Chương 1267 Đưa tiễn
“Rít!”
Lúc bay lên, Long Phá Quân nhìn thấy khuôn mặt kia sau đầu Lâm Mộng Trạch hướng mình nhe răng, sự tà ác, âm lạnh của một khắc đó khắc thật sâu ở trong xương tủy của hắn.
Lúc này Lâm Túy Lưu cũng đã ra tay, trên bầu trời chợt huyễn hóa ra một trận mưa ánh sáng.
Nhìn kỹ, mỗi một giọt mưa ánh sáng kia thật ra đều là một lưỡi đao sắc bén, mang theo khí tức sắc bén, giống như có thể xuyên thấu tất cả tồn tại.
Đây chính là Bạch Nha huyết mạch cùng Thiên Thủ huyết mạch kết hợp, Phá Thương Bạch Nhận (bạch nhận: đao kiếm) cùng Thiên Thủ tổ hợp mà thành thủ đoạn khủng bố, khiến Lâm Túy Lưu tương đương với một hơi phóng ra hơn ngàn Phá Thương Bạch Nhận.
Đương nhiên lượng lớn Phá Thương Bạch Nhận như thế, ở trên uy lực so với Phá Thương Bạch Nhận đơn nhất thực tế yếu hơn rất nhiều, nhưng số lượng khổng lồ bù lại sự thiếu sót, mỗi một đạo Phá Thương Bạch Nhận cho dù chỉ có được một phần trăm công hiệu của Phá Thương Bạch Nhận thật sự, vậy cũng là uy lực gấp mười. Huống chi thủ đoạn Lâm Túy Lưu nghiên cứu tập luyện đến nay, có thể phát huy lại há chỉ một phần trăm.
Giờ khắc này ngàn lưỡi đao cùng ra, mỗi một đao đều mang theo sự quyết tuyệt cùng hung dữ thẳng tiến không lùi, có thể nói là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Lâm Túy Lưu.
Ở nháy mắt hắn ra tay, Lâm Mộng Trạch đột nhiên xoay người.
Khuôn mặt sau đầu nhắm vào Lâm Túy Lưu rít một tiếng, ngàn thanh đao sắc kia thế mà lại khựng lại ở trên không hãm, dừng lại không tiến lên nữa.
Lâm Mộng Trạch đã hướng về phía sau lao đi, trong hư không huyễn hóa ra một cái tay to chụp vào Long Phá Quân, thế mà còn không chịu buông tha hắn.
Mắt thấy lần này sắp bắt được Long Phá Quân, Long Phá Quân lại rống giận một tiếng, huyết khí toàn thân nở rộ.
Tiếng kêu khóc cuồng dã hóa thành lực lượng cuồng bạo nhất đánh ra, một vòng xoáy màu máu mạnh mẽ đánh ở trên tay Lâm Mộng Trạch, Lâm Mộng Trạch hiếm thấy phát ra một tiếng rên, đã hướng phương xa chạy đi.
“Đừng nghĩ chạy!” Long Phá Quân nhìn ra hắn muốn chạy, hét lớn.
Lâm Mộng Trạch hừ một tiếng: “Trẫm muốn đi, ai lại lưu được? Long Phá Quân, đầu của ngươi tạm thời giữ lại cho ngươi.”
“Ta sợ ngươi không có thời gian tới lấy.” Lâm Túy Lưu điểm ra một chỉ vào hư không.
Trên bầu trời, hình ảnh hùng ưng chợt lóe rồi biến mất.
Chim ưng mổ!
Đây là Vân Trác huyết mạch đến từ Vân Khởi Đỗ gia, nhưng không là thiên thủ dung hợp tạo ra nữa ——thủ đoạn như vậy tiêu hao quá lớn, cho dù là Lâm Túy Lưu cũng rất khó liên tục vận dụng.
Tuy chỉ là một chỉ, nhưng xuyên thủng u minh, rơi ở sau lưng Lâm Mộng Trạch, Lâm Mộng Trạch vẫn thét lớn một tiếng, đầu cũng không quay lại tăng tốc tiến lên.
Lâm Túy Lưu cũng không đuổi, chỉ nhìn theo hắn rời khỏi như vậy.
“Ngươi sao không đi đuổi theo hắn?” Long Phá Quân rống giận.
Lâm Túy Lưu lắc đầu: “Vô dụng. Kẻ này, ta hiểu hắn nhất, xưa nay rất cẩn thận, thủ đoạn chạy trốn nhiều tới mức đáng sợ. So với đuổi giết hắn, còn không bằng toàn lực hủy diệt một bộ phận lực lượng của hắn.”
