Chương 1311 Dũng sĩ
Các trưởng lão phần lớn ở giữa nghĩa trang, nơi này có một vườn hoa nghĩa trang, là sân bãi hưu nhàn Linh tộc chuyên môn cung cấp cho các trưởng lão.
Khi Diệp Phong Hàn và Viêm Thác đến nơi đây, có thể nhìn thấy một ít trưởng lão Linh tộc cao giai đang ở nơi này nhàn nhã bước đi, trong tay một ít Linh tộc còn đang cầm sách, dưới tàng cây, ở bên chậu hoa, bên cạnh dòng suối nhỏ, im lặng đọc.
Không khí hòa hợp mà hài hòa, thoạt nhìn hoàn toàn không có cảm giác đại chiến sắp tới.
“Bọn họ thật đúng là đủ trấn định.” Diệp Phong Hàn cũng không khỏi lảm nhảm một câu.
“Đây là Linh tộc.” Viêm Thác trả lời: “Ở sau khi từ bỏ thân thể, chúng ta ở một mức độ nào đó đã từng chết một lần. Trải qua tuế nguyện xoay vần, sinh mệnh dài lâu, cô độc kéo dài, khiến chúng ta đã học được thong dong lạnh nhạt nhìn tất cả.”
“Chuyện các ngươi làm chẳng thong dong thế nào cả.” Diệp Phong Hàn nói.
Viêm Thác: “Thong dong là một loại tâm tính, chiến tranh là một loại lựa chọn, hai cái cũng không mâu thuẫn.”
Diệp Phong Hàn vui vẻ: “Còn rất có triết lý.”
“Chỉ là một phần tâm đắc tất nhiên sau khi sống đủ lâu đi.”
Không tiếp tục thảo luận với Viêm Thác, Diệp Phong Hàn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Tiếp tục đi lên trực tiếp hỏi?”
“Vẫn là ta đây đi.” Viêm Thác nói.
Hắn tới trước người một Linh tộc cổ xưa đang lơ lửng ở trên mặt nước ngây người, khom người nói: “A Cổ Tư trưởng lão tôn kính, chào ngài.”
Tên Linh tộc tên là A Cổ Tư kia vẫn đang người.
Viêm Thác cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ như vậy.
Một lát sau, A Cổ Tư mới nói: “Ta không nhớ được tên ngươi, Linh tộc trẻ tuổi.”
Viêm Thác trả lời: “Ta tên Viêm Thác, ta từng ở ba mươi hai năm trước gặp ngài một lần, may mắn được ngài chỉ điểm.”
A Cổ Tư trả lời: “Xin lỗi, ta không nhớ ra.”
“Việc này không kỳ quái, ngài cả đời này, sinh mệnh tiếp xúc quá nhiều rồi.” Viêm Thác cung kính nói.
Diệp Phong Hàn cảm giác cực kỳ cạn lời.
Đây là phương thức đối thoại của Linh tộc tiêu chuẩn.
Những linh thể từ bỏ thân thể này sau khi có được sinh mệnh dài lâu, động cái là sống mấy trăm hơn một ngàn năm, cho nên mở miệng chính là, “Đứa nhỏ mới ba trăm tuổi nha” “Chúng ta năm trăm năm trước đã gặp mặt” loại luận điệu này.
Thời khắc này Viêm Thác đã nói: “A Cổ Tư trưởng lão tôn kính, Nhân tộc tiến công đã lửa sém lông mày, tộc ta lại vẫn như cũ không chút để ý, điều này làm Viêm Thác cảm thấy rất lo lắng.”
A Cổ Tư từ từ trả lời: “Ngươi không cần phiền não vì thế, Viêm Thác trẻ tuổi. Chúng ta là Linh tộc, Linh tộc có tôn nghiêm của Linh tộc, có sự tự tin của Linh tộc. Vô luận kẻ địch mạnh cỡ nào, chúng ta yêu hòa bình, đều nhất định đạt được thắng lợi.”
“Yêu hòa bình?” Diệp Phong Hàn nhịn không được cười ra tiếng.
“Nô lệ, ngươi đối với điều này có ý kiến gì sao?” A Cổ Tư nhìn về phía Diệp Phong Hàn.
