← Quay lại trang sách

Chương 1323 Hội đàm

Nhìn thấy Đan Ba xuất hiện, Tô Trầm cười cười, sau đó lập tức hướng Đan Ba bay đi.

Hành động này khiến Bạo tộc nổi lên một chút rối loạn, nhưng Đan Ba chỉ nâng tay, xôn xao liền dần dần bình ổn.

Điều này làm Tô Trầm cũng không khỏi bội phục.

Có thể huấn luyện một mũi tinh binh kỷ luật nghiêm minh không hiếm lạ gì, nhưng có thể đem Bạo tộc huấn luyện đến như vậy thì hiếm lạ rồi; có thể đem Bạo tộc huấn luyện đến kỷ luật nghiêm minh không hiếm lạ, nhưng có thể khiến bộ lạc đối địch cũng nghe lời như thế, thì hiếm lạ.

Xuyên qua đại quân, Tô Trầm trực tiếp đáp xuống trên vương liễn của Đan Ba, ngồi xuống ngay tại bên cạnh Đan Ba: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Đan Ba cười trả lời, sau đó duỗi tay ra, chỉ vào vương tọa nói: “Ngồi.”

Vương tọa này cực rộng, có thể ngồi được ba người.

Tô Trầm cười ha ha, thành thật không khách khí ngồi xuống ở trên vương tọa của Đan Ba.

Lấy địa vị, thân phận của hắn bây giờ, cũng xứng đáng để ngồi cái vương tọa này.

“Ngươi cũng thật to gan, thế mà không mang theo đích hệ đã chạy tới.” Tô Trầm cười nói.

“Không có cách nào cả, cái bánh Tô tông chủ ngươi đưa tới có độc, ta không thể không cẩn thận mà.” Đan Ba trả lời.

“Nhưng ngươi vẫn lựa chọn ăn, thậm chí tự mình ra trận.”

“Bởi vì cũng có mỹ vị.”

“Muốn ăn hết mỹ vị mà bỏ đi độc tố, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

“Dù sao cũng phải thử chút.” Đan Ba thản nhiên trả lời.

Tô Trầm nhìn trái nhìn phải: “Dùng binh sĩ bộ lạc còn có uy hiếp tiềm tàng đến mạo hiểm, thật sự là biện pháp không tồi. Nhưng bản thân phiêu lưu lại lớn. Thế mà tự mình đến, không sợ những kẻ này tạo phản giết ngươi sao?”

Đan Ba thản nhiên trả lời: “Người nhà của bọn họ đều bị thủ hạ của ta khống chế. Ta nếu chết, người nhà bọn họ cũng sẽ chết.”

“Nhưng đây không phải kế sách vạn toàn.”

Đan Ba hỏi ngược lại: “Thiên hạ lấy đâu ra kế sách vạn toàn. Chẳng lẽ Tô tông chủ mỗi trận đều có nắm chắc trăm phần trăm sao?”

Tô Trầm cười nói: “Ít nhất so với ngươi tên này lớn hơn chút. Đan Ba, đảm lượng của tiểu tử ngươi ta thấy càng lúc càng lớn rồi.”

“Chỉ là tự tin có thể khống chế cục diện mà thôi.”

“Chỉ sợ ngươi tự tin thành tự phụ, trái lại bởi vậy gặp họa!”

Đan Ba từ từ trả lời: “Lãnh tụ Bạo tộc ta, lại có mấy ai không phải chết ở trên tự phụ quá độ?”

Tô Trầm ngẩn người, ngẫm lại quả thật đúng thế.

Trong lịch sử Bạo tộc, không thiếu hào hùng bởi vì một chút loại nguyên nhân tự đại này mà chết.

“Nhưng so với bọn hắn, ta càng nguyện ý cho rằng ngươi là có tự tin.” Tô Trầm nói.

“Lấy đâu ra tự tin, chẳng qua là trẻ tuổi ngông cuồng tự cho là đúng mà thôi.” Đan Ba liền phát ra một tiếng cười như tự giễu: “Tô Trầm, có thể đem quân đội đánh tới Vạn Lại Địa Quật, ta bội phục ngươi. Nhân tộc quả nhiên bởi ngươi mà quật khởi. Có lẽ lúc trước ta hợp tác với ngươi, chính là một sai lầm, ta nên giết ngươi ngay lúc đó, cũng giảm đi hôm nay hậu hoạn vô cùng. Ta khi đó tự tin, ở hôm nay xem ra chính là cái sai lầm cực lớn.”

