← Quay lại trang sách

Chương 1297 Nhằm Vào

Trong bầu trời tối tăm, tầm nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người tạo thành từng mảng đen sì bay qua, cũng không biết có bao nhiêu, chỉ cảm giác như mây.

Càng nhiều hơn lại là khí thế cường đại kia, trầm thấp, nghiêm túc, mang theo uy nghiêm gắt gao.

Một tu sĩ ở lúc bay qua trấn nhỏ cúi đầu nhìn bọn họ một cái.

Một cái nhìn xuống này, binh sĩ của trấn nhỏ liền đồng thời rùng mình, liền cảm thấy như bị mãnh thú nào nhìn chằm chằm vào.

“Thật lợi hại, tùy tiện một nguyên khí sĩ, đã có lực lượng tinh thần mạnh như vậy.” Binh sĩ đó tuy thực lực bình thường, tầm giới vẫn là có, hơn nữa giao tiếp với Linh tộc, đối với con đường tinh thần càng quen thuộc không có cách nào quen thuộc hơn.

“Cúi đầu, đừng nói chuyện!” Doanh quan bên cạnh đã thấp giọng răn dạy thủ hạ.

Tuy không biết người tới là ai, nhưng nhiều nguyên khí sĩ cường đại như vậy có thể phi hành ở bầu trời, tuyệt đối không phải hắn một doanh đội nho nhỏ này có thể đối kháng.

Trên thực tế nguyên khí sĩ như vậy, một người có thể tiêu diệt bọn họ.

Nhưng bây giờ, nguyên khí sĩ như vậy lại đang kết đội bay ra bên ngoài.

Chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu Diêu Quang trở lên?

Sao đến bây giờ còn chưa bay hết?

Mọi người xem mơ mơ màng màng, hoàn toàn ngây dại.

Cái này hẳn sẽ không là ảo thuật chứ?

Chưa nghe nói có nhiều cường giả như vậy nha, cường giả nhiều như vậy, còn gọi cường giả sao? Gọi là tầm thường đi.

Bay một lúc nữa, lòng mọi người hoàn toàn chết lặng.

Đây đã không phải tầm thường nữa, là cải trắng.

Một đám “cải trắng” rốt cuộc bay hết qua.

Nhìn bầu trời đêm một lần nữa bình tĩnh, binh sĩ trên trấn nhỏ lâm vào trầm mặc tập thể.

Thật lâu sau, doanh quan kia nói: “Đây là sắp có chuyện lớn rồi!”

“Vậy trưởng quan chúng ta làm sao bây giờ?” Có người hưng phấn hỏi.

Doanh quan trừng mắt: “Làm sao bây giờ? Các ngươi cho rằng chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Ăn cơm, ngủ, rau trộn!”

————————————————

“Qua Ma Phong Đàn, chính là Ổ Quạ Già. Đi qua tiếp, chính là Phần Lôi Không Vực.” Lâm Thiếu Hiên chỉ vào phía trước nói với Tô Trầm.

Phần Lôi Không Vực là một mảng tuyệt địa không trung, nơi đó nhiều năm có lôi minh điện hỏa uy lực cực lớn, đem cả mảng trời đều hóa muốn thành tử vực, mặc dù là Hoàng Cực đại năng đi qua nơi đó, cũng phải thật cẩn thận.

“Phần Lôi Không Vực quá hung hiểm, cho nên bây giờ chỉ có hai lựa chọn. Một cái là đi đường vòng tiến lên, vậy có thể phải dùng thêm vài ngày thời gian. Một cái khác chính là mặt đất tiến lên, nhưng mặt đất có mười tám đầu đường, ba đầm nước, đều là nơi hung hiểm, Linh tộc ẩn nấp trong đó, khó lòng phòng bị. Tông chủ ngài ý tứ là...” Lâm Thiếu Hiên nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm không cần nghĩ ngợi phất phất tay: “Chúng ta chính là đến diệt Linh tộc, một đường giết qua đi.”

“Éc... Ta cho rằng chúng ta là tới lấy Bất Hủ Chi Hồn.” Lâm Thiếu Hiên trả lời.

