Chương 1291 Ngược dòng
Hôm nay là một ngày Vĩnh Dạ Lưu Quang chịu đả kích lớn nhất.
Một trận quyết đấu kia với Tô Trầm ngày xưa, lão chống đỡ được áp lực lớn như vậy, lưng đeo gánh nặng như núi, cứng rắn đem Tô Trầm kéo xuống ngựa, bức bách Tô Trầm làm việc cho lão.
Một khắc đó, là đỉnh phong của lão.
Sau đó lão cũng từng cân nhắc lấy cách làm người của Tô Trầm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu như thế, hắn nhất định sẽ có động tác nhỏ.
Vì thế lão lặp đi lặp lại cân nhắc hắn sẽ có thủ đoạn thế nào để lật kèo, cũng làm đủ loại dự phòng.
Lão chỉ có chưa nghĩ tới là: dùng sức mạnh cướp đoạt.
Cho nên nói, con người là sẽ có tư duy theo thói quen.
Người thói quen tư duy đơn giản, chuyện gì cũng dùng nắm tay giải quyết, không quen tư duy phức tạp, thủ pháp nhẹ nhàng.
Mà người đã quen tư duy phức tạp, chuyện gì cũng muốn trí mưu giải quyết, cũng tương tự sẽ xem nhẹ một ít sự thật rõ ràng dễ thấy.
Vĩnh Dạ Lưu Quang phán đoán sai lầm thực lực cùng quyết tâm của Tô Trầm, dẫn tới kết quả chính là Tô Trầm ra tay một lần đã đánh cho lão ăn gậy vào đầu.
Nếu U Mộng Hoa Liên ở đây, Tô Trầm có thể sẽ không dễ dàng đem người mang đi như vậy.
Đáng tiếc lão một bước tính sai, liền hoàn toàn mất đi cơ hội.
Thời khắc này Vĩnh Dạ Lưu Quang bị Cố Khinh La áp chế, Tô Trầm dùng một đòn đánh giết Khắc Lôi Tây Đạt, cười dài một tiếng: “Vĩnh Dạ bệ hạ, thê tử ta mấy năm nay được ngươi chiếu cố, ân tình lần này tuyệt không dám quên. Cái hẹn lúc trước vẫn có hiệu lực như cũ, Tô Trầm nhất định sẽ dốc hết sức mang tới cho bệ hạ Bất Hủ Chi Hồn, để thể hiện sự thành tín.”
Cái gì?
Vĩnh Dạ Lưu Quang ngẩn người.
Tô Trầm đã lóe lên tới bên cạnh Cố Khinh La, nói: “Đi thôi!”
Ba người một thú đã đồng thời trốn vào hư không, biến mất không thấy nữa.
Vĩnh Dạ Lưu Quang kinh ngạc nhìn phương hướng Tô Trầm rời đi, nói không ra lời.
“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
U Mộng Hoa Liên nhẹ nhàng đến, nhìn thấy Cần Chính điện là một mảng hỗn độn, trong lòng cũng hoảng sợ.
Vĩnh Dạ Lưu Quang lại chưa trả lời, chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua Hải Thần Chi Nhãn trên mặt đất cách đó không xa.
“Hải Thần Chi Nhãn?” U Mộng Hoa Liên cũng đã thấy, kinh hô thành tiếng.
Vĩnh Dạ Lưu Quang lại chỉ nhìn Hải Thần Chi Nhãn kia, lẩm bẩm: “Hắn vừa rồi ở ngay nơi đó...”
“Cái gì ở ngay nơi đó?” U Mộng Hoa Liên hỏi.
“Hắn vốn có thể lấy đi Hải Thần Chi Nhãn.” Vĩnh Dạ Lưu Quang tiếp tục tự nói: “Nhưng hắn chưa lấy đi... Chẳng lẽ, hắn nói là thật? Nhưng vì sao? Nhưng vì sao hắn vẫn muốn làm như vậy?”
Vĩnh Dạ Lưu Quang lẩm bẩm.
U Mộng Hoa Liên tiến lên đỡ, Vĩnh Dạ Lưu Quang tựa như một lão nhân thất thế, vô lực ngồi xuống: “Vì sao? Ta không nghĩ ra!”
Đây là U Mộng Hoa Liên lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Vĩnh Dạ Lưu Quang thất thố như thế.
Mà chỉ là hai canh giờ, phán đoán của Vĩnh Dạ Lưu Quang đã được chứng thật.
Người của Tô Trầm đưa tới tin tức: hiệp nghị với Vũ tộc lúc trước, vẫn hữu hiệu như cũ, Tô Trầm sẽ tiếp tục chấp hành.
