← Quay lại trang sách

Chương 1241 Phục tùng

Ngay tại thời điểm Cố Khinh La uống thuốc, Tô Trầm rốt cuộc cũng hành động.

Hắn hướng bầu trời bay đi, đứng chung một chỗ với Cố Khinh La, nói: “Nàng đã động, vậy ta cũng nên ra tay rồi.”

Cố Khinh La cười: “Đang muốn phu quân thể hiện thần uy.”

Tô Trầm liền nâng tay.

Hắn giơ lên một tay, bốn phương gió nổi mây phun một trận, phía sau đã hiện ra bóng dáng Phong Giảo pháp tướng.

Chỉ là lại khác với Phong Giảo pháp tướng, trừ Phong Giảo bốn mặt kia, ở phụ cận Phong Giảo rõ ràng còn có mảng lớn gió cuộn mây vần.

Tầng mây cuồn cuộn mà động, từ bốn phương tám hướng lao tới, hội tụ ở phía sau Tô Trầm, hình thành một phần tử của pháp tướng.

Lúc này lại nhìn pháp tướng này, nào còn là một cá thể đơn độc, rõ ràng là một mảng bầu trời vân ẩn vụ tráo, Phong Giảo pháp tướng chỉ là bộ phận tạo thành pháp tướng thiên địa này, lại không phải chỉnh thể cấu thành pháp tướng.

Thậm chí ở quanh thân thiên địa pháp tướng này, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lôi quang, sóng nước cùng lửa.

Nước bên dưới, hình thành sóng biển cuồn cuộn.

Lửa ở trên, hội tụ thành một vầng mặt trời nóng rực.

Phong Giảo ở trong, bốn mặt nhìn tám phương, đỉnh đầu mơ hồ còn có lôi quang đang nhảy nhót, phong lôi đan xen, cấu thành một hình ảnh kỳ quan thiên địa.

Thời khắc pháp tướng này xuất hiện, ngay cả hình ảnh Chúc Long phía sau Cố Khinh La cũng theo đó ngưng thực vài phần, một luồng khí tức khổng lồ tỏa ra, tiến một bước chấn nhiếp vạn thú, đồng thời còn đem Chúc Long ẩn trong mây mù, hình thành cảnh tượng rực rỡ vòi rồng trong mây, ai thấy cũng ngây người.

“Đó là cái gì?”

Mọi người đều phát ra tiếng kinh hô.

“Thất Huyết Thiên Địa Tướng của tông chủ, rốt cuộc tiểu thành rồi.” Lý Sùng Sơn mỉm cười nói.

“Thất Huyết Thiên Địa Tướng?” Trong lòng Giang Tích Thủy chấn động: “Chẳng lẽ nói...”

“Không sai, đây là Tô Trầm tập hợp bảy loại huyết mạch hoang thú ngưng tụ pháp tướng.” Thạch Khai Hoang đã trầm giọng nói.

Tô Trầm thay đổi huyết mạch cho kẻ đứng đầu bảy quốc gia, lại sao có khả năng không kiếm chút chỗ tốt cho mình? Hắn đã có được huyết mạch bảy quốc gia, tự nhiên phải nghiên cứu thất huyết ngưng hợp tướng, khiến thực lực của mình tăng lên.

“Đáng tiếc, con đường phép này cũng khó khăn, tông chủ lại không có nhiều thời gian nghiên cứu như vậy, chung quy chỉ là tiểu thành mà thôi.” Sở Anh Uyển thở dài nói.

“Nếu Lâm Túy Lưu ở chỗ này thì tốt rồi.” Lý Sùng Sơn nói.

Lâm Túy Lưu nhiều năm nghiên cứu con đường huyết mạch dung hợp, lấy kinh nghiệm của hắn, lại phối hợp tài hoa của Tô Trầm, tất nhiên có thể khiến Thất Huyết Pháp Tướng của Tô Trầm lên thêm tầng nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Trầm vẫn luôn muốn tìm Lâm Túy Lưu.

Đáng tiếc Lâm Túy Lưu phản loạn thất bại, không biết chạy đi đâu, cho dù Hắc Hỏa nguyện ý không tính toán nghi ngại ngày xưa, bọn họ cũng không tìm thấy lão.

