← Quay lại trang sách

Chương 1268 Quyết chiến tiến đến

Đảo Trường Thanh.

Hành cung Vô Cực Tông.

Tô Trầm nhìn cái hộp dài trước người, trong cái hộp đó, đặt một cái xương sống ánh sáng màu máu mãnh liệt.

Huyết sát cốt.

Chỉ yên lặng nhìn chốc lát như vậy, Tô Trầm cuối cùng thở dài: “Một đường này, vất vả Liễu tướng quân rồi.”

Liễu Tư Đồng trả lời: “Tô tông chủ, huyết sát cốt này, thiếu một chút.”

“Ừm?” Tô Trầm nhìn nhìn Liễu Tư Đồng.

Liễu Tư Đồng trả lời: “Những thứ thiếu đó, nhờ người mang cho Lâm Mộng Trạch.”

Tô Trầm ngây người: “Vì sao phải làm như vậy?”

“Kéo dài tính mạng cho hắn.” Liễu Tư Đồng trả lời: “Lâm Túy Lưu ngồi nhìn Long soái tử vong, lại không vươn tay giúp đỡ. Lão muốn chờ sau khi Lâm Mộng Trạch chết thoải mái đoạt quyền... sao có thể để lão thoải mái được như nguyện như thế?”

Nhắc tới cái chết của Long Phá Quân, Liễu Tư Đồng hận nhất không phải Lâm Mộng Trạch, đó đã là thù lớn, không cần thiết tiếp tục làm sâu sắc.

Nhưng đối với Lâm Túy Lưu thấy chết mà không cứu, Liễu Tư Đồng cực hận.

Chính bởi vậy, sau khi Long Phá Quân chết, Liễu Tư Đồng làm ra quyết định kéo dài tính mạng cho Lâm Mộng Trạch.

Hắn muốn mang đến phiền toái cho Lâm Túy Lưu, ít nhất sẽ không để Lâm Túy Lưu nhẹ nhàng như vậy lấy được Long Tang.

Đối với điều này, Tô Trầm cũng chỉ có thể không nói gì.

“Nhưng làm như vậy, Lâm Mộng Trạch ít nhất lại có thể sống thêm vài năm.”

Liễu Tư Đồng nói: “Tô tông chủ, để Lâm Mộng Trạch chết như vậy, vốn đã quá tiện nghi hắn. Chúng ta những người tùy tùng Long soái, đều hy vọng có thể nhìn vương quốc của hắn sụp đổ, nhìn hắn từ trên vương vị ngã xuống, tự tay đâm hắn, báo thù cho Long soái. Chỉ là chúng ta không có năng lực này...”

Tô Trầm đã hiểu ý tứ của hắn: “Ngươi hy vọng ta làm chuyện này?”

Liễu Tư Đồng cúi đầu: “Long soái nói cho ta cảnh ngộ ở Vô Cực Tông. Lâm Mộng Trạch đã trêu chọc Vô Cực Tông, Vô Cực Tông cũng sớm muộn gì là phải đối phó hắn.”

Tô Trầm nghĩ một chút, chung quy chỉ nói: “Ta biết rồi.”

“Tông chủ!” Liễu Tư Đồng hô to.

Tô Trầm không để ý tới, chỉ là thản nhiên nói: “Vô Cực Tông nếu muốn lớn mạnh, còn cần rất nhiều nhân tài ưu tú.”

Liễu Tư Đồng ngầm hiểu: “Tư Đồng nguyện gia nhập Vô Cực Tông, từ nay về sau, thành Vô Cực đệ tử. Nếu tông chủ muốn, Tư Đồng nguyện về Long Tang, chiêu mộ thủ hạ cũ!”

Tô Trầm không nói gì nữa, chỉ là phất phất tay bảo hắn rời khỏi.

Liễu Tư Đồng lui, trong đại sảnh chỉ còn lại có một mình Tô Trầm.

Tô Trầm nhìn huyết sát cốt trong hộp, thật lâu không nói.

Thật lâu sau mới nói: “Người đâu!”

Một đệ tử Vô Cực Tông tiến vào: “Tông chủ!”

“Truyền tin Vạn Kiếm Sơn, thông báo Lâm Thiếu Hiên... Long Phá Quân, chiến vong.”

——————————————————

Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại là ba năm qua đi.

Tính thời gian một chút, tới Thâm Uyên hải vực đã năm năm.

Năm năm thời gian, liên quân ở đây đã trải qua vô số chiến sự to nhỏ, đánh chết hải thú thật sự là đếm cũng không đếm được.

Từ Thâm Uyên hải vực đến đất liền, thậm chí càng bởi vậy thành lập lên một thông đạo vận chuyển, lui tới mậu dịch cũng bởi vậy phát triển hẳn lên. Chỉ một hạng này, đã có thể xưng là kỳ tích lịch sử nhân loại Nguyên Hoang.

Trong khoảng thời gian này, các nơi của thế giới cũng đều đang xảy ra các loại chuyện.

