← Quay lại trang sách

Chương 1343 Thẳng tiến

Xích Kê lĩnh.

Nơi này là một vùng núi khổng lồ biên cảnh Vân Khởi.

Xích Kê lĩnh vốn không tên là Xích Kê lĩnh, mà là tên Kim Kê lĩnh. Nhưng từ sau khi nó trở thành tuyến biên cảnh Vân Khởi chống lại Yêu tộc xâm lược, mặt đất nhuộm sương đỏ, Kim Kê cũng liền biến thành Huyết Kê.

Vân Khởi hầu như hàng năm đều phải bùng nổ mấy lần thú triều to nhỏ.

Đàn thú ngàn vạn vượt qua biên cảnh hướng nơi này ùa vào, mang đến là tai nạn vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Vì đối kháng thú triều, Vân Khởi hao phí lượng lớn quốc lực.

Bọn họ là quốc gia duy nhất thật sự không có sức xuất kích, chín thành chiến lực đều dùng ở nơi này.

Vân Khởi bởi vậy cũng là một quốc gia tràn ngập bi tình, có nhân nghĩa chi sĩ không đếm xuể ở nơi này rơi đầu đổ máu. Bọn họ là khinh thường nhất đối với trí tộc nội chiến, một lòng chỉ muốn chống lại quốc gia Yêu tộc, khát vọng các tộc vứt bỏ ngăn cách, buông bỏ thù hận, đáng tiếc khát vọng chung quy chỉ là khát vọng.

Bọn họ cũng là quốc gia thật sự cần giúp đỡ, Không Sơn làm trợ giúp ở giữa, đại bộ phận Sinh Mệnh Nguyên Chúc thật ra là cho Vân Khởi và Đại Phong, trong đó lại lấy Vân Khởi nhiều nhất.

Ngoài ra, các quốc gia cũng sẽ hàng năm phái ra binh lực trợ giúp.

Bởi vậy có thể thấy được biên cảnh Vân Khởi chiến sự khó khăn.

Cho nên khi Vô Cực Tông kêu gọi bảy quốc gia phản kích, cảm xúc mâu thuẫn của Đỗ Thanh Khê vẫn là rất thấp. Tuy hắn cũng không thích Vô Cực Tông giẫm ở trên đầu mình, nhưng Vân Khởi nghìn năm qua tư tưởng liên thủ kháng thú càng thêm xâm nhập lòng người, đã làm ra lựa chọn chính xác ở giữa đại nghĩa cùng ích lợi cá nhân.

Hôm nay vùng đất tử vong biên cảnh Vân Khởi, nghênh đón một mũi quân đội lớn trước nay chưa từng có.

Một ngàn ba trăm chiếc thuyền rồng phê giáp ngao du ở trên bầu trời, trống trận nổ vang, tinh kỳ phấp phới, phóng ra quân uy ngút trời, kéo mãi đến phía chân trời.

Ở trong thuyền rồng liên miên, một hành cung khổng lồ trên không do ba mươi sáu chiếc thuyền rồng kéo.

Vô Cực cung.

Đây là Vô Cực cung mới.

So sánh với cung cũ, quy mô cung mới rõ ràng lớn hơn, thể tích đã sắp vượt qua một cứ điểm loại nhỏ của Vũ tộc.

Quả thực cũng có khí thế của cứ điểm. Bản thân Vô Cực cung đã là một tòa kiến trúc to lớn có năng lực công phòng mạnh mẽ, ở sau khi qua tay Tô Trầm, lại được giao cho vô số năng lực thần kỳ. Chỉ là bởi vì Vô Cực Tông thần uy quá thịnh, cho tới nay cũng chưa có người nào bức ra toàn bộ thủ đoạn của Vô Cực cung.

Ý nghĩa tượng trưng của cung này, cũng bởi vậy nhiều hơn ý nghĩa thực dụng.

Hoặc là nói giá trị thực dụng lớn nhất của nó chính là họp hành.

Trong Vô Cực cung, một hồi tụ hội quy mô lớn hoàn toàn mới đang tiến hành.

Sở dĩ nói quy mô lớn không phải vì nhiều người, mà là vì thân phận người tham dự tụ hội.

