← Quay lại trang sách

Chương 1296 Xuất binh

Một ngày này, Nhân tộc đã xảy ra một chuyện lúc ấy xem ra bình thường, đối với tương lai lại ảnh hưởng sâu xa.

Long Tang đổi chủ!

Đổi chủ, đổi vẫn như cũ là người Lâm gia, huyết mạch Lâm gia.

Ở trong mắt hạ tầng vô tri, không khác nhiều với quá khứ. Thiên hạ này vẫn như cũ là thiên hạ của huyết mạch quý tộc, bảy nước cũng vẫn như cũ là thiên hạ của hoang huyết.

Chỉ là đã có thêm một cái quốc giáo, thêm một cái đại phái.

Vô Cực Tông.

Tuy đại đa số mọi người không biết hiệp nghị cụ thể của Vô Cực Tông và Long Tang, nhưng điều này không trở ngại bọn họ nhận thức đối với Vô Cực Tông quật khởi.

Từ hôm nay trở đi, Vô Cực Tông thật sự tiến vào tầm nhìn của toàn bộ mọi người, trở thành mục tiêu thiên hạ cùng hâm mộ.

Người muốn gia nhập Vô Cực Tông cũng càng ngày càng nhiều.

Ngưỡng cửa chọn người của Vô Cực Tông cũng bởi vậy tăng lên trên diện rộng, dù vậy, cũng không ngăn được thủy triều bái sư cuồn cuộn không ngừng.

Vì giải quyết vấn đề này, cao tầng Vô Cực Tông không thể không lập quy củ. Ở chỗ sơn môn Vô Cực Tông lưu lại ba tầng khảo nghiệm, phân biệt là lên núi, xuyên rừng, qua sông. Mỗi một tầng đều có hung hiểm, phân biệt khảo nghiệm ý chí, thiên phú cùng dũng khí của kẻ nhập môn. Chỉ có ai qua ba cửa ải, mới có tư cách trở thành ngoại môn đệ tử.

Nhân sự bên trong Vô Cực Tông cũng tiến một bước điều chỉnh.

Ngoại môn đệ tử cần trải qua ba năm tu hành mới có thể vào nội môn, đạt được tâm pháp tu hành cấp Diêu Quang.

Nội môn tu hành trừ cần thực lực bản thân đạt chuẩn, càng phải có lượng lớn cống hiến mới có thể trở thành chân truyền đệ tử.

Phương thức truyền pháp cũng được thay đổi, thông qua một loại thủ pháp đặc thù trực tiếp bí truyền vào trong thức hải đệ tử, khiến họ không thể tùy tiện truyền ra ngoài.

Đương nhiên, tâm pháp cấp Diêu Quang bởi vì lúc trước cố ý phóng túng, đã chậm rãi khuếch tán ra ở bên ngoài, nhưng Nhiên Linh tâm pháp thì do cao tầng nắm giữ chặt chẽ.

Đến Hóa Ý cảnh thì càng khác.

Tô Trầm thật ra chưa khai sáng ra tâm pháp Hóa Ý hoàn chỉnh, hắn chẳng qua là phát minh đan dược lấy nước tiến hóa của Thâm Hải Chi Thương làm nguyên liệu chế thành.

Loại đan dược này trừ cần nước tiến hóa của Thâm Hải Chi Thương, còn cần ba loại tài liệu dị giới, chỉ có thông qua Đơn Giới Ngoa của Tô Trầm mới có thể đi qua, cho nên chịu tài liệu hạn chế, người khác cho dù đạt được pháp môn cũng là vô dụng.

Cơ cấu tổ chức mở rộng, phạm vi thế lực tăng lên, Vô Cực Tông phát triển không ngừng.

Chỉ là thời gian rất ngắn, mọi người đã là chỉ biết Vô Cực Tông, không biết vương thất.

Sáu nước còn lại đối với việc này cũng rất có sầu lo, một ít di lão di thiếu càng phát ra lời Vô Cực Tông bất diệt, tất sẽ loạn Nhân tộc ta.

Đáng tiếc nói lại kinh thế hãi tục cũng vô dụng.

Vô Cực Tông quật khởi, dựa vào không phải sáu nước nhân từ nương tay, mà là thực lực cứng rắn của bản thân.

Tâm pháp có tính khai sáng, đệ tử cuồn cuộn không ngừng tấn thăng, khiến Vô Cực Tông có tương lai rộng lớn vô hạn.

