Chương 1309 Phản khống
Vô Cực tông sau khi đánh hạ Ngạc Mộng Chi Sâm, liền đóng quân ngay tại chỗ, dừng lại không tiến lên nữa.
Một lần này đóng quân hơn hai mươi ngày, tựa như Vô Cực tông đã không còn dã tâm tiến lên nữa.
Không ai biết Tô Trầm trong khoảng thời gian này đang làm gì, nhưng bề trên tự có ý tứ của bề trên, Vô Cực tông bất động, mọi người cũng an tâm tĩnh dưỡng.
Đại chiến nhiều ngày, cũng nên nghỉ ngơi một lần hẳn hoi rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại hơn mười ngày trôi qua.
Hôm nay Diệp Phong Hàn còn đang tu luyện Thất Huyết Thiên Địa Tướng.
Thất Huyết Thiên Địa Tướng của hắn chỉ mới tu luyện, chỉ có thể hiện ra một tướng, hơn nữa bởi vì trước đó muốn tiến vào rừng rậm Ác Mộng, cho nên lựa chọn là pháp tướng Mộng Giảo. Pháp tướng Mộng Giảo sở trường chế tạo ảo mộng, phá giải ảo cảnh, tu hành sâu, năng lực từ hư vào thực của nó cũng rất nhiều, bao gồm biến ảo tướng mạo, ảnh hưởng lục thức vân vân.
Thời khắc này Diệp Phong Hàn ngưng tụ lực lượng, hiện ra tầng tầng sương trắng ở trước người.
Những sương mù này tụ lại trên thân Diệp Phong Hàn, cuối cùng ngưng tụ thành một khuôn mặt quái dị sương mù mơ hồ đặt ở trên mặt Diệp Phong Hàn, vì thế có thể nhìn thấy, khuôn mặt Diệp Phong Hàn thế mà cũng bởi vậy thay đổi.
Mũi hắn to lên, mắt thu nhỏ lại, miệng hơi lệch vài phần, từ một soái ca anh tuấn tiêu sái biến thành một đại thúc trung niên dung mạo tầm thường.
Soi gương chút, Diệp Phong Hàn cảm thấy rất hài lòng.
Đây là năng lực từ hư nhập thực của pháp tướng Mộng Giảo, thay đổi tướng mạo, thuộc loại thể hiện cụ thể hóa của ảo thuật. Nó thật ra không thực sự thay đổi tướng mạo, mà càng giống chế tạo một tấm da người, mặt nạ bao phủ ở trên mặt, cấp độ biến ảo rõ ràng thấp hơn rất nhiều.
Nhưng Mộng Giảo pháp tướng biến ảo hình dạng có một chỗ tốt kèm theo, chính là tuy bản thân nó cấp độ biến ảo không cao, nhưng nó có thể tản mát ra tinh thần dẫn đường, dẫn mục tiêu bỏ qua toàn bộ chỗ mất tự nhiên, thậm chí chủ động nguyện ý tin tưởng đây là khuôn mặt chân thật. Đây là hiệu quả tinh thần ảnh hưởng của Mộng Giảo, là thứ mà biến ảo hình dạng bình thường không có được.
Đương nhiên, tiềm thức ảnh hưởng dùng để đối phó Linh tộc lại vẫn hơi ngại yếu chút, cho nên một lần trước tìm kiếm Ngạc Mộng Chi Sâm, Diệp Phong Hàn chọn dùng là hình thức bí ẩn hành động, mà không phải ngụy trang sau đó tiến vào.
Cho nên vừa nghĩ đến chiêu này đối phó Linh tộc vô dụng, Diệp Phong Hàn lại có chút mất hết cả hứng.
Nghĩ một chút rồi giải trừ biến ảo, quay sang thử một phương hướng phát triển khác của Mộng Giảo pháp tướng, ảnh hưởng lục thức.
Một tên đệ tử Vô Cực tông vừa vặn ở lúc này đi tới.
Diệp Phong Hàn hơi động tâm, dứt khoát dùng ảnh hưởng thị giác đối với hắn.
Đệ tử đó mờ mịt không biết gì, đi thẳng tới chỗ cách Diệp Phong Hàn một trượng, nói với không khí: “Diệp Phong Hàn, tông chủ muốn gặp ngươi.”