“Nếu là như vậy, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy kết cục của Linh tộc hôm nay.”

“Chỉ sợ kết cục của Linh tộc, cũng là kết cục của Bạo tộc ta trong tương lai.”

Tô Trầm cười ha ha: “Lúc này ngươi lại mất lòng tin rồi.”

Đang lúc nói, một tướng lĩnh Vũ tộc phía trước bay tới, tới trước vương liễn của Đan Ba, nói: “Cô tướng quân mời hai vị qua.”

Đội ngũ Vũ tộc lần này, kẻ lĩnh quân là Cô Thiên Việt, cũng là tướng thủ thành thủ vệ chiến Thiên Không thành lúc trước, nhân vật chiến thần của Vũ tộc, nhưng ở dưới hào quang của Vĩnh Dạ Lưu Quang, ít nhiều tỏ ra có chút ảm đạm.

Vĩnh Dạ Lưu Quang đem hắn phái tới, thật ra đã là biểu hiện của cực độ coi trọng.

Chẳng qua hắn không ngờ Đan Ba sẽ đích thân tới, lại thêm Tô Trầm cũng đích thân tới, trực tiếp dẫn tới địa vị không tương xứng của ba bên.

Đòi mạng hơn nữa, tính cách Vũ tộc còn cao ngạo.

Cô Thiên Việt rõ ràng thấp hơn Tô Trầm Đan Ba một tầng trên thân phận, thế mà còn bảo Tô Trầm Đan Ba đi gặp hắn, điều này làm người ta khó chịu.

Quả nhiên ngay sau đó, Tô Trầm và Đan Ba liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt đã hiểu ý nhau.

Tô Trầm đã nói: “Cút!”

Nói xong đã không để ý tới tên Vũ tộc đưa tin kia.

Tiểu tướng Vũ tộc kia ngây người: “Ngươi nói cái gì?”

“Hắn nói chút!” Đan Ba không chút để ý đấm ra một phát.

Một cú đấm này rơi vào chỗ trống, nhìn như tùy ý, lại ở không trung tuôn ra một luồng chiến lưu (lưu: dòng chảy) mạnh mẽ, nổ tung trước người tiểu tướng Vũ tộc kia, sóng xung kích mãnh liệt càng đem tiểu tướng Vũ tộc đó đánh bay, lại không thương tổn hắn, chỉ đem hắn đưa ra cực xa. Có thể thấy được Đan Ba nắm giữ lực lượng một quyền này tinh diệu bao nhiêu.

Đối với Bạo tộc mà nói, lực lượng bùng nổ chưa bao giờ là việc khó, khó là khống chế tinh diệu.

Một cú đấm này của Đan Ba, lại biểu hiện ra năng lực khống chế tinh diệu Bạo tộc trước nay chưa từng có, Tô Trầm thấy ánh mắt cũng hơi co rút lại: “Phi Tiên Tâm Pháp.”

“Phiên bản thay đổi.” Đan Ba mỉm cười: “Còn phải đa tạ ngươi, cung cấp cho Bạo tộc ta một phương pháp tu hành, bù lại chỗ thiếu hụt to lớn ở tu hành của Bạo tộc ta.”

Chỉ là một tầng tâm pháp thay đổi, đã khiến thực lực Đan Ba tăng lên nhiều như vậy sao?

Tô Trầm nhìn ra được, Đan Ba đã trải qua toàn bộ thánh điện rửa tội, nhưng khác với các đồ đằng dũng sĩ trước kia trải qua thánh điện rửa tội, trên người Đan Ba, loại lực lượng cuồng bạo kia bị thu liễm áp súc đến cực hạn, biểu hiện ra ngoài cực kỳ bình thường, đây là điều mà các đời đỉnh phong đồ đằng dũng sĩ cũng không làm được.

Có thể thấy được Đan Ba thật sự đang đột phá, đang đạt tới cực hạn mới của Bạo tộc.

Mà đây lại cũng là thứ Tô Trầm cho Đan Ba.

Điều quan trọng nhất là, Tô Trầm cũng không ngờ công pháp của mình mang tới thay đổi cho Bạo tộc sẽ to lớn như thế, có thể thấy được Đan Ba năm đó hẳn là sớm có trù tính.

