Chương 1245 Khống chế
Chính như Tô Trầm nói, Chung Trấn Quân sau khi nhìn thấy Lâm Túy Lưu, chỉ ngây cả người, sau đó thì cái gì cũng chưa nói đã rời đi.
Điều này làm Lâm Túy Lưu cũng chậc chậc lấy làm kỳ.
Mặc kệ nói như thế nào, một tên Nhiên Linh cảnh có thể chấn trụ một Hoàng Cực đại năng, cũng đủ khiến lão tán thưởng.
Điều này làm Tô Trầm cũng cảm thấy kỳ quái: ngươi sao tim to như vậy chứ? Ngươi không sợ ta không chấn trụ được, Chung Trấn Quân mang theo người ‘Vù vù’ lập tức đem ngươi nuốt ăn?
Nhưng ngẫm lại Lâm Túy Lưu cũng là Hoàng Cực, lão đã dám đến, quá nửa cũng có chỗ dựa.
Trên thực tế rất nhanh hắn liền ý thức được mình không đoán sai.
Lâm Túy Lưu dựa vào phép nghiên cứu phát triển huyết mạch hỗn hợp của lão, khiến lão có thể ở trong nháy mắt đạt được một lượng lớn trợ thủ cường đại, một điểm này ở sau khi nhìn thấy bọn thỏ, chim trĩ bị lão yêu hóa, liền chiếm được xác nhận.
Nhưng huyết mạch hỗn hợp của Lâm Túy Lưu cũng có điểm yếu của mình, chính là không thể thừa nhận lực lượng huyết mạch hỗn hợp, tuyệt đại đa số sinh mệnh ở sau khi đạt được loại lực lượng này sẽ bị áp bức hết toàn bộ tiềm lực sinh mệnh chết đi. Diệp Phong Hàn lúc trước khổ chiến con thỏ kia, nếu chỉ thủ chứ không tấn công, kéo dài thời gian một chút cũng có thể đem đối phương kéo chết.
Nhưng cái này không đại biểu không có cách giải quyết.
Có hai con đường giải quyết, một là giảm cường độ huyết mạch hỗn hợp, đừng lập tức tăng lên lớn như vậy. Hai là dùng ở trên thân người mà bản thân có đủ thực lực.
Chẳng qua Lâm Túy Lưu không muốn.
Bởi vì mục tiêu của lão là dung hợp huyết mạch bảy loại hoang thú, thành tựu vô thượng huyết thống chí tôn, dưới tình huống coi đây là mục tiêu, Lâm Túy Lưu tự nhiên không có khả năng đi tuyến đường thỏa hiệp, mà là sẽ đi hết cả con đường.
Lâm Túy Lưu tìm đến Tô Trầm, chính là vì lão bị bọn Diệp Phong Hàn thuyết phục, cho rằng Tô Trầm có lẽ có thể cung cấp cho lão cơ sở vô huyết tốt hơn, để lão có được tiền vốn càng thêm “cương mãnh”, không ngờ vừa thấy Tô Trầm, đã ngay lập tức gặp thất huyết thiên địa pháp tướng.
Điều này bảo trong lòng lão làm sao không ngứa ngáy?
Cho nên hai người này vừa gặp mặt đã tính là hợp nhau, tụ tập một chỗ tham thảo không ngừng.
“Pháp tướng thoát thai từ huyết mạch, lại không phải huyết mạch, cho nên nói từ trên chiến lực thực tế, pháp tướng so với huyết mạch kém hơn rất nhiều, khác biệt căn bản nhất, chính là không thể cung cấp loại lực lượng trung tâm kia đến từ sâu trong huyết mạch.” Trong phòng thí nghiệm của hành cung, Tô Trầm giải thích sự khác nhau của huyết mạch cùng pháp tướng cho Lâm Túy Lưu.
“Vậy pháp tướng có chỗ tốt gì?” Lâm Túy Lưu hỏi.
“Tuy không cách nào có được lực lượng trung tâm của huyết mạch, lại có thể đạt được lực lượng biểu tượng của huyết mạch, bao gồm khí thế, tinh thần, cùng với rất nhiều đặc tính, hầu như đều có thể tái hiện hoàn mỹ. Ngoài ra, không thể cung cấp lực lượng trung tâm không đại biểu không có một chút lực lượng, pháp tướng là hư, huyết mạch là thực, khi hư cảnh đạt tới trình độ nhất định, cũng có thể ngưng làm thực cảnh.” Tô Trầm giải thích.