Tuy chỉ là Thất Huyết Pháp Tướng giai đoạn tiểu thành, uy lực cũng không phải là nhỏ.

Nhất là ở sau khi nó cùng Chúc Long pháp tướng của Cố Khinh La kết hợp, càng bày ra uy năng khủng bố.

Chỉ thấy trong thất huyết thiên địa tướng kia, một luồng năng lượng màu lửa đỏ tự dưng dâng lên, ở phía chân trời tập kết ra hình dạng hỏa vũ, chính là Hỏa Phượng thần thông của Tô Trầm.

Chỉ là hôm nay Hỏa Phượng so với ngày xưa lại có khác biệt rõ ràng, thần thông bước đầu thể hiện, Hỏa Phượng kia dang hai cánh, cánh dang ra thế mà dài đến vạn thước, bao phủ nửa bầu trời, cùng Chúc Long pháp tướng kia hô ứng nhau từ xa, chiếu rọi ra khí thế vô biên.

Tô Trầm năm đó sáng tạo phép Hỏa Phượng, đặt tên thần thông, tuy có thần của nó, lại chưa uy của nó, bởi bản thân thực lực có hạn, thần cung chưa mở, cũng chưa thật sự đem uy năng của thần thông phát huy ra.

Thần thông, thần thông, lấy thần ngự pháp, mới là thần thông.

Không có đủ nội tình tinh thần, lại nào có khả năng phát ra tác dụng thật sự của thần thông.

Nhưng sau khi tấn thăng Nhiên Linh, Tô Trầm mở ra thần cung, tinh thần bí pháp có đất dùng võ, uy năng thật sự của thần thông cũng được thể hiện.

Có thể nói trước Diêu Quang, hắn đều là đang tích lũy, sau khi tiến vào Nhiên Linh, mới là thời khắc hắn thật sự bùng nổ.

Thời khắc này Hỏa Phượng tái hiện, khí thế như cầu vồng, mọi người giống như lại thấy được một yêu thú cường đại xuất hiện, mang theo uy nghiêm của hoàng giả.

Nhưng thế này còn chưa chấm dứt, mà chỉ là bắt đầu.

Pháp tướng của người khác thật ra chính là hình ảnh tồn tại nào đó hư hóa, có thể nói hư vật, cũng có thể là hư thú, thậm chí là hư hóa nguyên tố.

Nhưng Thất Huyết Pháp Tướng lại là hoá sinh thiên địa, hình thành là một mảng cảnh tượng hư ảo.

Trong đó Mộng Giảo chủ mộng cảnh ảo, nắm giữ hư cảnh, là vô hình.

Lạc Du hóa thủy ở dưới, là đại dương mênh mông, Hỏa Phượng ở trên, là mặt trời chói chang, do đó hình thành bố cục mặt trời mọc ở biển Đông.

Lại có Phong Giảo xoay chuyển bát phương, chế tạo mây mù vô biên, khiến pháp tướng này mây mù dày đặc, tràn ngập thần bí.

Thất Huyết Pháp Tướng, mặt trời mọc Đông hải, hiển lộ hết bố cục to lớn.

Trời biết ở trước đó rất nhiều người ngay cả pháp tướng cũng chưa từng thấy, mà pháp tướng bây giờ bọn họ nhìn thấy càng hoàn toàn dọa bọn họ, nảy sinh cái nhìn mới.

Lại có uy năng của Chúc Long thêm vào.

Chúc Long cũng là hỏa hệ nguyên thú, ở trong thiên phú nguyên kỹ của Chúc Long huyết mạch, có một môn thiên phú cơ sở gọi là Ánh Dạ Chúc Quang, ý chỉ một điểm sáng trong đêm tối vĩnh hằng.

Nghe qua có lẽ cảm thấy bình thường, thật ra lại đại biểu cho ý bất hủ bất diệt, mãi mãi trường tồn, cũng có hàm nghĩa khắc sâu bài trừ đêm tối, mang đến ánh sáng, tia sáng đầu tiên lúc tảng sáng.

Làm tia sáng đầu tiên lúc tảng sáng, đâm thủng bóng tối, năng lượng mạnh mẽ của nó có thể nghĩ mà biết, cho dù là hình ảnh hư ảo, mang đến sự tăng phúc cũng cường đại đến khủng bố.

