Chương 1344 Phi Nguyệt
Chiến tranh rất phức tạp.
Chiến tranh cũng rất đơn giản.
Phức tạp là vì các loại chiến thuật làm người ta hoa cả mắt, các tướng quân vận dụng đối với các cấp binh chủng, năng lực có thể phi thiên độn địa của chiến tranh của Nguyên Sĩ chưa cắt giảm loại chiến thuật này, ngược lại bởi sức chấp hành cường đại của họ mà trở nên càng thêm phức tạp đa dạng.
Đơn giản là vì vô luận chiến thuật phức tạp như thế nào, căn bản quyết định thắng bại vẫn như cũ là lực lượng!
Lực lượng, là căn bản của tất cả!
Khi lực lượng chênh lệch lớn đến trình độ nhất định, dù là thủ đoạn như thế nào cũng không thể vãn hồi.
Cho nên đối mặt thực lực Nhân tộc cường đại, nhị hoàng nhất vương không cần nghĩ ngợi đã chạy. Tình huống tương tự cũng xảy ra ở bắc tuyến, uy áp vô địch của Thiên Không thành khiến Yêu tộc biên cảnh trực tiếp đào vong, Thiên Không thành như một chiếc chiến xa siêu cấp khổng lồ, ‘Ầm ầm ầm’ một đường lái qua.
Một bên là quân đội vô địch, một bên là chiến xa vô địch, hai đội ngũ đồng thời từ hai phương hướng hướng tới lãnh địa Yêu tộc bước đi, nháy mắt đem lãnh địa Yêu tộc nghiền gà bay chó sủa.
Trong rừng, trên hoang dã, trong khe núi, khắp nơi đều là tung tích yêu thú bỏ chạy.
Đất bằng nhấc lên một dòng lũ đào vong thật lớn, một đường chậm rãi hướng về phía sau rút lui.
Đây là kỳ cảnh vạn năm khó gặp trên Nguyên Hoang đại lục, từ trước tới nay đều là thú triều ép trí tộc đào vong rút lui, thì ra cũng có thú tộc bị trí tộc đuổi tới mức làm ra di chuyển to lớn.
“Quả thực là nhục nhã trước đây chưa từng có!”
Trên cánh đồng bát ngát, một vị Yêu Hoàng đầu sừng dữ tợn đứng trên không trung, một đôi mắt đỏ như máu trừng mắt nhìn dòng lũ yêu thú điên cuồng chạy phía dưới, phát ra tiếng gầm nhẹ không cam lòng.
Đây là Xích Mục Yêu Hoàng, bản thể là một con Xích Mục Khuê Xà.
“Không cam lòng lại có thể như thế nào? Nhân tộc thế lớn, nếu không muốn chết, cũng chỉ có thể chạy. Trời sập xuống, cũng có kẻ cao gánh. Chỉ cần đến chỗ Phi Nguyệt Đại Đế, tất cả sẽ dễ xử lý.” Bên cạnh một vị Yêu Hoàng khác có khuôn mặt màu tím nói.
Đây là Tử Tâm Yêu Hoàng, bản thể là một con Tử Huyết Thiên Hồ.
Về phần tồn tại bên cạnh mặc dù là đứng ở bầu trời, cũng vẫn vĩnh hằng đặt mình trong bóng tối, đó là Ám Nha Thiên Vương.
Thời khắc này Ám Nha đột nhiên nói: “Chúng ta không đi chỗ đó.”
Hả?
Nhị hoàng cùng nhau nhìn Ám Nha.
Tuy Ám Nha Thiên Vương ở trên tầng cấp so với bọn họ nhỏ hơn một bậc, nhưng hắn thực lực cường hãn, trí tuệ cũng cực xuất sắc, thực tế là đứng đầu Tam Hoàng.
Lần này rời khỏi chính là Ám Nha quyết định.
Xích Mục và Tử Tâm biết Ám Nha khẳng định không phải vô duyên vô cớ nói như vậy, cho nên tất cả chờ câu dưới của hắn.
Ám Nha đã nói: “Nhân tộc dốc cả ổ, một vị đế quân là không ngăn được. Hơn nữa mấy năm nay Vô Cực Tông đang thịnh, ngay cả Linh tộc cũng đã hủy diệt, dù vài vị đế quân liên thủ cũng không nhất định có thể thắng.”
