Chương 1290 Rời khỏi
Cái gì?
Vừa nghe được lời này, Vĩnh Dạ Lưu Quang liền biết không ổn. Hai mắt trừng lên, một luồng lực lượng tinh thần cường đại đã thổi quét ra, đồng thời tâm niệm động, trong đại điện thế mà lại bỗng dưng sinh ra một đầu lưỡi thật lớn cuốn về phía Tô Trầm cùng Chư Tiên Dao.
Lão phản ứng cực nhanh nhẹn sắc bén, đã thật sự thể hiện sự quyết đoán của một vị quân vương.
Đáng tiếc lão quyết đoán tuy nhanh, ra tay tuy dữ, ở trước mặt Tô Trầm lại đều không có ý nghĩa.
Cơn bão tinh thần kia cũng tốt, cái lưỡi quái dị ở trên không cũng thế, ở một khắc lao tới bên người Tô Trầm, đều nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như bên người Tô Trầm tồn tại một cái miệng khổng lồ, vô thanh vô tức cắn nuốt tất cả.
Vĩnh Dạ Lưu Quang một đòn không thành công, đang muốn ra tay lần nữa. Chợt nghe một tiếng hô lên:
“Bệ hạ cẩn thận, là hàng rào hư không! Mọi thứ quanh thân hắn đều là hư không, bất cứ công kích nào đều sẽ bị đưa đến trong hư không!”
ở cùng lúc dứt lời, bên người Tô Trầm đột nhiên nổi lên một mảng hoa văn ánh sáng.
Hoa văn ánh sáng này không bắt mắt, nhưng theo ánh sáng này dao động, cùng lúc sắc mặt Tô Trầm lại hơi thay đổi.
Trên mặt hắn đột nhiên nổi lên một mảng ánh sáng trắng, sau đó miệng mở ra, thế mà lại ‘ỌE’ một tiếng phun ra ngụm máu.
Người ngoài nhìn không hiểu được đây là chuyện gì, chỉ có Tô Trầm tự mình biết, chính là một giây thời gian vừa rồi, đã xảy ra vài sự kiện.
Đầu tiên chính là Tô Trầm phát động Hư Không Chiến Giáp, chế tạo hàng rào hư không, ngăn cách công kích. Hư Không Chiến Giáp là Tô Trầm sau khi trở về dùng da Chúa Tể cá voi khổng lồ và Hư Không Đàm Kim chế tạo, có Khương Hàm Phong, lần này không “tự do sinh trưởng” thiêu thân lao đầu vào lửa nữa. Luyện thành Hư Không Chiến Giáp có được năng lực chế tạo hàng rào hư không, có thể chế tạo ra một bức tường hư không, khiến mọi công kích đều trực tiếp tiến vào trong hư không.
Thuộc loại phòng ngự cấp vô địch, cơ bản chỉ có thủ đoạn loại không gian có thể đánh vào được.
Nhưng bởi vì là bức tường hư không, công kích bên ngoài vào không được, người ở bên trong cũng không ra được.
Nhưng Tô Trầm không sao cả, thủ đoạn loại không gian có thể công vào, thủ đoạn loại không gian cũng có thể chạy ra.
Có được Diêu Quang Huyễn Ảnh, hắn lại có thể rời khỏi.
Nhưng ngay tại thời khắc đó hắn muốn rời khỏi, lại đột nhiên xảy ra vấn đề.
Bởi vì không gian pháp tắc xuất hiện một tia thay đổi.
Chính là một tia thay đổi này, khiến Diêu Quang Huyễn Ảnh của hắn xuất hiện hỗn loạn, nếu không hắn phản ứng nhanh, mạnh mẽ hủy bỏ chiết dược, sợ là phải mang theo Chư Tiên Dao trực tiếp nhảy vào trong hư không. Nếu tiến vào hư không, hắn là không có việc gì, Chư Tiên Dao khẳng định chết. Về phần bị thương chẳng qua do mạnh mẽ cắt ngang trả giá nho nhỏ.
Sở dĩ sẽ như thế, tự nhiên là bởi vì có người ra tay.
Người ra tay trên tầng diện không gian pháp tắc thua xa hắn, vốn là không thể nào ảnh hưởng đến hắn. Nhưng Tô Trầm còn ôm Chư Tiên Dao, phải bảo vệ nàng mà tiến hành Không Gian Khiêu Dược, độ khó tăng lên rất nhiều.
Đối phương ra tay dưới tình huống như vậy, lại khiến Tô Trầm cũng không thể không tránh lùi.
