Chương 1374 Vinh Quang Cuối Cùng.
Trên bầu trời, lượng lớn Vẫn Tinh Chiến Toa như châu chấu bay xông đến.
Theo đó là lượng lớn tu sĩ ở hậu phương khởi xướng công kích, phi kiếm như thủy triều mênh mông cuồn cuộn mà đến, hội tụ thành dòng kiếm trong khoảnh khắc hóa thành vật khủng bố nhất thế gian, phá hủy tất cả tồn tại ngăn cản ở trên con đường phía trước.
A!!!
Trong tiếng thét chói tai thê lương, là vô số tướng sĩ Vũ tộc ngã xuống.
“Vô sỉ!” Vĩnh Dạ Lưu Quang thấy một màn như vậy, cũng nhịn không được mắng ra tiếng.
Nhưng mắng thì mắng, đáy lòng lão lại không bất ngờ.
Đây là chiến tranh.
Chuyện trên chiến trường, chưa từng có phân chia quang minh cùng hắc ám, chỉ có thắng lợi cùng thất bại.
Vô sỉ?
Đúng vậy, Tô Trầm không ở Thiên Dã Nguyên chờ lão, ngược lại đánh hồi mã thương, là đủ vô sỉ. Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang không phải cũng tương tự? Cách làm lợi dụng hoang thú công kích Nhân tộc, cũng không tính là quang minh lỗi lạc, ở lúc đối phương chiến đấu căng thẳng nhất ra tay sau lưng, phá hoại nguyên trận, từ sau lưng đâm một đao, thì càng thêm vô sỉ tột đỉnh.
Cho nên Vĩnh Dạ Lưu Quang trên bản chất không phải đang mắng Tô Trầm vô sỉ, lão chỉ là đang phát tiết, đồng thời cũng thống hận.
Thống hận mình vì sao chịu cực hạn trên tư duy, thế mà lại cho rằng đại chiến qua đi Nhân tộc sẽ nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng lão sai rồi.
Nhân tộc chưa nghỉ ngơi.
Bọn họ sau khi giết chết chim ưng khổng lồ liền chạy về, lại một lần nữa chơi nửa đường phục kích.
Thủ pháp giống nhau, liên tục dùng hai lần, thế mà còn thành công.
“Khởi động tấm màn phòng ngự!”
Vĩnh Dạ Lưu Quang lớn tiếng hạ lệnh.
Hấp thụ giáo huấn, Thiên Không thành chưa chạy đi hết tốc độ, mà là luôn giữ lại năng lượng khởi động tấm màn phòng ngự, theo lý thuyết chiến đấu vừa bắt đầu, nghe được động tĩnh phe phòng thủ đã có thể khởi động tấm màn phòng ngự.
Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang hạ mệnh lệnh, lại không nhận được bất cứ phản ứng nào.
Vĩnh Dạ Lưu Quang ngây người, trong lòng dâng lên một tia cảm giác không ổn.
Phương xa, một gã Vũ tộc bay tốc độ cao tới, hầu như là dùng hết toàn bộ sinh mệnh cùng khí lực của hắn chạy đi, nháy mắt đã tới bên cạnh Vĩnh Dạ Lưu Quang, trực tiếp ngã xuống, hô lớn: “Khu trung tâm đình dừng cung cấp năng lượng, không thể khởi động màn năng lượng!”
Nói xong lời này, thế mà lại trực tiếp ngất đi.
Trong lòng Vĩnh Dạ Lưu Quang run lên, biết chuyện mình lo lắng nhất quả nhiên vẫn đã xảy ra.
Lão chợt quay đầu nói với Xích Sương Hoa: “Ngươi tổ chức thần giáo triển khai phản kích, ta đi khu trung tâm, Tô Trầm nhất định ở nơi đó!”
Vĩnh Dạ Lưu Quang vừa bay vừa lấy ra hộp thông tin: “Thiên Việt, ngươi bên kia như thế nào?”
Thanh âm Cô Thiên Việt rõ ràng truyền đến: “Bệ hạ, Nhân tộc toàn diện xâm nhập, khu trung tâm không thể cung cấp năng lượng, tấm màn phòng ngự không khởi động được!”
“Nhưng chúng ta còn đang bay, đúng không? Điều này nói lên năng lượng khu trung tâm còn chưa hoàn toàn dừng lại! Truyền mệnh lệnh ta, dừng bay, đem toàn bộ năng lượng hiện có chuyển thành tấm màn phòng ngự.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói nhanh.
