Chương 1322 Hội sư
Thần!
Thế giới này thật sự tồn tại thần linh sao?
Một khắc đi ra khỏi cổ mộ, trong đầu Tô Trầm nổi lên suy nghĩ này.
Hóa thân biến mất, ý niệm lại quanh quẩn trong bản thể. Hắn không khỏi nhớ tới mẫu thần của Mẫu Thần giáo, phản ứng đặc dị kia, giống như thực có vị thần linh nào đó đang nhìn chăm chú vào nơi này.
Nếu là như thế, vậy bọn họ vì sao chỉ nhìn chăm chú, mà không làm nhiều hơn nữa?
Không biết vì sao, Tô Trầm lại nghĩ tới lão ăn mày nọ đổi mắt cho mình.
Người từng bị lão ăn mày ảnh hưởng, Tô Trầm đã từng tiếp xúc hai kẻ.
Mà từ chỗ Long Phá Quân, Tô Trầm cũng biết lão ăn mày tồn tại thời gian rất lâu.
Tồn tại thời gian dài như vậy, hẳn cũng là một vị thần nhỉ?
Như vậy lão lại vì sao phải làm như vậy?
Nói bọn họ bất lực đối với nhân gian, hiển nhiên không phải như thế.
Nhưng nói bọn họ có thể làm được cái gì, lại hiển nhiên không giống.
Thật giống như những thần linh này, có thể tạo thành ảnh hưởng cực cực nhỏ đối với thế gian này, tuy như thế, bọn họ lại vẫn cố gắng làm.
Vậy là vì cái gì?
Tô Trầm càng nghĩ càng không hiểu, dứt khoát đem toàn bộ Linh tộc còn sống đều thẩm vấn một lần.
Nhưng kết quả thẩm vấn lại quá mức khiến hắn thất vọng.
Đầu tiên chính là Tử Thần Già La cũng chỉ là một luồng tàn hồn, ký ức của nó đã sớm tiêu vong hơn phân nửa, cho nên nó căn bản không biết mình rốt cuộc là làm sao biến thành như vậy.
Nếu muốn để nó khôi phục ký ức, thì cần lượng lớn Linh tộc cho nó ăn.
Mà Linh tộc thật ra ở trước đó đã từng làm chuyện này, kết quả là bọn họ lại trả giá thật lớn đem Già La đánh về nguyên hình.
Về phần sau khi Già La khôi phục ký ức Linh tộc chiếm được tin tức gì, điều này thuộc loại cơ mật cao độ, cho dù các Linh tộc phụng mệnh trông coi Già La cũng không biết, chỉ biết là bí mật này do tộc trưởng nắm giữ.
“Nói cách khác, ta còn phải chờ sau khi hạ được Vạn Lại Địa Quật, đạt được U Linh Pháp Điển của Linh tộc mới có thể biết.” Tô Trầm lẩm bẩm: “Mặc Niết Lạp Tư cơ trí, không biết vị trưởng giả Linh tộc này lại biết bao nhiêu bí mật thượng cổ đây?”
Trong lòng Tô Trầm đã dâng lên sự tò mò nồng đậm.
Tuy hận không thể lập tức chạy đến Vạn Lại Địa Quật đại sát một trận với Linh tộc, Tô Trầm lại vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng, đem quân đội để lại Tử Thần Điện Đường, cứ như vậy đóng quân lại.
Một mặt nghỉ ngơi lấy lại sức, sưu tập tin tức, một mặt khác cũng là đang chờ đợi Vũ tộc và Bạo tộc đáp lại.
Rất nhanh, câu trả lời của Vũ tộc và Bạo tộc đã tới.
Vũ tộc tự nhiên không phải nói, Vĩnh Dạ Lưu Quang sau khi biết được Tô Trầm xin giúp đỡ, lập tức phái ra mười vạn Phi Dực quân đến cứu viện. mười vạn Phi Dực quân này đều từng tham gia thủ vệ chiến Thiên Không thành lúc đó, mỗi người đều là tinh anh sa trường, thiết huyết lão binh, Vũ tộc tinh nhuệ. Chuyện liên quan tới Bất Hủ Chi Hồn, Vĩnh Dạ Lưu Quang tự nhiên không có khả năng giấu riêng, cho dù mười vạn Phi Dực quân này bị lừa giết hết ở Linh tộc, cũng phải cầm về Bất Hủ Chi Hồn.
