← Quay lại trang sách

Chương 1350 Kim Đan

Qua một cuộc đại chiến, tiểu đội Phong Hàn cuối cùng diệt được con Yêu Vương này.

Mọi người đều vui sướng ——trên người Yêu Vương này không thiếu chỗ tốt, mà dựa theo quy định của Vô Cực Tông, trong lúc tầm bảo săn giết Yêu tộc đạt được lợi ích thuộc về bản thân tiểu đội, tiểu đội tầm bảo chỉ cần đem những nguyên thực vô chủ nộp lên là được.

Cái này nhưng mà không nhỏ tài phú, để cho mọi người có thể nào không vui hỉ nhảy nhót.

Chỉ có Thường Hòa vẻ mặt cầu xin, đang hướng Diệp Phong Hàn cầu xin: “Ta nói huynh đệ, việc này thực không thể trách ta. Nếu không như vậy, ta bỏ qua lợi ích lần này...”

Diệp Phong Hàn lạnh mặt trả lời: “Ta không thèm lợi ích của ngươi, không muốn đổ bô phải không? Đơn giản, về sau bớt ồn ào ở bên tai ta.”

“Được được được, ta nghe lời ngươi còn không được sao.” Thường Hòa mừng rỡ.

Diệp Phong Hàn đã đem ngón tay dựng thẳng ở bên miệng, làm cái động tác ‘Suỵt’.

Thường Hòa hiểu ý, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

“Đội trưởng, tìm được rồi, là Tam Sắc Ngẫu, ngay tại phía dưới thân thể mặt hàng này.” Một thành viên tiểu đội hưng phấn cầm lên một đoạn ngó sen đồng thời có ba màu đỏ lam trắng, hưng phấn nói.

Tam Sắc Ngẫu có thể tăng lên năng lực cảm ứng, tăng cường khống chế đối với nguyên năng của người ta, còn có thể tăng lên uy lực kiếm khí, chính là một trong những tài nguyên Vô Cực Tông cần nhất. Nhiều năm qua Vô Cực Tông luôn lấy giá cao thu mua Tam Sắc Ngẫu, đáng tiếc số lượng có hạn. Còn là đi vào hồng hoang chi vực Yêu tộc khống chế, không ngừng có thu hoạch.

Diệp Phong Hàn nhìn một lần gốc Tam Sắc Ngẫu trước mắt này, hưng phấn nói: “Được ba ngàn năm, có thể đổi ba ngàn điểm cống hiến đó.”

Mọi người mừng rỡ.

Vùng đất Man hoang này quả nhiên là vùng đất trọng bảo, khắp nơi đều là bảo bối.

Diệp Phong Hàn đã đem nó trân mà trọng thu lại.

Sau khi phân giải hết Yêu Vương kia, Diệp Phong Hàn được cây cỏ nhỏ kia ở đỉnh đầu Yêu Vương.

Vật ấy gọi là Ngọc Châu, là một cái cây đặc thù Yêu Vương đó dùng tâm huyết bản thân ngưng kết mà thành, chuyên môn dùng để dụ hoặc con mồi chui đầu vô lưới, bản thân cũng là một thực vật hiếm thấy có thể tăng lên cường độ linh hồn, giá trị không thể thấp hơn Tam Sắc Ngẫu.

Diệp Phong Hàn làm đội trưởng, được phân cho một món quý giá nhất này.

Ngọc Châu này có thể ăn riêng, cũng có thể cầm đi luyện đan, thứ sau tự nhiên phát huy hiệu quả lớn hơn nữa.

Nhưng Diệp Phong Hàn nghĩ một chút, vẫn quyết định trực tiếp sử dụng.

Mộng Giảo tướng trong Thất Hoang Pháp Tướng của hắn đang ở thời khắc đột phá cuối cùng, nếu sử dụng vật ấy, có thể lập tức đột phá, do đó mở ra pháp tướng chi nhánh thứ hai.

Nếu là như thế, thì tỷ lệ sinh tồn trong Man hoang này không thể nghi ngờ sẽ tăng vọt.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Phong Hàn quyết định lập tức làm luôn.

Đầu tiên là tìm chỗ yên tĩnh, Diệp Phong Hàn đem Ngọc Châu nâng ở lòng bàn tay, nguyên năng lưu chuyển trong tay, từng chút một tiến vào trong Ngọc Châu Thảo kia.

Cây cỏ nhỏ kia dần dần bốc hơi ra làn khói màu trắng.

