← Quay lại trang sách

Chương 1272 Thẳng đảo Hoàng Long (Hạ)

Đây là một tòa tiên sơn chân chính trên biển, xa xa nhìn lại, sơn gian cỏ cây xanh biếc, nước chảy róc rách, sơn thượng có tường vân quay chung quanh, sơn gian có thể thấy được tiên hạc phi tường —— thế mà còn có lục thú.

Một thác nước từ trên núi chảy xuống, dòng nước mãnh liệt.

Nhìn qua rất đẹp, nhưng cũng rất quỷ dị.

Bởi vì mảnh không gian độc lập này là không tồn tại nước mưa, đây là một không gian hải vực, trong hệ thống tự tuần hoàn của nó không cần tuyết mưa tưới.

Đã không có mưa tuyết, trên núi lấy đâu ra thác nước?

Nhưng nó lại tồn tại, nước không có nguồn, vĩnh viễn chảy không thôi.

Ở quanh tiên sơn kia, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một ít bóng đen di động ở dưới nước.

Từ không trung không nhìn rõ, nhưng từ trên nguyên năng cảm ứng, Tô Trầm lại biết đó là Chúa Tể.

Một ít Chúa Tể vĩnh hằng ở dưới tiên sơn này, thủ vệ tiên sơn.

“Nơi này chính là chỗ Thâm Hải Chi Thương? Như vậy Thâm Hải Chi Thương ở đâu?” Cố Khinh La hỏi.

“Ngay tại trên đó.” Tô Trầm hất hàm chỉ ngọn núi.

Cố Khinh La sững sờ: “Chàng là nói...”

“Trên thác nước, hoặc là nói, nó chính là đầu nguồn thác nước.”

Tuy chưa nhìn thấy, nhưng giờ khắc này, Tô Trầm lại có thể khẳng định.

Đây là lý giải thân là đại sư đối với thủ pháp cấp đại sư, tựa như hai cường giả đích thực so chiêu, đối phương vừa mới nâng tay nhấc chân, ngươi đã biết hắn muốn làm gì.

Loại lý giải này là xâm nhập xương tủy, hóa thành trực giác.

Làm nhà học vấn lớn đỉnh cấp tương tự, nhà khoa học lớn của giới tu hành, có lý giải cấp bậc ngang nhau cùng năng lực nhìn phá đối với thế giới này, ở một khắc đó, Tô Trầm giống như vượt qua thời không, thấy được Khoa Ni Cách là bố trí tất cả cái này như thế nào.

Hắn đến nơi đây, không tiếc giá thành kiến tạo lên tòa tiên sơn này, tự tay sáng tạo một cái hệ thống tuần hoàn khép kín loại nhỏ trong không gian này.

Thác nước kia, chính là trung tâm của tất cả cái này!

Nói chính xác, nó không phải thác nước, mà chính là loại sinh mệnh nguyên dịch kia từ trong Thâm Hải Chi Thương chảy ra.

Nó cuồn cuộn không ngừng chảy ra, tan vào trong biển, mang đến biến hóa cho toàn bộ hải vực, kích thích bọn hải thú sinh trưởng.

Cho nên thác nước này, chính là dòng suối sinh mệnh của đám Chúa Tể.

Mà Thâm Hải Chi Thương chính là ngọn nguồn của dòng suối sinh mệnh.

“Đã như vậy, vậy còn chờ cái gì? Đi lên phá hủy nó!” Cố Khinh La rõ ràng hưng phấn hẳn lên.

“Đừng vội.” Tô Trầm giữ chặt tay Cố Khinh La nói.

Đám Chúa Tể kia trong biển cũng không phải là giỡn chơi, nhìn từ trên số lượng, ít nhất có hơn mười con.

Đây đại khái là thủ vệ cuối cùng Khoa Ni Cách để lại cho Thâm Hải Chi Thương, chịu Thâm Hải Chi Thương ảnh hưởng, sẽ không dễ dàng đi ra.

Tuy cửa vào Thâm Uyên bên kia đã đánh nghiêng trời lệch đất, từ nơi này cũng có thể cảm giác được nguyên năng chấn động nơi đó, nhưng Chúa Tể tiên sơn bên này vẫn thờ ơ như cũ, có thể thấy được sự kiên định của chúng.

“Ta phóng thích Chúc Long uy năng, kinh sợ chúng nó, chàng nhân cơ hội hủy diệt Thâm Hải Chi Thương, sợ chúng nó làm cái gì.” Cố Khinh La không tán đồng, nói.