Một chuỗi so đấu không gian pháp tắc này toàn bộ là tiến hành ở tầng diện không nhìn thấy, rơi vào trong mắt kẻ không biết, nhìn thấy chỉ có Vĩnh Dạ Lưu Quang ra tay không có hiệu quả, cùng với Tô Trầm cái gì cũng chưa làm đã ù ù cạc cạc bị thương.
Chỉ có Tô Trầm tự mình biết, vừa rồi trong nháy mắt đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện cùng với sự hung hiểm trong đó.
“Khắc Lôi Tây Đạt!” Tô Trầm lau đi máu tươi bên miệng, rên khẽ thành tiếng.
Khắc Lôi Tây Đạt đã như quỷ mỵ xuất hiện ở trước người Tô Trầm.
Không gian pháp tắc!
Gã này thế mà cũng lĩnh ngộ một tia không gian pháp tắc, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng phá hư Tô Trầm truyền tống rời khỏi.
Khắc Lôi Tây Đạt cười hê hê: “Không ngờ à, Tô Trầm, ta cũng có thể lĩnh ngộ không gian pháp tắc. Cái này cũng là may mà có ngươi, nếu không có lúc trước truy đuổi, ta cũng sẽ không tiến bộ nhanh chóng.”
Lúc trước Khắc Lôi Tây Đạt lên trời xuống đất đuổi giết Tô Trầm, Tô Trầm ỷ vào Diêu Quang Huyễn Ảnh khiến hắn không sao đuổi theo được.
Nhưng trong quá trình truy đuổi này, thật ra Tô Trầm cũng tương đương là đang lên lớp cho Khắc Lôi Tây Đạt.
Một lần lại một lần truy đuổi, khiến Khắc Lôi Tây Đạt cảm nhận được lực lượng không gian pháp tắc của Tô Trầm.
Ở sau đó, Khắc Lôi Tây Đạt lại khổ tâm nghiên cứu.
Hắn vốn là đại áo thuật sư Truyền Kỳ đỉnh phong, dốc lòng nghiên cứu, thật sự để hắn cũng có lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc, ở thời khắc mấu chốt ra tay, cản trở Tô Trầm mang theo Chư Tiên Dao thoát đi.
“Xì!” Tô Trầm bĩu môi: “Không phải không nghĩ tới, là căn bản không có giá trị để ta nghĩ.”
“Tô Trầm, ngươi muốn làm gì?” Vĩnh Dạ Lưu Quang lúc này mới vỗ bàn đứng lên nói.
“Như ngươi thấy, mang người đi.” Chiết dược đã chịu cản trở, Tô Trầm cũng không vội: “Nhưng Vĩnh Đạ bệ hạ xin yên tâm, ta chẳng qua là đem người mang đi trước, nhưng chuyện đã đáp ứng ngươi, ta nên làm vẫn phải làm.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang âm trầm nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”
Không ngờ Tô Trầm lại trả lời: “Ngươi cho rằng ta cần ngươi tin?”
Cái gì?
Vĩnh Dạ Lưu Quang và Khắc Lôi Tây Đạt đồng thời ngẩn ra.
Liền nghe Tô Trầm nói: “Ta muốn đi, các ngươi thực cho rằng các ngươi có thể lưu ta lại? Thật ra ta vừa rồi trực tiếp rời khỏi, vốn là muốn hòa bình giải quyết. Nhưng bây giờ xem ra, khả năng muốn hòa bình rời khỏi là không lớn.”
Hắn nhìn Khắc Lôi Tây Đạt một cái, đột nhiên cười nói: “Vừa rồi cho ngươi đánh lén một lần, trái lại để ngươi coi thường. Không bằng ngươi thử một lần nữa, xem xem còn có thể ngăn được ta.”
Khắc Lôi Tây Đạt đột nhiên biến sắc: “Đừng mơ chạy được!”
Hắn chợt ra tay, toàn lực can thiệp không gian pháp tắc, khiến không gian nơi này xuất hiện dao động kịch liệt, khiến Tô Trầm không thể mang theo Chư Tiên Dao tiến vào chiết dược.
Nhưng Tô Trầm căn bản không tính làm như vậy.
Hắn rút kiếm!
Tự Nhiên Chi Nhận.
Sau đó một kiếm hướng về không trung cắt đi.
Một cú cắt này, cắt không gian phát động, không trung liền nứt ra một khe hở vô hình.
Khe hở không gian mở ra, Khắc Lôi Tây Đạt còn tưởng Tô Trầm muốn từ khe hở không gian này chạy đi, toàn lực bịt lại.