Phản ứng của Đan Ba thì hiển nhiên không kiên định như Vĩnh Dạ Lưu Quang, mà là tiến hành một phen cò kè mặc cả trước cùng Tô Trầm.
Hai người ít nhất đưa thư lui tới hơn mười phong, mới coi như đạt thành nhất trí.
Theo lý thuyết kéo dài nhiều ngày như vậy, Bạo tộc hành động hẳn là tụt xa xa ở phía sau, nhưng sự thật là, một khắc đó giao dịch đạt thành, quân đội Bạo tộc liền ngay lập tức vượt qua biên cảnh, hướng về Tử Thần Điện Đường mà đến, có thể thấy được Đan Ba thật ra ở ngày đầu tiên nhận được thư đã bắt đầu điều động quân đội. Nhờ phúc Vô Cực tông, lực lượng phòng ngự biên giới hai tộc Linh Bạo giảm hẳn, Linh tộc toàn diện về phòng ngự, biên giới Linh Bạo chỉ còn lại có nơi hiểm yếu, lại không có phòng tuyến.
Hai tháng sau, nghỉ ngơi hồi phục xong Vô Cực tông lại lần nữa xuất phát, chạy tới Vạn Lại Địa Quật, cũng tới ở thời gian ước định.
Vì thế một ngày này, Vạn Lại Địa Quật nghênh đón tình trạng nguy hiểm nhất của Linh tộc từ trước tới nay.
Đại quân của ba chủng tộc đồng thời xuất hiện ơ trên mảnh đất cực bắc băng nguyên (cánh đồng băng nơi cực bắc) này.
Vạn Lại Địa Quật, lại xưng cực địa đống thổ (đất đóng băng nơi cực địa).
Nơi này ở đầu phía bắc nhất của Nguyên Hoang đại lục, rét lạnh vô cùng, quanh năm tuyết đọng. Bởi vì thời tiết ác liệt, tài nguyên cằn cỗi, đất đai không mọc một tấc cỏ nào, sinh vật cũng cực kỳ thưa thớt, cho nên trừ gió lạnh gào thét, hầu như không thấy được bất cứ sinh vật nào còn sống.
Ở trước khi Linh tộc chiếm lĩnh nơi này, nơi này chính là cấm khu của sinh mệnh.
Không có sinh mệnh, cũng không có xôn xao, nơi này vĩnh viễn đều là yên tĩnh.
Chính bởi vậy, nơi này được gọi là Vạn Lại Địa Quật, lấy tự nhiên là ý tứ vạn lại câu tịch.
Linh tộc lấy nơi đây là thủ đô quốc gia, là vì Linh tộc không cần ăn cơm, nhu cầu của bọn họ đối với tài nguyên sinh tồn là thấp nhất. Ngược lại, Vạn Lại Địa Quật vắng lạnh, hiểm yếu tuyệt địa, còn chứa đất đai hấp thu nguyên năng, đều là bảo hộ tốt nhất đối với Linh tộc.
Chính bởi vậy, bọn họ đến nơi đây, không nhìn nơi này rét lạnh, thê lương, cằn cỗi, ở nơi này thành lập thành thị thuộc về mình, thế giới trong lòng đất U Ám thành khổng lồ.
Nhìn từ bề ngoài, Vạn Lại Địa Quật từ đầu tới cuối là hoang vắng như vậy, nếu chưa từng tới, thậm chí có thể không tìm thấy cửa vào U Ám thành.
Trên thực tế, cửa vào Vạn Lại Địa Quật không ở trên mặt đất, mà ở trên trời.
Đoạn Không sơn.
Đây là một ngọn núi cao lớn lạnh lùng kiêu ngạo.
Nó như một người khổng lồ, cô đơn đứng sừng sững ở trên mặt đất, lại như một cây đá, bởi vì trừ nó, ở gần tìm không thấy đỉnh núi khác nữa.
Đoạn Không sơn như một thanh kiếm sắc bén đâm vào mặt đất, đại biểu cho sự thống trị của Linh tộc đối với địa vực này, càng đại biểu lực lượng Linh tộc ở đại lục này.
Mà hôm nay, Linh tộc chi nhận (lưỡi đao của Linh tộc) rốt cuộc nghênh đón khảo nghiệm lớn nhất của nó.
Vô Cực tông vẫn như cũ đến nơi này trước hết.