Mấy năm qua thực lực của nàng lại có tăng trưởng, Tô Trầm cũng chuẩn bị cho nàng rất nhiều con bài chưa lật, các loại thủ đoạn giữ lại đến bây giờ, chính là vì đối phó Chúa Tể, cho nên cũng đầy lòng tin.

Tô Trầm lại không nhanh không chậm nói: “Càng là như thế, càng nên cẩn thận. Một, Chúa Tể được lựa chọn lưu thủ, nhất định là Chúa Tể cường đại nhất, nhỡ đâu Chúc Long uy áp của nàng không thể toàn diện áp chế làm sao bây giờ? Hai, Thâm Hải Chi Thương rốt cuộc là thứ gì, chúng ta đều chưa từng thấy, phụ cận nơi đó có nguyên trận thủ hộ hay không, chúng ta cũng không biết, thậm chí cho dù tìm được nó, cũng không có nguyên trận thủ hộ, nó chính là dễ dàng phá hư như vậy sao? Nhỡ đâu là vật thể nào đó siêu cấp cứng rắn, không dễ phá hủy, lại làm như thế nào?”

Cố Khinh La chu mỏ: “Được rồi, vĩnh viễn là chàng cân nhắc chu toàn nhất, vậy chàng nói làm sao bây giờ?”

Tô Trầm cười: “Đương nhiên là chơi xấu rồi.”

Nói xong đã lấy ra Nguyên Cốt Quyền Trượng.

Cố Khinh La vốn tưởng Tô Trầm lại có thượng sách gì, lại không ngờ Tô Trầm thế mà lại tính dùng Nguyên Cốt Quyền Trượng giải quyết vấn đề, không khỏi mỉm cười.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có thứ có thể chơi xấu, vì sao còn cứ phải cần kế hoạch gì không một kẽ hở. Với lại dưới loại tình thế này, cũng không có khả năng có kế hoạch nào không một kẽ hở.

Hôm nay trên tiên sơn này, trừ Tô Trầm Cố Khinh La, không có người khác, cái này ý nghĩa Nguyên Cốt Quyền Trượng đoán trước cũng rất tiện. Chỉ cần không tiên đoán mình, chỉ tiên đoán Thâm Hải Chi Thương, phí tổn sẽ phi thường thấp.

Có người có thể sẽ nghi hoặc, không phải còn có Chúa Tể sao?

Đúng vậy, còn có Chúa Tể, nếu có Chúa Tể tham gia, phí tổn khẳng định sẽ cao.

Nhưng vấn đề là chỉ có Chúa Tể nha.

Căn cứ tiêu chuẩn tiên đoán của Nguyên Cốt Quyền Trượng, nếu mục tiêu bị tiên đoán vượt qua tế phẩm, sẽ dẫn tới tiên đoán thất bại.

Cho nên phương thức tiên đoán của Tô Trầm rất đơn giản, lấy ra tế phẩm tiêu chuẩn nhất định tiến hành tiên đoán, sau đó hoặc là thành công, hoặc là thất bại.

Thành công tự nhiên không cần nhiều lời.

Thất bại cũng rất đơn giản, Chúa Tể tham gia, đường này không thông.

Không có kết quả cũng là kết quả.

Cho nên ngay sau đó, Tô Trầm trước cho cái tiên đoán đơn giản nhất, cứ như vậy bay qua đi lấy Thâm Hải Chi Thương, như đoán trước, tiên đoán thất bại.

Cái này ý nghĩa Chúa Tể xuất hiện, không thể tiên đoán.

Tô Trầm cũng không để ý, trực tiếp tiên đoán tình trạng của mình cùng Cố Khinh La một canh giờ sau.

Lại một lần nữa tiên đoán thất bại, cái này ý nghĩa Chúa Tể đuổi giết mình, bởi vậy Nguyên Cốt Quyền Trượng không thể tiên đoán.

Thủ vệ sẽ không dễ dàng rời khỏi tiên sơn đuổi giết mình, nói cách khác có khả năng rất lớn mình lấy được Thâm Hải Chi Thương, có khả năng cực nhỏ là bởi vì trong việc này quá nhiều biến hóa, Nguyên Cốt Quyền Trượng không thể đưa ra tiên đoán chuẩn xác.

Tô Trầm tiếp tục tiên đoán, lần này lại là tiên đoán phương thức tiến vào.

Nói trắng ra, hắn muốn tìm kiếm một loại phương pháp tiến vào có thể không kinh động Chúa Tể.

