Chương 1261 Thân phận
Tin tức xấu luôn một đợt tiếp nối một đợt.
Lâm Túy Lưu vừa tạo phản, bộ đội đi tấn công Vô Cực Tông liền tổn thất một nửa.
Lâm Mộng Trạch nháy mắt sứt đầu mẻ trán.
Thiên Thủ điện.
Lâm Mộng Trạch sắc mặt âm trầm ngồi ở trên đại điện: “Vừa muốn tấn công Vô Cực Tông, Lâm Túy Lưu liền xuất hiện. Quan Đào vừa rút, nguyên trận tập kích hắn liền xông ra. Phương diện này đầu đuôi hô ứng, là rất hay đó.”
Lâm Túy Lưu chạy tới hải vực đã sớm không phải bí mật, liên tưởng đến Tô Trầm cũng ở nơi đó, cho nên Lâm Túy Lưu vừa xuất hiện, mọi người liền ý thức được có thể có liên quan với Tô Trầm.
Chỉ là ai cũng không ngờ, Lâm Túy Lưu và Lâm Thiếu Hiên phối hợp tinh diệu như thế, thế mà đem quân đội phái đi tiến công Vạn Kiếm Sơn diệt một nửa.
“Nghe nói lần này, là Lâm Thiếu Hiên dẫn đội.” Một đại thần cẩn thận nói.
Lâm Mộng Trạch liền hừ một tiếng: “Dã loại đúng là dã loại, là như thế nào cũng không nuôi được!”
Rất ít ai biết, Lâm Thiếu Hiên thật ra cũng là người vương tộc.
Chẳng qua thân phận của hắn không cao quý, bởi vì hắn là con tư sinh của Lâm Nhiễu Huyền đại ca của Lâm Mộng Trạch, luận bối phận, trái lại cũng phải gọi Lâm Mộng Trạch một tiếng bá phụ.
Ai cũng không ngờ, đứa con tư sinh năm đó không được xem trọng, mỗi người ghét bỏ, sẽ trở thành thiếu soái Thiên Uy quân, cuối cùng lại trở thành trưởng lão Vô Cực Tông.
Thời khắc này nhắc tới Lâm Thiếu Hiên, nhớ tới chuyện cũ, lòng Lâm Mộng Trạch liền tràn ngập mây đen.
Chỉ tiếc tâm tư của hắn không ai hiểu, các đại thần ùn ùn nghị luận.
“Việc cấp bách bây giờ, là nên ứng đối như thế nào.”
“Vô Cực Tông chỉ là mối họa rong rêu, Lâm Túy Lưu mới là đại địch, tự nhiên phải toàn lực ứng phó Lâm Túy Lưu.”
“Nhưng Vô Cực Tông tiềm lực cực lớn, thực lực tiến triển cực nhanh, chúng ta đã đắc tội bọn họ, nếu tiếp tục mặc kệ, chỉ sợ nuôi hổ thành họa đó.”
“Nói cái gì đắc tội, chúng ta là quan, bọn chúng là dân, dạy dỗ bọn chúng một phen lại như thế nào? Còn dám tạo phản hay sao?”
“Sợ là bị bọn hắn dạy dỗ đi.”
“Ngươi nói cái gì, đó chỉ có thể tính là xuất quân bất lợi, thắng bại là chuyện thường của binh gia.”
“Ngươi lão già này thật đúng là biết tự động viên.”
Đại thần dưới đài nhốn nháo, nói không ngừng, có đề nghị đối phó Lâm Túy Lưu trước, cũng có đề nghị đối phó Vô Cực Tông trước, ý kiến không đồng nhất, tranh chấp không thôi.
Chỉ có thái tử Lâm Văn Tuấn hiểu tâm tư phụ thân, nói: “Phụ thân, lần này trở về đã là Lâm Thiếu Hiên, không bằng lại thêm một chút, có lẽ có thể...”
Hắn cũng chưa nói tiếp, nhưng Lâm Mộng Trạch đã hiểu ý tứ của hắn.
Ngón tay khẽ gõ vài cái ở trên mặt bàn, sau đó nói: “Việc Vô Cực Tông, tạm đặt xuống. Việc cấp bách, là tru sát Lâm Túy Lưu. Các vị ái khanh, có ai muốn đi thảo phạt nghịch tặc này không?”
Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không dám nói chuyện.
Nói đùa, Lâm Túy Lưu là Hoàng Cực, trừ Hoàng Cực còn có ai có thể đối phó?
Trong nước Long Tang hôm nay chỉ một Hoàng Cực, chính là bản thân Lâm Mộng Trạch.
Lâm Mộng Trạch thân là quốc chủ, sẽ không tuỳ tiện tấn công, không có hắn tọa trấn, ai dám?
Cho nên thật ra là câu hỏi của Lâm Mộng Trạch xảy ra vấn đề, hắn không nên hỏi “vị ái khanh nào”, mà nên hỏi “Các vị ái khanh nào”.
Tập hợp bảy tám Hóa Ý, hẳn là chống đỡ được một tên đứng đầu.
