← Quay lại trang sách

Chương 1244 Gia nhập

“Rút lui!”

Tiếng hò hét tuyệt vọng liên tiếp vang lên ở trên mặt biển.

Toàn bộ chiến thuyền cùng lúc hướng về phía sau rút về, một ít nguyên sĩ cường đại càng bay lên không trung triển khai công kích.

Nhưng hải thú xuất hiện thật sự quá nhiều, sóng biển gào thét tuôn ra khí thế làm người ta tuyệt vọng lao về phía bầu trời, ở dưới đám hải thú kia kêu gào từng đợt sóng liên tiếp đánh tới, quả thực chính là một hồi hải triều loại nhỏ.

“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Tiêu nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng run rẩy.

Hải thú Thâm Uyên Hải Vực không có Chúa Tể thống lĩnh xưa nay là việc ai người dó làm, vì sao bây giờ sẽ đột nhiên có biến cố này?

Hắn không nghĩ ra, nhưng con nước lớn trên biển mang đến tình thế đã càng lúc càng ác liệt.

Tuy chiến thuyền toàn lực rút lui, nhưng đối mặt thú triều mãnh liệt, nếu muốn toàn thân mà lui sợ là không có khả năng.

Một chiếc chiến thuyền Trường Thiên của trấn hải quân tụt lại phía sau, ít nhất mấy chục con hải thú đã bao vây tới, một khi bị vây, muốn thoát ly sợ là khó.

“Pháo Ly Dương phát động, nhắm bên kia!” Lâm Tiêu hô lên.

“Thuyền trưởng, không có thời gian nã pháo, đi nhanh đi.” Thủ hạ của hắn ùn ùn nói.

“Cút ngay, chẳng lẽ lão tử nhìn bọn họ chết sao? Ta là thủ lĩnh đội tàu này, ta không thể bỏ lại người một nhà đào tẩu như vậy!” Lâm Tiêu phẫn nộ nói: “Nã pháo!”

Pháo Ly Dương lắp ở đuôi thuyền đã nhắm ngay phụ cận chiến thuyền nổ súng.

Xoát xoát xoát!

Từng luồng hào quang nguyên năng rơi ở phụ cận thân thuyền Trường Thiên, đánh vào trên thân một hải thú xông lên, trong khoảnh khắc đem nó xé thành mảnh vụn.

“Đi mau!” Người trên tàu Trường Thiên ùn ùn hô to.

Mượn dùng lúc pháo Ly Dương trợ giúp toàn lực thoát đi, chỉ là đàn thú đuổi rát, pháo Ly Dương thật ra cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ là hơi chậm lại một chút thời cơ bị đuổi kịp. Chưa thể đem tàu Trường Thiên cứu ra, ngược lại là bản thân thuyền rồng bởi vậy tốc độ chậm đi, dần dần tụt lại phía sau.

Mắt thấy đàn thú sắp tới, một đệ tử Vô Cực Tông kêu lên: “Lão đại! Còn không đi sẽ không được nữa!”

Lâm Tiêu nhìn người trên tàu Trường Thiên, nhìn hải thú càng lúc càng đông đã dây dưa tới, xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ trong đó càng bám lấy thân thuyền, trong lòng run lên, thống khổ nhắm mắt, hô lớn: “Đi!”

Một tiếng hô đi này tuyệt vọng, phẫn hận, tràn ngập không cam lòng.

Nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt muốn rời đi, đột nhiên một cột nước phóng lên cao.

Cột nước này rõ ràng khác với hải triều đàn thú chế tạo, tựa như một tia sáng màu trắng, lại hùng hồn ngưng tụ vô cùng, trực tiếp xuyên thấu thân thể một hải thú xuất hiện, như một trụ trời xỏ xuyên qua thiên địa.

Sau đó từ trong cột sáng đó thế mà lại có vài người đi ra.