Cho nên lần thứ ba này, hắn trực tiếp tiên đoán Bạch Tháp Chiết Dược.

Tô Trầm hiện nay khoảng cách Bạch Tháp Chiết Dược đã là cực xa, có thể một lần nhảy ra xa nghìn trượng, khoảng cách như thế đã có thể xưng đứng đầu trí tộc. Nhưng đáng tiếc khoảng cách Chúa Tể thủ hộ cũng là cực lớn, một ít Chúa Tể hình thể khổng lồ chỉ bản thân đã có thân thể mấy trăm trượng, cho nên Bạch Tháp Chiết Dược cũng không cách nào thành công.

Về phần Diêu Quang Huyễn Ảnh trái lại có thể nhảy đủ xa, ngại là cần đem hóa thân của mình đưa qua trước làm địa điểm xác định.

Tô Trầm lần thứ tư tiên đoán cái này, chứng thật một lần nữa thất bại.

Lần thứ năm Tô Trầm thử sử dụng một loại nước thuốc ẩn nấp mình phát minh, vẫn thất bại.

Lần thứ sáu Tô Trầm chọn dùng cách dương đông kích tây, dùng mình đi hấp dẫn Chúa Tể, Cố Khinh La nhân cơ hội đi lấy.

Thất bại!

Tô Trầm dùng hết đủ loại phương pháp, lại không có ngoại lệ đều thất bại.

Tế phẩm hao phí Nguyên Cốt Quyền Trượng dùng vô tình nói cho Tô Trầm, hắn không tìm thấy bất cứ một loại phương pháp nào có thể không kinh động Chúa Tể đã tiếp cận Thâm Hải Chi Thương.

“Xem ra chỉ có thể cứng rắn lên.” Cố Khinh La nóng lòng muốn thử, đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

“Không, còn có cái chủ ý.” Tô Trầm nói.

“Cái gì?”

Tô Trầm ngoắc về phía sau, một con Thiên Tai Trùng rơi vào trong tay hắn.

“Để nó đi.” Hắn nói.

Thiên Tai Trùng tuy cường đại, lại là dựa vào số lượng.

Thiên Tai Trùng đơn lẻ, uy hiếp liền nhỏ đi nhiều, hẳn là sẽ không kinh động Chúa Tể.

Tế phẩm Nguyên Cốt Quyền Trượng lại thiêu đốt.

Một lần này, hình ảnh rốt cuộc xuất hiện.

Một con Thiên Tai Trùng ở trong hình ảnh lượn lờ chung quanh, như một con ong mật bay múa, cuối cùng đáp ở phía trên thác nước.

Sau đó bọn họ nhìn thấy, một pho tượng thật lớn đứng sừng sững ở trên ngọn núi, mở ra cái mồm to.

Thác nước, chính là từ trong cái miệng đó chảy ra.

Thiên Tai Trùng ý đồ tiến vào trong miệng pho tượng đó, nhưng ngay sau đó, liền nhìn thấy trong mắt phía trên pho tượng đột nhiên bắn ra một tia sáng trắng, đánh trúng lên trên Thiên Tai Trùng.

Thiên Tai Trùng có thể chống đỡ Chúa Tể công kích, bị ánh sáng trắng này đánh trúng, lại tan vỡ chết ngay tại chỗ.

Hình ảnh biến mất.

Trong lòng Tô Trầm Cố Khinh La đồng thời chấn động.

“Quả nhiên còn có thủ hộ.” Cố Khinh La đã nói.

Ánh sáng trắng đó rốt cuộc là cái gì, nhìn như bình thường, uy lực lại lớn tới kinh người?

“Cuối cùng chúng ta đã tìm được phương pháp không cần kinh động Chúa Tể đã có thể lẻn vào.” Tô Trầm trái lại vẫn khí định thần nhàn.

Thiên Tai Trùng đã có thể không kinh động Chúa Tể, như vậy về sau liền thuận tiện rồi.

Trước lấy ra một chút máu của mình, cộng thêm một cái thủ đoạn có hiệu lực tính giờ, sau đó để Thiên Tai Trùng mang qua. Chờ sau khi Thiên Tai Trùng đem máu tươi đưa tới chỗ ngọn nguồn, máu tươi sẽ tự động biến thành hóa thân, sau đó Tô Trầm có thể thi triển Diêu Quang Huyễn Ảnh.

Về phần đi ra thì càng đơn giản, thực hiện để lại một cái hóa thân là được.

Trên thực tế Tô Trầm chẳng những để lại ở nơi này, ở cửa vào hải vực cũng để lại.