Câu hỏi không đủ nghệ thuật, không có ai tiếp, quốc chủ cũng chỉ có thể lạnh ngắt.
Lâm Mộng Trạch cũng ý thức được điểm ấy, ngại bởi hắn là quốc chủ, con người là không ngu ngốc, tính tình lại chưa chắc tốt. Cho nên mặt trầm xuống, đã hầm hừ: “Ngày thường đều rất lợi hại, vừa đến lúc mấu chốt, ngay cả tên có chim cũng chẳng còn.”
Mọi người cùng nhau cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Mộng Trạch lúc này mới tiếp tục: “Các ngươi đã không chủ động, vậy trẫm tự mình điểm binh đi. Hà Văn Nhạc, Thường Kiến Tân, Lưu Vũ...”
Một hơi điểm tên năm người, tất cả đều là Hóa Ý cảnh.
Nghe được điểm danh, mọi người thở phào.
Tuy năm đánh một còn không chắc chắn lắm, nhưng chống đỡ một chút hẳn là không có vấn đề, lại thêm đủ số lượng Nhiên Linh cảnh cùng Diêu Quang cảnh, hẳn có thể bảo đảm không có sơ suất.
Vấn đề lớn nhất của Lâm Túy Lưu chính là căn cơ của lão quá nông cạn, cho dù lão chiếm lĩnh nam bộ, người thật sự có thể cho lão dùng cũng không nhiều. So trụ cột, so thực lực, Lâm Túy Lưu tuyệt đối không được.
Về phần vì sao chỉ cho năm người...
Hóa Ý cũng không phải rau cải trắng, huống chi không lâu trước đó còn vừa mới chết một tên, bỏ tù một tên —— bỏ tù là Quan Đào, thân là chủ soái, gặp đại bại, cho dù biết chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, cũng phải trừng trị một phen, để răn đe.
Cho nên có thể điều ra năm người này cũng đã là cực hạn của Lâm Mộng Trạch, có thể thấy được việc Lâm Túy Lưu rất phiền toái.
Chủ tướng đã phái, kế tiếp chính là kéo bộ đội.
Trái lại cũng đơn giản, bộ đội từ Vạn Kiếm Sơn trở về chỉnh lại một phen, sau đó lại gom chút bộ đội là có thể lên đường rồi.
Vấn đề là bộ đội cũng không phải nói gom thì có thể gom.
Nghĩ chút, Lâm Mộng Trạch nói: “Từ cứ điểm Lưu Kim rút ra chút người đi.”
Có người kinh hãi: “Bệ hạ, cứ điểm Lưu Kim chính là trọng địa biên phòng đó, phòng bị Bạo tộc, tuyệt đối không thể cắt giảm binh lực nơi đó!”
Lâm Văn Tuấn liền nói: “Bạo tộc đang nội loạn, Đan Ba đã công khai làm loạn, phản kháng Phong Vương, hai bên đánh đang hăng, bây giờ tuyệt đối sẽ không đến tấn công.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà cái gì, cứ quyết định như vậy.” Lâm Mộng Trạch đã nói.
Đúng lúc này, dưới điện có thanh âm truyền đến: “Bệ hạ, có quân vụ khẩn cấp!”
“Nói.”
“Bắc bộ có yêu thú vào lãnh thổ, đang gây sóng gió, đã tàn sát sáu trấn.”
Lâm Mộng Trạch nhướng mày: “Vẻn vẹn yêu thú, các nơi không thể tự trấn áp sao?”
“Sợ là không trấn áp được.”
“Là Yêu Hoàng.”
“Bốp!”
Văn long mặc ngọc trong tay Lâm Mộng Trạch bị hắn bóp nát.
————————————————————
Đảo Trường Thanh.
Tô Trầm vẫn giống với mọi khi, đứng ở đỉnh chóp hành cung nhìn biển lớn, không biết đang nghĩ cái gì.
Đây là thời khắc hắn mỗi ngày tĩnh tâm suy nghĩ, để đầu óc bận rộn có thể rảnh rỗi, thông qua an bình ngắn ngủi, khoảnh khắc linh cảm tích lũy bùng nổ.
Ngay tại lúc hắn an hưởng tốt đẹp, một nam tử toàn thân bao phủ ở trong giáp sắt ‘Leng keng leng keng’ đi tới, là Hắc Hỏa tứ thống lĩnh, Định Phong.
Hắn tới đứng sau lưng Tô Trầm, sau đó nói: “Ngươi tìm ta?”
“Ừm.” Tô Trầm lên tiếng: “Có tin tức tốt.”
Định Phong chưa nói gì.
Tô Trầm tự mình nói: “Thiếu Hiên đánh thắng trận, diệt được một nửa binh lực quân tới xâm phạm, bản thân hầu như không tổn hao gì... Làm khá lắm.”
Định Phong vẫn không nói gì.
Vì thế Tô Trầm cũng không nói chuyện.
Hai người cứ cứng ngắc như vậy.
Một lát sau, Định Phong mới nói: “Cái này có quan hệ gì với ta chứ?”