Diệp Phong Hàn nhẹ nhàng ngửi một lần, làn khói màu trắng lại không vào mũi, mà là trực tiếp quanh quẩn thân thể hắn, sau đó thế mà lại từ phần mắt của hắn rót vào từng chút một.

Đây là cách sử dụng Ngọc Châu, nói chính xác, là phương pháp sử dụng Tô Trầm từng cải tiến.

Tô Trầm năm đó nghiên cứu vô số, tuy thoạt nhìn hoàn thành chỉ là vài mục tiêu lớn như Phi Tiên Tâm Pháp, thật ra đối với rất nhiều vấn đề nhỏ cũng có thay đổi thật lớn. Ví dụ như một ít phương thức lợi dụng thực vật quý hiếm hữu dụng hơn, chính là như thế.

Lấy phương thức nguyên lực bốc hơi, hấp thu vào mắt, so với trực tiếp nuốt dùng sử dụng, hiệu quả dược lực của nó tăng lên 30%.

Thời khắc này theo từng tia dược lực tiến vào trong cơ thể Diệp Phong Hàn, thấm vào thức hải, Diệp Phong Hàn cảm thấy thức hải của mình đang mở rộng, mơ hồ có nữ tử cười nhẹ, bồi hồi triền miên.

Diệp Phong Hàn biết đây là hiện tượng cắn trả tất nhiên sau khi lực lượng Mộng Giảo đọng lại, vội thủ bản tâm bất động, tiếng cười khẽ của nữ tử kia liền càng lúc càng thấp.

Đột nhiên Diệp Phong Hàn cảm thấy tâm trí ‘Ong’ một tiếng, trong cơn hoảng hốt có vô số bóng người màu đen lao về phía mình, phát ra tiếng rít thê lương.

Diệp Phong Hàn kinh hãi, chưa từng nghe tông chủ nói, Mộng Giảo pháp tướng lúc đại thành có hiện tượng lạ tà mị nhập thể, đây là chuyện gì?

Diệp Phong Hàn tin tưởng Tô Trầm sẽ không hại mình, tình huống trước mắt tất nhiên là xuất hiện biến hóa kỳ lạ nào đó.

Trong lòng kinh ngạc, biết chỉ có thể dựa vào chính mình để vượt qua cửa ải khó khăn, liền thủ chặt nội tâm, vận chuyển lực lượng pháp tướng khổ sở chống đỡ.

Cũng may Mộng Giảo pháp tướng của hắn lúc này đã đại thành, trong thức hải nhấc lên gợn sóng, hóa thành bức tường tâm linh, tử thủ bản tâm.

Chỉ là số lượng những tà mị kia vừa nhiều vừa hung mãnh, điên cuồng ập tới, thoạt nhìn thế nào cũng phải đem thức hải hắn xé nát mới xong, Mộng Giảo pháp tướng của Diệp Phong Hàn điều khiển bức tường tâm linh cũng khó mà chống đỡ.

Mắt thấy đã sắp bị tà mị nhập thể, đến lúc đó mình sợ sẽ không phải mình nữa.

Vừa vặn lúc này Thất Hoang Pháp Tướng của hắn, một tướng mới thành lập, đang muốn điểm hỏa tướng thứ hai.

Lòng nổi hung, Diệp Phong Hàn dứt khoát điểm hỏa Kim Ô tướng.

Kim Ô pháp tướng là pháp tướng của Dạ Kiêu Trình gia, đặc tính là hỏa, nghe nói Kim Ô thật sự lúc thi triển thần uy, như chín vầng mặt trời, khô héo đại địa, ruộng cạn vạn dặm, uy thế huy hoàng.

Sau khi hóa thành huyết mạch Nhân tộc, tuy không làm được tới mức thiêu đốt vạn dặm, nhưng toàn lực thi triển, phạm vi nghìn trượng đều bị ngọn lửa này bao phủ vẫn là không có vấn đề, nói đến công kích phạm vi lớn, có thể nói đứng đầu thất tướng.

Diệp Phong Hàn cũng là bị ép bất đắc dĩ, hắn cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo của những tà mị kia, cho nên dứt khoát lấy hỏa đối kháng.

Ngay sau đó, trong cơ thể Diệp Phong Hàn nước lửa tấn công nhau, chỉ thấy những tà mị kia đồng thời kêu to hóa thành tro bụi.

Quả nhiên những thứ này sợ hỏa.

Mặc dù là hư vô chi ma, cũng sợ thuần dương chi hỏa này.

