← Quay lại trang sách

Chương 1310 Vườn hoa U Linh

Vườn hoa U Linh tên là vườn hoa, thực ra là một đồng cỏ thật lớn.

Chẳng qua trên đồng cỏ này mọc đầy hoa tươi, có thể nói là nơi phong cảnh đẹp nhất thế gian, do đó xưng vườn hoa.

Nhưng tiền tố của vườn hoa này tất nhiên không hữu hảo gì cả.

Vườn hoa U Linh sở dĩ chụp cho hai chữ u linh, là bởi vì hoa nơi này có 80% trở lên là hoa độc.

Hoa độc có thể nhìn thấy trên đại lục, nơi này cơ bản đều có.

Các loại hoa độc quý hiếm hiếm thấy ở chỗ này đều sinh trưởng thành từng mảng, hình thành từng đám mây độc đủ mọi màu sắc, ở bầu trời sáng lạn cảnh đẹp rực rỡ, không ngừng biến ảo, như cầu vồng nối liền thảnh mảng, làm người ta nhìn không dời mắt đi được.

Hai nơi kịch độc của Nguyên Hoang đại lục, một là Vạn Độc sơn, một cái khác chính là vườn hoa U Linh.

Nghe nói ngày xưa vườn hoa U Linh còn chưa phải là như thế.

Nơi này từng là chỗ Ni An tộc chiếm cứ.

Ni An tộc là một chủng tộc đã tiêu vong, bọn họ yêu thích hoa cỏ, thích sinh tồn ở trong rừng, được xưng hô đứa con của tự nhiên. Ở khu vực xa xôi này, Ni An tộc trải qua cuộc sống an tĩnh tường hòa. Thẳng tới một ngày, một thiếu niên Ni An tộc mang về một cây hoa không biết tên.

Thiếu niên đem đóa hoa trồng ở một góc đồng cỏ.

Bắt đầu từ khi đó, tình huống trên đồng cỏ liền dần dần thay đổi.

Ni An tộc bắt đầu lâm vào trong ốm đau, càng ngày càng yếu, thẳng đến cuối cùng bọn họ phát hiện khu hoa độc kia, thì đã quá muộn.

Khu hoa độc hình thành khí độc của mình, khiến bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, cuối cùng hoàn toàn nuốt sống nơi sinh tồn của Ni An tộc, cái tên vườn hoa U Linh cũng bởi vậy mà có, bởi vì nơi này tồn tại quá nhiều linh hồn bi ai của Ni An tộc.

Có người nói, cây hoa kia chính là vạn độc hoa mẫu, giống với vạn độc thiềm thừ, là vật bồi dưỡng vạn độc nguyên tổ.

Cũng có người nói, hoa đó là âm mưu của Linh tộc, là Linh tộc dẫn tới tất cả xảy ra, vì mưu đoạt nơi sinh tồn của Ni An tộc. Đương nhiên, ý kiến này chịu Linh tộc nghiêm khắc bác bỏ.

Về căn nguyên vườn hoa U Linh tồn tại thì có rất nhiều ý kiến. Nhưng có một việc có thể khẳng định, chính là sau khi Linh tộc vào làm chủ nơi đây, chẳng những chưa diệt trừ hoa độc, ngược lại dốc lòng bồi dưỡng bảo vệ, khiến nó phát triển lớn mạnh.

Bởi vì Linh tộc không sợ những độc này.

Sự tồn tại của linh thể có rất nhiều chỗ tốt, một trong số đó chính là rất nhiều độc vật có hiệu quả với sinh mệnh vô hiệu đối với bọn họ.

Đương nhiên, điều này không phải nói Linh tộc có thể chống lại tất cả độc tố. Có một số độc đối với tinh thần cũng sẽ có hiệu quả xâm nhiễm, loại độc này đối với Linh tộc cũng có hiệu quả thương tổn tương tự, thậm chí còn tăng thêm. Nhưng Linh tộc cũng có cách chống đỡ của mình, không nói kỹ hơn nữa.

Tóm lại, làm một trong bốn đại tuyệt địa của U Ám quốc độ, chỗ dựa của vườn hoa U Linh chính là độc sặc sỡ lấy hàng ngàn để tính kia của nó.

Nhưng điều này đối với Vô Cực tông không có quá nhiều tác dụng.