Cầm đầu là cái lão già, thoạt nhìn hình tượng đáng khinh diện mạo xấu xí, nhưng ánh sáng màu trắng xuyên qua thiên địa này chính là lão chế tạo ra, thời khắc này từ trong ánh sáng đi ra, tiện tay vung lên, cột sáng đó liền chia làm vô số sợi tơ ánh sáng tản ra, sau đó thế mà lại hóa thành một lưới ánh sáng ở trên không trung chụp xuống.

Phàm là hải thú bị tấm lưới ánh sáng này che kín, đều phát ra tiếng kêu khổ sở, tấm lưới ánh sáng như lưỡi đao sắc, nhanh chóng cắt thân thể hải thú, chỉ nghe ‘Soạt’ một cái, đám đông đàn thú trên mặt biển đã bị tấm lưới này xuyên qua thân thể, cắt thành vô số mảnh vỡ.

Máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ mặt biển.

“Lão đầu làm khá lắm!”

Ở phía sau lão già còn có ba người đứng, hai nam một nữ, thời khắc này nói chuyện chính là cô nương kia.

“Phong Hàn!”

“Thường Hòa!”

Trên thuyền rồng có người quen đã hô thành tiếng, thì ra mấy người đột nhiên xuất hiện này, chính là bọn Diệp Phong Hàn Thường Hòa.

Lão già này tự nhiên là Lâm Túy Lưu.

Lâm Túy Lưu không hổ là Hoàng Cực đại năng, vừa ra tay đã tiêu diệt rất nhiều hải thú trên mặt biển, đang đắc ý, nhưng ngay sau đó nhìn thấy lại có rất nhiều hải thú lao ra, cũng bị dọa giật mình: “Còn đều thất thần làm gì, đi mau đi mau! Bọn này vô cùng vô tận, lão đầu tử ta cũng không có thời gian tiêu hao với chúng nó.”

Nói xong đã đưa tới một đám cuồng phong, thổi chiến thuyền, tốc độ của chiến thuyền trong nháy mắt nhanh hơn, đã hướng về phương xa phóng đi.

Lâm Túy Lưu cũng mang theo ba người đáp trên thuyền rồng.

Lâm Tiêu vái Lâm Túy Lưu nói: “Lâm Tiêu ra mắt trưởng giả, xin hỏi trưởng giả...”

Diệp Phong Hàn đã nói: “Vị này chính là Lâm Túy Lưu.”

Nghe được là Lâm Túy Lưu, mọi người đều cả kinh.

Tô Trầm luôn luôn tìm lão già này, không ngờ lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Lâm Tiêu đang muốn nói cái gì, Lâm Túy Lưu chợt lóe, đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Tiêu, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên bắt lấy cánh tay Lâm Tiêu. Đám thủ hạ kinh hãi, cho rằng lão muốn làm cái gì, vẫn là Lâm Tiêu ngăn lại.

Chỉ thấy Lâm Túy Lưu híp mắt: “Quả nhiên, lại là một tên vô huyết... Vô huyết Nhiên Linh. Cho nên Tô Trầm tiểu tử này đã đem pháp môn vô huyết trùng kích đẩy lên mức Nhiên Linh rồi sao?”

Lâm Tiêu trả lời: “Là Phi Tiên Tâm Pháp.”

“Phi Tiên Tâm Pháp... Hắc hắc, khẩu khí thật lớn, dựa vào chút thủ đoạn này đã dám xưng tiên?” Lâm Túy Lưu cười khan vài tiếng, buông ra Lâm Tiêu.

Lời này ra, đệ tử Vô Cực Tông đồng thời nhướng mày.

Tô Trầm ở Vô Cực Tông có thể xưng là tồn tại như thần, là hắn cho vô số người không có huyết mạch cơ hội trở thành nguyên khí sĩ, thỏa mãn giấc mộng của bọn họ. Lâm Túy Lưu dám nói ra lời khinh thường đối với Phi Tiên Tâm Pháp, Lâm Tiêu lập tức nói: “Lão nhân gia, tuy cảm tạ ngươi đã cứu người của ta, nhưng ngươi nếu bất kính đối với tông chủ, chúng ta cũng tuyệt không tiếp nhận.”

“Không tiếp nhận lại có thể như thế nào?” Vẻ mặt Lâm Túy Lưu già mà vô lại.

