← Quay lại trang sách

Chương 1349 Cấm ngôn

Đã có lực lượng, vậy thì phải sử dụng.

Cho nên kế tiếp Tô Trầm không khách khí chế tác thêm bốn mươi lăm pho tượng, toàn bộ chuyển hóa con rối, lại thêm năm con vốn có, tổng cộng năm mươi con rối cấp Titan. Về phần mười thần văn còn lại, Tô Trầm giữ làm nghiên cứu.

Năm mươi con rối Titan này cũng bởi vậy trở thành lá bài tẩy số một dưới trướng Tô Trầm.

Nhưng trừ người ngày đó tham dự hội nghị, không người nào biết chúng nó tồn tại.

Tô Trầm đem bí mật này giấu thật sâu, cũng hạ nghiêm lệnh, có ai dám để lộ bí mật, giết không tha.

Đây là hắn lần đầu tiên, đối với tồn tại cấp bậc quốc chủ hạ mệnh lệnh giết không tha.

Hôm sau, đại quân tiếp tục tiến lên, thẳng đường hướng về nội địa Yêu tộc xâm nhập.

Nơi này là vùng đất man hoang của đại lục, khắp nơi đều là núi cao trùng điệp, cây lớn che trời, các loại hiểm địa kỳ tuyệt càng đếm không hết, tài nguyên lại tươi tốt. Trên cả quãng đường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy tài nguyên quý hiếm.

Bởi vậy có không ít người hướng Tô Trầm đề nghị, phát tán nhân thủ, tìm kiếm vơ vét tài nguyên.

Nhưng lại bị Tô Trầm từ chối.

Thiên Dã Nguyên quyết chiến không thể chậm trễ nữa, ai có thể giành trước một bước tới đó, người đó có thể có được ưu thế địa lợi.

Tô Trầm không muốn vì cái lợi nhỏ trước mắt mà kéo chậm hành động, cho nên yêu cầu tiến lên tốc độ cao nhất. Đương nhiên, cân nhắc đến tâm tình khát cầu tài nguyên của mọi người, Tô Trầm vẫn phái ra một tiểu đội ngàn người, lấy quân Nhân tộc làm trung tâm, hướng bốn phương điều tra.

“Phong Hàn, Phong Hàn, nghe nói chưa? Tông chủ muốn phái đội ngàn người, đi phụ cận tìm tòi tài nguyên, bây giờ đang triệu tập người tự nguyện!”

Thường Hòa quay cuồng hạ xuống bên người Diệp Phong Hàn, hưng phấn vô cùng nói: “Chúng ta cũng đi đi, vùng đất Man hoang này, khắp nơi đều là thứ tốt đó!”

Diệp Phong Hàn đang luyện kiếm, một thanh kiếm chậm rãi chớp lên, nhìn không ra có gì biến hóa.

Thường Hòa tiến lên chộp lấy hắn: “Ai da ngươi nói chuyện đi chứ.”

Một cú chộp này, rõ ràng là đặt ở trên vai Diệp Phong Hàn, lại chụp hụt.

Thường Hòa cũng không kỳ quái, lật tay chụp về phía sau, lại vẫn trượt như cũ.

“Ta không tin, ta chụp, ta chụp, ta chụp chụp chụp!” Thường Hòa hoa chân múa tay chụp tới, rõ ràng Diệp Phong Hàn ở ngay nơi đó chậm rãi sử kiếm, hắn lại chụp mãi không trúng.

Chụp hồi lâu thật sự không được, mệt thở hồng hộc nói: “Được rồi, hư thật chi đạo này của ngươi là càng ngày càng lợi hại, ta không chụp trúng được ngươi. Ta nói, ngươi rốt cuộc có đi hay không? Đây là cơ hội khó mà có được!”

Diệp Phong Hàn thu kiếm: “Đây không phải hư thật chi đạo gì cả, là ta từ trong Mộng Giảo pháp tướng nghiên cứu ra Huyễn Chân Kiếm Pháp, cách đại thành còn thiếu chút hỏa hậu, thật sự là không muốn rời khỏi.”

“Ai da, khi nào không thể thành, cần gì nóng lòng nhất thời, những tài nguyên kia mới là quan trọng nhất. Ngươi không muốn Hóa Ý. Được tài nguyên, luyện thành linh đan, sớm tấn thăng, tốt bao nhiêu chứ.”

