Chương 1342 Ước chiến
Thiên Không thành, Vĩnh Trú cung.
Vĩnh Dạ Lưu Quang ở trên Cần Chính điện, đang xử lý việc công.
Từ sau khi Thiên Không thành thoát khỏi trói buộc, thanh danh Vĩnh Dạ Lưu Quang liền bay lên đến đỉnh, có thể nói tôn kính như thần.
“Ngạc Luân Pha tham hủ to lớn, đã thẩm tra, xem mà làm đi.” Thời khắc này Vĩnh Dạ Lưu Quang nói.
Một quan viên phía dưới run rẩy nói: “Tuân mệnh!”
Hắn vốn được bạn tốt nhờ vả, cầu tình cho Ngạc Luân Pha, nhưng ở một khắc nhìn thấy Vĩnh Dạ Lưu Quang, lại mất đi toàn bộ dũng khí, chỉ có thể Vĩnh Dạ Lưu Quang nói cái gì, hắn liền nghe cái đó.
“Đúng rồi, Thiên Việt, Nhân tộc gần đây thế cục như thế nào?” Vĩnh Dạ Lưu Quang vừa xem một phần tấu chương một lần, vừa hỏi Cô Thiên Việt đứng bên cạnh.
“Chưa có động tĩnh gì lớn.” Cô Thiên Việt trả lời.
“Chưa có động tĩnh, chính là động tĩnh lớn nhất.” Vĩnh Dạ Lưu Quang lắc lắc đầu: “Vô Cực Tông phát triển cần thời gian, thời gian càng dài, đối với chúng ta càng bất lợi. Chúng ta đã cho bọn hắn quá nhiều thời gian.”
“Thật sự phải đánh sao?” Cô Thiên Việt có chút sầu.
“Sớm muộn gì cũng phải đánh.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang dùng ngữ điệu bình tĩnh không có cảm tình nói.
Bắt đầu từ ngày Vô Cực Tông quật khởi, Vĩnh Dạ Lưu Quang đã biết, giữa Vũ tộc cùng Nhân tộc, sớm muộn gì cũng có một trận chiến.
Không có cách nào cả, Vô Cực Tông phát triển quá mức nhanh chóng mãnh liệt, một chuyện diệt Linh tộc, thật ra mang đến rung động thật lớn cho toàn bộ trí tộc, cũng nhắc nhở mọi người, bọn họ tương lai phải đối mặt có thể là một thế lực cường đại vượt qua Thâm Uyên.
Điều này đối với Vĩnh Dạ Lưu Quang lấy chế phách thiên hạ, Vũ tộc độc tôn làm mục đích là không thể tiếp nhận.
Nếu không thể thừa dịp bây giờ Thiên Không thành cường thịnh tiêu diệt đối thủ, chỉ sợ về sau ngay cả Thiên Không thành cũng không ngăn được Nhân tộc quật khởi.
Mấy năm nay hắn vội vàng xâu chuỗi, mượn sức khắp nơi, chính là vì một khi khai chiến, có thể khiến các tộc khác bảo trì trung lập.
Hôm nay rốt cuộc trả giá thật lớn thuyết phục được Hải tộc, lại thông qua thú tộc phương Bắc kiềm chế Bạo tộc, khi điều kiện đạt thành, cũng chính là ngày chiến tranh đến.
Biết tâm tư Vĩnh Dạ Lưu Quang, Cô Thiên Việt cũng không thử khuyên can nữa.
Ngay tại lúc vua tôi hai người bàn bạc chiến lược, bên ngoài đã có binh sĩ báo lại: “Bệ hạ, thu được Vô Cực Tông truyền thư.”
“Hả?” Hai người đồng thời ngẩng đầu.
Vĩnh Dạ Lưu Quang nói: “Mang lên.”
Một phong thư trình ở trên bàn của Vĩnh Dạ Lưu Quang.
Vĩnh Dạ Lưu Quang mở thư xem kỹ, khuôn mặt già giống như vùng đất băng lạnh kia thế mà lại dần dần phong phú hẳn lên, hiện ra biểu cảm quỷ dị, mơ hồ.
“Bệ hạ?” Cô Thiên Việt thấy vẻ mặt lão cổ quái, có chút lo lắng hô một tiếng.