“Cho dù như vậy năng lượng cũng không đủ để toàn diện chống đỡ tấm màn phòng ngự.”
“Bỏ qua tuyến phòng ngự thứ nhất thứ hai, lui giữ tuyến thứ ba.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói, giờ này khắc này, chỉ có tráng sĩ chặt cổ tay, lão cũng thật sự cầm được thì cũng buông được, trực tiếp hạ lệnh bỏ qua hai tuyến phòng ngự. Phòng ngự của Thiên Không thành cũng không phải dựa vào thọc sâu duy trì, cho nên tổng cộng cũng chỉ ba tuyến phòng ngự, nói cách khác, bọn họ trực tiếp tiến vào phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng dù như thế, cũng không đủ để ngăn cản Nhân tộc thế tới rào rạt.
Cô Thiên Việt trả lời: “Ngài biết, đem toàn bộ năng lượng phi hành chuyển tới phòng ngự, chúng ta không thể rời đi nữa, đúng không?”
Vĩnh Dạ Lưu Quang hơi khựng lại một chút, trả lời: “Chúng ta không chạy.”
Bốn chữ đơn giản, lại mang theo dũng khí tráng liệt vô biên.
Hiểu tâm ý Vĩnh Dạ Lưu Quang, Cô Thiên Việt thở dài: “Vâng, nguyện cùng bệ hạ huyết chiến đến cùng!”
Theo Cô Thiên Việt trả lời, Thiên Không thành rốt cuộc dừng phi hành.
Nó dừng ở không trung, cùng lúc đó, tấm màn phòng ngự bộ phận trung tâm Thiên Không thành bắt đầu lần lượt sáng lên.
Một vòng bảo hộ trong suốt phạm vi nhỏ hơn rất nhiều xuất hiện ở trước Nhân tộc, cản trở đường đi của bọn họ, đồng thời ở dưới tấm màn phòng ngự yểm hộ, từng chiếc Liệt Diễm Xa được đẩy ra, bắt đầu đối công với Nhân tộc.
Không thể không thừa nhận Thiên Không thành phòng ngự mạnh mẽ, tuy mất đi đại bộ phận phòng ngự bên ngoài, nhưng chỉ dựa vào vòng phòng ngự tuyến thứ ba, Vũ tộc vẫn đem Nhân tộc gắt gao ngăn cản ở bên ngoài.
Chiến tranh ở lúc này, mới toàn diện triển khai từ trên ý nghĩa thật sự.
Vẫn Tinh Chiến Toa và Liệt Dương Pháo đấu nhau, thần tiễn và phi kiếm va chạm, áo thuật cùng nguyên kỹ hoà lẫn, đan xen ra quang cảnh lấp lánh nhất dưới bầu trời.
Huyết chi thịnh cảnh.
Lúc này, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng đã đi tới khu năng lượng trung tâm.
Tiến vào khu năng lượng, lão thấy nơi đây im ắng, thế mà không có một tên Vũ tộc.
Vĩnh Dạ Lưu Quang nhíu mày, cất bước đi vào phía trong.
Lão không cho rằng đây là bởi binh sĩ của mình bỏ chạy, xảy ra loại tình huống này thật ra chỉ có một sự giải thích, chính là binh sĩ nơi này đều đã chết.
Tuy không muốn thừa nhận điểm ấy, nhưng đây chỉ sợ cũng là sự thật tiếp cận chân tướng nhất.
Càng đi vào trong, loại cảm thụ này của Vĩnh Dạ Lưu Quang liền càng mãnh liệt.
Đặc biệt là khi đi vào sâu, mùi máu tươi càng lúc càng gay mũi, mặc dù chưa nhìn thấy tình cảnh đó, Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng có thể nghĩ đến hình ảnh đó.
Cho nên ở sau khi đi qua thông đạo dài đằng đẵng, tiến vào một đại sảnh rộng lớn, Vĩnh Dạ Lưu Quang rốt cuộc thấy được hình ảnh mình đoán trước.
Đó là một ngọn núi xác.
Hàng ngàn thi thể Vũ tộc chồng chất cùng một chỗ, cao đến mức hầu như sắp chạm tới trần nhà.
Ở trên xác còn có một người ngồi.
Tô Trầm.
Hắn dùng tay chống cằm, đang tự hỏi điều gì đó.
