Chương 1375 Phân đội nhỏ
Bên trong Thiên Không thành, một cuộc đại chiến thiết huyết đang triển khai.
Khắp nơi đều là mưa kiếm gào thét, thủy triều lực lượng như sóng biển điên cuồng cuốn đi, cùng với vô tận gió tanh mưa máu.
Đây là chiến tranh liên quan đến chủng tộc tồn vong, cho nên không có thương hại, không có đồng tình, chỉ có ngươi chết ta sống toàn lực chém giết.
“Qua bên kia!” Diệp Phong Hàn chỉ vào một chỗ nói với Thường Hòa và đội viên khác.
“Đi chỗ đó làm gì, mau chóng phá hư tháp áo thuật đi!” Thường Hòa trả lời.
Bởi vì là đánh bất ngờ, tuy Thiên Không thành co rút vòng phòng ngự, dâng lên màn phòng hộ, nhưng vẫn có bộ phận Nhân tộc ở trước đó đã tiến vào trong vòng phòng ngự, Diệp Phong Hàn chính là một mũi trong đó.
Làm tiểu đội tinh anh xuất sắc nhất môn hạ Vô Cực Tông, tốc độ bọn họ tương đối nhanh.
Nhưng như vậy, khi tấm màn phòng ngự dâng lên, bọn họ cũng bị nhốt bên trong. Dẫn tới kết quả trực tiếp chính là, lượng lớn Vũ tộc bốn phía vây công tới, đuổi giết bọn họ.
Mọi người chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn. Theo ý tứ Thường Hòa, tự nhiên là nhanh chóng công kích tháp áo thuật. Chín mươi chín tòa tháp áo thuật là trung tâm trợ giúp tấm màn phòng ngự Thiên Không thành, phá hư mỗi một tòa, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hệ thống phòng ngự của Thiên Không thành.
Nhưng Diệp Phong Hàn hiển nhiên không cho rằng như vậy.
“Không kịp.” Hắn nói: “Tháp áo thuật mục tiêu quá rõ ràng, đi nơi đó sẽ chỉ đưa tới nhiều Vũ tộc hơn.”
“Vậy chúng ta đi chỗ nào?”
“Vĩnh Trú cung!” Diệp Phong Hàn trả lời.
“Vĩnh Trú cung?” Thường Hòa bị Diệp Phong Hàn trả lời dọa giật mình, nhưng hắn cũng là kẻ to gan lớn mật, sau khi giật mình là ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Không sai, nơi đó tất nhiên có rất nhiều bảo bối. Đi, mọi người đi Vĩnh Trú cung phát tài đi.”
Rõ ràng còn đang bị đuổi giết, nhưng thời khắc này lời của Thường Hòa vừa ra, mọi người lại đồng thời phát ra tiếng hoan hô, cùng nhau chuyển hướng Vĩnh Trú cung chạy tới.
Lúc này nhất định phải thừa nhận chỗ thông minh của Diệp Phong Hàn.
Tháp áo thuật là trọng điểm phòng hộ của Vũ tộc, tuyệt đại đa số đội ngũ tiến vào tấm màn phòng ngự đều giành đi tiến công tháp áo thuật, do đó đem nơi đó biến thành một mảng chiến trường máu thịt, ngược lại Vĩnh Trú cung không có lực lượng gì.
Tiểu đội Phong Hàn xộc thẳng, phát hiện lực lượng chặn lại đuổi giết quả nhiên ít đi rất nhiều. Mọi người cứ như vậy điên cuồng lao đi, quả thật thoải mái xông tới Vĩnh Trú cung.
Vĩnh Trú cung vốn cũng có hệ thống phòng ngự độc lập của mình, nhưng đại chiến mở ra, Vĩnh Dạ Lưu Quang đem toàn bộ lực lượng phòng ngự đều tập trung ở trên ba tầng vòng phòng ngự, Vĩnh Trú cung thì không rảnh để ý tới, cho nên hệ thống phòng ngự nơi này thùng rỗng kêu to, chỉ có vài tên vệ binh còn đang trung với cương vị công tác. Mắt thấy hơn một trăm tu sĩ bay đến, các vệ binh đó đều biến sắc. Nhưng các binh sĩ này cũng tương đối trung dũng, biết rõ không địch lại vẫn kéo cảnh báo đón đầu.