Cái này giống cường giả có năng lực hồi khí vô hạn, tuy trong thời gian ngắn có thể không phải đối thủ của đối phương, nhưng chỉ cần không bị đối phương một đòn trí mạng, thì có thể mượn dùng năng lực khôi phục cùng tấn thăng cường đại của mình, cuối cùng vượt qua tất cả.

Sáu nước nếu là không có kẻ thù bên ngoài, trái lại có thể một hơi diệt Vô Cực Tông.

Nhưng bọn họ có, còn đều rất mạnh, cho nên cũng chỉ có thể ngồi xem Vô Cực Tông phát triển.

Thời gian qua rất nhanh.

Xuân về hoa nở, đảo mắt đã một năm.

Trong một năm này, Vô Cực Tông nhanh chóng mở rộng, môn hạ đệ tử nhanh chóng đột phá mười vạn, đã tới gần mười hai vạn.

Nhưng đây chỉ là mập giả tạo, tuyệt đại đa số đệ tử gia tăng đều là đệ tử bình thường vô huyết mạch chưa từng tu luyện, bọn họ đại biểu là tương lai, ở giai đoạn này không thể mang đến sự tăng lên gì trên thực lực cho Vô Cực Tông, trên trình độ nào đó ngược lại kéo Vô Cực Tông lui về phía sau —— càng nhiều tài nguyên phân phối, càng nhiều nhân lực bố trí quản lý vân vân.

Cũng may ban đầu lực lượng tinh nhuệ của Vô Cực Tông vẫn như cũ có tăng không có giảm.

Cường giả cấp Diêu Quang của Vô Cực Tông đột phá hai vạn bốn ngàn người, hướng về hai vạn năm ngàn người nhanh chóng xuất phát.

Cường giả cấp Nhiên Linh của Vô Cực Tông chính thức đột phá hai ngàn người.

Ngay cả Hóa Ý cảnh cũng lại nhiều thêm bốn người.

Phân biệt là Sở Anh Uyển, Quân Mạc Tà, Lâm Thiếu Hiên cùng Cố Khinh La.

Trừ ở trong nước phát triển, thế lực Vô Cực Tông cũng lan tràn đến sáu nước khác.

Chỗ tốt được Long Tang tôn sùng là quốc giáo thể hiện ở lúc này. Vô Cực Tông làm tổ chức phi quốc gia, có thể không có chướng ngại hướng bất cứ quốc gia nào thẩm thấu, phát triển thế lực.

Cho nên rất nhanh, phân đàn Vô Cực Tông ở các quốc gia cũng như quả cầu tuyết nhanh chóng phát triển hẳn lên.

Đối mặt tất cả cái này, thế lực truyền thống trong sáu nước không thể tránh được xuất hiện bắn ngược.

Một ít quý tộc lâu đời, phần tử cấp tiến bắt đầu nghĩ cách đối phó Vô Cực Tông, cũng không ngừng chế tạo sự tình.

Quan hệ của Vô Cực Tông cùng sáu nước cũng dần dần khẩn trương hẳn lên.

Đây cũng là chuyện không thể tránh, là trời sinh lập trường khác nhau quyết định, là tính khác biệt tất nhiên tồn tại giữa huyết mạch quý tộc cùng vô huyết bình dân dẫn tới.

Nhưng tuy như thế, Tô Trầm lại vẫn không hy vọng xảy ra đại chiến với sáu nước.

Nếu có thể, hắn càng thêm hy vọng có thể lấy một loại phương thức tương đối bình thản giải quyết.

“Bình thản? Không có phương thức bình thản gì. Những người bảo thủ kia, đã sớm không vừa mắt chúng ta rồi. Nếu muốn để kẻ địch rút đầu, cách tốt nhất chính là làm bọn họ sợ ngươi! Chơi một trận, chờ hung hăng dạy dỗ đối phương, tình thế tự nhiên sẽ bình ổn.”

Trên đại điện chấp chính của Vạn Kiếm Sơn, Trình Điền Hải tràn đầy lòng tin nói.

“Nếu như thế, đối phương cũng sẽ chết rất nhiều người nhỉ?” Sở Anh Uyển nhìn Tô Trầm một cái, thấp giọng nói.

Nàng là người hiểu Tô Trầm.

“Người chết thì chết, chiến tranh nào có không người chết.” Trình Điền Hải không để ý nói.

“Nhưng cũng phải xem chết có đáng giá hay không. Đều là Nhân tộc, tự giết lẫn nhau, không nên là thứ chúng ta theo đuổi.” Tô Trầm nói.

Tô Trầm vừa nói, người khác liền biết điều câm miệng.