Đầu tiên là Bạo tộc bên kia.

Đan Ba đã thắng.

Một năm trước, Đan Ba dẫn dắt liên quân của hắn công vào Cổ Lan Bảo, tận tay đâm Phong Vương, chính thức làm chủ Y Khắc Đặc Lỗ.

Từ hôm nay trở đi, ngàn năm thống trị của Liệt Diễm bộ lạc đối với Bạo tộc hoàn toàn kết thúc, Sa Tích bộ lạc trở thành vương tộc mới.

Sau đó chính là Long Tang nội chiến hơn hai năm qua luôn đánh không ngừng.

Trận nội chiến này tràn ngập biến hóa, thật sự có thể nói là muôn vàn khúc chiết.

Vốn Lâm Mộng Trạch cũng đã sắp chết rồi, nhưng Liễu Tư Đồng trả thù, lại cho Lâm Mộng Trạch cơ hội, cũng hung hăng bẫy Lâm Túy Lưu một phen.

Lão chờ trái chờ phải, chờ mãi không được tin Lâm Mộng Trạch chết, ngược lại bởi vậy bỏ lỡ cơ hội, để Lâm Mộng Trạch chỉnh lại binh mã, ba năm trước ở đồng bằng Thiên Hà cho Lâm Túy Lưu một sự giáo huấn hung hăng.

Lâm Túy Lưu vất vả xây dựng đại quân, ở dưới Long Tang vương sư mạnh mẽ công kích tan tác, mắt thấy lúc sắp toàn diện bại vong, Vô Cực Tông lại từ phía sau ra tay, công kích Long Tang quân, cho Lâm Mộng Trạch một sự bất ngờ rất lớn, đồng thời cũng cho Lâm Túy Lưu cơ hội rút chạy.

Lâm Mộng Trạch tức giận, đưa quân về tấn công Vạn Kiếm Sơn.

Lâm Thiếu Hiên dẫn quân bỏ chạy.

Hai bên cứ lôi lôi kéo kéo, ngươi tranh ta đoạt như vậy, dây dưa hơn nửa năm.

Ước chừng hai năm trước, Lâm Mộng Trạch tự mình ra tay, bố trí bẫy, mai phục một mũi Diêu Quang bộ đội tinh nhuệ của Vô Cực Tông. Ngay tại lúc sắp tiêu diệt đối phương, lại xuất hiện kì binh từ trên trời xuống. Một toán bộ đội cường đại đột ngột xuất hiện, công kích Long Tang quân sau đó lại lặng yên đi xa.

Sau đó Lâm Mộng Trạch điều tra mọi cách, lại không tra ra bất cứ manh mối nào.

Việc này treo lên nghi hoặc như vậy hai năm, mà chuyện Vô Cực Tông có một mũi bộ đội thần bí cũng bởi vậy truyền ra.

Chỉ là chuyện về bộ đội thần bí, cho tới nay không ai biết.

Tuy ở trên chiến tranh Long Tang vương quân nhiều lần chịu kìm kẹp, nhưng sự thật vương sư là vương sư, mặc kệ bao nhiêu lần thất bại, đều có thể trỗi dậy. Mà vấn đề của phản quân là ở chỉ cần thất bại một lần thường thường sẽ hoàn toàn nằm úp sấp.

Một năm trước, Lâm Túy Lưu bởi vì tham công liều lĩnh mà bị Lâm Mộng Trạch dạy dỗ một lần thật ác, dẫn tới tình thế xoay ngược lại, thế cục cũng dần dần sáng rõ.

Một năm kế tiếp, Lâm Túy Lưu có thể nói là một đường bị Lâm Mộng Trạch đuổi đánh.

Mà bởi vì chuyện Long Phá Quân, Lâm Thiếu Hiên luôn mang lòng oán hận đối với Lâm Túy Lưu. Mới đầu bị ép bất đắc dĩ phải cứu lão, nhưng một lần này, hắn lại không tích cực.

Bởi vì hắn biết, rất nhanh thôi, sẽ không dùng đến lão tiểu tử này nữa.

Cho nên khi kỳ hạn năm năm sắp hết, Lâm Túy Lưu đã xấp xỉ bị Lâm Mộng Trạch ấn đến trong góc điên cuồng đánh.

Thư cầu cứu đối với Vô Cực Tông là phát ra một phong lại một phong, nhưng Lâm Thiếu Hiên hết thảy coi như không thấy, ngồi xem trò hay của Lâm Túy Lưu.

Lâm Túy Lưu vì thế tức giận đến mức một lần mắng to: “Lão tử nếu xong đời, kế tiếp sẽ tới lượt Vô Cực Tông ngươi.”

Lâm Thiếu Hiên nguy nga bất động: “Tính thời gian một chút, bên kia cũng xấp xỉ sắp bắt đầu rồi...”

————————————

“Ô!”

Tiếng kèn trầm thấp vang lên.

Đội tàu lại một lần nữa bắt đầu tập kết.