Không ngờ ngay sau đó, trong khe hở không gian đó thế mà lại trào ra một luồng lực lượng kinh khủng đến cực điểm.
Lực lượng này to lớn khổng lồ, một khi xuất hiện lập tức bao phủ toàn trường, thế mà khiến Vĩnh Dạ Lưu Quang và Khắc Lôi Tây Đạt đều ở trong lòng sinh ra cảm giác cúng bái.
“Đây là...”
Không đợi hai người phản ứng lại, trong khe hở không gian kia thế mà vươn ra một cái tay.
Một cái tay ngọc thon thả.
Cứ như vậy đánh trúng chỗ trống.
Vì thế cả mảng không gian đều bùng nổ ra sóng âm thanh khủng bố.
ẦM!
Uy năng cường đại nháy mắt nổ tung ở trong cung điện này, mặc dù là dùng tài liệu chắc chắn nhất chế tạo thành, Vĩnh Trú cung ở giờ khắc này vẫn ẦM một tiếng, phát ra chấn động kịch liệt, đại điện chỗ Vĩnh Dạ Lưu Quang càng bị nổ bay ngay tại chỗ, ngay cả nóc nhà cũng nhấc lên.
“Rống!”
Tiếng kêu khủng bố mang theo khí tức viễn cổ chấn động truyền ra ngàn dặm, giống như có viễn cổ cự thú đột kích, khiến toàn bộ người nghe thấy đều kinh hãi.
Một ít Vũ tộc chịu ảnh hưởng tương đối lớn thậm chí lập tức từ không trung ngã xuống, bởi kinh sợ quá độ tâm thần chưa khôi phục, cứ như vậy ngã chết tươi.
Càng nhiều Vũ tộc hơn thì đều sợ tới mức quỳ lạy dưới đất, hô to Mẫu Thần phù hộ.
Vĩnh Dạ Lưu Quang và Khắc Lôi Tây Đạt chịu chấn động còn lớn hơn nữa.
Bọn họ tận mắt thấy, một nữ tử từ trong khe hở hư không kia xuất hiện, mặc Thiên Không Chiến Y, thiêu đốt Chúc Long đồ đằng, mang theo ngàn vạn khí tượng, đứng ở trên thân một con Hư Không Hải Mã, cứ như vậy nhẹ nhàng xuất hiện.
Hư Không Hải Mã kia, thế mà lại là Chúa Tể!
Vĩnh Dạ Lưu Quang: “Cố Khinh La?”
Khắc Lôi Tây Đạt: “Nguyên thú huyết mạch?”
Lấy trí tuệ tầm mắt của hai người, nếu còn không biết đã xảy ra cái gì, vậy thực sự thành kẻ ngốc rồi.
Chính như Tô Trầm nói, hắn lúc trước đánh tiếng đi luôn, thật ra là muốn hòa bình rời khỏi.
Nhưng Khắc Lôi Tây Đạt ngăn cản, ép Tô Trầm không thể không phát uy.
Mà vừa phát uy, đã là cấp độ long trời lở đất.
Ở trên khí thế thổi quét, không có ai so được với Cố Khinh La.
Nguyên thú uy áp ngay cả Chúa Tể cũng có thể áp chế, một khi không kiêng nể gì triển khai, tuyệt đối là ác mộng của bất cứ kẻ địch nào. Lại mượn dùng Hư Không Hải Mã, tương tự có thể tự nhiên xuất hiện ở bất cứ địa điểm nào.
Một kiếm đó của Tô Trầm, chỉ là định vị cho bọn họ.
Ngay tại cùng lúc Cố Khinh La xuất hiện, Tô Trầm đã nói: “Đã muốn ra tay, vậy nếu không làm nhiều chút, cũng cô phụ tất cả cái này.”
Hắn nói xong lại chém ra một kiếm, một lần này lại là trực tiếp chém về phía Khắc Lôi Tây Đạt.
Khắc Lôi Tây Đạt lĩnh ngộ không gian pháp tắc, lập tức cảm nhận được lực lượng pháp tắc khủng bố ngưng tụ sau lưng một kiếm này, một khi trúng chiêu, căn bản không có bất cứ thủ đoạn nào có thể ngăn cản, chỉ có thể dựa vào sinh mệnh lực cứng rắn chống đỡ.
Nhưng hắn không phải là Chung Trấn Quân loại Hoàng Cực sinh mệnh lực cường hãn kia, sinh mệnh lực của áo thuật sư là yếu ớt, một khi trúng chiêu, không cần thiên đao vạn quả, phân thây hai ba lần đã cơ bản chết hẳn rồi.