Xích Mục đã nói: “Cho dù đế quân không ngăn được, không phai còn có hoang tổ sao?”
Hoang tổ theo như lời Xích Mục, đó là hoang thú.
Tuy nói hoang thú trên lý luận là ngủ đông ở bất cứ nơi nào, nhưng trên thực tế, nơi tụ tập thật sự của hoang thú vẫn là ở trên địa bàn Yêu tộc.
Không có ai nói rõ trên nửa mảnh đại lục yêu thú chiếm cứ kia, rốt cuộc có bao nhiêu hoang thú cùng nguyên thú đang ngủ say, có thể khẳng định số lượng không phải ít.
Ở thời kì Quang Huy Thần Triều cường thịnh, cũng từng mấy lần khởi xướng tiến công đối với Yêu tộc, từng đánh bại Yêu tộc, một thời xâm nhập nội địa Yêu tộc.
Nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn lui về.
Là vì hoang thú thức tỉnh.
Nhân tộc từng giết chết chín con hoang thú, có bảy con chính là đạt được dưới tình huống như vậy.
Có thể nói, nếu không có hoang thú nguyên thú, Yêu tộc đã sớm xong đời.
Từ áo thuật đế quốc sớm nhất, đến Quang Huy Thần Triều sau này, đều từng có vô số lần cơ hội diệt vong Yêu tộc, lại hết thảy thất bại dưới những kẻ cường đại ngủ say kia.
Hôm nay trong lòng đất dưới mảnh đất này của Yêu tộc rốt cuộc còn bao nhiêu hoang thú nguyên thú khủng bố ngủ say ai cũng nói không rõ, nhưng chỉ cần chúng nó chưa chết hết, địa vị mạnh nhất của Yêu tộc sẽ không sẽ dao động.
Chúng nó có lẽ không có sức tấn công, nhưng cũng là phòng thủ vô địch tương tự.
Chính bởi vậy, Yêu tộc đối với trí tộc tiến công cũng không thèm để ý, bởi vì chúng nó biết, hoang thú còn sống trên đất Yêu tộc còn có rất nhiều rất nhiều.
Nhiều đến mức đủ khiến những kẻ có gan xâm nhập lãnh địa Yêu tộc hoài nghi cuộc đời.
Nhưng Ám Nha đối với điều này lại hiển nhiên không thèm để ý, hắn nói: “Vậy thì sao? Ngươi ta ngay cả lãnh địa cũng không còn, một khi tới đầu nhập vào Phi Nguyệt Đại Đế, ngươi cho rằng hắn sẽ đối với chúng ta như thế nào? Hai quân một khi giằng co, chỉ sợ đứng mũi chịu sào làm vật hi sinh là chúng ta đi. Chúng ta mất đi lãnh địa, đi nơi đó chính là ăn nhờ ở đậu, sớm không còn quyền tự chủ cùng tôn nghiêm đáng nói.”
Xích Mục khẩn trương: “Vậy còn không phải ngươi đề nghị rút lui!”
Ám Nha nhìn hắn một cái: “Ngươi đây là đang trách ta sao?”
Xích Mục khựng lại.
Tử Tâm vội hoà giải: “Được rồi được rồi, đều đừng cãi cọ nữa. Ám Nha, ngươi đừng trách Xích Mục, ngươi biết tính tình Xích Mục, rất khó khống chế bản thân.”
Ám Nha hừ một tiếng.
Yêu tộc sau khi thành tựu hoàng giả, mặc dù có trí tuệ không khác gì Nhân tộc, nhưng thường thường chịu hình thái bản thân ảnh hưởng, do đó hình thành các loại tính cách quái dị.
Có một số Yêu Hoàng dễ giận, có một số Yêu Hoàng háo sắc, có một số Yêu Hoàng xúc động, có một số Yêu Hoàng lười biếng.
Những điều này đều là bản tính các Yêu tộc đó gây ra, mặc dù đạt được trí tuệ cũng khó vượt qua.