Diệp Phong Hàn nổi hung, ở trong thân thể mình điên cuồng thiêu đốt lên, nháy mắt đem toàn bộ tà mị vào cơ thể thiêu đốt hết.

Lúc này Mộng Giảo của hắn đại thành, tà mị mới lại chưa xuất hiện, lại bị thuần dương chi hỏa này thiêu đốt, hoàn toàn diệt sạch, Diệp Phong Hàn mới an toàn.

Chỉ là trận chiến đấu này triển khai ở trong thân thể hắn, cũng khiến chính hắn bị thương không nhẹ.

Ngay tại lúc hắn buồn bực, lại phát hiện tinh thần lực của mình thế mà không hiểu sao dâng lên một đoạn, cùng lúc đó, trong thân thể hắn thế mà còn kết ra một viên đan màu vàng, chìm chìm nổi nổi.

Đây là cái gì?

Diệp Phong Hàn không hiểu, lại có thể cảm thấy bên trong tựa như chất chứa lực lượng mạnh mẽ.

Có lẽ có thể dẫn đường ra?

Ý niệm hóa thành xúc tu, hướng Kim Đan kia kéo dài đi...

Ầm!

Vụ nổ cực lớn tràn ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thành viên tiểu đội Diệp Phong Hàn ùn ùn lao tới.

Trong khói bụi tràn ngập, Diệp Phong Hàn đã là mặt đầy vết cháy xém đi ra.

Hắn xanh mặt, ho khan nói: “Không sao, làm cái thực nghiệm... Thất bại.”

“Ồ? Ngươi thế mà cũng học tông chủ làm thí nghiệm?” Thường Hòa cười nói.

Diệp Phong Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, Thường Hòa lập tức biết điều, ngoan ngoãn qua một bên đếm kiến.

Vì không phải đổ bô, một năm tới hắn chỉ có thể làm cháu nội.

Nhưng nghe Thường Hòa nói đến tông chủ, trong lòng Diệp Phong Hàn lại khẽ động.

Hắn biết chuyện xảy ra trên người mình, sợ là chỉ có Tô Trầm mới có thể giải thích rõ. Vội lấy ra hộp thông tin đi đến một bên, là đi liên hệ với Tô Trầm.

Thấy hắn như thế, Thường Hòa vẫn bất mãn càu nhàu: “Chuyện gì thần thần bí bí như vậy.”

Thẳng đến lúc chân trời xuất hiện bóng người Tô Trầm.

Tô Trầm đến rất nhanh.

Bởi vì hắn là cưỡi Hư Không Hải Mã cả quãng đường nhảy vọt tới.

Nhìn thấy Tô Trầm xuất hiện, mọi người đều ngẩn ngơ, đồng thời quỳ xuống: “Tông chủ!”

Tô Trầm ừ một tiếng, nhìn nhìn Diệp Phong Hàn, đột nhiên bắt lấy tay gã, một luồng tinh thần lực đã xâm nhập thức hải Diệp Phong Hàn, Diệp Phong Hàn thì không làm phòng bị, mặc cho Tô Trầm làm.

Một lát sau, Tô Trầm gật đầu: “Quả thực có chút cổ quái, đi theo ta.”

Cầm lấy Diệp Phong Hàn đi về một bên khác.

Thấy bọn họ như vậy, Thường Hòa khó hiểu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người cùng nhau nhún vai, hiển nhiên ai cũng không rõ.

————————————————

Cách đó không xa, bên cạnh một dòng suối nhỏ, Tô Trầm đang tự hỏi điều gì, vẻ mặt ngưng trọng.

Diệp Phong Hàn: “Tông chủ, trên người ta rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Ngài cứ việc nói thẳng, mặc kệ xảy ra cái gì, ta đều có thể tiếp nhận.”

Tô Trầm nghĩ một chút mới nói: “Ta cũng nói không rõ tình huống trong thân thể ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Rất có khả năng, là trong quá trình ngươi lấy thuần dương chi hỏa luyện hóa những tà mị kia, sinh ra một ít vật chất sót lại, mà trong quá trình âm dương giao hội, lại tạo thành ảnh hưởng đối với thân thể ngươi, dao động linh cung, thành tựu Kim Đan.”

“Ý tứ tông chủ là, những tà mị kia sau khi chết sinh ra vật chất, sót lại ở trong cơ thể của ta, thậm chí tiến vào linh cung, lại kết hợp với nguyên lực của ta, cuối cùng sinh ra?”