Hắn ngồi ở trên ghế dựa lớn của tông chủ, nhìn phương xa: “Dị tộc đầy đường, dân sinh gian nan. Lúc này nội chiến, sẽ chỉ làm ngoại tộc xem trò cười. Bảy nước hơn ba ngàn năm trải qua mưa gió, vẫn có thể hòa thuận ở chung, dựa vào không phải là tinh thần đoàn kết đối ngoại này? Nếu Vô Cực Tông ta vừa được thế đã nhấc lên nội chiến, lại để thiên hạ nhìn chúng ta như thế nào?”

Trình Điền Hải nghẹn lời.

Đúng vậy, khi huyết mạch quý tộc cầm quyền, cũng chưa có nội chiến, mà là cùng chống ngoại tộc, bây giờ Vô Cực Tông quật khởi, liền muốn mặc kệ kẻ thù bên ngoài làm ra chiến tranh nội bộ?

Nếu là như vậy mà nói, cho dù Vô Cực Tông đại biểu bình dân trung hạ tầng như thế nào nữa, chỉ sợ cũng sẽ cho người ta một cái nhận thức không biết đại cục chỉ vì lợi riêng, thậm chí bên trong Vô Cực Tông cũng không tránh khỏi loại cách nghĩ này.

“Nhưng bây giờ làn gió khiêu khích của các quý tộc địa phương kia càng ngày càng mạnh, tiếp tục như vậy, chúng ta phát triển cũng sẽ rất gian nan.” Quân Mạc Tà nói.

“Phát triển gian nan, thì phát triển gian nan đi.” Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Có thể là trong khoảng thời gian này mọi người đều quá thuận lợi, xảy ra chút vấn đề nhỏ, mỗi người liền chịu không nổi. Phát triển chịu cản trở, đã muốn tiêu diệt đối thủ, có đôi khi đối thủ cũng không phải cần thiết tiêu diệt. Đương nhiên, có một số đối thủ ngoại lệ.”

Thủ hạ có thể kích tình dâng trào, Tô Trầm gã tông chủ này lại phải vững vàng được.

Hắn biết rõ, một ít vấn đề nhỏ trên phát triển, không nên trở thành mấu chốt ảnh hưởng đại cục.

Mục tiêu của hắn, luôn là ngoại tộc.

Vẫn là Thạch Khai Hoang hiểu tâm tư đồ đệ của lão nhất: “Ý của ngươi là... Linh tộc?”

Tô Trầm khẽ gật đầu: “Cũng tới lúc ra tay với bọn họ rồi.”

“Ở lúc này ra tay đối phó Linh tộc? Như vậy những quý tộc quấy rối đó thì làm sao?” Lâm Thiếu Hiên hỏi.

“Để bọn họ đi quấy phá. Tạm thời từ bỏ mở rộng bên ngoài, toàn diện co rút lại.” Tô Trầm trả lời.

Co rút lại lực lượng, mới dễ toàn lực tấn công.

Trước mỗi một lần tấn công quy mô lớn, các thế lực đều tất nhiên sẽ co rút lại thế lực ở trình độ nhất định, giảm bớt cường độ khống chế địa khu, vì đem lực lượng ngưng kết ở một chỗ.

Năm đó tiến công Thâm Uyên hải vực là như thế, bây giờ cũng tương tự.

Tô Trầm đã nói: “Đám quý tộc địa phương đó muốn quấy, thì tạm cho bọn họ đi quấy. Quấy hăng hái cũng tốt. Mục tiêu của Vô Cực Tông ta, không nên đặt ở trên sự được mất của một thành một trì này, mà là phải phóng mắt tương lai. Hồng hoang còn có hơn một nửa lãnh thổ là Thú tộc nắm giữ, một nửa trí tộc chiếm cứ, chúng ta đoạt được cũng chỉ một phần ba. Còn có nhiều lãnh thổ như vậy cần đi mở rộng, có nhiều kẻ địch như vậy cần đi giết chóc. Vẻn vẹn hào cường địa phương, nào cần để ý tới. Đợi ta đắc thắng trở về, ngươi lại xem đám hào cường này. Nếu còn có ai dám tiếp tục nhảy nhót, ta kính hắn là nhân vật, nhất định hậu táng cho hắn!”

Buổi nói chuyện đơn giản, lại nói ra vô tận hào hùng.

Đây là tầm mắt, đây là bố cục.

Ở trong mắt Tô Trầm, đám quý tộc huyết mạch hào hùng địa phương kia chẳng qua là thằng hề nhảy nhót, thậm chí không cần hắn hao tâm tốn sức tự hỏi. Đợi cường địch hóa thành tro bụi, ai còn dám sủi tăm thì không khách khí diệt trừ.