Diệp Phong Hàn vung tay lên, một đạo kiếm quang chém ra, mấy cái đầu liền rời cổ bay lên.
“Này, để lại mấy tên cho ta!” Thường Hòa bất mãn kêu lên.
“Không rảnh giỡn với ngươi.” Diệp Phong Hàn trả lời, quay đầu nói: “Mọi người giết vào đi, phóng hỏa khắp nơi, chế tạo thanh thế, thanh thế càng lớn càng tốt.”
Thường Hòa bất mãn nói: “Không phải chứ? Ngươi thế này không phải muốn chết sao? Chúng ta im ắng đi vào phát tài là được rồi, đừng gây động tĩnh quá lớn chứ.”
Diệp Phong Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Muốn phát tài ta không phản đối, nhưng đừng quên đây là chiến tranh, đừng chỉ suy xét cho mình. Chúng ta chạy đến nơi đây, sau đó đem nguy hiểm tử vong ném hết cho người khác mặc kệ? Bọn họ đi chiến đấu, chúng ta thì đi chết?”
Thường Hòa không nói gì.
Người khác cũng cúi đầu không nói.
Đại nghĩa là một loại phẩm chất tốt đẹp khó có được, nhưng chính bởi vì tốt đẹp, bởi khó có được, cho nên cũng không phải mỗi người đều có. Mặc dù là tinh thần phát triển phấn chấn hừng hực như Vô Cực Tông, một chút ham muốn riêng nho nhỏ vì mình cũng sẽ có.
Dưới loại tình huống này, phẩm tính của người lãnh đạo liền quyết định phẩm tính của cả đội ngũ.
Diệp Phong Hàn đã quyết định làm như thế, mọi người cũng không thể không đồng ý.
Thấy mọi người đều có chút rầu rĩ không vui, Diệp Phong Hàn lại bổ sung một câu: “Giả Sơn, Trình Hải, Long Triều, mang huynh đệ bọn ngươi đi cướp đoạt tất cả bảo bối có thể cướp đoạt.”
“Rống!”
Nghe được lời này, mọi người hoan hô.
Thường Hòa cũng cười nói: “Có thế chứ, công phải có, tư cũng phải để ý.”
Nói xong muốn đi vào.
Diệp Phong Hàn túm lấy hắn: “Ngươi theo ta.”
“A? Chuyện gì?” Thường Hòa theo phía sau Diệp Phong Hàn hỏi, chỉ thấy Diệp Phong Hàn lao đi ở trong Vĩnh Trú cung, trên đường ngẫu nhiên gặp một ít cung nữ Vũ tộc, dẫn phát kinh hô liên tục, Diệp Phong Hàn cũng không đi để ý tới.
“Này, ngươi nói đi chứ, chúng ta đi đâu?” Thường Hòa hỏi như đòi mạng.
Thế lửa Vĩnh Trú cung đã bắt đầu dâng lên, nhưng thanh thế còn chưa lớn, âm thầm, Thường Hòa hy vọng ngọn lửa này thức dậy càng chậm càng tốt, các huynh đệ cướp bóc nhiều một chút, cho nên đối với hành vi lãng phí thời gian của Diệp Phong Hàn cũng đặc biệt thống hận.
“Chúng ta đi trung tâm.” Diệp Phong Hàn rốt cuộc trả lời.
“Ngươi là nói quốc khố?” Mắt Thường Hòa sáng rực lên.
Tô Trầm từng đi quốc khố Vĩnh Trú cung, cho nên từ lúc vẽ địa hình cho mọi người, đã cố ý đem vị trí nơi này đánh dấu ra, Thường Hòa nhớ rất rõ, chỉ là không ngờ mình thực có cơ hội vào quốc khố.
Không ngờ Diệp Phong Hàn trả lời: “Chúng ta không tới đó.”
“A? Vậy đi chỗ nào?”
“Vũ Thần Tru Ma Pháo.” Diệp Phong Hàn trả lời.
Vũ Thần Tru Ma Pháo? Nghe được cái tên này, đầu Thường Hòa vang lên một tiếng ‘Ong’.