Không có cách nào cả, ai bảo Tô Trầm từng ở Vũ tộc.

Sau khi Khắc Lôi Tây Đạt đầu hàng, công thức giải độc Vận Mệnh Chi Thủ nắm giữ liền tới trong tay Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Mà Tô Trầm tấn công Linh tộc, là vì giúp Vĩnh Dạ Lưu Quang lấy được Bất Hủ Chi Hồn, Vĩnh Dạ Lưu Quang tự nhiên không có khả năng keo kiệt, cho nên công thức cũng cho Tô Trầm luôn.

Tuy công thức không được hoàn chỉnh, nhưng ít ra có thể ứng đối đại bộ phận độc tính.

Huống chi mấy năm nay Tô Trầm cũng không nhàn rỗi, đã tìm người lại phá giải ra bộ phận độc tính. Hôm nay vườn hoa U Linh nếu nói có một vạn loại kịch độc, như vậy Vô Cực tông đã phá giải chín ngàn chín trăm loại.

Một trăm loại còn lại tuy không thể giải, nhưng độc cũng phải giảng lượng —— thoát ly liều thuốc thì phải nói độc tính, đều là đang chơi trò lưu manh. Hồng hoang đại lục cũng để ý phép cơ bản, loại chuyện một giọt độc đã độc ngã toàn nhân loại, nhất là nhân loại từng tu luyện có kháng tính, là không tồn tại.

Những độc đó sở dĩ không thể phá giải, là vì sản lượng bản thân cực ít, cực kỳ quý hiếm, khó được.

Cho nên cái gọi là một trăm loại độc khó phá giải nhất, đồng thời cũng là một trăm loại quý giá hiếm có nhất. Cho dù gặp, sát thương có thể tạo thành cũng là có hạn.

Dưới tình huống như vậy, vườn hoa U Linh tuy được xưng tử vong tuyệt địa, nhưng uy hiếp có thể tạo thành đối với Vô Cực tông lại đã cực nhỏ.

Dù vậy, Tô Trầm cũng vẫn cẩn thận phái ra Diệp Phong Hàn, xem xem Linh tộc còn có thủ đoạn gì ở nơi này.

Hắn sẽ không xem thường bất cứ đối thủ nào, làm một chủng tộc tồn tại hàng vạn năm, vô luận có bao nhiêu con bài chưa lật, hắn cũng sẽ không kỳ quái.

Đứng ở biển hoa kia, nhìn ra phương xa, Diệp Phong Hàn cũng không thể không tán thưởng một tiếng, tên vườn hoa U Linh quả nhiên danh bất hư truyền.

Khắp nơi đều nở đầy hoa tươi, muôn hình vạn trạng không gì không có.

Những hoa độc kia tuy có kịch độc, nhưng cũng đồng thời có sắc thái đẹp nhất, hình thành tuyến phong cảnh độc đáo của thế giới này.

Ở dưới điều kiện tiên quyết sinh tồn không lo, có thể sinh hoạt trong thế giới như vườn hoa này, quả thật là một loại hạnh phúc.

Chỉ tiếc lấy đặc tính của Linh tộc, là không cảm nhận được loại vẻ đẹp này.

Mất đi thân thể, thế giới trong mắt bọn họ là một mảng xám trắng.

“Đáng tiếc, sự vật tốt đẹp luôn bị tồn tại không hiểu giá trị quý hiếm nắm giữ.” Diệp Phong Hàn thổn thức một câu.

Linh tộc Viêm Thác bên cạnh liền nói: “Nếu thứ ngươi chỉ là cảnh đẹp nơi này, như vậy thì đúng rồi. Đừng nói Linh tộc thiếu năng lực thẩm mỹ, cho dù là có, ở sau khi ngắm phong cảnh nơi này một vạn năm, chỉ sợ cũng coi như không thấy. Nhân tộc các ngươi lúc đó chẳng phải như thế sao? Thậm chí các ngươi có thể làm càng quá phận hơn nữa... Nếu các ngươi chiếm cứ nơi này, sẽ đem mọi thứ nơi này đều hủy diệt nhỉ.”

Hắn tuy bị khống chế, nhưng giống với con rối khác, vẫn như cũ có tâm trí của mình.

Diệp Phong Hàn ngẩn ngơ, một điểm này hắn không ngờ tới.