Tô Trầm, Sở Nguyên, Lý Vô Y, Giang Cư Thánh, Phong Chúc Ảnh, Đỗ Thanh Khê, Trình Khấp Không, Cố Tâm Dong, Cố Thanh Tùng vân vân và vân vân, một đám đại lão, tất cả đều là tồn tại đỉnh cấp nhất trên đời hiện nay, mỗi một người dậm chân một cái cũng có thể khiến đại địa run rẩy ba lần.

Làm tông chủ, Tô Trầm không hề nghi ngờ ngồi ở ghế cao nhất, tuy hắn trẻ tuổi nhất, nhưng địa vị lại không thể hoài nghi.

Làm người ta giật mình là, bên cạnh Tô Trầm thế mà còn đặt một cái ghế, một lão nhân râu bạc ngồi ở đó.

Lão nhân thoạt nhìn rất khô cứng, đôi mắt vô thần, để một bộ râu dê, hiếm lạ nhất là trong tay thế mà còn cầm một ống thuốc lá, ở nơi đó chẹp chẹp hút, bay ra một mảng khói đặc, mùi làm sặc người, rõ ràng không phải thuốc tốt gì cả.

Nhưng mọi người nơi đây lại không một ai lộ ra sự bất mãn.

Bởi vì lão tên Cố Huy Minh.

Lão tổ tông lớn tuổi nhất hiện tại còn sống của Cố thị, thậm chí có thể nói là lão tổ tông của mọi người.

Lão là con trai Diệu Đế!

Năm đó sau khi Quang Huy Thần Triều bị diệt, đại bộ phận Cố thị đều bị giết sạch, chỉ để lại một nhánh tồn tại đến nay, chính là Cố Huy Minh.

Lão lúc đó, còn chỉ là đứa bé ba tuổi.

Sau đó lão sống mãi đến bây giờ, sống suốt ba ngàn sáu trăm năm. Đây cũng gần như là cực hạn tuổi thọ của Nhân tộc, là chỉ có Chúc Long huyết mạch mới có thể có được.

Có thể nói toàn bộ con cháu Cố gia hiện có, đều là con nối dõi truyền thừa, đồ tử đồ tôn của lão, quan hệ nhiều đến mức gia phả cũng không thể ghi lại phân rõ. Cho nên mọi người xưng hô đối với lão ngược lại cũng đơn giản, đều xưng lão tổ tông là được. Cố Khinh La tất nhiên là gọi lão tổ tông, tính cả đám người Cố Tâm Dong Cố Thanh Sơn là mười hai đại lão Hoàng Cực của Cố thị cũng phải gọi lão tổ tông.

Thậm chí chủ bảy quốc gia cũng phải gọi như vậy.

Tô Trầm tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Lần này điều động các bộ tộc, công phạt Yêu tộc, Tô Trầm vốn không tính mời lão. Vị lão tổ tông này ngày thường không có việc gì đi học hoang thú, thu mình ngủ đông, toàn bộ cố gắng đều ở trên đạo dưỡng sinh trường sinh, làm sao để mình sống thật lâu, sống qua đại nạn ba ngàn của Cố thị, là sự theo đuổi duy nhất của lão.

Lão cũng thực sự làm được rồi, ở trước lão, Cố thị huyết mạch thọ nhất là ba ngàn hai trăm tuổi.

Nhưng Tô Trầm không mời lão, bản thân vị lão tổ tông này lại đột nhiên tĩnh quá mà muốn động, không nghiên cứu trường sinh, ngược lại chạy tới cùng chỗ với mọi người.

Điều này làm Tô Trầm cũng có chút chuẩn bị không kịp.

Bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Cũng may lão tổ tông đến cũng không làm khó Tô Trầm như thế nào cả. Lão nhân gia lớn tuổi, nhìn cũng thoáng, không tùy tiện chõ mõm vào, mặc dù là ở trong hội trường cũng không tùy tiện nói lời nào, trừ phải chịu đựng thuốc lá thấp kém kia của lão, thứ khác thật ra cũng không có gì.

“Qua Kim Kê lĩnh, là Thúy Vân sơn, coi như chính thức tiến vào địa giới Yêu tộc. Hôm nay Yêu tộc giáp giới với lãnh thổ ta tổng cộng có ba vị lãnh tụ. Phân biệt là Xích Mục Yêu Hoàng, Tử Tâm Yêu Hoàng cùng Ám Nha Thiên Vương.” Bên Cố Huy Danh, ngồi ở vị trí đầu của hàng dưới là Đỗ Thanh Khê.