Vĩnh Dạ Lưu Quang lúc này mới hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu: “Ta không sao. Thư là Tô Trầm viết, đoán một chút hắn nói cái gì với ta?”
Cô Thiên Việt: “Tuyên chiến? Cầu hòa?”
Vĩnh Dạ Lưu Quang lắc đầu: “Đều không phải... Hắn mời ta khai hoang Tây Bắc.”
“Khai hoang Tây Bắc?” Cô Thiên Việt giật mình.
Nguyên Hoang đại lục, trí tộc chủ yếu tập trung ở địa khu đông nam, tây bắc thuộc về địa bàn của thú tộc. Lãnh thổ thú tộc khổng lồ, đại bộ phận vẫn như cũ bảo lưu lại đặc tính thời kì Man hoang, tràn ngập dã tính, cũng tràn ngập thần bí và vô hạn khả năng chưa biết.
Đối với trí tộc mà nói, tiến công chiếm đóng tây bắc luôn là giấc mộng mỗi trí tộc khi cường thịnh đều sẽ có.
Thậm chí địa bàn trí tộc hiện có, cũng là từng chút một từ tây bắc tiến công chiếm đóng.
Vĩnh viễn không ngừng hướng phía tây bắc tiến công chiếm đóng, là giấc mộng chung của toàn bộ trí tộc.
Nhưng lấy được mỗi một mảng lãnh thổ, sau lưng đều là câu chuyện máu chảy thành sông.
Đó là so đấu bản chất thuần phác nhất giữa người cùng tự nhiên!
Nhưng nếu muốn làm được bước này, bình thường đều là dưới tình huống một tộc độc đại.
Hôm nay bốn tộc đỉnh cao, Vô Cực Tông tuy thế mạnh, lại còn chưa đến mức độc đại. Tô Trầm thế mà dưới tình huống như vậy mời Vũ tộc tiến công chiếm đóng tây bắc, ở trên thời cơ đã tỏ ra có chút quỷ dị.
“Hắn rốt cuộc có ý tứ gì?” Cô Thiên Việt hỏi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang búng thư trong tay một phát: “Không có gì, chỉ là không hy vọng lãng phí chiến lực Thiên Không thành. Hoặc là nói, mượn tay tây bắc suy yếu Thiên Không thành cũng được.”
“Không hy vọng lãng phí chiến lực Thiên Không thành? Mượn tay tây bắc suy yếu?” Cô Thiên Việt nhấm nuốt một phen ý tứ lời này, rốt cuộc tỉnh ngộ: “Hắn muốn ở sau khi tiến công chiếm đóng tây bắc, lại quyết một trận tử chiến cùng chúng ta.”
“Nói chính xác, là ở Thiên Dã Nguyên.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang đem thư đưa cho Cô Thiên Việt.
Dưới văn tự, thế mà còn vẽ một tấm bản đồ đơn giản, chính là bản đồ tóm tắt tây bắc.
Hai đường màu đỏ thô to từ hai phương hướng xâm nhập nơi đây, hội quân ở một chỗ trong đó.
Điểm hội quân bị vòng vào, trên đó viết ba chữ to: Thiên Dã Nguyên.
Chưa giải thích, chưa nói rõ, chỉ là hai tuyến đường hành động đơn giản, một địa điểm tụ quân, lại thuyết minh đầy đủ toàn bộ ý đồ của Tô Trầm.
Trước công tây bắc, sau làm quyết chiến.
Tuy chưa nói rõ, Vĩnh Dạ Lưu Quang lại đọc hiểu được.
Đây là tiếng lòng chung thuộc về kiêu hùng với nhau, thuộc về trí tuệ riêng biệt của những kẻ mang dã tâm.
Bọn họ đều muốn tiêu diệt đối phương, nhưng lại không muốn cứ như vậy lãng phí chiến lực của đối phương, cho nên dứt khoát lấy thú tộc tây bắc làm mục tiêu, ước hẹn liên thủ công phạt.
Hiểu điểm ấy rồi, Cô Thiên Việt nói: “Tô Trầm nghĩ thật hay, bệ hạ không cần để ý tới...”
“Vì sao không để ý tới?” Vĩnh Dạ Lưu Quang lại hỏi ngược lại: “Khai hoang Tây Bắc, đó cũng là chuyện ta tha thiết ước mơ đó.”