Hắn lúc này mới nhớ tới, đại pháo mạnh nhất Vũ tộc Vũ Thần Tru Ma Pháo ở ngay Vĩnh Trú cung.
Pháo này uy lực tuyệt luân, cho dù là hoang thú trúng cũng khó thừa nhận, có thể tính là vũ khí mạnh nhất hiện nay xác nhận.
Diệp Phong Hàn thế mà muốn tới đó, không hề nghi ngờ là muốn khống chế pháo này.
Trong nháy mắt đó, Thường Hòa biết —— mình vô duyên với quốc khố rồi.
Vị trí quốc khố và Vũ Thần Tru Ma Pháo cực gần, khi Diệp Phong Hàn mang theo Thường Hòa bay qua, Thường Hòa thậm chí có thể xa xa nhìn thấy cửa quốc khố...
Vừa nghĩ đến mình cứ như vậy đi sát qua bên quốc khố, Thường Hòa vô cùng đau lòng.
Đó là quốc khố Vũ tộc đấy, có vô số trọng bảo, là nơi sung túc ngay cả tông chủ cũng chưa kịp cướp!
Mà ta lại phải qua cửa mà không vào!
Hai mắt chứa đầy nước mắt, Thường Hòa đem toàn bộ oán khí đều phát tiết ở trên thân địch nhân phía trước.
“Giết!”
Kinh Đào Phách Ngạn Chưởng chứa sự phẫn nộ đánh ra, đem hai gã Vũ tộc đánh chết ngay tại chỗ, dư lực không giảm, đánh trúng ở trên một cánh cửa sắt lớn.
Cửa sắt ầm ầm mở ra, hiện ra đại sảnh rộng lớn phía sau cửa cùng một khẩu pháo đen sì cao lớn.
Vũ Thần Tru Ma Pháo!
Ở bên cạnh Vũ Thần Tru Ma Pháo còn có một đội Vũ tộc đang thủ hộ, hiển nhiên là đã có điều phát hiện, cho nên cửa vừa mở ra, chỉ thấy một quan quân Vũ tộc bên cạnh chỉ trường kiếm: “Bắn!”
Xoát xoát xoát!
Hơn trăm mũi tên bén nhọn gào thét đâm tới.
Các xạ thủ này của Vũ tộc đều xạ thủ tinh nhuệ Vũ tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, sử dụng Yên Giáp Tiễn càng lấy Tử Quang Thạch hỗn hợp tinh kim chế tạo thành, kèm theo nguyên trận loại nhỏ, có thể phá vòng bảo hộ, lực xuyên thấu rất mạnh. Đầu mũi tên càng bôi nước dãi Yểm Xà, kịch độc vô cùng, một khi trúng tên, cho dù là Diêu Quang cảnh cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Thời khắc này trăm mũi tên cùng tới, tính giá cũng giá trị mấy vạn nguyên thạch, có thể xưng là chơi lớn, khiến Thường Hòa cũng bị dọa giật mình.
Trong mắt Diệp Phong Hàn chợt lóe ánh sao, đã khởi động Thất Hoang Thiên Địa tướng.
Kim Ô Tướng bay lên trời, Tam Túc Kim Ô dang cánh bay lên, phóng ra vô tận ánh sáng và nhiệt độ, tựa như một mặt trời nhỏ.
Hơn trăm mũi Yên Giáp Tiễn kia bay tới, tựa như bay về phía mặt trời, thân tên thế mà lại bắt đầu hòa tan. Tuy Kim Ô pháp tướng của Diệp Phong Hàn chưa đại thành, không đủ để hòa tan mũi tên tinh kim, nhưng ít ra ở dưới nhiệt độ cao này, nguyên trận Yên Giáp Tiễn bị phá hư, độc Yểm Xà càng bị phá hỏng hoàn toàn, ngay cả tốc độ phi hành cũng giảm bớt rất nhiều, lực công kích giảm hẳn.
“Còn không ra tay!” Diệp Phong Hàn kêu lên.
“Ồ!” Thường Hòa lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh ra tay đánh ra một vòng bảo hộ.
Vòng bảo hộ này bình thường không có gì lạ, không xuất chúng.
