bốn lực lượng bao gồm Vô Cực Tông, trấn hải quân, Hải tộc và Hắc Thủy quân.
Trong đó Vô Cực Tông năm vạn người, trấn hải quân hai mươi mốt vạn, Hải tộc ba mươi vạn, Hắc Thủy quân bảy vạn, cộng lại sáu mươi ba vạn người.
Phải biết rằng đây không phải là sáu mươi ba vạn phàm nhân, mà là quân đội khổng lồ do nguyên khí sĩ tạo thành, mỗi một người đều là kẻ sĩ phi phàm có thể thao túng nguyên lực.
Lượng lớn người phi phàm như thế tập trung cùng một chỗ, nếu là dùng để xâm lược, vậy quả nhiên là chỉ đâu đánh đó, nghe tin mà chạy, cho dù là Thiên Không Thành loại địa phương này, cũng dám xông lên một lần.
Nhưng dùng để đối phó Hải Chi Thâm Uyên, lại là ngay cả tự bảo vệ mình cũng không đủ.
Nói từ phương diện này, mỗi một người bước lên hành trình đều đã làm sẵn chuẩn bị hy sinh ở trình độ nhất định.
Mười hai ngày sau, đội tàu rốt cuộc tới chỗ biên giới của Thâm Uyên hải vực.
Nơi này là chỗ hải thú cấp Chúa Tể chiếm cứ, là địa khu đáng sợ nhất thiên hạ, cho dù là tồn tại cường đại nhất đến nơi đây cũng phải thật cẩn thận.
Sau khi đội tàu đến đến nơi đây, biến hóa đầu tiên là khí thế mênh mông kia của bọn họ không thấy nữa.
Không còn khí thế ngập trời, trên mặt biển chỉ có từng chiếc thuyền im lặng chạy qua, ở trong gió biển gào thét, im lặng giống như lữ nhân bóng đêm.
Có lẽ là vì không còn áp chế, mặt biển cũng bởi vậy trở nên kiêu ngạo.
Nước biển bắt đầu không kiêng nể gì dâng lên, trên bầu trời phủ kín mây đen.
Khắp nơi đều là bão táp cùng tia chớp, “Roẹt roẹt’ nở rộ ra năng lượng kinh người.
Trên bầu trời thường thường sẽ có điểu yêu to lớn bay qua, chúng nó lượn lờ ở không trung, dùng ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết nhìn xuống phía dưới. Chúng nó đang chờ đợi, chờ đợi một bữa tiệc lớn có lẽ không lâu sau đây sẽ xuất hiện.
Lôi điện tinh linh nhảy nhót ở trên bầu trời, thỉnh thoảng lóng lánh ra từng quả cầu lửa khổng lồ. Có Không Minh Lôi Linh, Ám Diệt Điện Linh, Tịch Ảm Phong Linh… các loại nguyên tố tinh linh xuất hiện, phát ra tiếng kêu tràn ngập quy luật vận động kỳ lạ.
Trong nước biển cũng thường thường có hải thú đang lên xuống.
Một lần này chúng nó chưa nghe gió mà chạy nữa, mà là tới lui tuần tra ở quanh đội tàu, tìm kiếm cơ hội công kích.
“Thật sự là nơi tốt để thí nghiệm nha.”
Ngửa đầu nhìn nguyên tố tinh linh nhảy lên trên bầu trời, Tô Trầm không khỏi thổn thức một tiếng.
Không Minh Lôi Linh chính là nguồn gốc lực lượng ban đầu của Bạch gia Lôi Âm Đao năm đó, loại sinh vật tinh linh này có thể lĩnh dùng sóng âm công kích trực tiếp bỏ qua phòng ngự công kích đối thủ, rất lợi hại.
Đáng tiếc toàn bộ đặc tính đều là tương đối, đặc tính bỏ qua phòng ngự của Không Minh Lôi Linh cũng không phải nhất định có hiệu quả. Theo thực lực Tô Trầm tăng lên, đối mặt đối thủ cũng càng ngày càng mạnh, loại đao pháp này cũng dần dần mất đi hiệu quả.
Ngược lại ở trong tay Vân Báo, nó ngẫu nhiên còn có thể phát huy chút tác dụng, tạo ra công kích tính chất sóng âm đặc biệt, luôn có thể phát huy một chút hiệu quả bất ngờ.