Hắn có thể ngồi gần như vậy không phải vì hắn thực lực mạnh, mà là vì hắn hiểu biết nhất đối với vùng này.

“Ám Nha Thiên Vương?” Nghe được cái tên này, Tô Trầm nổi hứng thú.

Thiên Vương là xưng hô đặc biệt trong Yêu tộc, bình thường là chỉ các tồn tại tu vi chưa tới hoàng cấp, nhưng thực lực đã đạt tới. Giống như đại đế, chúa tể trong hoàng giả, Thiên Vương chính là tồn tại vô địch trong vương giả.

Vị Thiên Vương này có thể lấy thân vương giả đặt song song với hai vị Yêu Hoàng, có thể thấy được thực lực mạnh mẽ, hẳn đã vượt xa cùng thế hệ, cho nên mới có thể đạt được địa vị như thế.

Mà hứng thú của Tô Trầm đối với loại tồn tại này vượt xa xa thứ khác, bởi vì tồn tại như vậy một khi thành tựu Hoàng Cực, cơ bản chính là lại một tồn tại cấp độ đại đế.

Một chúa tể Yêu tộc tương lai.

Ô, tồn tại phi phàm như thế, vẫn bóp chết sớm một chút thì tốt hơn.

“Đúng vậy, Ám Nha Thiên Vương, bản thể là một con Ám Ảnh Nha, thực lực cực kỳ khủng bố, nghe nói có được năng lực có thể đem mục tiêu kéo vào Ám Ảnh Giới.” Đỗ Thanh Khê nói.

“Đem mục tiêu kéo vào Ám Ảnh Giới...” Tô Trầm nói thầm một câu.

Nếu là có được năng lực như vậy, thì khó trách có thể thành tựu Thiên Vương.

Như Tô Trầm bây giờ cũng có thể đem một số mục tiêu thực lực không mạnh ra sao cả kéo vào hư không, mà một khi tiến vào hư không, trừ phi nắm giữ không gian pháp tắc, nếu không hủy diệt ngay tại chỗ, chúa tể cũng không thể may mắn sống sót. Nhưng với Tô Trầm mà nói, loại cách làm này có chút có cũng được không có cũng chả sao. Bởi vì Hoàng Cực hắn rất khó kéo, cho dù kéo cũng tiêu hao cực lớn, cấp thấp không cần dùng loại cách làm này, trực tiếp một đầu ngón tay nghiền chết.

Con Ám Ảnh Nha này hiển nhiên lại khác, nếu nó động cái liền sử dụng loại thủ đoạn này, ý nghĩa nó vận dụng ở phương diện này tuyệt đối không kém Tô Trầm, rất có thể là tồn tại đã nắm giữ ám ảnh pháp tắc nào đó.

Vậy thì khó trách có thể thành tựu Thiên Vương.

Có lẽ, con yêu vương này so với hai tên Yêu Hoàng kia cộng lại còn đáng sợ hơn.

“Ba vị lãnh tụ phân biệt ở ba chỗ này.” Đỗ Thanh Khê vẽ trên không trung, rất nhanh vẽ ra ở không trung một bản đồ sơn thủy, cũng là một tay vẽ tốt. Khó được nhất rõ ràng là nguyên khí miêu tả, lại bày biện ra nhiều loại màu sắc, khiến địa hình rõ ràng, nhìn được rõ.

Ba vòng chỉ đỏ ba chỗ phân đà, ghi rõ chỗ nhị hoàng nhất vương, bày ra hình tam giác.

“Bây giờ có hai con đường. Một cái là đi đường thẳng, từ rừng Thanh Bình xuyên qua, đâm thẳng xuyên thủng, nhưng làm như vậy rất dễ bị ba phe giáp công. Còn có một cái chính là đi đường vòng, đánh Thanh Long lĩnh trước, sau khi đánh chết Xích Mộc Yêu Hoàng, lại đi Thủy Vân giản, đánh chết Tử Tâm Yêu Hoàng, cuối cùng trở lại rừng Thanh Bình, chia ra diệt ba chỗ. Chỗ tệ của loại cách làm này là xa chút, chỗ tốt tự nhiên chính là an toàn.”