Tông chủ muốn gặp ta?
Diệp Phong Hàn kỳ quái hỏi: “Biết chuyện gì không?”
Hắn chưa thay đổi phương hướng thanh âm, đệ tử đó kỳ quái nhìn nhìn bên cạnh: “Ồ, vì sao ngươi thân thể ở nơi này, thanh âm lại sẽ tới từ bên kia?”
Diệp Phong Hàn cười: “Ngươi xem một quyền này của ta có thể đánh tới ngươi không?”
Nói xong đấm ra một phát.
Trong mắt đệ tử truyền lệnh kia, một cú đấm này của Diệp Phong Hàn là hướng đánh bên cạnh, nhưng cùng lúc hắn buồn bực, cánh tay trái lại đã ‘Ầm’ trúng một cú đấm.
Một cú đấm này tuy không nặng, mang đến tâm linh kinh hãi cho đệ tử Vô Cực tông kia lại là không nhỏ.
“Đây là chuyện gì? Ngươi sao lại đánh được ta?”
Sau đó tỉnh ngộ lại: “Ngươi đã ảnh hưởng tầm mắt của ta? Ngươi không ở trước mặt ta?”
Hắn kịp thời ngưng tụ nguyên năng vào hai mắt, mở ra linh thị.
Lại nhìn thấy Diệp Phong Hàn vẫn như cũ ở nơi đó, chưa hề cử động.
Chuyện gì vậy?
Linh thị của mình thế mà không có hiệu quả?
Diệp Phong Hàn cười hê hê.
Quả nhiên có đôi khi thủ đoạn không phải quan trọng nhất, cấp độ thủ đoạn mới là quan trọng nhất.
Năng lực mang đến ảnh hưởng của Mộng Giảo pháp tướng tuy không có hiệu quả gì đối với Linh tộc tinh thần lực mạnh mẽ, nhưng dùng để đối phó trí tộc khác tinh thần lực tương đối bình thường, hiệu quả liền phi thường rõ ràng.
Đệ tử Vô Cực tông kia mắt thấy linh thị không có hiệu quả, cũng ý thức được điều gì: “Đây là thứ tông chủ thưởng cho ngươi à? Quả nhiên là thần công!”
Ngoài miệng nói lạnh nhạt, trong mắt đã tràn ngập hâm mộ.
“Mới có thành tựu mà thôi.” Diệp Phong Hàn hài lòng giải trừ tinh thần ảnh hưởng, đệ tử Vô Cực tông kia lúc này mới nhìn rõ vị trí thật sự của Diệp Phong Hàn.
Hắn cũng không giận, tùy tay ném cho Diệp Phong Hàn một lệnh bài: “Được rồi đừng náo loạn nữa, mau đi gặp tông chủ đi.”
“Ừm, ta đi qua ngay.” Diệp Phong Hàn cười hì hì trả lời.
Tô Trầm hiếm thấy chưa làm thí nghiệm, mà là đang cùng Cố Khinh La và Chư Tiên Dao đoạt hoa.
Tới trước người Tô Trầm, Diệp Phong Hàn cung kính nói: “Ra mắt tông chủ.”
Nhìn thấy Diệp Phong Hàn tới, Tô Trầm mỉm cười nói: “Lần này ngươi làm rất khá.”
Diệp Phong Hàn vội nói: “Đệ tử xấu hổ, là Linh tộc tự mình từ bỏ mảnh đất này, đệ tử không dám kể công.”
“Điều ta chỉ không phải quá trình tấn công Ngạc Mộng Chi Sâm, mà là ngươi khiến chúng ta biết bố trí của Linh tộc ở Ngạc Mộng Chi Sâm, xác nhận không có nguy hiểm quá lớn. Tuy việc này thoạt nhìn là không tạo ra tác dụng, nhưng có đôi khi chứng minh không có nguy hiểm, bản thân đã là một phần công lao.” Tô Trầm chậm rãi nói: “Linh tộc, giống với Nhân tộc ta, chủng tộc tồn tại vạn năm, nội tình dày, không thể xem thường. Vô Cực tông ta tuy mấy năm nay phát triển nhanh chóng, nhưng nếu bởi vậy liền cho rằng có thể thoải mái nghiền áp đối thủ, chờ đợi chúng ta chỉ sợ chính là vận mệnh diệt vong. Chính bởi vậy, cần từng bước cẩn thận.”