Tô Trầm thản nhiên nói: “Ngươi không phải thường lén gặp mặt với hắn sao? Các ngươi giao tình tốt như vậy, thông báo ngươi một tiếng, không kỳ quái chứ?”
Định Phong bình tĩnh trả lời: “Tô tiên sinh nhất định lầm rồi, ta và Lâm trưởng lão chưa từng lén lút gặp mặt.”
Tô Trầm cười cười: “Ta là tông chủ Vô Cực Tông, tuy chức trách chủ yếu của ta là nghiên cứu ra thuốc giải hoặc là phương pháp giải quyết vấn đề Thâm Hải Chi Thương, nhưng ta cho tới bây giờ cũng chưa quên mình còn có một thân phận, tổng lĩnh Nhân Hải liên quân. Cho nên cho dù ta ở trong phòng thí nghiệm lâu không ra như thế nào nữa, thật ra ta đối với tin tức bên ngoài cũng vẫn chú ý. May mắn là, năm đó trong lúc vô ý thu hoạch, khiến ta có năng lực xử lý nhiều chuyện như vậy.”
Tô Trầm chỉ chỉ mình đầu, nói như vậy.
Sau đó hắn xoay người, nhìn Định Phong: “Ngươi thật sự chưa từng lén lút gặp mặt với hắn, nhưng cái này không ảnh hưởng các ngươi lén trao đổi. Ví dụ như này...”
Hắn giơ tay, làm vài cái động tác, động tác tay thoạt nhìn có chút không kinh người gì cả, lại có sự khác biệt.
Định Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ là trong ánh mắt rốt cuộc lóe ra một tia sáng.
“Tại hạ không hiểu.” Hắn nói.
“Nhưng ta hiểu.” Tô Trầm nói: “Ngươi biết lúc trước ở trên đảo Thiên Huyễn, ta vì sao chỉ tên muốn ngươi tới không?”
Định Phong không nói.
Tô Trầm tiếp tục: “Bởi vì khi đó ta đã biết ngươi quen Thiếu Hiên. Không sai, ngươi che giấu rất khá, mặc dù là như bây giờ, cũng hầu như nhìn không ra bất cứ tình cảm dao động nào của ngươi. Nhưng ngươi đã quên, Thiếu Hiên không có bản lãnh này của ngươi. Ở lúc hắn nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, hắn toát ra vui sướng, hưng phấn, là thứ ta trước kia chưa bao giờ nhìn thấy trên người hắn. Cho nên lúc ấy ta đã biết, ngươi nhất định là người cực quan trọng cực quan trọng đối với hắn. Nhưng hắn không muốn nói, ta cũng sẽ không muốn hỏi nhiều. Nếu có thể, thật ra ta là muốn tiếp tục giả bộ không phát hiện như vậy.”
“Nhưng ngươi chưa.” Định Phong trả lời.
Lần này hắn rốt cuộc không phủ nhận nữa.
“Đúng vậy.” Tô Trầm thở dài: “Mỗi người đều có bí mật của mình, mạnh mẽ bóc trần, cũng không phải chuyện tốt gì. Nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, ta cũng không có cách nào.”
“Tình thế khẩn cấp?”
Tô Trầm gật đầu: “Ừm. Vừa nhận được tin tức, nội chiến Đan Ba cùng Phong Vương đã toàn diện triển khai, tiến vào đến thời điểm mấu chốt nhất, sợ là hai năm tới sẽ phân ra thắng bại, áp lực của cứ điểm Lưu Kim giảm hẳn. Tuy Lâm Túy Lưu và Vô Cực Tông một trái một phải keièm chế Long Tang lẫn nhau, nhưng cứ điểm Lưu Kim rảnh tay lại là quái vật lớn. Nơi đó tuy không có Hoàng Cực cảnh, thậm chí Hóa Ý cũng không có mấy ai, nhưng nơi đó có binh sĩ tinh nhuệ nhất, có chiến sĩ dũng cảm, chiến lực cường đại, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Một khi để cứ điểm Lưu Kim rảnh nhân thủ, tuyệt đối sẽ mang đến phiền toái lớn. Ta đã phái người đi bắc bộ, lợi dụng phân thân nguyên chất ta phát minh kết hợp nước thuốc ảo thuật, chế tạo ra biểu hiện giả dối Yêu Hoàng nhập cảnh, hẳn có thể tạm thời bám trụ bước chân bọn họ, nhưng kéo dài vậy không được quá lâu, có thể kiên trì nửa năm đã không tệ rồi.”
“Cái này có quan hệ gì với ta?”
“Ta cần ngươi khiến cứ điểm Lưu Kim không xuất được binh, để cho bọn Lâm Túy Lưu Thiếu Hiên nhiều không gian phát triển hơn.”
Định Phong trầm mặc.
Một hồi lâu mới nói: “Dựa vào cái gì ta có thể khiến cứ điểm Lưu Kim không xuất binh?”
“Chỉ bằng ngươi từng là phó soái cứ điểm Lưu Kim, từng là người tài vô huyết, Long Phá Quân Long đại soái mất tích đã lâu!”