Tô Trầm gật đầu: “Đúng, diệt Linh tộc, Bất Hủ Chi Hồn tự nhiên sẽ lấy được.”

Khác với Hải tộc, cách làm của Tô Trầm đối với Linh tộc chỉ là một chữ: giết!

Oán hận đối với Linh tộc đầu tiên căn cứ vào không tán đồng đối với hình thái sinh mệnh của họ, mượn dùng máy chuyển hóa tinh thần, Linh tộc đem tinh thần của mình thực thể hóa, trở thành một loại tồn tại như linh thể, bản thân lại có sự khác biệt trên bản chất với sinh mệnh máu thịt, chênh lệch giữa bọn họ cùng Nhân tộc có thể còn lớn hơn khác biệt của yêu thú cùng người.

Cho nên đem bọn họ liệt vào trí tộc, bản thân đã có rất nhiều người không tán đồng.

Tiếp theo chính là phương thức làm việc quỷ dị của đÁm Linh tộc này. Linh tộc vĩnh viễn nấp ở chỗ tối, thông qua khống chế tâm trí để thao túng tất cả, luôn ở trong tối đem chuyện xấu làm hết.

Chỉnh bởi vậy mọi người nói đến Linh tộc, luôn tràn ngập sợ hãi.

Bọn họ giống như ác mộng, u linh, luôn lưu lại bóng ma ở trong lòng mọi người.

Tô Trầm và Linh tộc tổng cộng tiếp xúc ba lần, lần đầu tiên ở Thanh Hà, tận mắt thấy Nhân tộc bị họ nô dịch, trở thành tử sĩ. Lần thứ hai ở Trường Thanh đảo, một tên Linh tộc âm thầm phá hư hành động của Vô Cực Tông, lần thứ ba chính là Đề Khắc Tư, lão quỷ vừa xuất hiện đã là toàn lời nói dối. Có thể nói Tô Trầm đối với Linh tộc không có chút hảo cảm đáng nói.

Quan trọng nhất là, bây giờ Vô Cực Tông đã đủ cường đại, cường đại đến mức không cần thông qua phương thức đàm phán hợp tác để giải quyết vấn đề nữa.

Muốn Bất Hủ Chi Hồn?

Đơn giản.

Diệt Linh tộc là được.

Đây là cách nghĩ của Tô Trầm, cũng là khí phách của Tô Trầm, quan trọng nhất là, cũng chỉ có hắn có thể làm được.

Loại “chỉ có hắn có thể làm được” này không chỉ có là thực lực của Vô Cực Tông, mà là thủ đoạn nghiên cứu cường đại của Tô Trầm, có thể sáng tạo ra biện pháp giải quyết nhằm vào kẻ địch.

Lúc trước Hải tộc vì sao tin tưởng Tô Trầm? Là bởi vì bọn họ tin tưởng Tô Trầm có thể chế tạo ra dược vật nhằm vào Thâm Hải Chi Thương, sự thật Tô Trầm cũng quả thực đã làm được, nếu không có loại nước thuốc đó, thực lực Vô Cực Tông mạnh nữa cũng không có khả năng chống lại hơn trăm Chúa Tể công kích.

Mà bây giờ Tô Trầm muốn đối phó Linh tộc, tự nhiên cũng sẽ khai phá bí pháp đối ứng.

Thật ra sớm từ lúc ở Trường Thanh đảo, Tô Trầm đã khai phá Tham Linh Pháp, khiến Linh tộc chỉ cần tiếp cận mình một khoảng cách liền có thể bị phát hiện, chẳng qua lúc đó tinh lực chủ yếu của Tô Trầm ở Thâm Uyên, không đem Linh tộc coi là mục tiêu chủ yếu.

Sau khi Thâm Uyên bị diệt, nghiên cứu nhằm vào Linh tộc liền đưa lên nhật trình.

Chỗ đáng sợ nhất của Linh tộc là thủ đoạn tinh thần nô dịch của bọn họ, có thể vô thanh vô tức khống chế lượng lớn sinh mệnh trí tuệ để mình dùng.

