← Quay lại trang sách

Chương 1289 Gặp mặt

Thiên Không Thành.

Khi Tô Trầm lại một lần nữa xuất hiện ở trên không tòa pháo đài bay này, đã không bị coi là kẻ địch nữa, mà là coi là khách quý để đối đãi.

Ba trăm nữ tử Vũ tộc mặc váy màu từ phương xa bay tới, tay bốc hoa tươi rắc, hóa thành cầu hoa nối thẳng bầu trời.

Phạm âm lượn lờ mà đến, đó là Vũ tộc đang tấu lên nhạc khúc nghênh đón khách quý, cũng có vũ nữ Vũ tộc ở không trung nhẹ nhàng nhảy múa.

Vũ tộc ca múa xưa nay là tao nhã xinh đẹp nhất, chỉ là nhân loại rất ít ai có tư cách có thể nhìn thấy. Tô Trầm chơi ở Vân Tiêu quốc độ thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng chưa từng được xem vài lần. Hôm nay lại rốt cuộc đã hưởng thụ một lần.

Ở dưới lễ nhạc hoan nghênh, Tô Trầm tiến vào Vĩnh Trú cung, nhìn thấy Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Từ biệt mấy năm, Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn là bộ dáng lão nhân khô quắt, chỉ là trong ánh mắt lại có thêm một phần kỳ vọng đối với tương lai.

Nhìn thấy Tô Trầm, trên mặt Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng hiếm thấy toát ra một nụ cười: “Tô tông chủ rốt cuộc đến rồi, ngươi khiến ta chờ thật vất vả.”

“Là Tô Trầm đến muộn, bệ hạ chớ trách.” Tô Trầm nói.

“Không sao.” Vĩnh Dạ Lưu Quang rộng lượng phất phất tay.

Hạn chế thời gian chủ yếu là bức bách Tô Trầm đừng có kéo dài, Tô Trầm cũng thật sự theo kế hoạch, dựa theo tuyến thời gian làm việc, cuối cùng kéo dài thuộc loại ngoài ý muốn —— mọi thứ xảy ra trên Thâm Uyên hải vực, Vũ tộc đều nhìn đó.

Chuyện tấn công Thâm Uyên, Tô Trầm không trộm lười chút nào, toàn bộ ngủ đông cũng đều là vì cuối cùng bùng nổ, Vĩnh Dạ Lưu Quang không bắt lỗi được, tự nhiên cũng sẽ không trách cái gì. Trên thực tế lúc ấy Tô Trầm bị nhốt, ngay cả Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng có xúc động cứu người. Chẳng qua Chúa Tể chặn cửa, lão ra tay cũng vô dụng.

Thời khắc này hàn huyên qua đi, Tô Trầm đã lấy ra một vật nói: “Việc này cuối cùng không phụ nhờ vả, đã lấy được Hải Thần Chi Nhãn. Bây giờ, Tô Trầm chính là thực hiện lời hứa mà đến, đem Hải Thần Chi Nhãn giao cho bệ hạ.”

Tô Trầm giờ phút này lấy ra, chính là Hải Thần Chi Nhãn.

Nói là Hải Thần Chi Nhãn, thật ra chính là một quả cầu ngọc màu lam đậm, chỉ là hình thể thoạt nhìn có vài phần tương tự với con mắt, lại có uy năng khống hải, vì vậy được gọi là Hải Thần Chi Nhãn.

Vật ấy là dùng ngọc tủy biển sâu chế tạo.

Ở chỗ sâu nhất của hải vực, có một loại cá kỳ lạ, thiên phú khống thủy, được xưng là con của biển sâu, là trong nước tự nhiên hoá sinh, một con cá tức là một tộc, chưa bao giờ thấy con thứ hai. Sau khi chết biển sâu sẽ tự động thai nghén một cái. Cá này sinh trưởng cực chậm, mỗi trăm năm sinh trưởng một phân, có thể sống ngàn năm. Toàn thân chỉ có một cái xương giữa, trong xương rỗng, có ngọc dịch ở trong đó lưu chuyển không thôi, như dịch mà không phải dịch, giống đá mà không phải đá, đó là Thâm Hải Ngọc Tủy.