Diệp Phong Hàn không chút hoang mang vái một cái, sau đó nói: “A Cổ Tư trưởng lão tôn kính, thân là người hầu của Linh tộc, ta cảm giác rất vinh hạnh. Nhưng rất xin lỗi, dù vậy, nhận biết của ta cũng khiến ta không thể tán đồng ý kiến của ngài.”
“Không sao, đây là thể hiện cơ bản ngươi linh trí kiện toàn. Ta đã lâu chưa rời khỏi nơi này, cũng rất lâu chưa nhìn thấy người hầu còn giữ lại đầy đủ tâm trí. Ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Phong Hàn trả lời: “Ta chỉ là cảm thấy, Linh tộc tuy là một dân tộc vĩ đại, lại tuyệt đối không phải một dân tộc hòa bình. Hơn nữa sinh gặp loạn thế, theo đuổi hòa bình cũng là không có ý nghĩa.”
A Cổ Tư tự hỏi một phen, sau đó chậm rãi nói: “Đó chỉ là ngươi, Nhân tộc trẻ tuổi. Nhân tộc sinh mệnh ngắn ngủi, cho dù là Cố gia có được nguyên thú huyết mạch, tuổi thọ lớn nhất cũng chỉ khoảng ba ngàn năm. Nhưng đối với Linh tộc mà nói, ba ngàn năm lại là chuyện trong một cái chớp mắt. Sinh mệnh dài lâu khiến chúng ta căn bản không cần thiết đi khởi xướng chiến tranh, ngươi biết không... U Ám quốc độ, hầu như không có Linh tộc hết tuổi thọ ngã xuống, chỉ có Linh tộc chết ở trong tay địch nhân.”
Diệp Phong Hàn ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, suy xét từ góc độ sinh mệnh, phát động chiến tranh đối với Linh tộc thật sự là một sự kiện rất không có ý nghĩa.”
Sinh mệnh càng dài càng quý.
Thời gian Linh tộc có thể sống thật sự quá dài, dưới loại tình huống này, đại đa số Linh tộc thật ra cũng không cần thiết đi tranh chấp cái gì. Nhất là ở dưới tình huống bọn họ đã mất đi lượng lớn năng lực cảm giác, thiên hạ đã không có quá nhiều sự vật có thể khiến bọn họ động tâm.
“Nhưng đã như vậy, vì sao Linh tộc còn cần chủ động xuất kích, bắt nô dịch?” Diệp Phong Hàn hỏi.
Oán hận lớn nhất của Nhân tộc đối với Linh tộc, là bọn họ luôn lén lút tiến vào nơi ở của Nhân tộc, bắt Nhân tộc làm người hầu.
Loại cách làm này quả thực so với giết bọn họ còn làm người ta khổ sở hơn.
“Vì sinh tồn.” A Cổ Tư trả lời: “Linh tộc có thể không tranh, nhưng nhu cầu của Linh tộc có ít nữa, cũng vẫn như cũ có nhu cầu của mình. Có nhu cầu, thì sẽ có tranh chấp, sẽ có tranh đấu. Có tranh đấu, sẽ có tử vong. Vì tiếp tục sinh tồn, Linh tộc không thể không nghĩ cách lớn mạnh bản thân, tăng lên bản thân. Tất cả tất cả, đều bắt nguồn từ đây.”
Cho nên cuối cùng vẫn là thế giới đem các ngươi biến thành như vậy? Diệp Phong Hàn nghĩ.
Nói đi thì phải nói lại, ai lại không phải vì sinh tồn mà cố gắng giãy dụa, liều mạng phấn đấu?
Linh tộc không phấn đấu sẽ tiêu vong, Nhân tộc lại há không phải tương tự?
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, A Cổ Tư nói cũng có đạo lý.
Trong mắt Diệp Phong Hàn ngày xưa, Linh tộc chính là đại danh từ âm hiểm, quỷ dị, độc ác. Thẳng đến thời khắc này tiến vào nội địa Linh tộc, sau khi tiếp xúc A Cổ Tư, nghe một đoạn lời của lão, Diệp Phong Hàn đã hiểu, thì ra các tộc đều có sự bất đắc dĩ, ủy khuất của mình.