Tô Trầm tạm dừng một phen, sau đó mới nói: “Linh tộc chủ động từ bỏ Ngạc Mộng Chi Sâm, nói rõ bọn họ cũng không cho rằng nơi này có cơ hội có thể lật ngược thế cờ. Mặt khác, nếu Linh tộc tập kết ở nơi nào đó, liền ý nghĩa bọn họ có lòng tin lật ngược thế cờ. Cho nên bởi vậy chúng ta có thể dễ dàng phán đoán, Linh tộc ở nơi nào có bố trí, mà nơi nào không có.”
Thanh âm Tô Trầm trầm thấp một phen, sau đó nói: “Đại quân Linh tộc tập kết ở vườn hoa U Linh.”
Diệp Phong Hàn lập tức hiểu: “Ý tứ tông chủ là, Linh tộc cho rằng ở nơi đó có thể thắng chúng ta. Bọn họ nhất định ở nơi đó có hậu thủ nào đó mạnh mẽ?”
“Đúng vậy. Chỉ biết đối phương có hậu thủ là không đủ, chúng ta còn cần biết là cái gì. Ngươi ở Ngạc Mộng Chi Sâm làm rất khá, ta hy vọng ngươi có thể đem biểu hiện này tiếp tục duy trì. Đương nhiên, cái này không phải cưỡng cầu, thứ ta lúc trước cho ngươi, điều ngươi làm đã bù lại. Kế tiếp an bài, ngươi có quyền từ chối. Thế nào, có sự gan dạ sáng suốt này không?”
Diệp Phong Hàn đã hiểu ý tứ Tô Trầm, ngang nhiên ngẩng đầu: “Tông chủ cứ việc phân phó. Đệ tử đồng ý tới vườn hoa U Linh, tra ra bố trí của Linh tộc.”
Tô Trầm đối với Diệp Phong Hàn trả lời cũng không bất ngờ, hắn gật gật đầu nói: “Tốt lắm. Nhưng vườn hoa U Linh khác với Ngạc Mộng Chi Sâm. Ngạc Mộng Chi Sâm là cánh rừng mê ảo, lợi cho ẩn nấp, hơn nữa Ngạc Mộng Chi Sâm khi đó, cũng chưa có phòng bị toàn bộ. Vườn hoa U Linh lại khác, nơi đó hôm nay đã tập kết Linh tộc và đại quân tôi tớ cấp dưới. Trà trộn qua là khả năng không lớn, cho nên nếu muốn tra được chút gì đó, lại phải làm chút chuẩn bị.”
Tô Trầm nói xong hướng Chư Tiên Dao gật gật đầu.
Chư Tiên Dao vẫy tay một cái, một bóng người trong suốt đã mơ hồ tới bên người Diệp Phong Hàn.
“Linh tộc?” Diệp Phong Hàn giật mình nói.
“Đúng, nhưng đã bị Tiên Dao khống chế, bây giờ là người hầu của nàng ấy.” Tô Trầm trả lời.
Diệp Phong Hàn cả kinh.
Vạn năm qua, vẫn luôn là Linh tộc khống chế người ta, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ con người cũng có lúc khống chế Linh tộc.
Nhưng giờ phút này, rõ ràng chân thật bày ở trước mắt, khiến Diệp Phong Hàn cũng không thể không tin, sự tình thật sự đã xảy ra như vậy.
Đây là công hiệu của Luyện Thần Quyết.
Bản thân Luyện Thần Quyết không phải phép khống chế, nhưng nó có thể tăng cường rất lớn hiệu quả của phép khống chế, thậm chí đột phá vách ngăn, tăng lên tiêu chuẩn khống chế.
Đương nhiên, muốn nói bởi vậy có thể khống chế Linh tộc lại vẫn là rất khó.
Chư Tiên Dao có thể khống chế tên Linh tộc này, là Tô Trầm tự mình ra tay, mài mòn ý chí Linh tộc này cho nàng, cứng rắn đem thực lực đánh tụt một bậc, từ Linh tộc trung giai đánh rớt đến đê giai, vì thế trước sau tiêu phí hơn ba mươi ngày thời gian, càng tự ra tay giúp nàng bồi dưỡng linh chủng, mới thành công đem linh chủng trồng vào trong cơ thể Linh tộc này, hoàn thành khống chế.