Mọi người khựng lại.

Đúng vậy, không tiếp nhận lại có thể như thế nào?

Người ta tốt xấu vừa đã cứu mạng các ngươi, chung quy không thể vì một câu nói liền liều mạng với đối phương chứ?

Với lại cũng đánh không lại.

Lúc này Dạ Mị đột nhiên làm một sự kiện.

Nàng đi lên, véo tai Lâm Túy Lưu: “Này, lão đầu tử, ngươi có thể nói chuyện hẳn hoi hay không, cần gì vừa lên đã âm dương quái khí đắc tội với người? Có phải cảm thấy cứu mạng người ta thì ghê gớm lắm hay không?”

Ra ngoài dự liệu, Lâm Túy Lưu bị véo tai thế mà không phản kháng, chỉ là nói: “Ai da ai da mau buông tay, ta chỉ là nói giỡn với bọn họ một chút. Có thể đem pháp môn vô huyết thôi diễn đến Nhiên Linh, ta là rất bội phục. Nhưng lão đầu tử ta cũng có tuyệt học mà, hắn thôi diễn vô huyết, ta thôi diễn hỗn huyết, lão đầu tử ta không kém hắn phải không?”

Dạ Mị bĩu môi: “Xùy, có cái gì hiếm lạ chứ.”

Buông tay, đứng ở một bên.

Lâm Túy Lưu xoa tai: “Ai da, ta sao lại gặp được ngươi tên yêu quái như vậy, không biết kính già một chút nào cả.”

Chỉ là trong giọng nói lại hoàn toàn không có sự bất mãn, thoạt nhìn còn rất hưởng thụ Dạ Mị bắt nạt.

Lâm Tiêu đã nói: “Nghịch Loạn Vương lần này tới đây, thật sự là chuyện tốt. Tông chủ đã nhiều lần hạ lệnh, muốn chúng ta tìm kiếm tung tích ngài, chỉ tiếc mãi chưa tìm được. Không ngờ hôm nay có duyên gặp được.”

“Cái gì có duyên chứ.” Lâm Túy Lưu lười biếng nói: “Ta cũng là bị tiểu nha đầu này lảm nhảm không có cách nào nữa, mới đáp ứng đi ra một chuyến. Bằng không lão đầu tử làm thực nghiệm của ta rất vui vẻ, cần gì quản chuyện rảnh rỗi này.”

Lâm Tiêu ngây người: “Nhưng ngài không muốn trao đổi với tông chủ của chúng ta sao? Tông chủ chúng ta nay có thể nói là người học rộng nhất thiên hạ...”

“Học rộng lại như thế nào? Ta bắt buộc phải trao đổi với hắn? Hắn đi là con đường vô huyết, ta đi là con đường hỗn huyết, đạo khác nhau không thể cùng mưu.” Lâm Túy Lưu không khách khí nói.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên: “Thật ngại quá, thật ra con đường hỗn huyết, ta cũng từng đi.”

“Hả?” Ánh mắt Lâm Túy sáng lên, đột nhiên nói cũng không nói, vỗ một chưởng hướng phía sau.

Ầm!

Một mảng kỳ quan hoành tráng chợt hiện ra, thất huyết thiên địa pháp tướng tràn ngập ra, khí thế uy nghiêm khổng lồ bao phủ thiên địa.

Một chưởng này của Lâm Túy Lưu, thế mà bị chặn.

“Tông chủ! Là tông chủ đến rồi!”

Toàn bộ mọi người đồng thời phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.

Lâm Túy Lưu chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một người sừng sững trên không, không phải Tô Trầm còn là ai.

Tô Trầm có thể tới nhanh như vậy, tự nhiên là bởi vì Diêu Quang Huyễn Ảnh của hắn, làm hắn ở sau khi biết tin tức có thể chạy tới nhanh hơn so với bất luận kẻ nào. Cho nên vừa nhận được tin báo nguy liền nhanh chóng tới tiếp ứng.