“Chàng phải cẩn thận.” Cố Khinh La cầm lấy tay hắn nói, tình cảm thân thiết tràn ra cả trong giọng nói và vẻ mặt.

“Yên tâm đi, ở chỗ này chờ tin tức của ta.” Tô Trầm nói.

Một cái hóa thân đã xuất hiện, tâm linh tương thông, khiến Tô Trầm và Cố Khinh La có thể luôn bảo trì liên hệ.

Thiên Tai Trùng mang theo một giọt máu tươi của Tô Trầm bay ra, rất nhanh tới trên tiên sơn, tới cạnh pho tượng kia.

Nhưng một lần này, Thiên Tai Trùng không liều lĩnh tiến vào pho tượng nữa, mà là thả giọt máu xuống.

Trong tích tắc giọt máu tươi rơi xuống, một cái hóa thân đã xuất hiện, ngay sau đó không gian nổi lên một mảng gợn sóng, hóa thân đã thành chân thân.

Tô Trầm, cứ như vậy vượt qua hư không, xuất hiện ở cạnh pho tượng.

Bởi vì khoảng cách gần, ngay cả tiêu hao cũng chưa bao nhiêu.

Đầu tiên là dùng một phép ẩn nấp che giấu đi khí tức của mình, tận khả năng không đi kinh động những Chúa Tể kia. Tô Trầm thu hồi Thiên Tai Trùng, cẩn thận quan sát pho tượng.

Pho tượng rất lớn, cao khoảng ba mươi trượng, sừng sững trong núi.

Lúc trước Nguyên Cốt Quyền Trượng cho ra hình ảnh thời gian ngắn, cho nên Tô Trầm chưa nhìn rõ, bây giờ thấy rõ, không khỏi hơi cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi vì bộ mặt pho tượng này lại không phải Áo tộc.

Áo tộc dáng người phổ biến ngắn nhỏ, loại ngắn nhỏ này là ngắn nhỏ trên tỉ lệ dáng người, không quan hệ với pho tượng cao lớn hay không. Mà pho tượng trước mắt nhìn từ trên tỉ lệ lại có hai chân thon dài, không chỉ có thế, còn có vành tai nhọn cùng làn da màu xanh lục tối, hình tượng tuấn mỹ, nhìn qua có thể biết ngay không phải Áo tộc, ngược lại có chút giống với Ám Linh tộc đã sắp tiêu vong trong truyền thuyết.

Khoa Ni Cách thân là Áo tộc, ở đây lập cái pho tượng, thế mà không phải Áo tộc, điều này thật sự làm người ta không rõ lắm.

Nhưng thời gian có hạn, Tô Trầm không có thời gian nghiên cứu cái này, thời khắc này sau khi ngẩng đầu nhìn cái miệng khổng lồ của pho tượng kia, đã hướng bên trên bay đi.

Thâm Hải Chi Thương hẳn ở bên trong này, nếu muốn lấy đi Thâm Hải Chi Thương vẫn phải đi vào.

Có tia sáng trắng kia trong hình ảnh, Tô Trầm tự nhiên sẽ không tùy ý cậy mạnh xông vào, mà là tiếp tục chế tạo hóa thân, xem xem hóa thân có thể thông qua hay không.

Tô Trầm tuy không phải cao thủ nguyên trận, nhưng làm đại sư nghiên cứu, hắn biết rõ, tất cả cơ quan đều có cơ chế kích hoạt của mình. Chỉ cần chưa đạt tới cơ chế kích hoạt, như vậy cơ quan sẽ không xúc động.

Tia sáng trắng đó rốt cuộc là kích hoạt như thế nào, Tô Trầm không biết, nhưng khả năng rất lớn là công kích tất cả sinh mệnh chưa trải qua cho phép.

Hóa thân chỉ là một giọt máu của Tô Trầm, sinh mệnh khí tức gần như bằng 0.

Trừ phi ánh sáng trắng của pho tượng ngay cả muỗi cũng muốn diệt, nếu không loại sinh mệnh trình độ này, hẳn là sẽ không kích hoạt cơ chế.

Hóa thân không gạt được Chúa Tể, bởi vì Chúa Tể có mắt có thể nhìn, nhưng pho tượng thì không linh hoạt như vậy.

Như suy nghĩ, hóa thân tiến vào, quả nhiên chưa tiếp tục dẫn động ánh sáng trắng công kích.

Vì thế ngay sau đó, Tô Trầm đã trực tiếp xuất hiện ở trong miệng pho tượng.