Chương 1262 Huyết sát chi cốt
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Định Phong nhìn Tô Trầm, một hồi lâu mới nói: “Ngươi làm sao biết được.”
Thấy hắn chưa phủ nhận, Tô Trầm hài lòng cười cười: “Hắc Thủy quân rõ ràng là một đám cường đạo không có trật tự, lại có thể bị ngươi huấn luyện thành một mũi tinh binh kỷ luật nghiêm minh, đây vốn đã không phải điều người thường có thể làm được. Rõ ràng đã vào Hắc Thủy, lại còn cứ muốn che dấu thân phận của mình, cái này cũng có ý nghĩa không tầm thường. Lâm Thiếu Hiên là người Long Tang, hậu duệ vương thất. Long Phá Quân mất tích, Lâm Văn Tuấn kế vị, Thiên Uy quân gặp nạn... Ta từng cho rằng đó là Lâm Văn Tuấn ngu ngốc, bây giờ mới biết được, hắn là vì lấy lòng phụ vương hắn. Nhưng ta cuối cùng biết tất cả cái này, vẫn là vì Lâm Thần Nguyên thất thế...”
Lâm Văn Tuấn phạm vào sai lầm lớn như vậy, cũng có thể Đông Sơn tái khởi, Lâm Thần Nguyên rõ ràng đã đắc thế, cuối cùng lại thất thế, vì sao?
Tô Trầm cũng rất tò mò chuyện này.
Mà thông qua Mạt Đặc Lạc Khắc, hắn đã sớm liên hệ với Lâm Thần Nguyên.
Lâm Thần Nguyên tuy đã thua, nhưng chung quy chưa chết, chỉ là bị giáng chức mà thôi. Hắn rất khó hiểu đối với thất bại của mình, cũng rất không cam lòng, cũng từng tìm hiểu khắp nơi.
Kết quả thật sự để hắn đạt được một ít tin tức.
Tin tức hắn đạt được, làm người ta chấn động.
Bởi vì nguyên nhân Lâm Văn Tuấn trỗi dậy trở lại, thế mà còn là vì chuyện Thiên Uy quân năm đó.
Nói chính xác, Lâm Văn Tuấn năm đó hại Thiên Uy quân, cũng không phải ngu ngốc, mà là dự mưu!
Chỉ là ai cũng không biết, Lâm Văn Tuấn vì sao làm như vậy.
Nhưng lần này Lâm Thần Nguyên nghe được tin tức, lại là Lâm Văn Tuấn thật ra là vì Lâm Mộng Trạch mà làm như vậy.
Tin tức này càng làm người ta chấn kinh.
Hãm hại Thiên Uy quân, lại là ý tứ của chủ một quốc gia?
Như vậy Lâm Văn Tuấn năm đó bởi vậy thất thế và trỗi dậy trở lại cũng liền có thể lý giải.
Hắn thất thế, thật ra là gánh tiếng xấu thay Lâm Mộng Trạch.
Hắn trỗi dậy trở lại, tự nhiên cũng là bởi vì đến lúc thu hồi báo.
Nhưng Lâm Mộng Trạch vì sao muốn đối phó Thiên Uy quân, Lâm Thần Nguyên không rõ. Trên thực tế rốt cuộc có phải Lâm Mộng Trạch muốn đối phó Thiên Uy quân hay không, Lâm Thần Nguyên cũng không thể xác định. Hắn hao hết vô số tài lực, chết mấy chục tên thân tín đạt được tin tức, cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng, chỉ là chỉ ra, rất có thể có liên quan với người nào đó trong quân Thiên Uy có thể là xuất thân vương thất, và Long Phá Quân mất tích.
Tô Trầm là biết thân phận vương thất của Lâm Thiếu Hiên, bởi vì năm đó Tô Trầm nghiên cứu huyết mạch, đó là đem máu toàn bộ mọi người đều rút hết.
Khi hắn rút đến trên người Lâm Thiếu Hiên.
Ồ?
Hoang huyết?
Cho nên Lâm Thiếu Hiên liền đem thân phận của mình nói cho Tô Trầm.
Sau khi Lâm Thần Nguyên nói cho Tô Trầm chuyện này, Tô Trầm lập tức liên tưởng đến trên người Lâm Thiếu Hiên, lại nghĩ đến quỷ dị bí hiểm giữa Định Phong cùng Lâm Thiếu Hiên, hắn nếu là còn không ý thức được cái gì, cũng sẽ không là Tô Trầm nữa.
Thời khắc này nghe được Tô Trầm giải thích, Định Phong, không, Long Phá Quân cũng giật mình.
Hắn gật gật đầu: “Thì ra là như thế, Tô tiên sinh học cứu thiên nhân, trí tuệ vô song, quả nhiên vẫn là không thể gạt được ngươi.”
Tô Trầm đã nói: “Lâm Văn Tuấn đối phó Thiên Uy quân, mục đích chân thật vẫn là vì ngươi nhỉ?”
Long Phá Quân chưa phản bác, chỉ là hỏi: “Lần này ngươi lại là làm sao mà đoán được?”