Gió lạnh thấu xương không diệt được chiến ý trong lòng các tu sĩ Vô Cực tông, bọn họ phi hành ở trong gió lạnh, dẫn đầu đến nơi đây, sau đó đóng quân chờ đợi.
Bên thứ hai tới Đoạn Không sơn là Vũ tộc.
Chung quy là chủng tộc phi hành trời sinh, tốc độ hành quân của Vũ tộc từ xưa tới nay không có gì để nói.
Hơn nữa là chủng tộc áo thuật, chủng tộc này cũng có nhiều loại thủ đoạn chống lại khí lạnh.
So sánh, Bạo tộc tới cuối cùng thì tỏ ra chật vật hơn nhiều.
Bọn họ cũng là bên duy nhất hành quân từ mặt đất.
Bộ đội khổng lồ từ phương xa ầm ầm mà đến, mang theo sự ồn ào, hỗn loạn đặc hữu của Bạo tộc, xa xa người chưa tới, tiếng rít gào rung trời đã vang lên.
“Nhanh lên chút, các ngươi bọn phế vật vô dụng, nhu nhược này! Một chút rét lạnh đã làm các ngươi rụt cổ sao? Đều ưỡn ngực của các ngươi lên cho lão tử!!!”
Một tên Bạo tộc cao lớn phát ra tiếng gầm rú cuồng bạo.
Là Long Trạch Nhĩ, hãn tướng số một dưới trướng Đan Ba.
Nhiều năm không gặp, thằng cha này càng dũng mãnh hơn nữa. Trong chiến tranh tiêu diệt bộ lạc Liệt Diễm, hắn đã mất đi một con mắt, đeo một tấm che mắt, hương vị thiết huyết trên người hắn càng nặng hơn nữa. Mặc dù là tuyết sương, cũng không ngăn được toàn thân hắn dào dạt chiến ý.
Ở dưới tiếng hô hào của hắn, chiến sĩ Bạo tộc gầm thét lao tới.
Rõ ràng là băng thiên tuyết địa, lại có không ít binh sĩ còn để trần trên thân. Bọn họ cầm vũ khí, chạy bộ, toàn thân bốc lên làn khí trắng, có kẻ trong tay còn cầm chân thú, vừa ăn vừa chạy. Đối với Bạo tộc mà nói, thức ăn chính là lực lượng.
Không có sự phiêu dật, tiêu sái của Vô Cực tông, càng không có đội hình cường thịnh kỷ luật nghiêm minh của tinh nhuệ Vũ tộc, quân đội Bạo tộc, mặc dù là quân đội cường đại nhất, cũng tràn ngập hỗn loạn.
Nhưng chính là trong hệ thống nhìn như hỗn loạn này, lại ẩn giấu sự trật tự.
Tô Trầm xa xa nhìn Bạo tộc lao tới như năm bè bảy mảng, ánh mắt ngưng trọng: “Đan Ba tiểu tử này, luyện binh càng ngày càng có thủ đoạn rồi.”
Khương Hàm Phong không hiểu quân sự, tò mò hỏi: “Có thủ đoạn như thế nào? Thoạt nhìn vẫn loạn như vậy mà.”
Tô Trầm lắc đầu: “Cánh quân Bạo tộc này tuy nhìn như tản mạn, thực ra có kỷ luật nghiêm minh, hành động có kết nối vô cùng tốt. Không sai, bọn họ quân phục không chỉnh tề, cầm vũ khí cũng không đồng đều, thậm chí trận hình cũng có chút xiêu vẹo. Nhưng những điều này đều là bề ngoài, nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện đơn vị tác chiến cơ bản của đám Bạo tộc này đã thay đổi.”
Đơn vị tác chiến cơ bản của Bạo tộc là ba người một tổ.
Đây là tổ hợp nhỏ số người ít nhất trong toàn bộ trí tộc.
Sở dĩ như vậy là vì Bạo tộc đầu óc đơn giản, bọn họ thật sự rất khó đảm nhiệm phối hợp tác chiến phức tạp. Ba người một tổ phối hợp tác chiến, đối với Bạo tộc mà nói là đơn giản dễ học nhất.
Nhưng chi bộ đội trước mắt này, nhìn từ tuyến đường hành động của họ, lại là lấy mười người làm đơn vị tác chiến cơ bản.