Nhưng ngẫm lại nơi đây nếu muốn phát triển thích hợp Nhân tộc sinh tồn, vậy chỉ sợ thật sự phải diệt trừ tất cả hoa độc cỏ độc mới được.

Cho nên Diệp Phong Hàn cũng nhất thời không biết nói gì: “Được rồi, ngươi nói đúng, mọi người đều giống nhau. Nhưng cho dù như vậy, ít nhất bây giờ, ở trong mắt ta chúng nó là thứ đẹp đẽ, đáng giá coi là thứ quý hiếm.”

Diệp Phong Hàn nói xong đi qua, bước vào biển hoa.

Các loại hoa đỏ lam lục tím cam vàng, rất nhiều màu sắc liền ùn ùn lay động, chấn động rớt xuống phấn hoa sưu hồn đoạt phách, tản mát ra mùi thơm trí mạng.

Đáng tiếc đối với Diệp Phong Hàn lại hoàn toàn vô dụng, không những như thế, thậm chí còn đưa tới đối đầu của chúng nó.

Một số côn trùng nhỏ mắt thường khó có thể thấy lơ lửng ở bên người Diệp Phong Hàn, bắt đầu khoái hoạt cắn nuốt từng mảng khói độc.

Chính là các sinh vật nhỏ bé kia trên Phệ Độc Bì Quyển (cuốn da nuốt độc).

Vì bảo đảm an nguy của Diệp Phong Hàn, Tô Trầm cũng coi như đã bỏ vốn gốc, đem Phệ Độc Bì Quyển cũng giao cho Diệp Phong Hàn. Ngoài ra, còn có ba cây Sinh Mệnh Nguyên Chúc (chúc: nến) cùng với một cái hộp thông tin.

Có Phệ Độc Bì Quyển, Diệp Phong Hàn xem như hoàn toàn không cần sợ hãi vườn hoa U Linh.

Cho nên rất nhanh, chỗ Diệp Phong Hàn đến liền hình thành một kỳ cảnh. Phàm là nơi hắn tới, toàn bộ hoa tự động tránh lui, hình thành một con đường nhỏ trống trải.

Diệp Phong Hàn đi thẳng, thế mà không một ngọn cỏ nào dám ngăn cản hắn.

Nhưng cảnh này quá mức khiến người ta sợ hãi, ở sau khi nhìn thấy bãi tha ma thuộc về Linh tộc, Diệp Phong Hàn liền đem Phệ Độc Bì Quyển thu về.

Đến bãi tha ma, chính là thời khắc Viêm Thác biểu diễn.

Quá trình tiến vào bãi tha ma thuận lợi ra ngoài dự liệu, Linh tộc đối với Viêm Thác căn bản chưa có bất cứ sự xét duyệt thẩm vấn nào, thậm chí ngay cả hỏi một lần hắn vì sao muộn như vậy mới trở về cũng chưa làm.

Điều này khiến Diệp Phong Hàn cảm thấy tò mò.

Viêm Thác nói: “Linh tộc mất đi thân thể mà đổi lấy sinh mệnh bất hủ, đồng thời cũng mất đi tuyệt đại đa số năng lực cảm giác đối với bên ngoài, cho nên trở nên lạnh lùng, đanh cứng, cô độc, không quan tâm người khác nữa. Với Linh tộc mà nói, động cái là biến mất một năm một năm rưỡi là chuyện rất bình thường. Chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta có thể nằm ở trong phòng của mình cứ như vậy ngủ mãi, vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Diệp Phong Hàn đã có chút hiểu: “Cho nên đối với các ngươi mà nói, mất tích vài ngày như vậy không đáng kể chút nào? Thuộc loại chuyện rất bình thường? Mặc dù là ở thời chiến?”

“Đúng vậy.” Viêm Thác trả lời: “Không cần lý do, chỉ là ngẩn người, là có thể vượt qua mấy chục ngày. Nán lại nơi này vài ngày, ngươi sẽ phát hiện còn có thể có Linh tộc lục tục đến, lại lục tục đi. Mặc dù là chiến tranh cũng không cách nào thay đổi tất cả cái này. Cái gọi là tập kết, chỉ là bảo chúng ta lúc đi, đừng rời nơi đây quá xa. Thời điểm ngẩn người cùng ngủ say, lựa chọn tiến hành ở nơi này, mà không phải như các ngươi, kết thành chiến trận, hiệu lệnh chỉnh tề, thống nhất hành động. Đối với chúng ta mà nói, điều đó quá khó. Có thể thả lỏng cùng một chỗ, chính là sự thống nhất lớn nhất.”