“Trinh thám đơn giản. Nếu Lâm Văn Tuấn muốn đối phó Thiếu Hiên, căn bản không cần phải phiền toái như vậy. Hắn có cả đống thời gian cùng cơ hội có thể giết gã, thậm chí công khai xử trảm, cũng sẽ không có ai như thế nào cả. Dù sao gã chỉ là con tư sinh, Lâm Nhiễu Huyền lại mất sớm, căn bản không ai làm chủ cho gã. Cho nên bọn họ đối phó Thiên Uy quân, mục đích thật sự vẫn là...”
“Đem ta bức ra.” Long Phá Quân trả lời.
“Đáng tiếc vẫn chưa thể làm được.” Tô Trầm nói.
Thiên Uy quân bị nhốt ở lãnh địa Bạo tộc thời gian dài như vậy, Long Phá Quân cũng chưa đi ra, chung quy vẫn là Tô Trầm đem người cứu ra.
Long Phá Quân thở dài: “Ta năm đó tòng quân, vào chính là Thiên Uy quân. Đoạn thời gian đó, cũng là thời gian vui vẻ nhất của ta. Khi đó Văn Trường là sư gia của ta, Sùng Sơn là bộ hạ ta tín nhiệm, Mạc Tà là ta nhìn hắn lớn lên, Điền Hải là đồ đệ của ta, Anh Uyển là con gái cố nhân của ta, Lâm Thiếu Hiên càng là con trai ân chủ của ta... Con em Thiên Uy quân, với ta như người thân.”
Tô Trầm không nói chuyện.
Long Phá Quân nhìn hắn: “Ngươi có phải hay không muốn hỏi ta, đã như vậy, vì sao còn nhìn bọn họ đi hướng tử vong mà không có động tác?”
“Ta nghĩ, ngươi có nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ của ngươi.”
Long Phá Quân nở nụ cười: “Ngươi trái lại biết an ủi ta. Nhưng xin lỗi, ta không có nỗi khổ trong lòng nào cả. Ta không đi chỉ là vì ta biết, đi cũng vô dụng... Ta không cứu được bọn họ.”
Hắn nói xong thở dài một tiếng, nhìn về phía mặt biển phương xa: “Lúc đó ta đã gia nhập Hắc Hỏa, thiên hạ tuy lớn, lại chỉ có nơi này có thể trở thành nơi ta ẩn thân. Thiên Huyễn đảo nằm ở hải ngoại, tin tức bế tắc, có đôi khi một tin tức, có thể cần mấy tháng mới có thể truyền đến. Chuyện Thiên Uy quân bị chiếm đóng, khi ta biết đến, đã trôi qua non nửa năm, lúc đó, ta cũng từng nghĩ tới muốn đi cứu. Nhưng ta lấy cái gì cứu? Bọn họ ở lãnh địa Bạo tộc, ta chỉ là một người, ta cho dù đi qua, cũng chỉ là đồng sinh cộng tử với bọn họ. Ta không có bản lãnh lớn như ngươi, ta lãnh binh là không tệ, nhưng Tô Trầm ngươi nghĩ xem, ngươi có thể cứu về Thiên Uy quân, là dựa vào binh pháp sao?”
Tô Trầm khựng lại.
Hắn lúc trước cứu trở về Thiên Uy quân, thật sự không phải dựa vào binh lược. Muốn nói dựa vào cái gì, vậy vị trí số một chính là lượng tài phú như biển đó của hắn tạo ra tác dụng cực lớn. Lượng lớn nguyên giới mang đến tài nguyên phong phú, cho Thiên Uy quân cơ hội sinh tồn, do đó mới có khả năng tiếp tục chuyển chiến.
Mà Tô Trầm hấp dẫn thú tộc, mê hoặc Bạo tộc, hành vi cũng không quan hệ với binh pháp, càng giống cây gậy ngoáy phân hơn, ngoáy đến mức đối phương rối loạn, bản thân liền có cơ hội.
Mà những thứ này, Long Phá Quân đều không có.
Nhưng lông mày Tô Trầm vẫn hơi nhíu lại.
Hắn thừa nhận Long Phá Quân nói không sai, gã cho dù đi, cũng không nhất định có thể cứu người.
Nhưng có một số việc là đạo lý có thể nói thông sao?
Thân là quân nhân, chẳng lẽ một chút dũng khí khẳng khái chịu chết đặt vào tử địa rồi sau đó mới sống cũng không có?
Ngươi chính là Long Phá Quân mà? Long Phá Quân hào khí vô song, thiết huyết chiến tướng trong truyền thuyết.
Long Phá Quân, sao có thể nói ra “Ta đi cũng vô dụng, cho nên không đi nữa” loại lời này?
Tô Trầm nhịn không được nói: “Ta bây giờ bắt đầu hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải Long Phá Quân hay không. Long Phá Quân trong lòng ta, là anh hùng cái thế vô song, tuyệt không nổi giận, lại càng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”
“Ngươi biết cái gì?” Long Phá Quân lại hô to lên: “Đó căn bản không phải ta, ta cũng căn bản không phải loại người đó trong tưởng tượng của các ngươi!”
Cái gì?