Nhưng tinh thần nô dịch cũng chịu giới hạn bởi tinh thần của mục tiêu, giống Tô Trầm loại tinh thần lực cao đến nổ thước đo này là tuyệt đối không có cách nào nô dịch, mặc dù là Chư Tiên Dao đám người có được thủ đoạn tinh thần tương tự cũng không thể nô dịch.

Tuy như thế, phạm vi nô dịch của Linh tộc vẫn cực kỳ rộng lớn, đối với đại đa số người mà nói đều là ác mộng.

Vì thế Tô Trầm dốc lòng nghiên cứu.

Hắn đầu tiên đem Chân Linh Bí Giải mở rộng ra ngoài, khiến mỗi người của Vô Cực Tông đều có thể tu luyện tinh thần bí pháp, tăng trưởng tinh thần. Chỉ là người khác không có Vi Sát Chi Nhãn, tốc độ tu hành hoàn toàn không thể so với Tô Trầm.

Sau đó Tô Trầm đem Tâm Linh Bích Lũy cũng mở rộng ra ngoài, Tâm Linh Bích Lũy là thủ pháp chống lại tinh thần nô dịch có hiệu quả, nhưng đáng tiếc, tương tự cần đủ cơ sở tinh thần lực. Quan trọng nhất là, nó cần chủ động phóng thích, chỉ có thể ngăn cản mà không thể giải trừ nô dịch. Nếu Linh tộc là trạng thái ẩn núp, vụng trộm phóng thích tinh thần nô dịch, thì Tâm Linh Bích Lũy cũng không cách nào giải trừ.

Cho nên Tô Trầm lại bắt đầu cải tiến, tâm linh chuyên tinh của hắn cũng là cấp bậc thập hoàn, lại có Mộng Giảo huyết mạch ủng hộ, dốc lòng nghiên cứu, thật sự để hắn nghiên cứu ra một ít thành quả.

Chính là vì có những thành quả này, Tô Trầm mới dám tiến công Linh tộc, hoàn thành sự nghiệp tiền nhân vẫn chưa hoàn thành.

Thời khắc này Tô Trầm còn đang bàn bạc chiến lược với đám người Lâm Thiếu Hiên, đột nhiên cách đó không xa sáng lên một quả pháo hoa.

Nhìn thấy tín hiệu pháo hoa, mắt Tô Trầm chợt lóe sáng: “Thật đúng là nói đến thì đến!”

Nói xong bóng người chợt lóe, đã biến mất ở tại chỗ.

Hắn ở chung quanh đội ngũ đều thả hóa thân của mình, cho nên thời khắc này lắc mình một cái đã xuất hiện ở gần pháo hoa, vừa lúc nhìn thấy vài tên tu sĩ khẩn trương cầm vũ khí nhìn xung quanh, trên mặt đất ở giữa còn có một người nằm, cũng là tu sĩ, hai mắt lại nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Tô Trầm nhìn tu sĩ hôn mê kia một cái: “Tiến vào mộng cảnh nửa ngủ? Phát hiện khi nào?”

“Ngay tại vừa rồi, bên kia còn có hai người.” Một đệ tử Vô Cực Tông lớn tiếng trả lời.

Theo hướng tay hắn chỉ, Tô Trầm nhìn thấy còn có hai đệ tử cũng hôn mê dưới đất, cũng là một đám người thủ hộ.

Khóe miệng Tô Trầm nhếch ra một tia cười lạnh: “Không tin tà, lại thử hai lần.”

Mộng cảnh nửa ngủ, đây chính là một loại thủ đoạn bảo hộ tinh thần Tô Trầm khai sáng vì đối kháng tinh thần nô dịch của Linh tộc.

Khác với Tâm Linh Bích Lũy loại tâm linh áo thuật yêu cầu tinh thần cao, còn cần chủ động phóng thích này, mộng cảnh nửa ngủ lại là một loại áo thuật không cần chủ động sử dụng đã có thể sinh ra tác dụng.

Tác dụng của nó rất đơn giản, chính là một khi xuất hiện thủ đoạn vặn vẹo ý chí bản thân, sẽ theo bản năng phong ấn ý chí của mình, lâm vào một loại trạng thái “tinh thần kim thân”, do đó khiến tinh thần nô dịch không có hiệu quả.