Nói cách khác, Tô Trầm tới đây, chỉ là vì đẩy sớm mang đi Chư Tiên Dao.
Đương nhiên, nếu hắn nói với Vĩnh Dạ Lưu Quang, để ta mang đi Chư Tiên Dao, ta sẽ tiếp tục tuân thủ hứa hẹn, Vĩnh Dạ Lưu Quang khẳng định sẽ không tin.
Cho nên hắn chỉ có thể cướp.
Cướp người đi sau đó nói lời này, Vĩnh Dạ Lưu Quang không có cách nào hoài nghi.
Bây giờ điều duy nhất lão không nghĩ ra là, vì sao Tô Trầm còn phải làm như vậy.
——————————————
“Vì sao còn phải tiếp tục giúp lão đoạt Bất Hủ Chi Hồn?” Chư Tiên Dao tức giận nói.
Tuy mấy năm nay, Vũ tộc đối với nàng cũng coi như hết lòng quan tâm, không có chút nào ủy khuất nàng. Nhưng con tin chính là con tin, không có tự do thân thể, đi đến chỗ nào cũng bị một đám người nhìn chằm chằm, cái này không được, cái kia không thể, bên cạnh ngay cả người thân tín cũng không có, sống cũng quá khổ.
Chính bởi vậy, Chư Tiên Dao đối với Vũ tộc vẫn thiếu hảo cảm.
Nhưng bây giờ Tô Trầm đem mình cứu ra rồi, lại vẫn muốn thực hiện hứa hẹn, khiến nàng khó hiểu.
“Ta nếu ta nói với nàng, ta vốn chính là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nàng tin hay không?” Tô Trầm cười hỏi.
Chư Tiên Dao cho hắn một cái lườm: “Khinh La tỷ tỷ, tỷ cảm thấy tướng công là người như thế sao?”
Chư Tiên Dao cùng Cố Khinh La tuy đã sớm biết nhau, đây lại là lần đầu tiên gặp mặt. Tuy như thế, Chư Tiên Dao lại rất biết điều, nhận Cố Khinh La làm tỷ tỷ. Không đề cập tới Cố Khinh La vốn đã quen biết Tô Trầm trước, chỉ bằng nàng chịu tới cứu mình, Chư Tiên Dao cũng phải cảm kích vài phần. Huống chi Cố Khinh La nguyên thú huyết mạch, nhan sắc không thua mình, nhận nàng làm chị, cũng không mất mặt.
Chư Tiên Dao miệng ngọt, cho nên quan hệ với Cố Khinh La rất nhanh đã trở nên thân thuộc.
Thời khắc này nghe xong Chư Tiên Dao nói, Cố Khinh La cười nói: “Vậy phải xem hắn trọng là hứa hẹn gì. Nói cướp đại cô nương người ta, vậy nhất định hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói cướp là cướp, tuyệt không hai lời. Muốn nói giúp người khác cướp bảo bối, còn không có lợi, vậy hai chữ tín nghĩa này vẫn là đứng sang bên đi.”
Tô Trầm cười khổ: “Ta tốt xấu cũng là đại hiền Nhân tộc, danh dự không có tệ như vậy chứ.”
Cố Khinh La liền nói: “Đại đức đạo đức cá nhân không thể nói làm một, có kẻ đại đức nhưng không có nghĩa là sẽ có đạo đức cá nhân.”
Tô Trầm liền gõ gõ trán của cô: “Nàng quả nhiên có sự tiến bộ lớn rồi.”
Sau đó quay sang Chư Tiên Dao: “Vậy Tiên Dao nàng cảm thấy ta là vì sao như thế?”
Chư Tiên Dao đảo mắt, nói: “Ta không biết tướng công vì sao như thế, nhưng ta biết, tướng công trả giá mỗi một phần, nhất định là muốn thu hồi mười phần. Tướng công chẳng lẽ là đang có ý đồ với Thiên Không Thành?”
Tô Trầm lắc đầu: “Thiên Không Thành là của Vũ tộc, đã sớm buộc vào huyết mạch Vũ tộc, ta không có khả năng bằng vào một cái trung tâm đã cướp đoạt Thiên Không Thành. Mục đích của ta, thật ra là Nguyên Năng Chi Hải.”
“Nguyên Năng Chi Hải?” Hai nữ tử cùng hô.
“Đúng, Nguyên Năng Chi Hải. Đó là chỗ vạn giới quy nhất, là ngọn nguồn của tất cả lực lượng, cũng là chỗ thần bí của thiên hạ. Một điểm này, là ta ở hư không một năm ra được kết luận.” Tô Trầm trả lời.