Chẳng qua bất đắc dĩ và ủy khuất không thể mở rộng chính nghĩa, càng không thể bảo vệ quốc gia, có thể trở thành dòng chảy chủ, chung quy chỉ có thể là không ngừng vươn lên.
Linh tộc, Nhân tộc đều là như thế.
Chính bởi vậy, Diệp Phong Hàn cũng chỉ có thể cúi đầu không nói.
Hắn không phải không muốn cãi, thật sự là thân phận của hắn khiến hắn không thể đấu khẩu cho sướng.
Viêm Thác đã kịp thời nói sang chuyện khác: “Trưởng lão, xin hỏi chúng ta rốt cuộc có phương pháp gì đối kháng Vô Cực tông hay không?”
A Cổ Tư nhìn lại Viêm Thác: “Ngươi thoạt nhìn rất quan tâm cái này?”
“Sự tình liên quan vận mệnh Linh tộc, ta không thể không quan tâm.”
“Cũng bao gồm vì thế đi chịu chết sao?” A Cổ Tư hỏi.
Nghe được lời này Viêm Thác ngẩn ra, trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác không tốt, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: “Vâng, vì Linh tộc, ta nguyện ý xá linh.”
Nhân tộc gọi vì nước chịu chết là xá thân, Linh tộc liền xưng là xá linh.
A Cổ Tư cảm thấy hài lòng đối với lời Viêm Thác nói: “Vậy rất tốt. Vừa lúc mọi người còn đang vì nhân tuyển phái đi mà đau đầu, bây giờ ngươi đã đến đây, ta thấy cứ tuyển dụng ngươi đi.”
A? Có ý tứ gì?
Đang lúc Viêm Thác và Diệp Phong Hàn giật mình, A Cổ Tư đã phát ra một luồng năng lượng dao động.
Sóng tinh thần này truyền khắp bốn phương, rất nhanh đã thấy một đÁm Linh tộc bay tới, thế mà tất cả đều là trưởng lão Linh tộc.
Một đám trưởng lão cao giai lơ lửng ở không trung, chỉ là uy áp đã khiến lòng người hoảng hốt.
“Tìm được kẻ thích hợp rồi? A Cổ Tư?” Một Linh tộc cao giai hỏi, trên người còn lóng lánh lốm đốm hào quang màu vàng, đó là dấu hiệu thân phận chấp chính trưởng lão của hắn.
A Cổ Tư cúi đầu với kẻ hỏi: “Ô Lợi Khắc trưởng lão tôn kính, có một vị Linh tộc trẻ tuổi, nguyện ý vì vận mệnh tộc ta mà hiến thân.”
“Thật không.” Ô Lợi Khắc gật gật đầu: “Không tồi, tộc ta rốt cuộc xuất hiện một kẻ sĩ nhiệt huyết sôi trào sao.”
Ở trong đánh giá của mọi người đối với Linh tộc, có cổ xưa, bất tử, quỷ dị, cơ trí, giả dối, âm hiểm, ác độc vân vân rất nhiều sự đánh giá, duy chỉ có không có nhiệt huyết, hiến thân, trung dũng loại tố chất này.
Linh tộc ở trong năm đại trí tộc như lão giả cơ trí, bình tĩnh điềm đạm, mặc dù ra tay cũng có chứa khí tức trưởng giả.
Nhưng tồn tại như vậy, chưa bao giờ dũng mãnh, càng miễn bàn đặt lòng vào ai.
Cho nên Linh tộc không có dũng sĩ, cái này không phải nói xấu, mà là sự thật.
Dũng sĩ nơi này, là chỉ quyết tử chi sĩ thật sự biết rõ tử địa mà thẳng tiến không lùi.
Linh tộc cực thiếu.
Thẳng đến thời khắc này, một câu của Viêm Thác lập tức đem bản thân đẩy thành tử sĩ.
Lúc này hắn mới ý thức được phiền toái.
Mình chỉ sợ ôm cho bản thân một nhiệm vụ tệ đến cực điểm. Bản năng sinh tồn khiến hắn muốn từ chối, nhưng Diệp Phong Hàn lại dùng một ánh mắt ngăn cản hắn.