Hắn nói xong đã nhìn về phía Tru Tâm Kiếm, Kình La Tán kia.
Kiếm này còn đang đối kháng với Định Tinh Châu, Kình La Tán thì bị Lâm Túy Lưu lấy uy năng thiên thủ mạnh mẽ áp chế.
Hắn chưa toàn lực truy kích Lâm Mộng Trạch, là vì muốn đem càng nhiều tinh lực hơn dùng để áp chế cái ô này, không để nó bị Lâm Mộng Trạch triệu hồi. Hôm nay theo Lâm Mộng Trạch đi xa, sức chống cự của cái ô này càng suy yếu đi, cuối cùng sau khi phát ra một thanh âm, thu ô, ở không trung xoay tròn rơi vào trong tay Lâm Túy Lưu.
Bị thu lại tương tự chính là Tru Tâm Kiếm.
Về phần Liệt Hồn Ngọc và Tiêu Tương Yên Vũ, thì vẫn bị Lâm Mộng Trạch cầm về, dù sao cũng là đồ của hắn, muốn lấy đi là không cần đối mặt phản kháng.
Lâm Túy Lưu cũng không đặt trong lòng, chỉ cười nói: “Có hai bảo vật này, lần sau lại đối phó Lâm Mộng Trạch, hắn sẽ hoàn toàn hết trò. Ha ha ha ha!”
“Ta chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội giết hắn!” Long Phá Quân ôm ngực nói: “Hắn bị ác mộng quấn thân, ai biết hắn khi nào sẽ chết?”
“Như vậy không phải càng tốt? Cũng đỡ cho chúng ta tốn sức.” Lâm Túy Lưu kỳ quái nhìn hắn.
Long Phá Quân hừ nói: “Hắn hại chết Dao Dao, không thể tận tay đâm hắn, ta có thể nào cam lòng.”
“Thì ra là như thế sao. Vì một nữ nhân, liền không tích phản quốc chống vua, ngươi quả nhiên không phải trung thần lương tướng gì nha.” Lâm Túy Lưu thở dài.
Long Phá Quân giận dữ: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Lâm Túy Lưu cười to: “Ta và ngươi khác nhau, mục đích của ta chỉ là muốn trở thành quân chủ Long Tang, đối với lên ngôi như thế nào, ta không để ý. Ta muốn trở thành thiên hạ chi chủ, tự nhiên hy vọng thủ hạ của mình đều là trung thần. Bây giờ xem ra, ngươi cũng không phải là người có thể dùng.”
Nói xong thế mà chộp một phát đem Long Phá Quân bắt lại.
“Ngươi!” Long Phá Quân như thế nào cũng không ngờ được Lâm Túy Lưu sẽ đối đãi hắn như thế, trong lòng chấn động tột đỉnh: “Ngươi làm như vậy, ta cùng Thiên Uy quân là bạn tri kỉ, Tô Trầm sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ hắn?” Ánh mắt Lâm Túy Lưu đột nhiên dữ tợn.
Lão là có dã tâm muốn trở thành chủ nhân chung của thiên hạ, bằng không cũng sẽ không nghiên cứu phép thất huyết dung hợp. Lão hợp tác với Tô Trầm, cũng chỉ là vì Tô Trầm có giá trị lợi dụng, lại không có nghĩa lão đã là thủ hạ của Tô Trầm. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không có chuyện Diệp Phong Hàn Thường Hòa giả mạo lão đánh lén Bình Chương.
Nhưng nghĩ lại lại nghĩ đến hàng vạn đệ tử Diêu Quang môn hạ Vô Cực Tông, cho dù Lâm Túy Lưu đáy lòng cũng không khỏi run lên.
Lão thân là Hoàng Cực đại năng, dùng dung hợp nhiều loại huyết mạch, nắm giữ rất nhiều bí pháp, thực lực cường hãn, mơ hồ đã thành số một thời nay.
Nhưng cho dù như vậy, muốn nói đối phó hơn vạn Diêu Quang, cũng không có bất cứ sự tự tin nào cả.
Cho nên Lâm Túy Lưu chung quy lại bồi thêm một câu: “Với lại ta ở nơi này giết ngươi, cũng không có ai biết được, ta hoàn toàn có thể đổ lên trên người Lâm Mộng Trạch.”
Long Phá Quân nhìn ra lão ngoài mạnh trong yếu, đối với Tô Trầm vẫn có điều cố kỵ, hừ nói: “Ngươi cũng đã quên Tô Trầm có Nguyên Cốt Quyền Trượng, thế giới này, rất khó có bí mật gì là có thể giấu được hắn.”