Nghe được lời này, Giang Cư Thánh khinh thường nói: “Đỗ lão đệ ngươi là đang nói, chúng ta nhiều Nhân tộc như vậy, nhiều quân đội như vậy, còn sợ ba tên Hoàng Cực giáp công? Cái này giống một con voi đang đi lo lắng bị ba con kiến giáp công.”

Nghe được lời này mọi người đều nở nụ cười.

Đúng vậy, so với thế lực Nhân tộc hiện có, thế lực cấp độ ba Yêu Hoàng quả thực tỏ ra có chút bình thường, mặc dù thủ hạ của bọn hắn có nhiều tới đâu nữa.

Lời này của Giang Cư Thánh thật ra không phải khiêu khích, mà là đang lấy lòng.

Hắn từ sau khi đắc tội Tô Trầm, lại ở về sau phát hiện thực lực cường hãn của Vô Cực Tông, trong lòng cũng lo sợ bất an, vẫn luôn cố gắng chữa trị quan hệ.

Lần này liên minh tiến quân, Giang Cư Thánh thật ra là phất cờ hò reo mãnh liệt nhất, thái độ tích cực thậm chí vượt qua Đỗ Thanh Khê.

Chỉ tiếc hắn tuy nhảy lên nhảy xuống biểu hiện sự tồn tại, Tô Trầm đối với hắn lại từ đầu vẫn không để trong lòng, không nóng mà cũng chẳng lạnh, kệ cho hắn phát huy.

Thời khắc này nghe được Giang Cư Thánh trêu chọc, Đỗ Thanh Khê cũng đỏ mặt lên: “Ta biết chúng ta đương nhiên không cần sợ bọn hắn giáp công. Nhưng Yêu tộc dựa vào không chỉ có bản thân Yêu tộc, đầm hoang rừng cây, bản thân cũng nguy cơ trùng trùng. Nếu là trúng phục kích, cho dù có thể thắng, sợ cũng phải trả giá nhất định. Mà bên ta một đường hành quân, trên đường nếu gặp vấn đề đếm không xuể, tự nhiên phải thật lưu ý, để tránh chiến tổn.”

Giang Cư Thánh còn muốn nói gì, Tô Trầm đã nói: “Đỗ quốc chủ nói rất đúng, nhưng tránh chiến tổn quan trọng, thời gian càng quan trọng hơn.”

Thời gian?

Mọi người cùng nhau nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm chậm rãi nói: “Trận này, không chỉ có nhằm vào Yêu tộc, cũng là nhằm vào Vũ tộc. Chúng ta sẽ ở Thiên Dã Nguyên triển khai một cuộc quyết chiến với Vũ tộc, nếu ai có thể tới đó trước, người đó liền có thể đạt được lợi thế sân nhà. Cho nên lần này công phạt, không chỉ cần vững, cũng cần nhanh! Chỉ có lấy tốc độ nhanh nhất thông qua toàn bộ khu vực, mới có thể đạt được ưu thế sân nhà Thiên Dã Nguyên.”

Nghe được lời này, mọi người cùng nhau gật đầu: “Rõ!”

Không hề nghi ngờ, Tô Trầm lựa chọn đấu pháp dứt khoát lưu loát nhất.

Đi đường thẳng, cứ như vậy xông qua!

Cùng lúc đó, Thiên Không thành cũng đang hướng về phía tây tiến lên.

So sánh với quân trận khổng lồ kia của Vô Cực Tông, bản thân khí thế hoành tráng của Thiên Không thành đã nói sáng tỏ tất cả.

Đối mặt kẻ địch, cách làm của bọn họ càng thêm đơn giản, cũng càng thêm trực tiếp, chính là thao túng Thiên Không thành húc tới.

Ngày thứ ba xuất phát.

Vũ tộc gặp phải yêu quân đất Tần.

Thiên Không thành hung hãn ra đòn, Tây Tần Hoàng chết ngay tại chỗ.

Vũ tộc trận đầu công thành, lấy được giọt máu đầu tiên của trận chiến tranh này.

Lúc này Vô Cực Tông vừa tới rừng Thanh Bình, lại chưa gặp bất cứ một chút trở ngại nào.

Ba vị hoàng giả chạy rồi.