Vì thế mặt trời mọc biển Đông, vốn là ánh sáng nhạt lúc tảng sáng, lại ở dưới sự tăng phúc của Chúc Long cứng rắn thành mặt trời giữa trưa.

Dưới tình huống như vậy, Hỏa Phượng phun ra lửa cháy, uy năng có thể nghĩ mà biết.

Huống chi ngay tại cùng lúc Tô Trầm ra tay, đệ tử Vô Cực Tông đã cùng lúc đánh ra một thủ ấn, thủ ấn này nhìn như đơn giản, lại ngầm chứa huyền cơ.

Ngọn lửa thiêu đốt bầu trời đã điên cuồng lao xuống, chỉ thấy nước biển bốc hơi, vạn thú cùng cất tiếng, ở dưới ngọn lửa thiêu đốt bầu trời này đồng thời phát ra tiếng gào thét thống khổ không chịu nổi. Mặt biển dâng lên cả mảng lớn sương trắng, đó là nước biển ở dưới ngọn lửa thiêu đốt nhanh chóng bốc hơi lên.

Vấn đề là lần này phạm vi rộng, thế mà kéo cả mảng chiến trường, đem toàn bộ hải thú đều bao phủ vào.

Vì thế cả mảng hải vực đều ở dưới Hỏa Phượng Thương Viêm của Tô Trầm nhanh chóng bốc hơi, bọn người Phong Hàn Chung Chấn Quân nhìn mà ngẩn ra.

Chung Chấn Quân càng nói thẳng: “Đây là Nhiên Linh cảnh?”

Một hơi nấu sôi trăm dặm hải vực, điều này nghe qua đơn giản, thực tế thao tác đó là cấp bậc hủy thiên diệt địa. Phải biết rằng một người có thể làm đến loại trình độ này, liền ý nghĩa hắn làm thêm vài lần, là có thể đem một quốc gia thiêu đốt hết.

Đây là năng lực nghiêng trời lệch đất đảo điên càn khôn, là ngay cả lão Hoàng Cực đại năng này cũng không cách nào làm được.

Tuy việc này có liên quan với lão không giỏi về lửa, nhưng cho dù là vài vị lão tổ tông am hiểu hỏa diễm kia của Cố gia, cũng chưa nghe nói ai làm tới một bước này đâu.

Thạch Khai Hoang mỉm cười nói: “Chung quy là dùng kĩ xảo, không phải sức một người.”

Đúng vậy, đây không phải lực lượng của một mình Tô Trầm, mà là mượn dùng Chúc Long tăng phúc cùng với đệ tử Vô Cực Tông phối hợp.

Nhưng cho dù như vậy, có thể đánh ra một đòn như vậy, cũng nói lên Tô Trầm hôm nay thực lực mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng.

Mảng lửa đốt trời này thiêu đốt một hồi lâu mới dừng lại, đợi tới lúc Tô Trầm thu tay lại, trên biển đã đều là xác cháy khét, tản mát ra từng đợt mùi thịt.

Lúc này trên chiến trường tuy còn có một chút tồn tại, nhưng đã không làm được việc gì nữa.

Hải triều mất đi ưu thế số lượng, không có khả năng là đối thủ của liên quân hai tộc Nhân Hải nữa, bị toàn diện tiêu diệt.

Vị Chúa Tể kia tuy cường đại, chống đỡ được Tô Trầm công kích, lại không chống đỡ được một đám đại năng bọn Chung Chấn Quân liên thủ, cuối cùng bị đánh cho hồn phi phách tán, chết ngay tại chỗ.

Đây cũng là kết cục tất nhiên của mỗi vị Thâm Uyên Chúa Tể.

Một cuộc đại chiến chấm dứt ở đây.

Thất huyết thiên địa tương và hư ảnh Chúc Long cùng nhau biến mất, vợ chồng hai người Tô Trầm Cố Khinh La lúc này mới chậm rãi từ bầu trời hạ xuống.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Tô Trầm đã không giống với lúc trước nữa, lại là tràn ngập sùng bái, khâm phục, hâm mộ, ghen tị… các loại thần thái.

Đến từ trong Vô Cực Tông tự nhiên là sùng bái chiếm đa số, đến từ trấn hải quân và Hải tộc là khâm phục cùng hâm mộ, ở chỗ Chung Chấn Quân, thì chỉ có ghen tị.