Cô Thiên Việt giật mình.
Vĩnh Dạ Lưu Quang đã nói: “Tô Trầm muốn mượn Thiên Không thành để tăng cường lực lượng khai hoang Tây Bắc, trái lại, Vô Cực Tông lại há không phải đang cho Thiên Không thành sử dụng? Kế hoạch của Tô Trầm, rất có sức dụ hoặc đó!”
Cô Thiên Việt vội nói: “Nhưng nếu Tô Trầm giở trò thì sao? Nếu Vô Cực Tông chưa tiến công chiếm đóng tây bắc, trái lại thừa dịp chúng ta tiến công chiếm đóng tây bắc, đánh lén chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Vĩnh Dạ Lưu Quang từ từ trả lời: “Đánh lén ai? Đánh lén Thiên Không thành sao?”
Cô Thiên Việt khựng lại.
Đương nhiên không có khả năng là đánh lén Thiên Không thành, khai hoang Tây Bắc, Thiên Không thành là chủ lực, sao có khả năng lưu thủ phía sau?
Cô Thiên Việt đã hiểu ý lão.
Thiên Không thành, đó là trung tâm của Vũ tộc.
Nó ở đâu, Vũ tộc ở nơi đó, căn bản không cần lo lắng cái gì.
Đương nhiên, muốn nói hoàn toàn không có hậu phương cũng không có khả năng, trong khu vực Vũ tộc, vẫn như cũ có lượng lớn Vũ tộc phân tán các nơi, cần phải bảo vệ. Nếu Nhân tộc thật sự đánh lén nơi này, mang đến thương tổn cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, cũng là cực lớn.
Vĩnh Dạ Lưu Quang nói: “Huống chi, Tô Trầm đã sớm suy xét đến tình huống ngươi nói. Hắn đưa ra một cách giải quyết.”
“Cái gì?”
“Bố trí nhân viên quan sát.”
Ở trong thư, Tô Trầm trực tiếp đề nghị bố trí nhân viên quan sát. Nhân viên quan sát do hai bên phái sứ giả đảm nhiệm, cũng cho hộp thông tin, phương tiện liên hệ. Trách nhiệm của nhân viên quan sát chính là quan sát hướng đi của đại quân, bảo đảm phương hướng đại quân tiến lên, khai hoang Tây Bắc tiến hành bình thường.
Nhân viên quan sát tổng cộng mười người, mỗi nửa năm thay phiên một lần, bảo đảm sẽ không bị mua chuộc.
Trách nhiệm của nhân viên quan sát chính là giám sát hướng đi của đại quân, bảo đảm không phải bất lợi cho bản thân, nhưng không thể tiết lộ cơ mật trong quân.
Thông qua phương thức này, bảo đảm hai chủng tộc ở dưới tình huống không tín nhiệm lẫn nhau, hướng tới cùng một mục tiêu mà cố gắng.
Ở cuối thư, Tô Trầm lại viết: “Nguyên tộc chính là kẻ địch chung của trí tộc, hùng cứ tài nguyên nhiều nhất mà không biết khai phá. Phàm trí tộc ta, đều nên lấy diệt kẻ thù bên ngoài làm vinh quang, mà xấu hổ vì nội chiến...”
Ở đây, Tô Trầm đem Nhân tộc và Vũ tộc dùng trí tộc cái túi da này gom vào, đem đôi bên so đấu định nghĩa thành nội chiến.
Đọc xong thư, Cô Thiên Việt cũng không biết phải nói gì.
Tự hỏi chốc lát, hắn mới nói: “Bệ hạ, ngươi tính tiếp nhận đề nghị của hắn sao?”
“Đương nhiên tiép nhận, vì sao không tiếp nhận?” Vĩnh Dạ Lưu Quang hỏi ngược lại: “Đề nghị của Tô Trầm rất công bằng, cũng rất phù hợp ý nguyện của ta. Đây là cơ hội rầm rộ cuối cùng của Vũ tộc ta, một khi thắng lợi, từ nay về sau liền có thể bá chủ đại lục.”
“Mà nếu thua...”
“Thua chính là thua.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói: “Người thất bại hoàn toàn không còn gì. Một khi trở thành người thất bại, ngươi sẽ phát hiện, cho dù muốn bị người ta lợi dụng, cũng là một loại hy vọng xa vời.”