“Có thể so với cái này còn phức tạp hơn, ta cần tìm tòi ký ức của ngươi, cẩn thận xem xét một phen, mới có thể cân nhắc đạo lý trong đó. Thả lỏng tinh thần, lấy Mộng Giảo pháp tướng thủ hộ tâm linh, nhưng đừng chống cự... Lần này sẽ tương đối khổ sở.” Tô Trầm nói xong, đã xem ngón tay điểm ở mi tâm Diệp Phong Hàn.

Diệp Phong Hàn mặc kệ Tô Trầm làm, rất nhanh, một loại đau khổ như xé rách thổi quét toàn thân.

Diệp Phong Hàn nghiến răng chống đỡ, cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Trầm lúc này mới thu tay lại.

Hắn thở ra một hơi dài: “Được rồi.”

Một phen tìm tòi này, sự từng trải của Diệp Phong Hàn, Tô Trầm cũng đều nhìn thấy.

Hắn cẩn thận nhớ lại một phen sự từng trải của Diệp Phong Hàn, cảm thụ đủ loại biến hóa trong cơ thể hắn, trong lòng đã đại khái có tính toán, nhưng muốn có được kết luận tốt hơn vẫn cần thời gian.

Thời khắc này thấy Diệp Phong Hàn vô lực uể oải trên mặt đất, Tô Trầm nói: “Phong Hàn, ta có ý thu ngươi làm đệ tử của ta, ngươi có bằng lòng hay không?”

Diệp Phong Hàn ngẩn người, sau đó mừng rỡ: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Thấy hắn như thế, Tô Trầm mỉm cười gật đầu.

Thật ra ở trước đó, Tô Trầm đã đem Diệp Phong Hàn coi là đệ tử chưa ký danh của mình, nếu không cũng sẽ không trực tiếp truyền hắn Thất Hoang Pháp Tướng, lại ban nhiệm vụ nặng để lịch luyện.

Hôm nay thu đồ đệ, cũng chỉ là nước chảy thành sông.

Diệp Phong Hàn ‘Thùng thùng thùng’ dập đầu ba cái, Tô Trầm nâng tay nói: “Đứng lên đi.”

Diệp Phong Hàn đứng dậy, cung kính đứng ở bên cạnh Tô Trầm.

Tô Trầm đã nói: “Tình huống trên người ngươi, ta đã hiểu biết, ngươi tạm thời cũng không cần kinh hoảng. Theo ta thấy, đây là phúc chứ không phải họa, ngươi lúc rảnh bản thân có thể nghiền ngẫm nhiều hơn, có chuyện gì, kịp thời cho ta biết.”

“Vâng, sư tôn!”

Tô Trầm lại tùy tay xé rách không gian, lôi ra một con rối ném cho Diệp Phong Hàn: “Đã thu ngươi làm đồ đệ, chung quy nên cho chút lễ gặp mặt. Con rối cấp Titan này, tặng cho ngươi làm vật phòng thân đi.”

Một con cấp Titan chính là một vị Hoàng Cực cảnh, món quà như thế, khiến Diệp Phong Hàn cũng bị dọa giật mình, hắn không biết thu hoạch gần đây của Tô Trầm, chỉ biết là đây là bảo bối áp đáy hòm của Tô Trầm, vội nói: “Sư phụ không được!”

“Không có gì, đã thu ngươi làm đồ đệ, tự nhiên không thể cho ngươi tùy ý mạo hiểm nữa. Nhưng nói đi thì phải nói lại, vật ấy cho ngươi là dùng để giữ mạng, nếu luôn dựa dẫm vào nó, ngươi cuộc đời này chỉ sợ cũng sẽ không có tiến bộ gì nữa.”

“Đệ tử rõ!” Diệp Phong Hàn lớn tiếng nói: “Đệ tử hướng sư phụ hứa hẹn, không đến thời khắc mấu chốt, tuyệt không sử dụng vật ấy.”

“Ừm.” Tô Trầm tiêu sái đứng lên: “Đã như vậy, ngươi đi đi. Tình huống trong thân thể ngươi còn cần chiến đấu để khai quật, xem nó rốt cuộc có thể mang đến cái gì cho ngươi. Có hiện tượng gì lạ, lập tức cho ta biết.”

Nói xong Tô Trầm đã tự quay người đi.

Diệp Phong Hàn sùng kính nhìn bóng lưng Tô Trầm, cho nên hắn cũng chưa nhìn thấy một luồng âm u kia của sắc mặt Tô Trầm trước khi rời khỏi.

“Ảo Mộng Chi Chủ, ngươi lão già này quả nhiên vẫn ra tay rồi sao?”