Nói ra lão đường đường Hoàng Cực đại năng, thế mà sẽ đố kỵ một tiểu bối, cũng thật có chút mất mặt, nhưng một khắc này biểu hiện của Tô Trầm vẫn chấn động tới lão.

Có lẽ tương lai không lâu, không mượn dùng lực lượng của thủ hạ, Tô Trầm cũng có thể làm tới bước này? Chung Chấn Quân không khỏi nghĩ đến.

Nếu là như vậy...

Chung Chấn Quân có chút không dám nghĩ đó sẽ là kết quả gì.

Nếu là đổi ở một năm trước ai nói cho lão có người có thể làm tới loại tình trạng này, lão là kiên quyết không tin, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tô Trầm hôm nay, lão không dám tiếp tục hoài nghi có khả năng này.

Đối mặt người có được tiềm lực như thế, hoặc là sớm một chút giết chết hắn, hoặc là sớm một chút giao hảo hắn.

Giết chết là không có khả năng, đừng nói hôm nay còn nhờ tới hắn, chính là Vô Cực Tông hơn vạn tên Diêu Quang cũng không phải thứ mà lão có thể đối phó, vậy chỉ có thể giao hảo.

Cho nên ngay sau đó, Tô Trầm vừa mới hạ xuống, Chung Chấn Quân đã cười lớn nghênh đón: “Tô huynh đệ quả nhiên thần võ, hay cho một chiêu thất huyết thiên địa pháp tướng, uy lực vô biên, lão phu hôm nay xem như kiến thức được rồi. Bội phục, bội phục!”

Lão lúc vừa gặp mặt gọi Tô thánh, về sau gọi Tô tông chủ, bây giờ gọi Tô huynh đệ, nói từ trên địa vị, cách gọi ban đầu tôn trọng nhất, nhưng cũng xa cách nhất, hôm nay xưng hô nhìn như bất kính, lại rút ngắn khoảng cách nhất, có thể thấy được tâm tính chuyển biến.

Tô Trầm cũng không để ý lão xưng hô, vẫn mỉm cười đầy mặt: “Chung đại thủ lĩnh cũng phong thái phi phàm. Nếu không phải đại thủ lĩnh chặn Chúa Tể, cũng không có cơ hội ta và nội tử (nội tử: vợ) phát uy.”

Kiệu hoa người nâng người, Tô Trầm rất hiểu phải nể mặt đối phương, nói một phen làm Chung Chấn Quân vui không chịu nổi.

Nhưng lời khách khí có thể cho, lợi ích thực tế thì sẽ không dễ dàng lui nhường như vậy.

Tô Trầm đã nói: “Chúa Tể là đại thủ lĩnh cùng Hải tộc dẫn dắt diệt giết, thuộc về đại thủ lĩnh.”

Hắn nói Chúa Tể thuộc về Chung Chấn Quân, ý tứ chính là thứ khác sợ là đại bộ phận phải thuộc về Vô Cực Tông.

Không có cách nào cả, ai bảo lần này lại là Vô Cực Tông làm chủ lực chứ.

Đương nhiên Tô Trầm cũng sẽ không độc chiếm, nhưng cái đó thuộc về Tô Trầm hắn khẳng khái, có thể ở sau khi phân chia lại cho mọi người chỗ tốt, cũng khiến mọi người cảm tạ Tô Trầm hắn.

Đổi thành ngày xưa, Chung Chấn Quân quá nửa muốn âm dương quái khí đấu võ mồm mấy câu, bây giờ tâm tính chuyển biến, lại cười nói: “Đa tạ Tô huynh đệ khẳng khái.”

Lại là ngầm thừa nhận quyền phân phối của Tô Trầm.

Đây là chỗ tốt của hiển lộ thực lực.

Thời đại vũ lực xưng tôn, vô luận hiện ra trí tuệ như thế nào, mọi người luôn mong muốn nghe theo người có được vũ lực hơn.

Chung Chấn Quân không phục đối với Tô Trầm có rất nhiều nguyên nhân, nhưng một cái rất quan trọng trong đó chính là vấn đề thực lực của Tô Trầm.

Hôm nay loại nhận biết này bị đảo điên, thái độ cũng tự nhiên mà vậy chuyển đổi, cam tâm tự cho mình là cấp dưới.