Đây cũng là nguyên nhân Vô Cực tông cần dừng lại ở đây hơn ba mươi ngày.
Sau khi tập kích bất ngờ kết thúc, kế tiếp chính là đường đường chính chính quyết đấu chính diện. Binh quý thần tốc đã không dùng được nữa, có chỉ là một bước một dấu chân cẩn thận tiến lên.
“Hắn tên Viêm Thác, vốn lưu thủ ở Ngạc Mộng Chi Sâm khống chế đại trận, sau khi thua trận bị bắt. Vì khống chế hắn, ta cũng tốn rất nhiều sức một phen, Tiên Dao thậm chí vì thế trả giá trong ba năm không thể dùng phép nô dịch nữa. Nhưng có thể có một người hầu này, cũng đáng giá rồi. Từ giờ trở đi, hắn chính là người hầu của ngươi. Đương nhiên, ở mặt ngoài là ngược lại.”
Ý tứ rất của Tô Trầm đơn giản.
Một lần này Diệp Phong Hàn là cần lấy thân phận ngụy trang tiến vào vườn hoa U Linh. Hắn sẽ giả dạng là người hầu bị Viêm Thác khống chế, mà Viêm Thác là chủ khống chế hắn.
Diệp Phong Hàn nghĩ chút, nói: “Có vấn đề.”
Tô Trầm cười nói: “Ngươi có phải muốn nói chuyện hàng rào tâm linh hay không?”
“Tông chủ minh giám!”
Đệ tử Vô Cực tông bây giờ cơ bản đều tu hàng rào tâm linh phiên bản hạ thấp, một khi bị tâm linh nô dịch, sẽ trực tiếp hôn mê. Điều này cũng dẫn tới giao chiến đến bây giờ, Linh tộc căn bản không thể nô dịch bất cứ một đệ tử Vô Cực tông nào.
Lúc này Viêm Thác đột nhiên mang một đệ tử Vô Cực tông trở về, khẳng định sẽ dẫn tới hoài nghi.
Mà muốn nói là người hầu Viêm Thác trước kia đã thu, cũng không thực tế.
Bởi vì thứ nhất người hầu của Viêm Thác, Linh tộc khác quen biết với hắn quá nửa từng gặp. Thứ hai, người hầu ở lại bãi tha ma thời gian dài, đều sẽ chịu âm khí ảnh hưởng, linh trí dần mất đi, sắc mặt xám xanh, thân như thiết thi.
Cho nên Diệp Phong Hàn vừa thấy đã biết khẳng định là nô lệ mới.
Tô Trầm đối với này sớm có dự đoán.
Hắn nói: “Đừng lo, ta đã điều trấn hải quân đến. Người của bọn họ chưa từng học hàng rào tâm linh, ngươi có thể giả mạo là người của trấn hải quân, như thế là thiên kinh địa nghĩa.”
Sau khi Trận chiến vực sâu kết thúc, trấn hải quân đã bị Vô Cực tông của Tô Trầm hoàn toàn hợp nhất. Trừ bộ phận số người hoài niệm chốn cũ, Tô Trầm không muốn ép buộc từ bỏ trở lại, đại bộ phận tướng sĩ cũng về Vô Cực tông, nhưng lại không ở lưng Vô Cực tông. Bởi họ là thuỷ quân, bị đặt ở hải ngoại, ở nơi đó mở rộng lãnh thổ.
Bởi vì không cần đối phó Linh tộc, cho nên Tô Trầm cũng không truyền bọn họ hàng rào tâm linh bậc thấp.
Nhưng bây giờ, Tô Trầm cố ý điều một mũi bộ đội tới.
Nguyên nhân điều bọn họ rất đơn giản, chính là vì tìm cho Diệp Phong Hàn một thân phận nối tiếp hợp lý.
Đây là điển hình vì một người mà điều một đội quân.
Nhưng Tô Trầm biết, điều này là đáng giá.
Đối mặt thủ đoạn chưa biết của Linh tộc, mọi sự trả giá đều cần thiết.