Nhưng loại trạng thái này một khi phát động, năng lực tự bảo vệ mình cường đại tất nhiên có thể chống lại ý chí xâm nhập tới từ bên ngoài, nhưng cũng khiến bản thân mất đi sức khống chế đối với thân thể, nói đơn giản, chính là hôn mê.

Cho nên loại thủ đoạn này nếu dùng để một chọi một đánh với Linh tộc, đó là tìm chết. Dù sao hôn mê loại tác dụng phụ to lớn này, cho dù chặn được tinh thần nô dịch, cũng không ngăn được đối phương giết mình.

Nhưng không thích hợp chiến đấu một đối một, lại thích hợp chiến đấu quy mô lớn.

Có đồng bạn bảo hộ, tất cả sẽ khác.

Vừa rồi chi tiểu đội này chính là ở lúc phi hành, đột nhiên có thành viên hôn mê.

Mọi người lập tức hiểu, khẳng định là đã gặp phải Linh tộc đánh lén, trốn trong bóng tối vụng trộm khống chế bọn họ, do đó chế tạo hỗn loạn. Sau khi thất bại, tên Linh tộc kia nhắm chừng có chút nghĩ không thông, lại liên tục thử hai lần, lại đều là kết quả giống nhau.

Tinh thần nô dịch của Linh tộc vốn là vô thanh vô tức hoàn thành, cho dù ở dưới mí mắt ngươi khống chế người khác, ngươi cũng sẽ không biết, cũng là điều khiến người ta sợ hãi nhất.

Bây giờ thì tốt rồi, ba người hôn mê, trực tiếp chọc tổ ong vò vẽ, toàn bộ mọi người đều bắt đầu hành động, càng có người kịp thời bắn pháo hoa truyền tin.

Trên thực tế từ khi tên Linh tộc kia ra tay đến lúc Tô Trầm chạy tới, trước sau thời gian chỉ mấy giây mà thôi.

Cho nên Tô Trầm chỉ nhìn lướt qua, liền nói: “Hắn vẫn ở chỗ này.”

Nói xong đột nhiên hừ một tiếng.

Một tiếng hừ này mang theo tinh thần chấn động cường đại, đệ tử Vô Cực Tông không sao, Linh tộc nấp trong bóng tối lại như bị sét đánh, nhảy bật lên.

Hắn vừa xuất hiện, Tô Trầm liền lập tức phát giác.

Đó là một mảng hư ảnh trong suốt, ẩn nấp ở giữa cành lá rậm rạp, rõ ràng ở ngay nơi đó, lại không ai phát hiện, thẳng đến thời khắc này, bị Tô Trầm chấn động bật ra.

Tên Linh tộc đó cũng biết không ổn, nhanh chóng bay lùi.

Tô Trầm hừ nói: “Đi được sao?”

Một đòn Gai Tinh Thần đã đâm về phía mục tiêu.

Gai Tinh Thần vô ảnh vô hình, nhưng ở trong mắt Linh tộc lại bắt mắt như ánh nến trong bóng đêm.

Nhìn thấy đối phương thế mà dùng Gai Tinh Thần công kích mình, tên Linh tộc kia rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Linh tộc là đại gia phương diện tinh thần, một tên Nhân tộc thế mà dùng thủ đoạn loại tinh thần đối phó mình, chẳng phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Tên Linh tộc đó thậm chí không nghĩ chống cự, chỉ tính bằng vào thân thể cứng rắn chịu lần này.

Nhưng ở một khắc Gai Tinh Thần tiến vào thân thể, tên Linh tộc kia đột nhiên cảm thấy một sự đau khổ rất lớn thổi quét toàn thân.

Cảm giác thật đau!

Từ mình tư vị đau sau khi trở thành Linh tộc, đã rất rất lâu chưa cảm nhận được rồi.

Thì ra mình còn có thể đau sao?

Hắn nghĩ.

Sau đó đã bị sự đau khổ kịch liệt kia bao phủ.

Ý thức của tên Linh tộc kia trước khi ngã xuống là, đây là ai? Vì sao tinh thần lực của hắn so với Linh tộc còn mạnh hơn?