Thâm Hải Chi Tử chỉ có một con, sinh trưởng ngàn năm mới là một kiếp, Nguyên Hoang mười vạn năm lịch sử, Thâm Hải Chi Tử cũng chỉ trăm con, ngọc tủy có thể tập hợp ra càng thêm có hạn.

Quả cầu ngọc trước mắt này to lớn như thế, cơ bản là đem toàn bộ ngọc tủy có thể sưu tập đều tập trung lại với nhau, lại lấy vô tận sức người sức của chế tạo, mới thành Hải Thần Chi Nhãn này, trong thiên hạ, chỉ một viên này. Nếu muốn có nữa, cũng chỉ có thể đợi thêm mười vạn năm.

Nâng Hải Thần Chi Nhãn, bên người Tô Trầm cũng như ngưng tụ một tầng thủy nguyên tố.

Hắn sở trường là phong hỏa lôi điện, nhưng thời khắc này có Hải Thần Chi Nhãn trong tay, uy lực thủy hệ áo thuật Tô Trầm có thể phóng thích cũng tăng lên rất nhiều, sợ là không kém gì ba loại khác.

Đương nhiên hắn sẽ không ra tay, chỉ là mỉm cười nhìn Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Vĩnh Dạ Lưu Quang nhìn Hải Thần Chi Nhãn, vui mừng nói: “Là nó!”

Đã muốn tiếp nhận.

Một khắc đó, tay lão thậm chí đang khẽ phát run.

Vũ tộc vạn năm qua khuất nhục, rốt cuộc sắp được thanh tẩy ở trên tay mình.

Tô Trầm lại đem tay thu lại, Hải Thần Chi Nhãn một lần nữa thu về.

Ánh mắt Vĩnh Dạ Lưu Quang hơi ngưng lại: “Tô tông chủ, thế này có ý tứ gì?”

Tô Trầm mỉm cười: “Ta mang đến Hải Thần Chi Nhãn, nên để ta gặp Tiên Dao rồi chứ?”

Trong hiệp nghị của Tô Trầm và Vĩnh Dạ Lưu Quang, vốn là Tô Trầm mang về Hải Thần Chi Nhãn cùng Bất Hủ Chi Hồn, Vĩnh Dạ Lưu Quang phóng thích Chư Tiên Dao, đối với chi tiết lại không làm ra ước định gì.

Ví dụ như Tô Trầm sau khi lấy được Hải Thần Chi Nhãn cũng có thể tạm thời không cho Vĩnh Dạ Lưu Quang, mà là chờ sau khi giải quyết việc Linh tộc lại cùng nhau giao dịch.

Nhưng bây giờ Tô Trầm lại chưa làm như vậy, trước tiên dâng lên Hải Thần Chi Nhãn, nói thực ra thế này có chút chủ động quá độ, lúc trước ngay cả Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không ngờ tới.

Thẳng đến sau khi Tô Trầm đưa ra yêu cầu, Vĩnh Dạ Lưu Quang mới có chút hiểu ra.

Lão nheo mắt: “Ngươi muốn gặp Chư Tiên Dao?”

Tô Trầm trả lời: “Sáu năm rồi, ta chung quy muốn xem nàng ở đây sống có ổn không?”

Vĩnh Dạ Lưu Quang hơi nhíu mày.

Nói thực ra Tô Trầm yêu cầu cũng không quá phận, người ta vợ chồng trẻ sáu năm không gặp, hôm nay thật không dễ gì hoàn thành một nhiệm vụ, liền nhanh chóng đưa đồ tới, chỉ vì gặp thê tử một lần, yêu cầu này thật sự không quá phận.

Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang lại luôn cảm giác nơi nào đó không quá đúng.

Có lẽ là vì Hải Thần Chi Nhãn quá quý hiếm đi.

Hải Thần Chi Nhãn là vật báu vô giá, bất luận kẻ nào có được nó, đều sẽ hy vọng có thể có được thêm một đoạn thời gian. Nhất là ở dưới tình huống hai bên không có ước định trực tiếp, nếu Vĩnh Dạ Lưu Quang ở trên vị trí của Tô Trầm, nhất định sẽ nghĩ cách kéo dài đến sau khi chuyện Bất Hủ Chi Hồn cũng cùng nhau thu phục.

Tối thiểu ở trong một đoạn thời gian này, Hải Thần Chi Nhãn có thể tự do sử dụng.