Đương nhiên, nếu Tô Trầm ở phương diện này dụng tâm nghiên cứu mà nói, nói không chừng có thể suy luận ra lôi âm công kích cường đại hơn, thậm chí trò giỏi hơn thầy, ngại là Tô Trầm chí không ở đây, cho nên nhìn nhìn Không Minh Lôi Linh trên bầu trời, cuối cùng cũng chỉ thổn thức một tiếng, nhưng không có ý muốn tiếp tục nghiên cứu.
Con đường nghiên cứu vô hạn, Tô Trầm chỉ có thể lựa chọn thứ quan trọng nhất.
“Chủ nhân, bọn họ đã đang đợi ngài.” Cương Nham tới phía sau Tô Trầm nói.
“Ừm.” Tô Trầm lên tiếng, lại nhìn bầu trời một lát, lúc này mới chậm rãi trở lại đại điện hành cung.
Trong đại điện có đám người Lý Sùng Sơn, Phong Hàn đang ngồi.
Vì thống nhất điều phối, lúc đội tàu ở Thiên Huyễn đảo liền thành lập một cái Cửu Nhân đường lấy Tô Trầm cầm đầu, trừ Tô Trầm, bốn thế lực đều bỏ ra hai người, phân biệt là Lý Sùng Sơn, Sở Anh Uyển, Giang Tích Thủy, Cơ Hàn Yến, Phong Hàn, Tây Mẫn, cùng với Hắc Hỏa Chung Chấn Quân, Định Phong.
Ồ đúng rồi, Định Phong là Tô Trầm chỉ tên đòi, Chung Chấn Quân lại là tự hắn muốn tới.
Hắc Thủy quân đoàn làm bộ đội chủ lực của Hắc Hỏa, Chung Chấn Quân tự nhiên không có khả năng mặc kệ nó giao cho người khác quản, cho dù là tứ thủ lĩnh Định Phong cũng không được, cho nên hắn tự mình tới, quản lý chi đội ngũ này.
Cửu Nhân đường là hình thức tổ chức cao nhất của hạm đội, toàn bộ quyết sách trọng đại đều cần quá nửa Cửu Nhân đường tán đồng mới được, đây cũng là điều Chung Chấn Quân dốc hết sức chủ trương, Hải tộc tán thành.
Ở phương diện phân phối quyền lực, Hải tộc cũng không hy vọng Tô Trầm độc đại.
Tuy bọn họ gửi hy vọng vào Tô Trầm, nhưng không có nghĩa là có thể cái gì cũng tùy ý hắn, điều này cũng là tất nhiên.
Không ai sẽ dễ dàng đem mọi thứ của mình giao cho người khác.
Tô Trầm đối với việc này cũng không để ý, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, Hải tộc cũng coi như đã đủ nể mặt hắn. Vô Cực Tông có ba danh ngạch chính là chứng cứ rõ ràng, lại thêm vợ chồng Giang Tích Thủy cơ bản đứng về phe mình, Hải tộc cũng sẽ không vô cớ phản đối mình, chỉ cần Tô Trầm không xỏ lá người ta, ý kiến của Cửu Nhân đường hẳn là có thể thống nhất, cho nên đồng ý.
Hôm nay là ngày đầu tiên hạm đội tới Thâm Uyên hải vực, cho nên mọi người ở trước khi hành động, đang cần bàn bạc một phen nữa.
Khi Tô Trầm vào, Chung Chấn Quân đang nói chuyện: “Mặc kệ như thế nào, chữ ‘Ổn’ làm đầu. Ý kiến của ta là, trước dụ một con hải thú Chúa Tể đi ra, chia mà diệt.”
Phong Hàn lắc đầu: “Nếu hải thú cấp Chúa Tể dễ dụ ra để giết như vậy, chúng ta cũng không cần bị áp chế vạn năm. Hải thú không phải là hạng vô trí, một khi phát hiện không đúng, sẽ gọi cứu binh. Nơi này là Thâm Uyên hải vực, rút giây động rừng!”
Chung Chấn Quân cười nói: “Vậy thì cần Tô thánh của chúng ta nghĩ cách. Hắn đã có nắm chắc giải quyết vấn đề Thâm Hải Chi Thương, như vậy việc nhỏ bực này, nghĩ hẳn không thể không giải quyết được.”