Lông mày Lâm Túy Lưu lại lần nữa nhíu lại.
Có Nguyên Cốt Quyền Trượng món đồ đó, quả thực rất khó có bí mật gì giấu được Tô Trầm.
Vì thế nghĩ một chút, lão đột nhiên cười: “Lão phu nói giỡn với ngươi đó, Long soái cần gì phải để ý như thế. Hôm nay nghĩa quân ta mới nổi dậy, đang cần nhân tài giỏi về luyện binh lãnh binh như Long soái đến chỉ huy tọa trấn, ta trọng dụng còn không kịp đâu, sao có thể giết.”
Long Phá Quân nhìn chằm chằm lão: “Lời của ngươi, ta không dám tin. Có một điểm ngươi nói không sai, chính là ta không phải người trung quân gì cả. Ngươi muốn chó, tự mình đi tìm, tìm ta, ngươi tìm lầm người rồi.”
Lâm Túy Lưu nheo mắt lại: “Ý của ngươi là...”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta. Lần hợp tác này chính là hợp tác cuối cùng, chúng ta sau này không hẹn.” Long Phá Quân nói.
“Thật không.” Lâm Túy Lưu lạnh lùng nhìn hắn, một hồi lâu, đột nhiên nói: “Ngươi bị nhiếp hồn quỷ diện của Lâm Mộng Trạch đánh trúng, từ nay về sau, ác chú nhập vào cơ thể, trăm phế quấn thân, vĩnh viễn chịu giày vò, nếu không có ta thi cứu, không tới một canh giờ nhất định phải chết.”
Long Phá Quân nghe xong mỉm cười: “Thì ra là thế sao. Đã như vậy, xem ra không nhọc ngươi động thủ, ta cũng có thể đi suối vàng cực lạc rồi. Như thế cũng tốt, ta vốn là người sớm nên chết rồi, chết như vậy, trái lại cũng có thể đi gặp Dao Dao. Chỉ tiếc, chưa thể tận mắt thấy Lâm Mộng Trạch chết, có sự không cam lòng. Nhưng có quan hệ gì đâu, dù sao hắn sớm muộn gì cũng là người phải chết. Vô luận ta nhìn thấy hay không, hắn đều đã định sẵn vận mệnh của mình. Đã như thế, khảng khái chịu chết lại như thế nào?”
Hắn nói xong hất Lâm Túy Lưu ra, thế mà cứ như vậy bay đi.
Lâm Túy Lưu bị cách làm của hắn làm cho ngẩn người, nghĩ chút rồi thở dài: “Thôi thôi, tuy ngươi kiệt ngạo bất tuân không phải lương thần, lại chung quy cũng là Vô Cực Tông bạn tri kỉ. Nể mặt Tô Trầm, giúp ngươi một phen.”
Nói xong điểm một chỉ, điểm ở chỗ ngực Long Phá Quân, khí đen trên mặt Long Phá Quân liền rút đi vài phần.
Hắn cũng không quay đầu, chỉ là ôm quyền hướng Lâm Túy Lưu chắp chắp tay, xem như bày tỏ cảm tạ.
Lâm Túy Lưu nói: “Nhiếp Hồn Quỷ Diện của Lâm Mộng Trạch rất khó chơi, cho dù ta muốn thi cứu, cũng phải trả giá to lớn. Ta bây giờ chỉ là giúp ngươi áp chế thương thế của nó, để ngươi có thể sống thêm mấy ngày, thật sự muốn trừ tận gốc, trừ phi ta không tiếc tự tổn hại tu vi. Ngươi nếu chịu làm chó trung thành với ta, ta mới có thể vì ngươi mà làm như vậy. Ngươi đã không muốn, ta cũng chỉ có thể tận chút sức nhỏ nhoi. Nghĩ hẳn Tô Trầm cũng không thể nói gì.”
“Vậy là đủ rồi.” Long Phá Quân lên tiếng, đã tự bay đi.
Long Phá Quân cứ như vậy một đường bay thẳng.
Hắn đã biết sắp chết, trái lại cũng không có cái gọi là phương hướng cuộc đời. Dù sao nhiệm vụ cứ điểm Lưu Kim hắn đã hoàn thành, bản thân Lâm Mộng Trạch tuổi thọ cũng không còn nhiều, trong lòng không có vướng bận, tâm tình ngược lại thoải mái hẳn, cứ như vậy bắt đầu du đãng, dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, ngắm non sông tươi đẹp, mới phát hiện thì ra mình một đời tranh đấu, lại đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp trong cuộc sống.