Ở hư không một năm, lĩnh ngộ không gian, xuyên qua hai giới, không chỉ khiến Tô Trầm lĩnh ngộ không gian pháp tắc, càng làm hắn đối với toàn bộ vũ trụ đều có nhận thức mới, cũng khiến hắn ý thức được vũ trụ này kỳ diệu.
Nguyên Hoang đại lục vì sao sẽ xói mòn nguyên lực, lão khất cái rốt cuộc là loại người nào, các loại câu đố này thật ra vẫn luôn quấy nhiễu Tô Trầm.
Nếu nói giấc mộng của Tô Trầm trước kia là sáng tạo pháp môn vô huyết, thành tựu con đường tu luyện. Như vậy theo hắn từng bước một hoàn thành kế hoạch của mình, giấc mộng mới triển khai, thăm dò bí mật của vũ trụ này đã trở thành một loại tất yếu.
Mà Nguyên Năng Chi Hải, chính là con đường Tô Trầm tìm hiểu tất cả cái này.
Bởi vì nó là nơi vạn giới quy nguyên, điểm đầu và xuất xứ của lực lượng.
Cho nên cũng chỉ có ở đây, mới có thể thật sự hiểu rõ tất cả.
Mà phóng mắt Nguyên Hoang đại lục, duy nhất có thể thành lập nối liền với Nguyên Năng Chi Hải chính là Thiên Không Thành.
Năm đó không cảm thấy cái này có gì cả, hôm nay nghĩ đến, cái này thật sự là sáng tạo vĩ đại không tệ gì.
Không chỉ có sáng tạo Thiên Không Thành vô địch, càng sáng tạo ra con đường đi thông điểm cuối.
Vì ngược dòng tất cả cái này, Tô Trầm tự nhiên phải cố gắng đem hiệp nghị hoàn thành.
Thời khắc này nghe được theo đuổi to lớn của Tô Trầm, hai nữ tử cũng không nói nên lời.
Cố Khinh La từ từ nói: “Cả ngày chỉ biết theo đuổi đỉnh phong, theo đuổi cực hạn, cũng chỉ sợ nhìn quá xa, xem nhẹ phong cảnh dưới chân.”
Tô Trầm nghe ra nàng ai oán, cười to nói: “Con đường đỉnh phong, vĩnh viễn không có điểm cuối. Nhưng ta một đường trèo lên, lại nhất định cùng hai vị ái thê dắt tay đi cùng, không dám lơ là.”
Nói xong đã mỗi tay một người, nắm tay hai cô gái, ôm vào lòng.
Bọn họ giờ phút này đang ngồi ở trên lưng Hư Không Hải Mã, giờ khắc này trái ôm phải ấp, liền trở thành phong cảnh đẹp nhất chân trời.
Chư Tiên Dao lâu không gặp người yêu, hôm nay tựa vào trong lòng, trong mắt tất cả đều là si mê. Nếu không phải Cố Khinh La ở bên, sợ là nhịn không được đã thân thiết.
Tô Trầm lại tựa như không có sự cố kỵ này, cái miệng rộng đã ghé lên.
Chư Tiên Dao xấu hổ: “Đừng mà.”
Tô Trầm cười nói: “Đều là thê tử, có làm sao đâu. Chuyện sớm muộn gì cũng phải trả qua, không bằng sớm làm, ở ngay chỗ này đi.”
Nói xong vung tay lên, trên lưng Hư Không Hải Mã đã hiện ra một mảng vân sa trướng, đem ba người bọc lại giữa một mảng mây mù dày đặc, không biết bên trong phát triển như thế nào nữa, chỉ ngẫu nhiên truyền đến một chút tiếng rên rỉ uyển chuyển, như tiên âm bay bay, bao phủ ở trong biển mây vô tận này...
Khi Tô Trầm trằn trọc ngàn dặm cứu nữ nhân của mình, hoan dâm trên không trung, một cuộc đại chiến đang triển khai trong Long Tang quốc.
Nhân vật chính của đại chiến, tự nhiên chính là Vô Cực Tông cùng Long Tang.
Trong vài năm qua, Long Tang vẫn luôn ở trong nội chiến, Lâm Mộng Trạch và Lâm Túy Lưu tranh đoạt đối với vương vị, đã khiến bố cục toàn bộ Long Tang cũng bất ổn.
Vốn lấy thực lực chính thống của Lâm Mộng Trạch, có thể nghiền áp Lâm Túy Lưu.
Nhưng Vô Cực Tông từ bên cạnh cản tay, còn có sự kiện Long Phá Quân, đều mang đến phiền toái cực lớn cho Lâm Mộng Trạch. Mà ở sau khi phục giết Long Phá Quân bất thành, ngược lại khiến bản thân bị thương nặng, càng dẫn tới Lâm Mộng Trạch trong một đoạn thời gian vô lực nắm giữ đại cục, do đó cho Lâm Túy Lưu thời gian thở dốc, lại lần nữa để chiến tranh tiếp tục kéo dài.