Đây là quan điểm của Vĩnh Dạ Lưu Quang.
Khai hoang Tây Bắc không quan trọng, quan trọng ai là người thắng cuối cùng.
Tô Trầm trên thực tế chính là hẹn Vũ tộc quyết chiến ở Thiên Dã Nguyên, về phần dọc đường gian nan hiểm trở, chẳng qua là khảo nghiệm, là chiến lợi phẩm kèm theo, càng là một trò chơi phức tạp.
Có thế lực năng lực chuyển hóa mạnh, có thể thông qua chiến tranh đạt được lợi ích, tăng cường bản thân; thế lực không có năng lực chuyển hóa, thì sẽ ở trong chiến tranh với thú tộc đổ máu, suy yếu, trở thành cánh quân mệt mỏi.
Đây trên thực tế là kiểm tra đối với năng lực hậu cần hậu viên hai bên, cho nên nói là một hồi chiến tranh phức tạp.
Đối với điều này, Tô Trầm và Vĩnh Dạ Lưu Quang đều cực có tự tin.
Tô Trầm có tự tin là vì Vô Cực Tông sở trường chuyển hóa tất cả tài nguyên, cũng đem nó dùng để nâng cao bản thân, giống một lực sĩ có năng lực khôi phục mạnh, có thể lấy hạn độ lớn nhất đem chiến tranh thu hoạch chuyển hóa tài nguyên, bù lại tổn thất.
Vĩnh Dạ Lưu Quang tự tin là vì Thiên Không thành phòng ngự vô địch, khiến nó ở trong chiến tranh quy mô nhỏ gần như sẽ không chịu thương tổn. Không có thương tổn, tự nhiên liền không có bao nhiêu hao tổn. Giống một chiến sĩ có năng lực phòng ngự cường đại, có thể hạ thấp hao tổn ở trình độ lớn nhất.
Một kẻ hồi máu nhanh, một kẻ ít tụt máu.
Đây là ưu thế độc đáo hai đại chủng tộc có được ở trong tiến công chiếm đóng tây bắc.
Cũng chính bởi vậy, hai bên đều đầy tự tin.
Đã như vậy, vì sao không thử một lần chứ?
Dù sao cũng phải đánh, cứ dứt khoát khai hoang Tây Bắc, sau đó quyết đấu Thiên Dã.
Tuy có nỗi lo đối thủ có thể giở trò lừa gạt, nhưng một khắc đó, bằng vào nhiều lần tiếp xúc, trong lòng Tô Trầm và Vĩnh Dạ Lưu Quang lại đồng thời nổi lên suy nghĩ “đối phương sẽ không như thế”.
Đó là tiếng lòng chung riêng biệt giữa những kẻ có dã tâm, là lý giải khắc sâu thuộc về riêng kẻ lý tưởng hào hùng.
Cho nên ở một khắc lấy được thư, Vĩnh Dạ Lưu Quang đã biết, một lần này Tô Trầm sẽ không giở trò.
Mà ở sau khi nhận được trả lời đồng ý, Tô Trầm cũng rốt cuộc bắt đầu yên tâm lớn mật chuẩn bị chiến tranh tây bắc.
Một tờ điều lệnh phân phát các nơi, yêu cầu bảy quốc gia bỏ tiền bỏ người, chuẩn bị theo Vô Cực Tông cùng nhau Bắc phạt.
Một lần này, Vô Cực Tông không là một mình xuất chiến nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên, Vô Cực Tông lấy thân phận siêu nhiên công khai tuyên điều thế lực của toàn bộ quốc chủ.
Ở sau khi trải qua một phen “giãy dụa”, các quốc chủ đồng ý, bao gồm Cố gia mười hai nguyên lão ở trong, toàn bộ Hoàng Cực và đại bộ phận Hóa Ý đều theo quân xuất chinh.
Hai tháng sau.
Ở sau khi trải qua sự chuẩn bị đầy đủ, Vô Cực Tông chính thức xuất phát, hướng tới thành Huyễn Vụ, quốc chủ Đỗ Thanh Khê tự mình dẫn thần dân nghênh đón.
Một cuộc chiến tranh thổi quét nửa đại lục cũng sẽ bởi vậy bùng nổ.