Nhiệm vụ theo như lời A Cổ Tư không hề nghi ngờ là có liên quan với đối phó Vô Cực tông.
Linh tộc đã muốn đem nhiệm vụ giao cho bọn hắn, vậy không còn gì tốt hơn.
Cái này ý nghĩa mình có thể trực tiếp nắm giữ sát khí đối phó Vô Cực tông, Diệp Phong Hàn sao có thể nguyện ý bỏ qua?
Viêm Thác không phải tử sĩ, nhưng Diệp Phong Hàn thì đúng.
Mà ý chí của Diệp Phong Hàn bây giờ chính là ý chí của Viêm Thác.
Cho nên mắt thấy Diệp Phong Hàn đã hạ quyết ý, Viêm Thác cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Bên này Ô Lợi Khắc đã hỏi: “Ngươi xác định ngươi nguyện ý vì ta Linh tộc mà mạo hiểm sao? Phải biết rằng nhiệm vụ ngươi gánh vác phi thường nguy hiểm, cửu tử nhất sinh!”
Hả?
Cửu tử nhất sinh?
Đó là nói còn có tỷ lệ sinh tồn?
Viêm Thác nhẹ nhàng thở ra, không cần Diệp Phong Hàn nhắc nhở cũng biết mình nên nói như thế nào, vội nói: “Nguyện vì Linh tộc xá linh, nhưng ta hy vọng có thể mang theo người hầu này của ta.”
Viêm Thác chỉ Diệp Phong Hàn.
Cái này trái lại không phải Viêm Thác tự tiện làm chủ, mà là vừa rồi Diệp Phong Hàn đã ám chỉ đối phương mang theo mình.
“Chủ tử” đã muốn đi theo cùng chết, Viêm Thác cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Ô Lợi Khắc nhìn nhìn Diệp Phong Hàn, gật đầu nói: “Điều này không có vấn đề. Làm ngợi khen đối với ngươi trung dũng, thư viện lớn của vườn hoa U Linh sẽ mở ra vô điều kiện đối với ngươi. Thừa dịp Vô Cực tông còn chưa đến, hảo hảo hưởng thụ một phen đoạn thời gian thanh tĩnh này đi.”
Viêm Thác mừng rỡ.
Sách cất chứa của Linh tộc có thể nói là phong phú nhất trong trí tộc thiên hạ, dù sao chủng tộc này cũng thích nhất là nghiên cứu.
Nhưng Linh tộc đọc cũng tuần hoàn chế độ cấp bậc nghiêm khắc, Linh tộc trung giai là không được xem sách cất chứa chỉ hướng Linh tộc cao giai mở ra.
Nhưng bây giờ, Ô Lợi Khắc lại hướng hắn mở ra quyền hạn này, xem như chỗ tốt mà dũng sĩ nên có đi.
Linh tộc yêu cầu đối với vật chất cực ít, đòi tiền tài cũng vô dụng, cho nên sách cất chứa này đã là hậu hĩnh nhất rồi.
Diệp Phong Hàn trái lại muốn hỏi một phen Linh tộc có bảo vật gì, nhưng hắn chung quy người nhỏ, lời nhẹ, một nô bộc xen mồm thì thôi, trực tiếp hỏi bảo vật thì có chút quá đáng.
Có ý ra dấu cho Viêm Thác, nhắc nhở hắn hỏi, ngại là nội hàm này quá phong phú, không dễ biểu đạt như vậy, cho nên Viêm Thác chung quy cũng không hiểu ánh mắt hắn, tất nhiên là không hỏi, trái lại khiến Diệp Phong Hàn cực kỳ thất vọng.
Nhưng hắn vẫn nhân cơ hội hỏi một vấn đề quan trọng khác: “Ô Lợi Khắc trưởng lão tôn kính, xin hỏi chúng ta rốt cuộc phải gánh vác nhiệm vụ gì?”
Vấn đề này hỏi tương đối kịp thời, chuẩn xác.
Ô Lợi Khắc nghĩ chút rồi trả lời: “Chờ đến lúc đó, ngươi sẽ biết.”
Mẹ kiếp!
Nói không hiểu giữ bí mật à?