Tuy tập kết như vậy, trong năm năm đã triển khai vô số lần, nhưng một lần này, tất cả tựa như đặc biệt khác.

Hành cung khổng lồ một lần nữa bay lên, tám chiếc thuyền rồng bay lượn trên bầu trời.

Vô tận chiến thuyền liên miên đến chân trời, trên mặt mỗi người đều tràn ngập trang nghiêm cùng nghiêm túc.

Bởi vì hôm nay, chính là ngày quyết chiến.

Sớm ở ba ngày trước, toàn bộ mọi người đã nhận được thông báo, hôm nay là ngày quyết chiến.

Thời khắc này đứng ở trên hành cung, Tô Trầm quan sát phía dưới, thanh âm như tiếng sấm ù ù, từ chân trời lăn đến, truyền tới trong tai mỗi người:

“Năm năm dành dụm, năm năm huyết chiến, năm năm nghiên cứu, năm năm chờ đợi, rốt cuộc chờ được hôm nay. Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi Thâm Uyên tiêu diệt cự thú biển sâu, giải quyết ác mộng lớn nhất của Hải tộc vạn năm qua.”

“Đây nhất định sẽ là một trận huyết chiến!”

“Ta phải hướng các ngươi thừa nhận, năm năm nghiên cứu, quả thực đã khiến ta có rất nhiều phát hiện, giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng vẫn như cũ có một số vấn đề chưa giải quyết. Đây là chiến tranh, chúng ta nhất định không có khả năng đem mỗi một sự kiện làm được tận thiện tận mỹ rồi mới phát động, trừ lượng lớn trù tính, đủ chuẩn bị, chúng ta còn cần lực lượng lòng, tin, dũng khí cùng với tinh thần không sợ hy sinh.”

“Khiến ta cảm thấy vui mừng là, tuy các ngươi không biết chúng ta có cái gì, chúng ta rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần, nhưng ta ở trên mặt các ngươi lại chưa nhìn thấy bất cứ sự sợ hãi nào cả.”

“Đây là liên quân của chúng ta, tu sĩ của ta!”

“Ở trên người các ngươi, ta nhìn thấy không chỉ có cường đại, càng thấy được tương lai của Nhân tộc.”

Tô Trầm nói xong, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Tạm dừng một lát, hắn mới nói: “Như vậy bây giờ, cũng nên nói cho các ngươi, chúng ta có cái gì, lại sẽ đối mặt cái gì.”

“Đám Chúa Tể biển sâu này, dựa vào lực lượng Thâm Hải Chi Thương, đạt được lực lượng cường đại. Nhưng hôm nay, ta đã có thể bóc đi lực lượng này. Bố trí ta làm ra ở Thâm Uyên đang phát huy tác dụng, hôm nay sẽ là ngày chúng ta thu gặt. Ta nghiên cứu ra nước thuốc nhằm vào, sẽ khiến Chúa Tể yếu đi, ta bố trí sát thủ, có thể săn giết Chúa Tể. Nhưng tất cả cái này, đều có thời gian hạn chế.”

Tô Trầm giơ lên một ngón tay: “Một canh giờ! Chúng ta chỉ có một canh giờ thời gian. Qua thời gian, Chúa Tể sẽ khôi phục.”

“Cho nên, chính như ta nói. Tuy chúng ta đã có thuốc hay khắc chế kẻ địch, nhưng mấu chốt thật sự, trung tâm thật sự thắng lợi chiến tranh, vẫn như cũ là dũng khí của chúng ta!”

“Là dũng khí, khiến chúng ta không sợ gì cả; là dũng khí, làm chúng ta dũng cảm tiến tới; cũng là dũng khí, khiến chúng ta trực diện sinh tử.”

“Hôm nay, chúng ta sẽ ở đây hướng đám Chúa Tể Thâm Uyên tuyên chiến.”

“Hôm nay, chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt Thâm Uyên, để cho nó trở thành lịch sử!”

“Hôm nay, chúng ta sẽ ở đây, sáng tạo một kỳ tích thuộc về Nhân tộc!”

Tô Trầm hô lớn thành tiếng.

“Tiêu diệt Thâm Uyên, sáng tạo kỳ tích!”

“Tiêu diệt Thâm Uyên, sáng tạo kỳ tích!”

“Tiêu diệt Thâm Uyên, sáng tạo kỳ tích!”

Toàn bộ mọi người đều lớn tiếng la lên.

“Xuất phát!”

“Ô!!!”

Kèn lại một lần nữa vang lên, hạm đội khổng lồ một lần nữa chạy về phía vòng xoáy Thâm Uyên.

Đây nhất định là một trận chiến cuối cùng của bọn họ, hoặc là địch tử, hoặc là mình vong.

Nhưng chính như Tô Trầm nói, mọi người không sợ gì cả.

Ở trong lịch sử đấu tranh của Nhân tộc cùng thú tộc, chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều, mà hôm nay, đã định sẵn trở thành ngày của kỳ tích.