“...” Diệp Phong Hàn đối với một đặc tính này của Linh tộc cũng cực kỳ cảm thấy cạn lời.

“Như vậy, trách không được các ngươi không có bất cứ năng lực chính diện đối kháng gì.” Diệp Phong Hàn nói.

Viêm Thác cười hì hì trả lời: “Linh tộc chưa bao giờ chính diện đối kháng, chúng ta chỉ là đem đối thủ kéo đến một cấp độ này của chúng ta, sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú của chúng ta đánh bại bọn họ.”

“Được rồi, ngươi thắng. Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Diệp Phong Hàn nhìn xung quanh trống trải.

Tuy đại quân Linh tộc đã tập kết ở đây, nhưng chính như Viêm Thác nói, căn bản không có tập hợp, huấn luyện gì cả. Tuyệt đại đa số Linh tộc chỉ ở trong phòng nhỏ của mình ngủ say. Khác biệt duy nhất của tập kết cùng không tập kết, thoạt nhìn chính là quan tài của nghĩa trang này đặc biệt nhiều chút, mật độ khá lớn.

Chỉ vậy mà thôi.

“Tùy tiện đi một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Viêm Thác trả lời: “Ngươi không phải muốn biết Linh tộc ở nơi này bố trí hậu thủ gì đối phó Vô Cực tông sao? Vậy thì đi hỏi đi. Tùy tiện ngươi hỏi cái gì, cũng sẽ không ai nghi ngờ. Chỉ phân chia biết cùng không biết.”

Diệp Phong Hàn một lần nữa cạn lời: “Bọn họ chưa từng nghĩ tới giữ bí mật?”

Viêm Thác nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Bởi vì lịch sử Linh tộc chưa từng có nội gian.”

Lịch sử Linh tộc, chưa từng có nội gian, đây là một điểm Linh tộc lấy làm kiêu ngạo nhất, nếu bọn họ biết kiêu ngạo.

Từ trước tới nay đều là Linh tộc khống chế đối thủ, mà chưa có Linh tộc bị khống chế.

Viêm Thác là kẻ nằm vùng đầu tiên bị Nhân tộc khống chế.

Trong cuộc sống tương lai, hắn nhất định sẽ bởi vì điểm này mà ghi danh sử sách Linh tộc.

Nhưng Viêm Thác sẽ không để ý.

Làm con rối bị khống chế, hắn có tư tưởng của mình, nhưng toàn bộ tư tưởng đều là đứng ở lập trường Nhân tộc mà xuất phát.

Đây là linh chủng bị gieo vào sâu trong thức hải của hắn quyết định.

Cho nên Viêm Thác nói: “Cho nên hôm nay, chúng ta muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, Linh tộc không có phòng bị.”

Vừa vặn lúc này một gã Linh tộc đi tới.

Diệp Phong Hàn hạ quyết tâm, trực tiếp đi qua: “Vô Cực tông sắp tiến công, tộc ta có đối sách gì hay không? Sẽ không là chỉ trông vào biển độc này chứ?”

Linh tộc kia rõ ràng bị hỏi ngẩn người.

Chưa trả lời, mà là nhìn nhìn Viêm Thác, động tác này làm lòng Diệp Phong Hàn trầm xuống.

Đã nói tùy tiện hỏi mà? Vì sao phải là vẻ mặt này?

Sau đó chỉ thấy Viêm Thác gật đầu trả lời: “Một người hầu ta mới khống chế, chưa bị âm khí ảnh hưởng, hơn nữa có lòng hiếu kỳ nồng đậm.”

Trên mặt Linh tộc kia liền hiện ra vẻ mặt thì ra là thế, sau đó hắn nói: “Ta không biết, đó là bí mật Linh tộc cao giai mới có thể nắm giữ.”

Nói xong đi luôn.

Diệp Phong Hàn ngạc nhiên: “Bí mật cao giai Linh tộc mới có thể nắm giữ? Cho nên bọn họ vẫn có ý thức giữ bí mật?”

Viêm Thác trả lời: “Có lẽ chỉ là lười truyền lại xuống phía dưới.”