“Thì ra Bạo tộc sau khi phá tan cửa ải tu hành của mình, còn có thể khống chế bản thân càng thêm chuẩn xác, giải quyết huyết nộ, cuồng loạn các loại vấn đề sao? Xem ra ta lúc trước thật đúng là bán lỗ rồi.” Tô Trầm nheo mắt.

Phi Tiên Tâm Pháp mang tới cho Bạo tộc không chỉ có phương pháp tu luyện, càng nhiều hơn nữa là một cánh cổng tiến vào con đường tu luyện, mang đến là vô hạn khả năng.

Nói từ trên điểm này, Đan Ba lúc trước quả thực kiếm lớn rồi.

“Ngươi nên nói, nếu không phải như thế, ta lại nào sẽ hợp tác với ngươi.” Đan Ba thu hồi nắm tay nói.

Tô Trầm cũng vui vẻ: “Tốt lắm, tốt lắm. Phi Tiên Tâm Pháp khiến thực lực hai tộc chúng ta đều có sự tăng lên. Hải tộc ở sau khi không có Thâm Uyên quấy nhiễu, tương lai cũng tất nhiên sẽ nghênh đón thực lực dâng trào như giếng phun. Về phần Vũ tộc, bọn họ đạt được Bất Hủ Chi Linh, Thiên Không thành bỏ lệnh cấm, tương lai tất nhiên cũng sẽ tiến bộ to lớn. Từ nay về sau, năm tộc cùng tồn tại biến thành bốn tộc tranh bá, có ý tứ. Như thế rất tốt, rất tốt!”

Tô Trầm đã cười to lên.

Đan Ba kỳ quái liếc hắn: “Ngươi thật sự tính đem Bất Hủ Chi Linh cho Vĩnh Dạ Lưu Quang?”

“Vì sao lại không?” Tô Trầm hỏi ngược lại: “Ta đã làm tới một bước này rồi, không ngại đem sự tình làm tốt hơn chút nữa, hoàn mỹ hơn chút nữa. Cũng chỉ có bốn tộc đều mạnh, mọi người liên hợp lại, mới có thể phản kháng thú tộc. Năm đó không phải ngươi nói sao? Vì tương lai của toàn bộ trí tộc.”

Đan Ba nhìn Tô Trầm thật sâu, ánh mắt thâm thúy, đang muốn nói gì đó.

Xa xa Cô Thiên Việt đã bay đến, sắc mặt khó coi.

“Tô tông chủ, Đan Ba vương, ba phương hội tụ, chỉ hai phe các ngươi hội đàm, lại đem Vũ tộc ta đặt ở một bên, quá mức trong mắt vô vũ (không đặt Vũ tộc vào mắt) chút rồi phải không?”

Tô Trầm Đan Ba nhìn nhau, đột nhiên khóe miệng cùng nhau nổi lên nụ cười mỉm.

Sau đó bọn họ nhìn về phía Cô Thiên Việt.

Trong lòng Cô Thiên Việt theo bản năng nổi lên cảm giác không tốt.

Chỉ thấy Tô Trầm Đan Ba đã đồng thanh nói: “Ồn ào, cút ngay!”

Đã đều đấm một phát về phía không trung.

Cô Thiên Việt cả kinh, vội vàng làm phép chống lại. Chỉ nghe ‘Phành’ một tiếng nổ vang, trên bầu trời bốc lên mây khói.

Vòng bảo hộ Cô Thiên Việt vừa mới dâng lên, đã bị một nắm tay đánh lên đó, Kim Cương Chiến Bảo cao tới bát hoàn cứ như vậy bị một cú đấm phá vỡ, ngay sau đó lại một nắm đấm đã rơi ở trên người hắn, Cô Thiên Việt bị trực tiếp đánh bay.

Hắn tuy là cao thủ đại năng Vũ tộc, nhưng đối mặt Tô Trầm và Đan Ba lại như đứa bé, ngay cả một cú đấm cũng không chống đỡ được đã bị đánh bay, kết cục giống tiểu tướng lúc trước như đúc, thậm chí khoảng cách cũng giống nhau. Nhìn kỹ, trên người lại không chịu một chút vết thương nào, hiển nhiên cũng không tính giết hắn, càng nhiều là làm nhục.