Tô Trầm khai sáng con đường pháp tướng giống như máy tăng phúc, bản thân không đề cập tới động lực cung cấp năng lượng, lại có thể tăng cường trên diện rộng các loại thủ đoạn của nguyên sĩ. Đặc biệt đặc tính đại bộ phận huyết mạch, đều có thể thông qua pháp tướng thể hiện.
Ví dụ như băng sương pháp tướng của Diệp Phong Hàn, thật ra chính là từ Sương Điểu huyết mạch của Cơ Hàn Yến tinh luyện mà có, bản thân Sương Điểu huyết mạch có năng lượng cường đại, sau khi vận dụng băng sương bao trùm, băng sương pháp tướng loại bỏ cái trước, không có động lực trung tâm, nhưng đặc tính lực băng tuyết đóng băng thiên hạ lại có thể giữ lại, do đó khiến bất cứ công kích nào của Diệp Phong Hàn cũng có chứa hiệu quả đặc biệt băng sương.
Đây là tác dụng của pháp tướng.
Về phần Thất Huyết Thiên Địa Tướng của Tô Trầm thì càng thêm lợi hại, hôm nay tuy chỉ có ba loại Phong Giảo, Mộng Giảo, Thủy Trạch, nhưng chính là ba loại này, lại khiến thủy hệ phong hệ cùng nguyên kỹ loại tinh thần của hắn đều được tăng lên một giai vị. Nguyên kỹ thì thôi, vấn đề hắn đồng thời còn là đại áo thuật sư, mà pháp tướng đối với áo thuật cũng có tác dụng tương tự, cho nên dưới sự tăng phúc này, thực lực Tô Trầm có thể nghĩ mà biết.
Cảnh giới Nhân tộc của hắn chỉ có Nhiên Linh cảnh, tu vi áo thuật lại đã sớm tiếp cận đỉnh phong.
Chỉ là hắn không ra tay, người khác cũng không biết, vẫn chỉ đem hắn coi là Nhiên Linh đối đãi.
Chung Trấn Quân vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, mặc dù là trận chiến tranh tiêu diệt hải triều đó, Tô Trầm cũng chưa lấy ra toàn bộ thực lực của bản thân —— hắn luôn biểu hiện chính là mạnh hơn so với một Nhiên Linh cảnh bình thường một ít.
Chính như hắn nói, con bài chưa lật còn có rất nhiều, thực lực của bản thân cũng là một trong số đó.
“Lại chung quy là trọng vẻ ngoài xem nhẹ bên trong.” Thời khắc này Lâm Túy Lưu liên tục lắc đầu, có chút không tán đồng.
“Nhưng ít ra thất huyết thiên địa pháp tướng của ta đã ở trên đường, thất huyết hỗn hợp của Nghịch Loạn Vương vẫn như cũ xa xa không hẹn.” Tô Trầm mỉm cười nói.
“Ai nói xa xa không hẹn?” Lâm Túy Lưu trừng to mắt: “Lão phu đã hoàn thành huyết mạch dung hợp, chỉ là mãi chưa thể tìm được phương pháp có thể chịu tải.”
“Chỉ có phương pháp dung hợp, lại không có thân thể chịu tải, chẳng lẽ không phải như lầu các trên không, ảo ảnh trong mơ?” Tô Trầm không khách khí nói.
“Cho nên ta mới tới tìm ngươi.” Lâm Túy Lưu da mặt dày, cười nói: “Trước kia không tìm thấy thân thể chịu tải, là vì phàm thể quá yếu, cho nên không thể chịu tải lực lượng cường đại. Nhưng ngươi không cảm thấy con đường vô huyết, pháp tướng chi đạo của ngươi, cùng phép huyết mạch dung hợp của ta là xứng đôi sao?”
Vì thế Tô Trầm cũng cười: “Quả thực như thế.”
Thứ Lâm Túy Lưu có thể nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng đã nghĩ tới.