Nhìn thấy Vĩnh Dạ Lưu Quang cùng thủ hạ của lão tiến vào, mắt Tô Trầm sáng lên: “Các ngươi rốt cuộc đến rồi.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn thi thể trong đại sảnh.
Lão nhìn chằm chằm chốc lát, mới nói: “Ta ở nơi này an bài ba ngàn hai trăm mười bốn thủ vệ, còn có bốn trăm năm mươi sáu tên Tượng tộc và Kim tộc, tất cả bọn họ đều đã chết?”
Tô Trầm nhún nhún vai: “Bọn họ đều rất trung thành, ta không có lựa chọn.”
“Khốn kiếp!” Các tướng quân bên cạnh Vĩnh Dạ Lưu Quang dùng ánh mắt thù sâu như biển trừng lên nhìn Tô Trầm.
Ngược lại là Vĩnh Dạ Lưu Quang vẫn bình tĩnh như cũ: “Bọn họ đều là đứa nhỏ tốt.”
Tô Trầm gật đầu đồng ý: “Đều là loại tốt, là hạng người trung dũng của Vũ tộc, thậm chí ngay cả đám Tượng tộc kia cũng rất có cốt khí. Ta bảo bọn họ dừng toàn bộ năng lượng cung ứng cho Tát Khắc Năng Hạch, nhưng bọn họ lại không làm. Ta không quá hiểu nguyên lý vận chuyển của Tát Khắc Năng Hạch, lại không nỡ phá hư nó, cũng chỉ có thể ngồi nhìn nó tiếp tục cung cấp năng lượng cho các ngươi... Bằng không các ngươi ngay cả tuyến phòng ngự thứ ba cũng không mở ra được.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang bình tĩnh nghe hắn nói xong lời này: “Cho nên, ngươi muốn không chỉ có phá hủy Vũ tộc, còn có Thiên Không thành?”
“Đó là một thứ tốt, ta hy vọng có thể cho nó đổi chủ.” Tô Trầm dùng khẩu khí bình tĩnh mà lạnh lùng trả lời.
Vĩnh Dạ Lưu Quang gật gật đầu: “Nó quả thật là thứ tốt, nhưng cho dù như thế, có được nó cũng không có nghĩa là vô địch.”
“Ít nhất có thể đối phó một ít tồn tại đủ cường đại, ví dụ như hoang thú, ví dụ như thần.”
“Thần?” Nghe được lời này, ánh mắt Vĩnh Dạ Lưu Quang rốt cuộc xuất hiện một mảng hào quang: “Cho nên, ngươi cũng biết bọn họ, cũng muốn đối phó bọn họ?”
“Ừm.” Tô Trầm gật gật đầu, sau đó như có hứng thú hỏi: “Ngươi thế mà dùng chữ ‘cũng’? Chẳng lẽ ngươi cũng...”
Vĩnh Dạ Lưu Quang đang muốn nói gì, một tướng lĩnh Vũ tộc bên cạnh đã không kiềm chế được lao tới: “Tô Trầm nhận lấy cái chết, Thiên Cức Lôi Nhận!”
Một thanh đại kiếm lôi quang đã ầm ầm chém về phía Tô Trầm.
Tô Trầm tùy tay nhấc lên, tay không bắt lấy lôi đao, năng lượng lôi điện mênh mông chạy ở trong lòng bàn tay của hắn, lại không thể thương tổn hắn mảy may, ngược lại như món đồ chơi của hắn nghe theo ý hắn. Vì thế Tô Trầm chụp, lôi điện cự nhận (cự nhận: lưỡi đao lớn) đã biến thành một con chim lôi điện, nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn.
Tô Trầm khẽ vuốt ve đầu con chim: “Ta còn tưởng các ngươi thân là tín đồ Vũ Thần, sẽ vô điều kiện hoan nghênh Vũ Thần trở về.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang giống như chưa thấy người bên mình ra tay, chỉ là nói: “Thần, cao cao tại thượng, xa xa cúng bái thì được. Nếu là cách gần, thần uy quá mức, chúng ta sợ là không phụng dưỡng nổi.”
Tướng quân lúc trước ra tay mắt thấy một đòn không thành công, thét lớn lại phát ra một áo thuật mạnh mẽ.
Nhưng ngay tại cùng lúc hắn ra tay, Tô Trầm nhấc tay, con chim lôi điện trong tay đã rời tay bay ra, đánh vào ngực tướng quân kia. Tướng quân đó tuy đã khởi động vòng bảo hộ, nhưng nháy mắt lôi điểu nổ tung, trực tiếp đem đối phương nổ tan, vòng bảo hộ giống như không tồn tại.