Xích Mục Yêu Hoàng chính là như thế, làm Xích Mục Khuê Xà (cạp nong mắt đỏ), bản tính xúc động dễ giận, châm ngòi là nổ, không châm ngòi cũng nổ.
Ám Nha biết tật xấu này của hắn, cũng không so đo với hắn, chỉ là nói: “Nhân tộc là tiến lên đường thẳng. Xem bộ dạng này, ở trước khi gặp kẻ địch mạnh, là không tính chuyển hướng. Tiếp tục như vậy, bọn hắn sớm muộn gì sẽ va phải Phi Nguyệt. Chúng ta không đi chỗ Phi Nguyệt, thật ra chính là tránh được chiến tranh.”
Tử Tâm mừng rỡ: “Đúng, để cho Nhân tộc cùng Phi Nguyệt đi chó cắn chó, chúng ta đổi hướng chạy.”
“Chạy?” Ám Nha nhìn hắn một cái: “Không, chúng ta không chạy.”
Cái gì?
Nhị hoàng đồng thời thất thần.
Ám Nha nhìn đàn thú phía dưới, nói: “Chúng ta không đi về phía sau, đi phía trước. Đường vòng, đi Nhân tộc.”
“Đi Nhân tộc?” Xích Mục và Tử Tâm đồng thời hô lên.
“Đúng, đi quốc gia Nhân tộc!” Ám Nha gật đầu một cái nói: “Nhân tộc đã dốc cả ổ, phía sau tất nhiên trống trơn. Chúng ta đâm thẳng hang ổ của bọn chúng!”
Nghe được lời này, Xích Mục Tử Tâm mừng rỡ.
“Kế này rất hay!”
“Lần này lại có thật nhiều thịt người béo nõn tươi mới để ăn rồi!”
Đám yêu tộc cùng nhau cười phá lên.
————————————————
Khi tam hoàng ở sau lưng tính kế, đại quân Nhân tộc cũng đang một đường bẻ gãy nghiền nát tiến công.
Nói là tiến công, thật ra chính là hành quân.
Phàm là có chút trí lực, thậm chí không có trí lực, nhìn thấy quân thế lớn như vậy cũng đều chạy rồi.
Đối với điều này Tô Trầm cũng rất bất đắc dĩ —— Nhân tộc liên hợp uy thế quá lớn, không thể che giấu, cũng không thể vì để yêu thú không sợ hãi liền đem quân đoàn giải thể, điều duy nhất có thể làm chính là ở trước khi đại quân đến, phái ra trước chút ít bộ đội tiên phong.
Nhưng tin tức của Yêu tộc cũng rất linh thông, có một số Yêu tộc cũng có khả năng tương tự Thiên Nhãn Đế Thính, đã sớm phát hiện hướng đi của Nhân tộc, cũng đem tin tức truyền ra, cho nên con nào cũng bỏ chạy cực nhanh.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có thể chạy được.
Luôn có một số tin tức bế tắc, phản ứng trì độn, yêu duyên không tốt, trí lực thấp tới mức thực sự không chạy... đủ loại như thế bị đại quân gặp được, sau đó bị giải quyết như gió thu cuốn hết lá vàng.
Không thể không nói, loại hình thức cắt cỏ vô song này một khi mở ra, thật đúng là rất sướng.
Đại quân Nhân tộc cứ thế một đường đi qua, có thể nói thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, mặc kệ gặp quái vật Yêu tộc cường đại như thế nào, đều diệt toàn bộ. Thật sự chỉ ngại yêu ít, không sợ yêu mạnh.
Trong đó lại lấy tướng sĩ Vân Khởi Đại Phong là hưng phấn nhất.
Bọn họ chiến tranh nhiều năm với Yêu tộc, quanh năm đều phải thừa nhận Yêu tộc tấn công, nhắc tới thú triều đều biến sắc.
Hôm nay Nhân tộc khởi đại quân phản kích Yêu tộc, thế cục đổi mới, là hưng phấn nhất. Sự khổ sở do nhiều năm qua vô số người thân chết thảm ở dưới nanh vuốt yêu thú rốt cuộc có thể báo thù, có thể nói là trận nào cũng lên, gặp địch nhất định giết.