Sắc mặt Diệp Phong Hàn bất động: “Dựa vào linh dược cổ vũ, thiếu mài giũa, căn cơ không đủ, không đáng giá!”

“Ta @##!” Thường Hòa bị hắn chọc giận đến mức bất đắc dĩ: “Cho dù ngươi không vội tấn thăng Hóa Ý, ta vẫn muốn Nhiên Linh đó. Căn cơ Diêu Quang ta cũng coi như đủ rồi chứ? Không có trụ cột không vững nhỉ?”

Diệp Phong Hàn trả lời: “Ngươi tâm chí không vững.”

Thường Hòa bị hắn chọc giận đến mức trợn trắng mắt.

Diệp Phong Hàn lại nói: “Nhưng ngươi vốn là người như vậy, cho dù luyện thêm ngàn năm, quá nửa cũng là như thế.”

“Ngươi...” Thường Hòa chỉ vào hắn, đang muốn giáo huấn.

Lại nghe Diệp Phong Hàn nói: “Đáp ứng ta một điều kiện, ta liền đi cùng ngươi.”

“Ngươi nói ngươi nói.” Thường Hòa rất hưng phấn.

“Từ giờ trở đi, ba ngày không cho phép nói chuyện. Ngươi nếu thua, phải đổ bô cho ta một năm.”

“Cái này sao, được!” Thường Hòa mừng rỡ đáp ứng.

Diệp Phong Hàn: “Từ giờ trở đi.”

Thường Hòa lập tức câm miệng không nói.

Nhìn bộ dáng hắn muốn nói mà không nói chuyện được, trong lòng Diệp Phong Hàn sảng khoái một phen, nghĩ rốt cuộc có thể thanh tịnh vài ngày, lúc này mới cười nói: “Thật ra ngươi không nói, ta vốn cũng định đi.”

“Ô...” Tròng mắt Thường Hòa cũng sắp trừng ra rồi, lại vẫn là cứng rắn chịu đựng không mở miệng.

Thấy hắn như thế, Diệp Phong Hàn cười ha ha: “Không tệ không tệ, thế mà giữ được. Đi thôi, ta bây giờ đi báo danh.”

Nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, Thường Hòa liền bắt đầu nghi hoặc: nha rốt cuộc là vốn tính đi? Hay là tính không đi? Ba ngày không thể nói chuyện, quá khổ sở rồi. Thằng nhãi Diệp Phong Hàn, chờ ba ngày trôi qua, ta phải khiến ngươi phiền chết.

Diệp Phong Hàn rất nhanh đã từ chỗ Tô Trầm lĩnh được nhiệm vụ, chính thức xây dựng tiểu đội tầm bảo.

Thành viên tiểu đội phần nhiều là bạn bè cũ lúc trước theo hắn cùng nhau mạo hiểm ở đồng bằng Hoàn Lang, đều hiểu rõ nhau, cho nên vừa nghe nói Diệp Phong Hàn xây dựng đội tầm bảo, ùn ùn như thuốc nổ. Cho nên không cần nửa ngày, đội ngũ đã xây dựng xong, các đồng bạn vốn rải rác ở các đội một lần nữa tụ tập một chỗ, đều vui vẻ không thôi.

Chỉ có Thường Hòa im lặng không nói.

Mọi người thấy Thường Hòa luôn luôn thích nói thích cười không nói lời nào, đều kỳ quái.

Thiếu niên Đinh Đổng tuổi tương đối nhỏ, bị gọi là Tiểu Bất Đổng kỳ quái hỏi: “Thường nhị ca, ngươi sao không nói lời nào?”

Mọi người thường xuyên tụ tập, Diệp Phong Hàn là đại ca, Thường Hòa chính là nhị ca.

Thường Hòa nhìn hắn, cho hắn một cái trừng mắt.

Diệp Phong Hàn đã nói: “Hắn dỗi với ta, hắn không muốn ta đi, ta cứ kéo hắn đi, không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ ổn.”

Thường Hòa khẩn trương, nghĩ không có ai đổi trắng thay đen như ngươi đâu.

Hắn tuy miệng không thể nói, động tác hành vi lại vẫn có thể làm được, vội vàng xua tay tỏ vẻ không phải.

Mọi người cũng đã nhìn ra, hắn đây không phải không muốn nói, là không thể nói.

Tiểu Bất Đổng kỳ quái nhìn Thường Hòa: “Thường nhị ca ngươi sao lại câm rồi?”