Cứ như vậy liên tục mấy ngày, Long Phá Quân một đường tiêu dao bay loạn, đồng thời thân thể cũng từ từ suy yếu, thế mà ngay cả huyết sát cốt cũng không thể ngăn cản.
Long Phá Quân biết đây là Nhiếp Hồn Quỷ Diện theo như lời Lâm Túy Lưu đang nhiếp hắn hồn, lấy mạng của hắn, hắn lại cũng không để trong lòng.
Một ngày này bay đến một chỗ đỉnh núi, đỉnh núi này cảnh như tranh.
Long Phá Quân đang nghỉ chân thưởng thức, lại nghe được một tiếng gọi: “Long soái! Long soái!”
Nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi mỉm cười: “Liễu tướng quân.”
Liễu tướng quân này tên Liễu Tư Đồng, chính là một gã thủ hạ ngày đó đi theo Long Phá Quân. Lúc trước, sau khi đào tẩu, một đường bay loạn, không ngờ cũng đến nơi này.
Thời khắc này nhìn thấy Long Phá Quân, Liễu Tư Đồng mừng rỡ, vái nói: “Quả nhiên là Long soái, ngài thế mà không sao.”
Long Phá Quân cười cười, liền đem chuyện Lâm Túy Lưu tới cứu đại khái nói một lần.
Liễu Tư Đồng hổ thẹn nói: “Là thuộc hạ vô dụng, gặp hôn quân kia, thế mà sinh lòng e sợ chạy trốn.”
Long Phá Quân thản nhiên nói: “Cái này không trách các ngươi, hôn quân đó tu nhiếp hồn bí thuật, các ngươi đối mặt hắn, mất hết ý chí chiến đấu vốn không kỳ quái.”
Ngày đó mọi người sở dĩ sẽ chạy, trừ thân phận cùng thực lực Lâm Mộng Trạch mang đến áp lực tâm lý, còn có một nhân tố quan trọng chính là tinh thần uy áp của Lâm Mộng Trạch bản năng có thể hạ thấp chiến ý đấu chí của đối phương, khiến địch không đánh mà tự thua, lại có mệnh lệnh đào tẩu của Long Phá Quân, tự nhiên mọi người liền cùng nhau chạy.
Chỉ là sau khi chạy xa, có người tỉnh táo lại, ngẫm lại không đúng, ta không phải sớm đem sự sống chết vứt ở sau đầu sao? Sao lại có thể chạy trốn?
Liền lại chạy về.
Đáng tiếc sau khi trở về nơi đó đã không có một bóng người.
Liễu Tư Đồng cũng là người ngày đó trở về, chưa tìm được Long Phá Quân trong lòng tiếc nuối. Hắn cho rằng Long Phá Quân đã chết, không ngờ lại nhìn thấy ở đây, tất nhiên là vui sướng.
Nhưng hắn không ngờ là, Long Phá Quân chung quy vẫn phải chết.
Một ngày này, tướng soái hai người liền ở trên đỉnh núi này cùng nhau uống rượu tán chuyện phiếm.
Long Phá Quân hiếm khi mở ra máy hát, bắt đầu hướng lão bộ hạ này của mình lần lượt thổ lộ bí mật của mình.
Hắn kể câu chuyện huyết sát cốt, kể câu chuyện của mình cùng Dao Dao, cả chuyện sau khi đến Hắc Hỏa và gặp được Tô Trầm.
“Ta sắp chết rồi.” Long Phá Quân nói.
Liễu Tư Đồng bi thương đầy mắt nhìn Long Phá Quân.
Long Phá Quân mỉm cười: “Nhưng ai cũng phải chết một lần, cần gì phải chú ý chứ? Có thể ở trước khi chết, có bộ hạ mình tín nhiệm nhất đưa ma, ta đã thấy đủ rồi.”
“Đại soái!!!” Liễu Tư Đồng khóc không thành tiếng.
Long Phá Quân giơ tay nhìn mảng vũ trụ kia: “Chỉ tiếc có một số việc, không làm rõ được, chung quy là đáng tiếc. Tư Đồng, giúp ta một việc được không?”
“Đại soái phân phó, Tư Đồng muôn chết không chối từ!”
“Cũng không có gì. Ta sau khi chết, ngươi đem huyết sát cốt trên người ta lấy ra, dọc đường dùng máu thịt nuôi dưỡng, sau đó... Đi Thâm Uyên hải vực. Đem nó giao cho Tô Trầm. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Vô Cực Tông, làm cho Thiên Uy.”
Long Phá Quân nhẹ nhàng nói xong, nhắm mắt lại.