Không tạo ra được chiến tranh quy mô lớn, chiến tranh quy mô nhỏ đánh vui vẻ nữa, cũng không dẫn lên nổi hứng thú của các đại nhân vật.
Mỗi người đều tỏ ra có chút nhàm chán.
Có người thậm chí bởi vậy diễn xưng: trận tiến công quyết đấu này thoạt nhìn sắp chuyển thành cuộc đấu phi hành, ai chạy nhanh người đó sẽ cách thắng lợi gần thêm chút.
Đương nhiên mọi người đều biết đây chỉ là câu nói đùa.
Yêu tộc sẽ không tùy ý bọn họ vươn thẳng vào sâu, khác biệt chỉ ở phản kích sẽ tiến hành vào lúc nào.
Nhưng chuyện có thể đoán trước, chiến sự sẽ không là chiến thuật thêm dầu—— Yêu tộc rút lui đang không ngừng tập kết, ở thời khắc nào đó phát động phản kích. Cho nên chiến tranh quy mô lớn hoặc là không đánh, đánh chính là cấp bậc quyết chiến.
Các tướng quân đều vì thế trù tính, chuẩn bị.
Về trận đầu quyết chiến là do vị Phi Nguyệt Đại Đế kia một mình khởi xướng, vẫn là Phi Nguyệt Đại Đế cũng chạy một hồi, tập hợp ít nhất ba vị đồng cấp làm cái vương tạc (tạc: nổ), hoặc là đi lên liền đánh thức hai vị hoang thú, làm cái vương lớn nhỏ cùng ra, mọi người cũng tranh luận không ngớt.
Thậm chí còn có người bởi vậy đưa ra ván cược.
Phi Nguyệt Đại Đế một mình đấu vương sư, một ăn bốn.
Phi Nguyệt đào vong, một ăn hai.
Hoang thú xuất kích, một ăn hai mươi.
Nhìn từ trên xác suất, mọi người đều không cho rằng lần đầu tiên quyết chiến đã đưa ra hoang thú.
Nguyên nhân rất đơn giản, hoang thú thức tỉnh, đồng thời cũng ý nghĩa tử vong bắt đầu. Nếu không phải gặp nguy cơ lớn, tuyệt đối không thể đánh thức hoang thú.
Đánh cũng không đánh đã gọi, để hoang thú biết, cho dù là đồng tộc, cũng sẽ đập cái bàn tay to xuống, đập chết thằng cha đánh thức nó.
Nhìn từ trên tỷ lệ đền, tỷ lệ Phi Nguyệt đào vong là lớn nhất.
Dù sao một vị chỉ là đại đế, cho dù thực lực cấp chúa tể, cũng không chống đỡ được vương thất như thế.
Huống chi tồn tại cấp chúa tể của Nhân tộc cũng có không ít.
Bản thân Tô Trầm tính là một, vị lão tổ tông Cố Huy Minh kia tính là một, trong Cố gia thập nhị lão Cố Trường Sinh, Cố Hồng Nhạn cũng có thể tính, cuối cùng còn có một con Hư Không Hải Mã, Nhân tộc có năm vị thực lực cấp chúa tể.
Một vị chúa tể thật sự không đủ để vào mắt.
Nhưng thế sự sở dĩ ly kỳ là ở chỗ nó luôn không giảng đạo lý, đảo điên thường thức.
Ở sau khi tiến lên hơn hai mươi ngày, đại quân Nhân tộc tới Vọng Nguyệt sơn.
Nơi này là lĩnh khu của vị Phi Nguyệt Đại Đế kia.
Phi Nguyệt Đại Đế bản thể là một con thỏ ngọc, nhiều năm ở đỉnh núi, nhìn lên bầu trời, nhìn một vầng trăng sáng kia.
Mà ở dưới núi, là vô số Yêu tộc nhìn lên nó, cũng như ngắm trăng sáng.
Cho nên Vọng Nguyệt sơn bởi vậy mà được đặt tên.
Khi đại quân Nhân tộc đến chỗ này, nhìn thấy là rậm rạp vô số yêu thú tụ tập một chỗ, hình thành quân trận khổng lồ giằng co với mình.
Vị Phi Nguyệt Đại Đế này, vậy mà lại ngang nhiên lựa chọn quyết đấu!