Vô luận bộ đội của bọn họ loạn như thế nào, đơn vị cơ bản mười người một tổ từ đầu tới cuối không chịu ảnh hưởng. Điều này đã phi thường khá rồi, có thể thấy được chi bộ đội Đan Ba phái tới, ở trên phối hợp đã so với trước đây tăng lên một mảng lớn.
Đan Ba có thể lấy một cánh quân yếu chiến thắng Liệt Diễm đại quân có vô số cường giả đại năng của Phong Vương (phong ở đây mang nghĩa điên), dựa vào không chỉ có riêng Tô Trầm hỗ trợ, cũng có sự cố gắng của bản thân hắn.
Biên chế mười Bạo một tổ làm năng lực tác chiến của quân đội Đan Ba tăng lên trên diện rộng, trong đoạn thời gian lúc trước nội chiến với Phong Vương, một đội mười người của Đan Ba thậm chí từng sáng tạo sự huy hoàng liên tục diệt bảy tổ ba người của đối thủ mà bản thân chưa tổn hại một người, đối kháng dũng sĩ cấp cao mạnh hơn mình, thời gian chống đỡ cũng kéo dài trên diện rộng, tăng lên tỷ lệ sinh tồn, tiêu hao lượng lớn cường giả của quân địch.
Có thể nói rất nhiều cường giả đại năng của bộ lạc Liệt Diễm, chính là bị quân đội bộ lạc Sa Tích trực tiếp đoàn diệt. Khi bọn họ lấy ánh mắt quá khứ nhìn quân đội mới của Đan Ba được tâm pháp của Tô Trầm và Đan Ba huấn luyện một lần nữa võ trang lại, cũng đã định sẵn phải chịu đau khổ.
“Thứ thật sự quan trọng là... Đây còn không phải đích hệ của Đan Ba.” Tô Trầm từ từ nói.
“Không phải đích hệ?” Mọi người đều ngẩn ngơ.
“Không sai, những tên Bạo tộc này không thuộc về bộ lạc Sa Tích.” Tô Trầm và bộ lạc Sa Tích từng có tiếp xúc tương đối thân cận, cho nên hiểu biết tương đối sâu đối với bộ lạc này, liếc một cái liền nhìn ra những tên Bạo tộc này không thuộc bộ lạc Sa Tích.
“Vậy là bộ lạc nào?”
“Liệt Diễm.”
Vương tộc?
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Sau khi Phong Vương chiến bại, bộ lạc Liệt Diễm trở thành bộ lạc chiến bại, thực lực suy yếu trên diện rộng. Tuy dựa theo truyền thống Bạo tộc, sẽ không bị diệt sạch, lại phải nhường ra đất đai màu mỡ nhất, thu nhỏ dân số, cũng bị vương tộc mới giám thị.
Không ngờ, Đan Ba thế mà đem tộc thất bại phái tới, không chỉ có thế, càng đem tộc thất bại luyện đến mức mười Bạo một tổ, nói cách khác, chiến pháp lúc trước của hắn, đã mở rộng ra ở trong toàn bộ Bạo tộc.
Có thể làm như vậy, ý nghĩa Đan Ba có đủ tự tin.
Nhưng trái lại, chưa phái Sa Tích quân mình tín nhiệm nhất, lại đem bộ lạc Liệt Diễm phái tới...
Rất hiển nhiên, Đan Ba cũng chưa bị món lợi hậu hĩnh Tô Trầm ưng thuận che mất mắt.
Ngược lại nương cơ hội này, đem một ít bộ tộc còn chưa thần phục phái tới.
Quả nhiên, kế sau bộ lạc Liệt Diễm, Hồng Ưng, Thiết Cốt, Huyết Thủ… các bộ lạc cũng lần lượt xuất hiện.
Đó đều là bộ lạc từng trung với vương cũ, mà trong khoảng thời gian này tân quý của Bạo tộc, Hạn Chùy, Lôi Đình Chi Nhận, Liệt Dương vân vân, thì một cái cũng chưa xuất hiện.
Đương nhiên, cũng không thể nói toàn bộ không xuất hiện, Long Trạch Nhĩ không phải đã tới sao?
Không chỉ có Long Trạch Nhĩ đến, Đan Ba cũng đến.
Kế sau hai mươi vạn đại quân Bạo tộc, một chiếc vương liễn (liễn: xe kéo) xuất hiện ở trên cánh đồng băng.
Đan Ba, vị vua mới trẻ tuổi này của Bạo tộc, thế mà lại xuất hiện ở trên đường chân trời.