Tô Trầm đã cười nói: “Không ngờ được hai đối thủ đánh nhau sống chết, thế mà còn là đồng bạn cùng chung chí hướng.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang cười lạnh: “Nhưng ngươi cũng sẽ không bởi vậy buông tha chúng ta, đúng không?”
Tô Trầm nghiêm túc gật đầu: “Đúng, bởi vì chúng ta đã định sẵn không phải một chủng tộc, nhất định không thể đi chung với nhau. Cho dù liên thủ, đều mang ý xấu, kéo chân nhau, hiệu quả cũng là một cộng một nhỏ hơn một. Đã như vậy, còn không bằng diệt các ngươi, đem Thiên Không thành của các ngươi cướp để chúng ta dùng, đem tài nguyên của các ngươi, dùng để bồi dưỡng Nhân tộc ta. Mười năm thời gian, cũng đủ Vô Cực Tông ta xuất hiện thêm mấy vạn Nhiên Linh, mấy ngàn Hóa Ý, hơn trăm Hoàng Cực.”
“Mười năm.” Ánh mắt Vĩnh Dạ Lưu Quang ảm đạm: “Thì ra thời gian bọn họ đột phá giới hạn chỉ còn mười năm sao?”
“Không sai!”
“Ngươi có thể xác định?”
“Chính mồm Ảo Mộng lão tặc nói.”
“Mộng Giới Chi Chủ.” Nghe được lời này, Vĩnh Dạ Lưu Quang không hoài nghi nữa: “Mộng Chủ là kẻ duy nhất trong toàn bộ thần linh bị trục xuất còn có thể bảo trì liên hệ chặt chẽ với giới này. Ảo mộng của hắn có thể trực tiếp hình chiếu ở đây, do đó sưu tập được tất cả tư liệu về bản giới. Nhưng cũng giới hạn ở đây, không thể giết chóc bất cứ mục tiêu nào. Nhưng chờ sau khi hàng rào tan vỡ, tất cả sẽ khác. Ảo Mộng Chi Chủ nắm giữ động hướng của mọi tộc, sẽ là một kẻ uy hiếp lớn nhất trong các vị thần. Nhất định phải ưu tiên giết hắn!”
“Nói thì nhẹ nhàng, đó là thần đấy, muốn giết hắn, nói dễ hơn làm.” Tô Trầm lắc đầu.
Vĩnh Dạ Lưu Quang phất tay, các tướng quân phía sau đã đồng thời hướng về Tô Trầm phóng đi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang: “Nếu ngươi không có một chút tự tin nào, vì sao còn cần tác chiến?”
Tô Trầm hỏi ngược lại: “Thế nào cũng phải có lòng tin thắng được mới có thể đi chiến đấu sao? Vậy đám thủ hạ bây giờ của ngươi lại tính là gì? Là bọn hắn cảm thấy có thể giết chết ta sao?”
Tô Trầm chậm rãi nâng tay, tu di không gian xuất hiện, hơn mười vị tướng quân, đại áo thuật sư dưới trướng Vĩnh Dạ Lưu Quang liền cùng lúc bị quản chế, từng người bay lên hư không, lại ngay cả phát lực cũng khó làm được, bởi vì Tô Trầm đã khống chế nguyên năng bên người bọn họ, làm bọn họ căn bản không thể thuyên chuyển nguyên lực, giơ tay nhấc chân, đã tước đoạt căn cơ thực lực của bọn họ.
Đây là chênh lệch.
Theo thực lực tăng lên, chênh lệch của Tô Trầm và đối thủ đang không ngừng kéo giãn, cũng lớn đến một trình độ khủng bố.
Vĩnh Dạ Lưu Quang mặt không biểu cảm nhìn tất cả cái này: “Thực lực của ngươi làm ta chấn động, Tô Trầm. Ngươi nói không sai, dũng sĩ thật sự, không phải chỉ đánh chiến tranh nhất định thắng. Mặc dù không có nắm chắc thắng lợi, cũng muốn giao tranh tác chiến. Ngươi là như thế, ta Vũ tộc cũng tương tự.”
Lão nói xong đi về phía trước: “Cứ dùng trận chiến này, để bảo vệ vinh quang cuối cùng của tộc ta đi!”