Lời này làm trong lòng mọi người đều mắng, đây gọi là việc nhỏ sao? Đây gọi là giải quyết vấn đề mấu chốt được không?
Ai nếu là giải quyết vấn đề này, một nửa uy hiếp của Thâm Uyên nói không chừng đã giải trừ.
Nhưng lời của Chung Chấn Quân không thể nói không có đạo lý.
Có khi chúng ta sẽ phản cảm một số người nói chuyện, nhưng sự thật là, lời nói càng làm người ta phản cảm chán ghét lại càng là chân thật.
Mặc dù Tô Trầm cũng không thể không thừa nhận, đề nghị của Chung Chấn Quân là có đạo lý.
Tới vị trí ghế trên ở chính giữa ngồi xuống, Tô Trầm nói: “Cách nghĩ của Chung thủ lĩnh ta hiểu, cũng rất ủng hộ, nhưng tạm thời mà nói không làm được. Nhưng ta đã có kế hoạch, tin tưởng không lâu có thể giải quyết.”
Chung Chấn Quân nheo mắt: “Ồ? Không phải Chung mỗ không tín nhiệm Tô thánh, chỉ là muốn biết Tô thánh tính giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Tô Trầm trả lời: “Rất đơn giản. Căn cứ chỉ lệnh của Thâm Hải Chi Thương, toàn bộ yêu thú Chúa Tể không thể rời khỏi Thâm Hải Chi Vực, chỉ có hải thú lớn tuổi sắp chết mới có thể rời khỏi. Vừa lúc ta nghiên cứu một loại dược vật, vốn là tính làm con người kéo dài tuổi thọ, kết quả thất bại, thế mà chiếm được hiệu quả ngược lại.”
Phong Hàn nheo mắt: “Ngươi là nói, tăng tốc già cả?”
“Đúng!” Tô Trầm gật đầu.
Mọi người lập tức hiểu ý tứ của Tô Trầm.
Hải thú cấp Chúa Tể trẻ tuổi không dễ dụ, nhưng nếu chủ động tăng tốc một con hải thú Chúa Tể già cả, thì có thể khiến nó tự động rời khỏi hải vực, đến lúc đó lại tiến hành vây săn là được.
“Nếu có thủ đoạn này, dứt khoát đem toàn bộ hải thú Chúa Tể nơi này già yếu đi tốt bao nhiêu, cần gì phiền toái như vậy nữa?” Cơ Hàn Yến nhịn không được hỏi.
Tô Trầm trả lời: “Hải thú cấp Chúa Tể phần lớn hình thể khổng lồ, muốn làm già yếu một con, tài nguyên cần thiết cũng là lượng lớn như biển. Ta sưu tập tài nguyên năm năm, cho tới nay cũng chỉ có thể thúc giục hóa hai con hải thú, nhiều nữa là không làm được. Với lại, hải thú vừa đến giai đoạn già yếu sẽ xuất động tấn công Hải tộc. Ta nếu thực có năng lực một hơi làm già yếu năm trăm vị Chúa tể... Hắc hắc.”
Tô Trầm không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết, đó cơ bản chính là tai nạn của Hải tộc cùng Hắc Hỏa, Hải tộc có Tự Do Chi Phong hẳn sẽ không diệt sạch, nhưng cứ điểm Hải Thần và Thiên Huyễn đảo khẳng định là không còn.
Quan trọng nhất là, Thâm Uyên chưa chắc bởi vậy xong đời, bởi vì rất nhanh còn có thể có hải thú mới bổ khuyết vào, tiếp tục lớn mạnh.
Tóm lại, cách này không thể dùng.
“Mặc dù như vậy, cũng không phải tùy tiện mục tiêu nào cũng có thể dùng. Có một số hải thú, trời sinh năng lực kháng độc cường đại, có một số thì sinh mệnh lực tràn đầy, cần sàng chọn một phen mới có thể tìm được mục tiêu thích hợp.” Tô Trầm nói.
Phong Hàn gật đầu: “Tuy không dễ, nhưng cũng là cách có thể làm, Tô thánh quả nhiên sớm có chuẩn bị.”
Trong lời nói tất nhiên là tràn ngập khâm phục.