Thường Hòa sốt ruột tới mức nhảy lên, tiếp tục phất tay.

Hạ Hàm là người hiểu phương diện này, nhìn ra chút gì đó: “Chỉ sợ không phải nhị ca câm, mà là đại ca không cho hắn nói.”

Thường Hòa liên tục gật đầu.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn Diệp Phong Hàn, hừ một tiếng: “Cũng không thể nói chuyện còn nhảy như vậy, xem ngươi có thể nghẹn đến bao lâu.”

Nói xong rời đi, Thường Hòa muốn hướng hắn hô lên ta có thể nhịn ba ngày, nhưng Diệp Phong Hàn đi lên đầu không nhìn thấy, hắn chỉ có thể dựng ba ngón tay nhảy nhót.

Vì thế mọi người cùng nhau đoán.

“Ba canh giờ?”

“Quá ngắn.”

“Ba năm?”

“Ngươi đây là bảo hắn chết.”

“Ba ngày?”

Thường Hòa liên tục gật đầu.

Vì thế mọi người cùng nhau cười vang.

Ba ngày không thể nói chuyện, điều này đối với Thường Hòa mà nói tuyệt đối là một khổ hình.

Lúc này Diệp Phong Hàn đã bay vào không trung, mọi người thấy, cũng đều đi theo. Dọc đường tầm bảo vừa nói vừa cười, chỉ có Thường Hòa không thể nói chuyện, chỉ có thể gấp đến độ giương mắt nhìn, tức giận đến mức dứt khoát không thèm để ý tới bọn họ.

Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã hai ngày qua đi.

Hai ngày này Thường Hòa chịu đựng gian nan, nhưng lại thật sự bị hắn sống qua được.

Mắt thấy ngày thứ ba đã tới, chỉ cần chịu tới buổi tối mình coi như thắng, trong lòng Thường Hòa rất vui mừng, giữa chân mày cũng mang theo nét vui mừng.

Một đám huynh đệ ùn ùn hướng hắn chúc mừng.

Hắn vui sướng, chỉ tiếc không thể hoàn lễ.

Lúc này mắt thấy đến trên không một cánh rừng phong đỏ, lá phong màu đỏ như ngọn lửa nhuộm cả vùng núi, thoạt nhìn đẹp lạ vô cùng.

Một đội viên cầm kính ngọc nói: “Phía dưới có nguyên năng phản ứng rõ ràng, nhất định có thiên tài địa bảo.”

Đây là kính tầm bảo Diệp Phong Hàn cố ý dùng công huân từ trong Vô Cực Tông đổi ra, có thể thấy rõ nguyên năng phụ cận, bao gồm một ít nguyên thực hiếm có, chế tác phức tạp, vốn là kỹ thuật của Linh tộc, ở sau khi tiêu diệt Linh tộc, Vô Cực Tông mới nắm giữ.

“Đi, xuống xem chút.” Diệp Phong Hàn đã nói.

Tiến vào rừng phong đỏ, chỉ thấy trong rừng có một hồ nhỏ, trong hồ sinh trưởng một thực vật xanh biếc yểu điệu, ướt át, nhìn qua có thể biết ngay không phải vật phàm.

“Thường Hòa, ngươi đi lấy bảo vật, cẩn thận chút.” Diệp Phong Hàn hạ lệnh.

Thường Hòa cho Diệp Phong Hàn một cái vẻ mặt kiêu ngạo, tỏ vẻ nào có cái gì cần phải cẩn thận.

Diệp Phong Hàn biết ý tứ hắn, nói: “Đừng sơ ý, nghe gió mà chạy trốn phần lớn là Yêu tộc có chút tổ chức, còn có rất nhiều Yêu tộc không phục quản lý ẩn nấp ở các nơi.”

Thường Hòa vẫn không phục, liều mạng làm động tác tay, ý tứ hai ngày qua cũng chưa thấy yêu thú nào ẩn nấp.

Hai ngày qua hắn miệng không thể nói, dựa hết vào tay để giải quyết vấn đề trao đổi, ngôn ngữ của người câm điếc ngược lại học được rất nhanh.

Diệp Phong Hàn cũng đã quen, thấy hắn như thế, nói: “Đi, đi, ngươi thích như thế nào thì như thế đó, dù sao ta đã nhắc nhở ngươi.”

Thường Hòa lúc này mới kiêu ngạo cứng cổ nhảy về phía hồ nhỏ.