Nhưng chính là vòng bảo hộ đơn giản này, lại trở thành chướng ngại cuối cùng che ở trước con đường của Yên Giáp Tiễn, đem toàn bộ mũi tên chặn bên ngoài, Yên Giáp Tiễn được xưng ngay cả núi cũng có thể xuyên thấu thế mà lại không thể tiến thêm, đây hoàn toàn là công lao phá hỏng của Kim Ô pháp tướng, khiến mười phần uy lực của nó chỉ còn một phần.
Nhưng Kim Ô pháp tướng thật sự cường đại không phải phòng thủ, mà là tiến công!
Diệp Phong Hàn khẽ đảo tay: “Đi!”
Tam Túc Kim Ô dang cánh hót một tiếng dài, đã hướng phía trước gào thét lao đi.
Quan chỉ huy Vũ tộc kia hô lớn: “Ngăn trở!”
Từng đạo hào quang áo thuật dâng lên, nhưng Tam Túc Kim Ô như mặt trời chói chang trên trời, uy thế mênh mông nào phải bọn hắn có thể ngăn trở.
Như một quả cầu lửa siêu cấp lớn lao vào người, ầm ầm nổ tung, các binh sĩ Vũ tộc kia lần lượt bị nổ tung.
“Oa.” Thường Hòa thở dài một tiếng: “Uy lực thật lớn, ta nhớ rõ lúc trước chưa mạnh như vậy.”
“Ừm, tông chủ cho ta một bình Kim Ô huyết mạch, tăng lên thực lực pháp tướng.” Diệp Phong Hàn trả lời.
Đây mới là chân tướng thực lực pháp tướng của Diệp Phong Hàn tăng vọt.
Pháp tướng Tô Trầm khai sáng, không xung đột với huyết mạch.
Người không có huyết mạch, có thể nắm giữ lực lượng pháp tướng.
Nhưng nếu ở sau khi nắm giữ lực lượng pháp tướng lại dùng huyết mạch đối ứng, thì có thể tiến một bước tăng lên uy nghiêm pháp tướng.
Từ đầu đến cuối, hắn thật ra cũng chưa nghĩ tới muốn diệt trừ huyết mạch quý tộc, chỉ là hy vọng cho người không có huyết mạch hy vọng tấn thăng. Về phần lực lượng huyết mạch, làm phụ trợ vẫn như cũ vô cùng tốt.
Đúng vậy, đây là định vị tương lai của huyết mạch quý tộc.
Trong cuộc sống tương lai, đạo tu luyện là căn bản, nhưng huyết mạch quý tộc vẫn có tác dụng độc đáo của họ, có thể bởi vậy tiếp tục tồn tại trong Nhân tộc.
Thời khắc này một đòn Kim Ô Diệu Nhật của Diệp Phong Hàn đánh tan binh sĩ thủ hộ, Thường Hòa đã nhanh chóng lao về phía Vũ Thần Tru Ma Pháo!
“Ha ha, Vũ Thần Tru Ma Pháo thuộc về chúng ta rồi. Dùng thứ này cho bản thân bọn Vũ tộc kia một đòn, tất nhiên rất đã nghiền!” Thường Hòa lớn tiếng nói.
Đúng vậy, nếu có Vũ Thần Tru Ma Pháo, từ bên trong nổ súng, thậm chí có thể trực tiếp phá hủy khu phòng ngự của Vũ tộc, đây chính là công lao không gì lớn bằng!
Ngay tại một khắc Thường Hòa lao về phía Vũ Thần Tru Ma Pháo, Diệp Phong Hàn đột nhiên hô to: “Cẩn thận!”
Một cây mâu ánh sáng ù ù cạc cạc xuất hiện, đâm về phía Thường Hòa.
Trong tích tắc đó, Thường Hòa phát hiện mình muốn lui thế mà không lui được.
Bởi vì một luồng uy thế kia đã hoàn toàn hút chặt lấy mình, khiến hắn không thể hành động.
Mà có thể làm tới một bước này chỉ có một loại người, chính là đại áo thuật sư cấp bậc thập hoàn.
“Xong rồi!” Sắc mặt Thường Hòa thảm đạm phát ra tiếng hô bi thương tuyệt vọng.