Nhưng Lâm Mộng Trạch chung quy là hoàng quyền chính thống, cây to rễ sâu, ở sau khi trải qua vài năm dây dưa, lại một lần nữa chiếm ưu thế chủ động, đem Lâm Túy Lưu chèn ép đến một góc biên quan.
Ngược lại Vô Cực Tông bên này, Lâm Thiếu Hiên tử thủ ải Nam Vân, đại quân của Lâm Mộng Trạch như thế nào cũng không đột phá được phòng thủ của nó, hình thành kết quả giằng co.
Vì thế Lâm Túy Lưu đã liên tục nhiều lần phát hàm hướng Lâm Thiếu Hiên cầu cứu, nhưng Lâm Thiếu Hiên luôn kiên trì, Vô Cực Tông không đủ nhân thủ, không thể gấp rút tiếp viện, chỉ có thể cho ủng hộ trên tinh thần, mong lão nhân gia bảo trọng thật tốt.
Nhưng chỉ có Long Tang quân đoàn đối chiến với Vô Cực Tông mới biết được, bọn họ đối mặt là đối thủ phiền toái như thế nào.
Tuy Vô Cực Tông không có bậc đại năng đỉnh phong đỉnh cấp nào, nhưng lực lượng trung tầng của họ thật sự là quá hùng hậu.
Không chỉ có cường giả cấp bậc Diêu Quang đông đúc, hơn nữa tài lực hùng hậu, đoàn kết hỗ trợ.
Vô Cực Tông tác chiến chưa từng một mình hành động, đều là lấy hình thức chiến trận liên hợp ra tay, hơn nữa mỗi lần ra tay trên người đều mang theo lượng lớn bảo vật. Nguyên khí ngũ phẩm trở xuống, bên ngoài có thể bán được mấy trăm vạn nguyên thạch, ở Vô Cực Tông lại là trang bị đồng phục, hơn nữa thường thường phân phối một lần là vài món.
Lúc chiến đấu dùng thuốc cũng khác với người khác, người khác là nước thuốc, bọn họ là viên thuốc.
Từng viên thuốc nhỏ đó ném vào trong miệng, ăn thuận tiện, tốc độ thấy hiệu quả còn nhanh, dạng hiệu quả gì cũng có. Thường thường một viên thuốc xuống, thực lực liền tăng vọt một đoạn. Mấu chốt bọn họ còn không phải ăn một viên, mà là một lần ăn mấy viên. Sau khi ăn xong lại làm một lượt...
Có tiền, có người, chịu đánh, chịu giết!
Đây là đánh giá của Long Tang quân đối với Vô Cực Tông.
Không có bậc đại năng khủng bố đến hủy thiên diệt địa, lại có nhất lượng lớn con gián đánh không chết ngoáy không nát, như một miếng thuốc cao bôi trên da chó, cứ như vậy đóng trên mặt đất, gắt gao không chịu rời đi.
Hôm nay lại là như thế.
Đệ tử Vô Cực Tông kết thành đại trận, chờ đợi tiến công.
Bọn họ chưa từng chủ động tiến công, chỉ là lợi dụng ưu thế nguyên trận kết trận tự bảo vệ mình, vô lại nhưng hữu hiệu.
“Các ngươi bọn Vô Cực đệ tử rùa con vô dụng này, có bản lãnh thì đi ra chiến một trận đi!” Long Tang quân phái ra người mắng trận đi chửi mắng.
Điều này đã thành lệ thường, mỗi lần trước khi chiến đấu, đều ý đồ thông qua phương thức này để dao động lòng quân đối phương, nếu có thể kêu gào tới mức đối phương thiếu kiên nhẫn chủ động tấn công, tự nhiên càng tốt.
Hai bên giao thủ đến bây giờ, đều có thắng bại. Những trận chiến Long Tang quân chiếm tiện nghi, bình thường là vì đệ tử Vô Cực Tông thiếu kiên nhẫn chủ động tấn công, rối loạn trận pháp.
Hôm nay mắng trận vừa mới bắt đầu mắng, đang kêu hăng say, chợt nghe đối diện nói: “Tốt, đã như thế, chúng ta đi ra chiến một trận.”
Ồ?
Hôm nay sao lại thuận lợi vậy? Kẻ mắng trận mừng rỡ.
Long Tang quân quy, có ai có thể đem đối thủ mắng ra trận, ghi là một lần công lớn!
“Vậy thì tới đi!”
“Đến thì đến!”
Quân kỳ lay động.
Gió mây đột ngột biến ảo!