Cho nên Khắc Lôi Tây Đạt trực tiếp chiết dược tránh né.
Nhưng hắn vừa dùng chiết dược, liền phát hiện không gian pháp tắc cũng xuất hiện nhiễu loạn.
Nhiễu loạn đến từ Tô Trầm.
Tô Trầm không nhảy đi nữa, đứng ở phía sau hàng rào hư không, không có Chư Tiên Dao liên lụy, đấu không gian pháp tắc với Khắc Lôi Tây Đạt, trực tiếp đem đối thủ nghiền áp thành cặn.
Khắc Lôi Tây Đạt biết không ổn, chỉ có thể thêm vào cho mình một cái Tật Phong Thuật lâm thời, tốc độ chợt nhanh hơn, hóa thành cái bóng sáng lao ra.
Đáng tiếc cho dù như vậy, Thứ Nguyên Trảm vẫn cọ qua thân thể hắn.
Phốc.
Ánh sáng màu máu bắn tung tóe.
Một chân Khắc Lôi Tây Đạt đã bị cắt xuống.
“Ngao!” Khắc Lôi Tây Đạt phát ra tiếng kêu khổ sở, vội vàng dùng cho bản thân một cái đứt chi tái hiện.
Đứt chi tái hiện là áo thuật phát ra trong tích tắc, tốc độ so với đứt chi tái sinh còn nhanh hơn rất nhiều, nhưng sẽ hao tổn rất nhiều sinh mệnh lực. Nhưng ở dưới tình huống trước mắt, Khắc Lôi Tây Đạt cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Đáng tiếc chân hắn vừa mới ngưng tụ, Thứ Nguyên Trảm của Tô Trầm đã lại lần nữa chém tới.
Khắc Lôi Tây Đạt chỉ có thể tránh né một lần nữa.
Tu di không gian lại nổi lên.
Vì thế Khắc Lôi Tây Đạt chịu nó ảnh hưởng, tốc độ giảm bớt, Thứ Nguyên Trảm đã vô thanh vô tức lại dỡ xuống một chân của Khắc Lôi Tây Đạt.
Một khắc đó, Khắc Lôi Tây Đạt cảm nhận được là cảnh ngộ của Chung Trấn Quân.
Vô luận là Chung Trấn Quân cũng tốt, Khắc Lôi Tây Đạt cũng thế, bọn họ đều là một đám người đỉnh phong nhất thế gian này.
Nhưng đối mặt Tô Trầm, lại thành thịt cá trên thớt, mặc cho người ta xâm lược.
Đáng tiếc là Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không giúp được hắn, uy áp khổng lồ của Cố Khinh La khiến cả Vũ tộc đều chịu nàng khống chế, Vĩnh Dạ Lưu Quang đang liều mạng đối kháng.
“Tô Trầm, đừng chơi nữa, ta cảm nhận được phía tây có một tồn tại cường đại đang chạy tới!” Cố Khinh La hô lên.
“Hẳn là U Mộng Hoa Liên. Không có việc gì, kịp. Không giải quyết Khắc Lôi Tây Đạt phiền toái này, hắn khẳng định còn có thể ra tay ở trên đường ta rời khỏi.” Tô Trầm trả lời.
Lại chém ra một kiếm.
“Ta không ra tay!” Khắc Lôi Tây Đạt liều mạng tru lên.
Chỉ một lát thời gian này, chân của Khắc Lôi Tây Đạt đã bị chém bảy tám lần.
Ngay từ đầu còn chỉ là trùng hợp, đến về sau bản thân Tô Trầm cũng chú ý tới tình huống này, dứt khoát chuyên môn chém chân hắn.
Trong lúc nhất thời trên sàn Vĩnh Trú cung loan lổ vết máu.
Thời khắc này nghe được Khắc Lôi Tây Đạt kêu, Tô Trầm nghĩ một chút, nói: “Đã như thế, vậy tha cho ngươi một đường sống đi.”
Nói xong thu kiếm.
Khắc Lôi Tây Đạt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngay tại trong nháy mắt hắn lơi lỏng xuống, Tô Trầm đột nhiên nói: “Nhưng ngẫm lại cảm thấy ngươi vẫn là chết rồi thì tương đối tốt hơn.”
Nói xong đột nhiên nâng tay, truyền kỳ Hỏa Phượng chợt đánh ra, một mảng sóng lửa đó thổi quét đến, năng lượng mang tính hủy diệt nháy mắt bao phủ Khắc Lôi Tây Đạt...