Hoàn toàn không đặt hắn gã chiến thần Vũ tộc này vào mắt.

Chậm rãi thu hồi nắm đấm, Tô Trầm đã nói: “Vũ tộc tuy có thể ngao du cửu thiên, nhưng U Ám thành lại ở trong lòng đất. Đôi cánh kia của Vũ tộc các ngươi, không phát huy ra tác dụng gì không nói, ngược lại có thể trở thành trói buộc. So sánh, dũng sĩ Bạo tộc ở dưới hoàn cảnh như vậy càng dễ tác chiến hơn. Cô đại chiến thần, dưới loại tình huống này ta cho rằng ngươi muốn đem chiến tranh đánh thoải mái chút, nên nịnh Đan Ba vương thêm mới đúng. Dù sao binh sĩ Vũ tộc ngươi nếu muốn sống sót ở trong đường hầm rắc rối phức tạp, sợ là phải dựa vào Bạo tộc nhiều thêm.”

Cô Thiên Việt khựng lại, tính tình vốn đã nổi giận lập tức dừng hẳn.

Càng chết người hơn là, Tô Trầm nói chuyện nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thật ra là đem thanh âm truyền khắp mọi chỗ, các binh sĩ Vũ tộc cũng tuyệt đối nghe được.

Điều này ý nghĩa nếu Cô Thiên Việt không cúi đầu hợp tác, chính là không để tâm tới binh sĩ Vũ tộc.

Thậm chí ở trong hợp tác phía sau, Vũ tộc còn phải nhường ra lợi ích.

Bởi vì một trận chiến này, Bạo tộc thu lợi nhất định lớn hơn Cô Thiên Việt.

Cô Thiên Việt lại không thể không đồng ý, dù sao mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Bất Hủ Chi Linh.

Nghĩ đến đây, Cô Thiên Việt hít sâu một hơi.

Hắn xét cho cùng là đại nhân vật, có thể duỗi cũng có thể co.

Trực tiếp bay về, cúi đầu nói: “Cô Thiên Việt hiểu rồi, Cô mỗ vì vừa rồi vô lễ hướng hai vị xin lỗi.”

Đan Ba nói thẳng: “Xin lỗi thì không cần, đánh hạ thành U Ám, Bất Hủ Chi Linh thuộc về Vũ tộc, thứ khác thuộc về Bạo tộc ta.”

“Cái gì?” Cô Thiên Việt nổi khùng: “Đan Ba, ngươi đừng mơ độc chiếm lợi ích! Vũ tộc ta tuy vì Bất Hủ Chi Linh mà đến, lại không phải làm việc không công cho lợi ích của các ngươi!”

Tô Trầm đã nói: “Ta thấy vẫn là đều dựa vào bản lãnh, ai đoạt được thì thuộc về người đó đi.”

Đan Ba lại đơn giản, gật đầu nói: “Được. Đều dựa vào bản lãnh, ai đoạt được thì thuộc về người đó. Nhưng nếu như vậy, món đồ chơi Bất Hủ Chi Linh đến trên tay Bạo tộc ta... Hê hê.”

Lòng Cô Thiên Việt trầm xuống.

Mục tiêu cao nhất của Vũ tộc từ đầu tới cuối là Bất Hủ Chi Linh, điểm ấy là sẽ không thay đổi. Nói từ đạo lý, chỉ cần có Bất Hủ Chi Linh, từ bỏ hết thứ khác cũng nói xuôi được. Chẳng qua nói từ trên phân phối ích lợi, Vũ tộc và Bạo tộc liên hợp tiến công xung phong, tất cả lợi ích đều tặng cho Bạo tộc, thật sự là khiến người ta không thể tiếp nhận. Dù sao giá trị cao của Bất Hủ Chi Linh chỉ là nhằm vào Vũ tộc, ở trong tài phú của Linh tộc, chung quy là một sợi lông so với chín con trâu mà thôi.

Nếu Bạo tộc toàn lực tranh Bất Hủ Chi Linh với Vũ tộc, vậy sự việc liền phiền toái rồi.

Đặc biệt là dưới tình huống không gian trong lòng đất, Bạo tộc cường thế hơn Vũ tộc.

Nhưng cứ như vậy nhường ra toàn bộ lợi ích, Cô Thiên Việt cũng không cam lòng.