Cách làm của Lâm Túy Lưu thiếu là căn cơ, mà con đường của Tô Trầm lại hoàn toàn cung cấp căn cơ có hiệu quả nhất. Trước kia Lâm Túy Lưu nhiều nhất tìm được vô huyết nguyên sĩ cấp bậc Dẫn Khí, bây giờ lại là ngay cả vô huyết nguyên sĩ Nhiên Linh cảnh cũng có, cơ sở của hai người khác biệt to lớn, không hỏi cũng biết.
Nếu để Lăng Tiêu sử dụng hỗn huyết thuật của Lâm Túy Lưu sẽ như thế nào?
Ngay cả Tô Trầm cũng rất muốn biết.
Nhưng loại sự tình này hiển nhiên cũng không thể một lần là xong, cần thời gian nghiên cứu.
Một già một trẻ hai người đều là người thích nghiên cứu, cho nên cũng không nói lời thừa, lập tức bắt đầu công việc của mình.
Hai người này một khi bắt đầu nghiên cứu, mặc kệ bên ngoài chuyện, nhưng ngay trong khoảng thời gian này, bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Biến hóa này chính là đội tàu hướng tới Thâm Uyên Hải Vực, gặp phải chuyện ngoài ý muốn đột nhiên nhiều lên.
Vốn tưởng đội tàu Lâm Tiêu gặp phải hải triều loại nhỏ chỉ là một lần sự kiện ngẫu nhiên, nhưng theo từng lần ra ngoài, mọi người phát hiện, sự kiện giống đội tàu Lâm Tiêu trải qua thế mà không ngừng trình diễn. Trong đó một lần nghiêm trọng nhất, bởi vì đột nhiên gặp phải hải thú tập kết lượng lớn công kích, một tiểu đội cuối cùng chỉ có hai chiếc chạy thoát trở về.
Đối mặt loại tình huống này, liên quân cũng không thể không thận trọng hẳn lên.
Hôm nay Tô Trầm còn đang nghiên cứu, cửa phòng thí nghiệm lại bị người ta gõ vang.
Cương Nham mở cửa.
Là Lý Sùng Sơn.
“Có chuyện gì sao?” Tô Trầm biết, Lý Sùng Sơn tìm hắn, khẳng định không phải việc nhỏ, hơi xử lý một chút công việc trên tay, sau đó đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Lý Sùng Sơn theo phía sau Tô Trầm, đem chuyện xảy ra trong một đoạn thời gian quá khứ nói đại khái một lần.
Tô Trầm khẽ nhíu mày: “Liên tục có chuyện ngoài ý muốn? Đã chết bao nhiêu người?”
“Không tính Lâm Tiêu lần đó, tổng cộng còn có năm lần, tổng cộng tổn thất bảy trăm bốn mươi hai người, mặt khác còn có hơn bốn trăm chiến sĩ Hải tộc.”
“Tổn thất không nhỏ, xảy ra nhiều lần như vậy, các ngươi đến bây giờ mới cho ta biết?” Tô Trầm có chút bất mãn.
Lý Sùng Sơn cúi đầu trả lời: “Nghiên cứu của tông chủ là việc lớn, chúng ta trước đó vẫn luôn hy vọng có thể tự mình giải quyết chuyện này.”
“Hiển nhiên các ngươi chưa thể làm được. Nhưng đã tới tìm ta, hẳn là cũng có phát hiện rồi?” Tô Trầm rất hiểu Lý Sùng Sơn, biết hắn tuyệt đối sẽ không một chút đầu mối cũng không có đã tìm mình cầu cứu.
Quả nhiên Lý Sùng Sơn trả lời: “Chúng ta cho rằng là con người làm.”
“Con người làm?” Tô Trầm dừng bước.
Vừa vặn lúc này hắn đã đi ra khỏi hành cung, tới trên hành lang bên ngoài.
Hai tay chống lan can bảo hộ, Tô Trầm nhìn ra phương xa.
Ánh mặt trời chiếu ở trên mặt biển xa xa, ảnh ngược ra ánh sóng dập dờn, từng chiếc chiến thuyền bỏ neo ở cảng, tạm thời đã không có dấu hiệu cất cánh.