Một cái hồ nhỏ đối với Thường Hòa tự nhiên không phải việc gì khó, thoải mái đạp sóng mà qua, tới trước cỏ nhỏ xanh biếc kia, Thường Hòa khẽ buông tay, đắc ý quay lại nhìn Diệp Phong Hàn, ý tứ đó: ta nói không nguy hiểm nhỉ.

Diệp Phong Hàn chỉ là giơ kiếm đề phòng, không để ý đến hắn.

Thấy hắn như vậy, Thường Hòa cảm thấy mất mặt, chỉ có thể đưa tay đi nhổ cây cỏ nhỏ kia.

Một lần chưa thể nhổ được.

Thường Hòa ngây người, tiếp tục dùng sức nhổ, chỉ cảm thấy phía dưới cây cỏ nhỏ này cứng cỏi vô cùng, như bộ rễ mọc cực sâu.

Thường Hòa cũng nổi hung, nghĩ ta không tin còn không nhổ được ngươi, vận chuyển nguyên năng toàn lực nhổ.

Ra sức phát động, cây cỏ nhỏ kia rốt cuộc nâng lên trên từng chút một.

Nhưng theo cỏ nhỏ rời nước, Thường Hòa nhìn thấy phía dưới cỏ nhỏ rõ ràng còn mọc lên một cái đầu thật lớn.

Cái đầu đó to như cối đá, mọc một đôi mắt to như chuông đồng, xanh lét nhìn Thường Hòa, giống như đang hỏi Thường Hòa, ngươi vì sao phải đem ta nhổ ra?

Thì ra cây cỏ nhỏ này lại là mọc ở trên đỉnh đầu yêu thú này.

Thời khắc này sau khi bị Thường Hòa rút ra khỏi mặt nước, không cần Thường Hòa động thủ nữa, yêu thú tự động hướng không trung dâng lên, thân hình càng lúc càng lớn, vào thẳng không trung, thì ra là một con cự mãng (mãng xà to lớn) cực dài.

Nhìn từ khí thế nó phát ra, đây rõ ràng là một tồn tại vương cấp.

Thường Hòa nhìn mà ngây người, vẫn là Diệp Phong Hàn hô một tiếng: “Chạy mau!”

Thường Hòa lúc này như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu bỏ chạy.

Chỉ thấy cự mãng kia há mồm, một luồng khí tanh hôi đã phun về phía Thường Hòa.

“Mẹ của con ơi!” Thường Hòa sợ tới mức kêu to, không để ý tất cả lòng bàn chân bôi dầu.

Đồng thời người khác của tiểu đội tầm bảo cũng ùn ùn ra tay, hướng cự mãng kia hò hét lao đi.

Từng đạo kiếm quang hung ác bổ vào trên thân cự mãng, đánh cho cự mãng đó tru lên liên tục, lại không thể đột phá tầng tầng lưới kiếm này.

Đặc biệt là Diệp Phong Hàn, thời khắc này toàn lực ra tay, kiếm quang gột rửa, một mảng hàn quang hư vô mờ mịt lạnh thấu xương ra, lại đem Hàn Quang Kiếm và Huyễn Chân Kiếm của hắn dung hợp với nhau, hình thành sát chiêu độc đáo, mặc dù cự mãng kia là Yêu Vương, cũng không cách nào thừa nhận.

Thấy một màn như vậy, Thường Hòa như ở trong mơ mới tỉnh.

Đúng vậy, đối phương là Yêu Vương, nhưng chúng ta cũng không phải kẻ yếu.

Thì ra đệ tử Vô Cực Tông ta, bất tri bất giác đã trưởng thành đến mức tùy tiện một tiểu đội, cũng có thể đơn đấu tồn tại vương cấp!

Đợi chút!

Sắc mặt Thường Hòa đột nhiên đại biến.

“Thảm rồi, lão tử vừa rồi đã nói chuyện.”

Nghẹn hai ngày, lại cuối cùng bị một Yêu Vương phá.

Vừa nghĩ đến phải đổ bô cho Diệp Phong Hàn một năm, Thường Hòa bi thương, hô to:

“Lão tử liều mạng với ngươi!”

Giơ lên vũ khí không sợ hãi xông lên.

——————————————————

Con rối cấp Titan của Tô Trầm vốn là bốn con, là ta nhớ lầm, giờ sửa lại, xin lỗi. Về phần con rối cấp bậc khác đều còn, chỉ là chưa viết mà thôi.