Cứ như vậy, một lần hội nghị về đối ngoại xuất chinh đã xong.

Từ hôm nay trở đi, Vô Cực Tông khẩn cấp bắt đầu chuẩn bị xuất chinh Linh tộc.

Các phương thế lực đều co rút lại, đệ tử rút về.

Một ít thế lực trăm phương nghìn kế đối nghịch với Vô Cực Tông còn tưởng mình đã thắng lợi, đều gióng trống khua chiêng cao giọng ăn mừng, chỉ có số ít người phát hiện động hướng của Vô Cực Tông không bình thường, ý thức được thời cuộc tương lai sắp xuất hiện rung chuyển.

Nhưng không có ai sẽ cho rằng, Tô Trầm con bướm này, quạt ra cơn bão rốt cuộc sẽ lớn bao nhiêu.

——————————————

Ma Phong Đàn là một trấn nhỏ nằm ở trên đường biên giới Dạ Kiêu cùng Linh tộc.

Bởi vì là khu vực biên hoang, cho nên người ở đây thưa thớt. Chỗ tốt của việc sống ở đây là nhiều đất, còn không cần nộp thuế, chỗ tệ tự nhiên chính là qua mỗi một đoạn thời gian sẽ nhấc lên nạn binh đao.

Có khi là Linh tộc đánh tới, có khi là Nhân tộc đánh tới.

Nhưng đại đa số thời điểm, là Nhân tộc đánh tới.

Bởi vì Linh tộc không giỏi chiến tranh chính diện.

Cho nên ở trong chiến đấu chính diện, đa số thời điểm Nhân tộc chiếm thượng phong.

Dạ Kiêu bởi vậy cũng thành trong toàn bộ quốc gia đối kháng ngoại tộc, là quốc gia duy nhất có thể chiếm cứ ưu thế.

Đương nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy hạnh phúc bởi vậy.

Linh tộc quả thực không sở trường chiến tranh chính diện, nhưng không ý nghĩa bọn họ dễ đối phó.

Thủ đoạn ma quỷ của bọn họ, còn có khống chế lòng người khủng bố, rất nhiều thời điểm làm người ta tình nguyện chịu chết sa trường, cũng không tình nguyện chống lại Linh tộc.

Chính bởi vậy, người Dạ Kiêu ở lúc đối phó Linh tộc, cũng không phải lấy tiểu đội làm đơn vị, mà là lấy doanh làm đơn vị. Mặc dù là nơi hẻo lánh nữa, hoặc là không đóng quân nhân, muốn đóng quân là cả doanh đóng quân.

Không những như thế, càng cực nhiều quy củ.

Cho dù là đi vệ sinh, cũng cần hai người đi cùng.

Ma Phong Đàn cũng là như thế, nơi này tuy dân chúng chỉ có mấy chục người, binh sĩ đóng quân lại có cả một ngàn người.

Hôm nay giống với mọi khi, các binh sĩ tuần tra, gác đêm như thường.

Hai người một tổ ở trong gió đêm không người lượn lờ, nói chuyện phiếm.

“Đều tập trung tinh thần, đừng để kẻ địch giết đến cũng không biết.” Cách đó không xa vang lên tiếng của đội trưởng.

“Giết cái gì mà giết chứ.” Một binh sĩ lười biếng nói: “Linh tộc chưa bao giờ cần giết đến, lặng lẽ tới phụ cận, một cái tâm linh khống chế, xử lý xong.”

“Đúng thế, làm lính nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy đại bộ đội là thế nào.”

Có người tiếp lời: “Bản thân chúng ta chính là đại bộ đội.”

Vì thế trong đám người liền phát ra tiếng cười hê hê.

Đang lúc nói chuyện, một binh sĩ bỗng cảm thấy phía trên khác thường.

Hắn ngẩng đầu nhìn, cả khuôn mặt đột nhiên biến sắc: “Đội... Đội trưởng!”

“Chuyện gì?” Gã đội trưởng đó không kiên nhẫn hỏi.

Binh sĩ lắp bắp nói: “Có đại... Đại... Đại bộ đội.”

“Cái gì?” Đội trưởng ngẩn người, nhìn chung quanh: “Lảm nhảm cái gì thế? Linh tộc lấy đâu ra đại bộ đội?”

Binh sĩ chỉ chỉ đỉnh đầu: “Trên... Bên trên.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, đồng thời há hốc mồm.

Chỉ thấy vô số tu sĩ từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, nhập vào trong bóng đêm vô tận phía trước.