“Phải.” Lý Sùng Sơn tới đứng bên cạnh Tô Trầm: “Liên tục nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, khiến chúng ta cảm thấy kỳ quái. Ta và Chung Trấn Quân, Giang Tích Thủy đều từng đi Thâm Uyên Hải Vực thăm dò đến tột cùng, xem xem nơi đó đã xảy ra chuyện gì, lại chưa nhìn thấy bất cứ sự khác thường nào. Hơn nữa mỗi lần chúng ta đi qua, cũng chưa dẫn tới bất cứ hiện tượng hải thú tập kết nào cả. Có một lần Khai Hoang và ta cố ý đi một chiếc thuyền lớn tới, cố ý ở trên biển chế tạo tiếng gầm, nhưng hấp dẫn đến lại chỉ là lác đác mấy con hải thú, căn bản chưa xảy ra hiện tượng lúc trước đám đông hải thú tập kết.”
“Mà khi các ngươi không đi, chỉ phái người bên dưới ra biển, loại chuyện này liền sẽ xảy ra?” Tô Trầm thản nhiên nói.
“Tông chủ nói rất đúng, đây cũng là nguyên nhân chúng ta hoài nghi việc này là con người làm.”
“Có khả năng có liên quan với động tĩnh lớn nhỏ hay không?”
“Chúng ta từng thử, cũng từng cùng Chung Trấn Quân Tích Thủy bọn họ liên hợp đưa ra quy mô hai tiểu đội, cũng tuần tra trên biển ba ngày, lại vẫn chưa dẫn tới bất cứ hải thú nào tụ tập.”
“Cho nên... Có tặc tử nấp ở bên dưới.” Ngón tay Tô Trầm nhẹ nhàng gõ lan can bảo hộ.
Suy nghĩ chốc lát, hắn nói: “Mấy đội tàu gặp chuyện, đều là cùng một mũi sao? Nhân viên bên trong có giống nhau hay không?”
“Không phải cùng một mũi, nhân viên cũng khác nhau.”
“Cho nên cũng không chỉ một người?” Tô Trầm nhướng mày: “Vậy thì thú vị rồi. Muốn nói có người cá biệt không muốn kế hoạch của chúng ta thành công, vậy thì thôi, nhưng có nhiều tên tặc tử âm thầm làm hại, đây đã không phải chuyện cá nhân, hẳn là thế lực nào đó đang đối nghịch với chúng ta. Còn có, lần này liên quân đều là lựa chọn kỹ càng ra, mỗi một binh sĩ đều trải qua khảo nghiệm. Ở dưới tình huống có thể khẳng định không có người ngoài tham gia, làm loạn cũng chỉ có thể là người một nhà. Sao có thể một lần, có nhiều người một nhà phản bội như vậy chứ?”
Lý Sùng Sơn giật mình, nói: “Chúng ta cũng từng nghĩ vấn đề này, hẳn là bị thu mua rồi.”
Tô Trầm lại khẽ lắc lắc đầu: “Chưa chắc là thu mua, cũng có thể là thủ đoạn khác.”
“Thủ đoạn khác?” Lý Sùng Sơn đầu tiên là ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ lại: “Ngài là nói, thủ pháp tương tự nhiếp hồn? Nhưng muốn khống chế nhiều người như vậy cũng không dễ dàng.”
“Đối với huyết mạch gia tộc mà nói có lẽ không dễ, nhưng đối với một số kẻ sở trường trò này lại chưa chắc quá khó khăn.” Tô Trầm chậm rãi trả lời.
Lý Sùng Sơn lập tức phản ứng lại: “Linh tộc?”
Nói đến khống chế, còn có ai sở trường hơn so với Linh tộc?
Quan trọng nhất là, bọn họ cũng thực sự có lý do phá hư hành động của Tô Trầm.
Nếu Tô Trầm hành động ở Thâm Uyên Hải Vực đạt được thành công, như vậy mục tiêu kế tiếp không thể nghi ngờ là bọn họ.
Linh tộc không phải là Hải tộc, không sinh hoạt trong cực khổ.
Tô Trầm chưa có thứ gì có thể đả động bọn họ, thủ đoạn thu thập cũng có thể nghĩ mà biết rồi.
Dưới tình huống như vậy, Linh tộc giành động thủ trước, cũng chẳng có gì lạ.