Nhưng Tô Trầm lại chưa làm như vậy, chủ động đem Hải Thần Chi Nhãn giao ra, do đó cho Vĩnh Dạ Lưu Quang một tia cảm giác không nỡ.

Loại cảm giác này hoàn toàn là ý thức mẫn cảm lão quốc chủ nhiều năm đứng đầu luyện ra, đối với tất cả mọi chuyện trái với tự nhiên có sự hoài nghi trời sinh.

Nhưng hoài nghi cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề.

Bởi vì những lý do sinh ra dụ hoặc đối với Tô Trầm, cũng tồn tại đối với Vĩnh Dạ Lưu Quang—— không có ai biết Tô Trầm có thể cầm về Bất Hủ Chi Hồn hay không, nhưng ít ra Hải Thần Chi Nhãn tới tay trước chung quy tốt hơn.

Cân nhắc từ phương diện này, nhu cầu của Vĩnh Dạ Lưu Quang đối với Hải Thần Chi Nhãn càng ở trên Tô Trầm.

Cho nên đối với yêu cầu của Tô Trầm, lão không thể không đồng ý, cho dù cảm giác không đúng, cũng không có cách nào nói gì.

Nơi này là Vân Tiêu quốc độ, là Vĩnh Trú cung.

Tô Trầm muốn ở đây gặp Chư Tiên Dao, thiên kinh địa nghĩa.

Lão chung quy không thể ngay cả chút yêu cầu này cũng không đáp ứng, không hài lòng.

Nghĩ một chút, Vĩnh Dạ Lưu Quang gật đầu: “Được.”

Cùng lúc yêu cầu dẫn người, Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn âm thầm hạ lệnh, bảo thủ hạ đi đem Khắc Lôi Tây Đạt gọi tới, để ngừa vạn nhất.

Thật ra Vĩnh Dạ Lưu Quang thật muốn gọi người, U Mộng Hoa Liên mới là đáng tin nhất. Luận võ lực, Mẫu Thần Giáo nhiều bậc đại năng hơn, việc vặt vãnh càng ít hơn, không như trong Vũ tộc cung, tuy cũng có không ít cường giả, nhưng đều có công việc của mình, không có cách nào dễ dàng tập hợp. Nào như Mẫu Thần Giáo, ở cùng một chỗ để cầu nguyện là chính sự.

Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang giao dịch với Tô Trầm, thật ra là đã đắc tội Mẫu Thần Giáo —— lúc trước vì để Tô Trầm ra tay, vì suy yếu Mẫu Thần Giáo, Vĩnh Dạ Lưu Quang cố ý không bảo Tô Trầm đem món đồ đạt được từ trong Mẫu Thần Giáo giao ra.

Lão có thể giấu được nhất thời, chung quy không thể giấu được lâu dài.

Sau khi xác nhận việc này, U Mộng Hoa Liên cũng giận dỗi một trận lớn với lão, quan hệ của hai bên bởi vậy mà khẩn trương một thời gian.

Cho nên nói thiên hạ không có quyết sách gì là chỉ có lợi không có hại, sau lưng sự tính toán không bỏ sót của Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn có sự trả giá rất lớn, rạn nứt giữa chính quyền cùng thần quyền của Vũ tộc không thể nói bắt đầu từ lão, nhưng tuyệt đối bị phóng đại ở trong tay lão.

Chính bởi vậy, ở sau khi tự hỏi, Vĩnh Dạ Lưu Quang chưa thông báo U Mộng Hoa Liên.

Theo lão nghĩ, hai đại áo thuật sư cấp Truyền Kỳ, đã đủ giải quyết rất nhiều vấn đề.

Không qua bao lâu, Chư Tiên Dao đến.

Như một đám lửa, ‘VÙ’ một cái nhào vào trong lòng Tô Trầm, si ngốc nói: “Chàng rốt cuộc đến rồi!”

Cảm nhận được người thương nhiệt tình như lửa, Tô Trầm ôm nàng, dịu dàng nói: “Mấy năm nay, vất vả nàng rồi.”

Chư Tiên Dao lắc đầu như trống bỏi: “Khổ thì không khổ, người nơi này đối với ta đều rất khách khí, ai cũng không dám làm ta không vui. Chính là nhớ chàng nhớ da diết.”

“Ồ? Bọn họ không dám khiến nàng không vui?”