Chung Chấn Quân lại lạnh nhạt nói: “Tô thánh còn có biện pháp gì, không ngại cùng nhau nói ra, cũng đỡ cho mọi người luôn mờ mịt không biết gì.”
Tô Trầm thản nhiên nói: “Chờ đến lúc, tự nhiên sẽ nói.”
Chung Chấn Quân liền nói: “Tô thánh đã cố ý không nói, ta cũng không miễn cưỡng. Đã như vậy, ta đưa ra một việc khác vậy.”
“Mời nói.”
“Ta muốn biết, về lợi nhuận trong tương lai, rốt cuộc phân phối như thế nào.”
Nói đến lời này, mọi người liền cùng nhau nhíu mày.
Ở lúc khiến Hắc Hỏa xuất binh, Tô Trầm từng nói, đối phó hải thú cấp Chúa Tể, bản thân cũng có thể là chuyện có lợi ích cực lớn.
Đây tất nhiên là mồi, cũng là sự thật.
Tuy hải thú Chúa Tể bởi vì Thâm Hải Chi Thương thúc giục hóa, đã gần như không tồn tại tài nguyên quý hiếm kiểu như nguyên tinh, nhưng chung quy không phải không có lợi ích gì cả. Quan trọng nhất là có Tô Trầm, cho dù không có chỗ tốt, hắn cũng có thể khai phá ra chỗ tốt.
Do đó, vấn đề phân phối lợi ích nhất định phải đưa vào hành trình.
Mà ở phương diện phân phối lợi ích, nguyên tắc từ xưa bình thường là ai cống hiến lớn thì lợi ích nhiều nhất, mà quyết định cống hiến lớn nhỏ, bình thường lại lấy thực lực làm tham khảo tiêu chuẩn.
Lúc này, vị trí của Vô Cực Tông liền tỏ ra có chút xấu hổ.
Đại quân sáu mươi ba vạn người, Vô Cực Tông nhân số ít nhất, chỉ chiếm năm vạn, đổi ra, ngay cả một phần mười cũng không đến.
Cho dù Tô Trầm thần thông quảng đại, năng lực nghiên cứu cực cao, nhưng đem một mình hắn tính là một quân, lợi ích tăng gấp bội, cũng vẫn ngay cả một phần năm cũng không thể tới.
Làm người khởi xướng hành động Thâm Uyên, nhân vật trung tâm phá hủy Hải Chi Thâm Uyên, linh hồn bộ não của lần hành động này, trên quyền phân phối ích lợi lại yếu ớt như thế, bản thân đã là một trò cười, ở một mức độ nào đó, thậm chí có thể bị coi là cắt giảm quyền bính.
Thời đại này không phải là thời đại cởi mở gì cả, tư tưởng nắm đấm lớn thì có thịt ăn xâm nhập lòng người.
Ngươi nếu không ăn được thịt, vậy nói lên lực lượng của ngươi mỏng, nắm tay yếu, kéo theo quyền phát biểu cũng sẽ thu nhỏ lại.
Chính bởi vậy, mọi người thật ra vẫn luôn lảng tránh vấn đề này.
Nhưng sự tình không phải lảng tránh thì có thể giải quyết, có một số việc chung quy cần đối mặt.
Chung Chấn Quân đại khái chính là tới làm nhân vật phản diện, đưa ra vấn đề ghê tởm, xảo quyệt, làm người ta chán ghét, lại không thể không thừa nhận, cần thiết có nó tồn tại.
Đối mặt vấn đề này, toàn bộ mọi người cùng nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm lại không chút hoang mang nói: “Bây giờ nhắc tới phối, nói còn quá sớm.”
“Vậy khi nào nhắc tới phân phối thì thích hợp?” Chung Chấn Quân lập tức hỏi.
“Tự nhiên là sau khi đánh một trận.” Tô Trầm thản nhiên trả lời.
Con bài chưa lật đặt ở trong tay tuy tốt, lại chung quy không thích hợp lấy ra bên ngoài cò kè mặc cả, cho nên lúc nên ra bài, vẫn phải ra bài.
Làm trận đầu tiên khi ra biển, Tô Trầm quyết định ra chủ chốt đấu nhau, để giải quyết hoàn toàn vấn đề phân phối.