Long Phá Quân đã kêu lên: “Ta chịu đủ rồi! Mấy năm nay ta đã sớm chịu đủ rồi. Cái gì anh hùng cái thế vô song, cái đó căn bản không phải ta, ta diễn đủ người như vậy rồi, ta hôm nay không muốn diễn nữa. Tô Trầm, ta để ngươi xem xem ta thật sự là bộ dáng thế nào đi!”
Hắn nói xong chấn động đôi tay, giáp sắt toàn thân đánh văng ra, mặt nạ bảo hộ che mắt bay ra.
Xuất hiện ở trước mắt Tô Trầm, là một nam nhân dáng người thấp bé.
Long Phá Quân ở sau khi bỏ đi áo giáp cứng rắn bên ngoài, lộ ra chân thân, chiều cao thế mà chỉ tới đầu vai Tô Trầm. Vậy thì thôi, mấu chốt hắn còn gầy đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như bao nhiêu năm chưa từng được ăn một bữa no, gầy tới mức da bọc xương.
Đó là da bọc xương thật sự, quả thực chính là phủ một tầng da trên một bộ khung xương, so với bộ xương cũng không tốt hơn là bao. Xuyên thấu qua làn da, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương khớp tỏa ra ánh sáng đỏ dưới làn da, cùng với trái tim khẽ nhảy lên.
Nhưng... Đây sao có thể là Long Phá Quân?
Long Phá Quân trong trí nhớ, Long Phá Quân trong truyền thuyết, chính là nam nhi ngang tàng, thân cao thể tráng, nam nhân được xưng cơ thể sắt thép mà.
Nghe nói người này thân thể khôi ngô, lực lượng cực lớn, một bữa có thể ăn một con trâu, toàn thân cứng như kim cương, mỗi lần ra tay đều là trực tiếp dùng nắm tay đánh giết đối thủ, cơ bắp càng cường tráng tới mức khiến người ta phát run, là mãnh nam tiêu chuẩn.
Nếu đồn đãi có khuếch đại, vậy bây giờ sự khuếch đại này cũng thái quá rồi nhỉ?
Với lại Trình Điền Hải Lý Sùng Sơn đều là người từng gặp Long Phá Quân, đi theo hắn nhiều năm, như vậy chung quy không thể bọn họ cũng khuếch đại chứ?
Khi mọi người cùng một chỗ, có khi tán gẫu về quá khứ, nhắc tới Long Phá Quân cũng đều tràn ngập khâm phục, chưa từng có người nào nói với Tô Trầm “Ta nói với ngươi nha, về Long soái, đó đều là thổi, thật ra hắn là tên nhỏ bé, vừa gầy vừa khô, căn bản không có hình tượng thần võ gì”...
Không có!
Căn bản không có chút lí do nào như vậy!
Ở trong mắt toàn bộ mọi người, Long đại soái đều là vô song chiến thần bễ nghễ không ai bì nổi!
Hôm nay, tên gầy gò trước mắt này, điều duy nhất có thể chứng minh truyền thuyết vô địch của hắn, có lẽ chính là vô số vết thương bởi đao kiếm trên làn da già kia.
Đó là vết sẹo đao kiếm khủng bố như thế nào, phân bố rậm rạp ở trên người Long Phá Quân, thoạt nhìn giống một người sau khi bị cắt sống một vạn tám ngàn đao lại vẫn sống sót chống đỡ qua được.
Vết đao chen chúc đến độ sắp không chứa nổi nữa.
Thân hình nhỏ gầy như thế, là làm sao chống đỡ được thương tổn như vậy?
Sắc mặt Tô Trầm nghiêm túc: “Ngươi rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì?”
Long Phá Quân cười khổ.
Hắn cúi đầu nhìn bản thân, nhìn hai tay của mình, nói: “Không có gì, chỉ là không muốn tiếp tục nữa. Ta chán ghét chiến đấu, chán ghét giết chóc, chán ghét sắm vai nam nhân đích thực vô song... Ta mệt rồi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉ vậy mà thôi.”
“Vậy tình huống ngươi bây giờ là chuyện gì xảy ra?”
“Ta không thỏa mãn được nó, nó đói rồi, lại không được ăn máu thịt, cũng chỉ có thể ăn ta... Từng chút một, liền đem ta ăn thành bộ dạng bây giờ.”
“Nó?” Tô Trầm hỏi.
“Đúng, nó, chính là bộ xương này trên người ta.” Long Phá Quân trả lời.
Khô quắt làn da hạ, đỏ như máu xương cốt, oánh oánh loang loáng.
Sắc mặt Tô Trầm ngưng trọng: “Bộ xương này... Không phải của ngươi?”
“Không phải của ta.” Long Phá Quân trả lời: “Là có người đổi cho ta.”
Trong lòng Tô Trầm run lên: “Ai?”
“Ngươi không phải từng gặp lão sao? Lão cho ngươi một đôi mắt hiểu rõ chân lý thế gian, cũng cho bộ huyết sát chi cốt này có thể cắn nuốt máu thịt, không ngừng lớn mạnh cơ thể, thành tựu vô song chiến thần.”