“Ừm!” Chư Tiên Dao ngẩng đầu lên, gật mạnh cái đầu nhỏ: “Ta nói với bọn họ rồi, nếu ai làm ta không vui, làm ta chịu ủy khuất, tin tức truyền tới chỗ trượng phu của ta, trượng phu ta cũng sẽ không vui, không hài lòng, giúp bọn hắn làm việc sẽ không tích cực. Không tích cực, thì có thể làm không tốt, làm không tốt, Vũ tộc vạn năm chờ mong phải thất bại.”

“... Nói không sai.” Tô Trầm cũng chỉ có thể nói như vậy.

Logic của Chư Tiên Dao rất cường đại, nhưng mặc kệ cường đại hay không, đều rất có hiệu quả.

Mục đích của Vũ tộc ở Thiên Không Thành, ở trước chiến lược mục tiêu lớn này, toàn bộ trả giá đều là việc nhỏ, cho nên không thể nào đi bắt nạt Chư Tiên Dao, trên cơ bản là Chư Tiên Dao có yêu cầu gì đều cố gắng thỏa mãn, cố để nàng sống thật thoải mái vui vẻ.

Chính bởi vậy, đãi ngộ của Chư Tiên Dao ở đây thật đúng là đãi ngộ cấp công chúa, chưa từng chịu chút ủy khuất nào.

“Trách không được, cảm giác còn có chút béo.” Tô Trầm xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Chư Tiên Dao nói.

“Có sao? Sẽ không đâu, bổn cô nương rất chú ý ăn uống điều độ.” Chư Tiên Dao kinh hãi, kiểm tra đi kiểm tra lại bản thân.

Quả nhiên vừa nói đến vấn đề hình tượng, toàn bộ nữ nhân đều giống nhau.

Ngay sau đó Chư Tiên Dao bỗng xoay người, kêu lên: “Này, mấy người các ngươi, mấy ngày nay trách không được luôn cho bản cung ăn những đại bổ vật, là muốn hại bản cung sao? Từ ngày mai trở đi, toàn bộ bổ vật đều không thể cung cấp, món chính của bản cung sửa dùng Nguyệt Hàn Hoa.”

Nguyệt Hàn Hoa là thực vật chỉ Vũ tộc có, lấy nhụy hoa Vân Thiên Hoa nơi cực bắc chế thành, sau khi dùng ăn có thể hữu hiệu tăng lên nguyên lực bản thân hấp thu, hơn trăm đóa Vân Thiên Hoa mới có thể chế ra một chậu nhỏ, trân quý vô cùng, bình thường chỉ dùng làm điểm tâm, ăn vặt, không phải quý tộc không thể dùng ăn. Chư Tiên Dao lại trực tiếp dùng để làm bữa chính món chính, trình độ xa hoa làm người ta líu lưỡi.

“Trách không được vài năm không gặp, thực lực tiến bộ to lớn, lúc này đã Nhiên Linh trung kỳ rồi.” Tô Trầm chậc chậc nói.

Có toàn bộ Vũ tộc làm hậu thuẫn cung ứng, tốc độ tu luyện của Chư Tiên Dao quả thực so với ở gia tộc còn nhanh hơn.

“Đúng đó, bổn cô nương ở nơi này sống dễ chịu biết bao nhiêu.” Chư Tiên Dao đắc ý nói.

“Nơi này tốt như vậy, vậy nàng chẳng phải là không nỡ rời khỏi?” Tô Trầm hỏi.

Chư Tiên Dao vừa nghe lời này, liền làm vẻ mặt ảm đạm.

Nàng ôm chặt Tô Trầm: “Tốt nữa, nhưng hàng ngày không có tướng công ở bên người, cũng không vui.”

Tô Trầm gật gật đầu: “Nghe được lời này của nàng, ta có thể yên tâm mang nàng đi rồi.”

Hả?

Lời này có ý tứ gì?

Vĩnh Dạ Lưu Quang thầm kêu không ổn.

Chỉ thấy Tô Trầm đã nói: “Vĩnh Dạ bệ hạ, những năm gần đây đa tạ ngươi chiếu cố, làm thê tử ta sống coi như thoải mái an khang. Nhưng chuyện kế tiếp, ta thấy không cần quấy rầy bệ hạ nữa, thê tử của ta, tự ta sẽ đón về, tự mình chiếu cố.”