Chỉ là không ngờ mình đến nơi này, lại gặp được đám người Dạ Mị, còn có vị Nghịch Loạn Vương kia mình luôn luôn tìm kiếm.

Mà vị Nghịch Loạn Vương này nhìn thấy hắn chuyện thứ nhất chính là cho hắn một chưởng.

Chưởng ấn đè ở chỗ trống trước người Tô Trầm mười trượng, tuy chưa đụng tới Tô Trầm, lại đem thất huyết thiên địa pháp tướng của Tô Trầm trực tiếp bức ra, hai lực đối đầu, càng tuôn ra khí thế mãnh liệt.

Tô Trầm nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại sôi sục một phen.

Gợn sóng nguyên năng như biển.

Đối thủ chung quy là Hoàng Cực cảnh, hắn có thể chống được một chưởng này, tất nhiên có năng lực cường hãn của thất huyết thiên địa pháp tướng, càng quan trọng hơn vẫn là Lâm Túy Lưu chưa toàn lực.

Lâm Túy Lưu đã chậm rãi xoay người: “Ngươi chính là Tô Trầm?”

“Chính là tại hạ.” Tô Trầm mỉm cười.

Lâm Túy Lưu liền cười ha ha: “Thế mà có thể ngăn được một chưởng hai thành công lực của ta, không tệ, không tệ. Ồ? Đây là...”

Lão giật mình nhìn về phía quanh thân Tô Trầm, nhìn về phía thất huyết thiên địa pháp tướng của hắn, nói: “Đây là khí tức Phong Giảo, còn có ý cảnh Mộng Giảo, đây... Đây là lực lượng của Lạc Du! Ngươi thế mà thật sự đem huyết mạch hoang thú dung hợp cùng một chỗ? Không, không đúng, đây không phải huyết mạch!”

Lâm Túy Lưu nhanh chóng lắc đầu, đầu tiên là thừa nhận, lại phủ định.

Ầm!

Pháp tướng thu hồi.

Tô Trầm cười nói: “Nghịch Loạn Vương quả nhiên pháp nhãn không tồi. Đây thật ra không phải huyết mạch, lại thoát thai từ lực lượng huyết mạch, để ta sáng chế, tên gọi pháp tướng.”

“Pháp tướng? Có gì khác với huyết mạch?” Lâm Túy Lưu lập tức hỏi.

“Lực lượng huyết mạch ra từ bổn nguyên, lực lượng pháp tướng ra từ tu hành.”

“Cho nên pháp tướng là có thể thông qua tu hành đạt được? Vậy lại vì sao tương quan với huyết mạch?”

“Lấy huyết mạch dẫn dắt, được thần của nó, mà bài trừ hình nó.”

“Như thế nào mới có thể được thần của nó mà bài trừ hình nó.”

“Cái này nói đến thì phức tạp, nếu vương gia có hứng thú, không ngại cùng nhau ngồi xuống tham thảo.” Tô Trầm mỉm cười nói.

Lâm Túy Lưu ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, ta thì không có vấn đề, chỉ sợ Chung Trấn Quân lão nhi đó không chịu đâu nhỉ?”

Năm đó Lâm Túy Lưu chính là bị Chung Trấn Quân trục xuất, quan hệ của hai người này tệ có thể nghĩ mà biết.

Nếu Lâm Túy Lưu gia nhập liên quân, như vậy Chung Trấn Quân khẳng định là sẽ không vui vẻ.

Lâm Túy Lưu thoạt nhìn đã từng tìm hiểu một ít tình huống của liên quân, cho nên mới nói lời này.

Không ngờ Tô Trầm lại mỉm cười nói: “Chỉ cần Nghịch Loạn Vương chịu gia nhập, vấn đề của Chung đại thủ lĩnh không phải vấn đề.”

“Ừm?” Lâm Túy Lưu giật mình nhìn Tô Trầm, lại thấy Tô Trầm tràn đầy lòng tin, hoàn toàn không có ý tứ cứng rắn chống đỡ.

Ngay cả Chung Trấn Quân cũng bị hắn thu phục rồi sao?

Lâm Túy Lưu ngay lập tức ý thức được điểm ấy.