Chương 1376 Titan
Phành!
Ngay tại thời khắc mấu chốt Thường Hòa nghĩ nhất định phải chết, một bàn tay đồng xanh đột ngột xuất hiện ở trước người Thường Hòa, bắt lấy cây mâu ánh sáng đâm tới.
Cây mâu ánh sáng kia ở trong bàn tay đồng xanh nhảy nhót một trận, thế mà lại không cách nào giãy thoát trói buộc, cuối cùng tiêu tán từ đây.
Thường Hòa lúc này mới nhìn rõ, xuất hiện ở trước người mình thế mà lại là một pho tượng đồng xanh.
Con rối Titan!
Đây chính là con rối cấp Titan Tô Trầm giao cho Diệp Phong Hàn dùng để bảo hộ hắn, lại phát huy tác dụng ở lúc này, cứu Thường Hòa một mạng.
Cây mâu ánh sáng tan vỡ, hiện ra người phía sau.
Một lão giả Vũ tộc, mặc quan phục Vũ tộc hoa lệ, đang chắp tay sau lưng nhìn bọn hắn.
“Con rối Titan? Tô Trầm chơi thật lớn, thế mà đem thứ này cũng phát cho các ngươi, hắn tổng cộng cũng mới bốn cái thôi nhỉ?” Lão giả nói.
“Ngươi lầm rồi, sư phụ hiện tại có năm mươi cái.” Diệp Phong Hàn lạnh lùng trả lời.
“Năm mươi cái?” Trong lòng lão giả kịch liệt chấn động, con số này thực sự dọa lão không nhẹ, nhưng ngay sau đó, trong mắt lão lại là sáng ngời: “Ngươi là đệ tử của Tô Trầm?”
“Đích truyền!” Thường Hòa kiêu ngạo vểnh ngón tay cái: “Còn là duy nhất.”
“Câm miệng!” Diệp Phong Hàn đã nói.
Quả nhiên lão giả kia lập tức phấn chấn tinh thần hẳn lên: “Tốt, quá tốt rồi! Bắt sống ngươi, thì có thể ép Tô Trầm lui binh!”
Muốn nói bắt sống đệ tử của Tô Trầm thì có thể ép Tô Trầm lui binh, khả năng này thật sự là quá nhỏ, quá mờ mịt xa xôi rồi, nhưng như cọng cỏ cứu mạng người chết đuối, mặc dù biết hy vọng không lớn, lão giả cũng muốn toàn lực tranh thủ.
Thời khắc này trực tiếp lên tiếng: “Thủy triều hàn băng!”
Nhiệt độ không khí trong đại sảnh đột ngột hạ xuống, vô tận lực lượng hàn băng xâm nhập đến, mọi thứ xung quanh đều đang nhanh chóng đóng băng, chỉ có Vũ Thần Tru Ma Pháo lóng lánh hào quang phù chú, chống lại lực lượng đóng băng này.
Thường Hòa chỉ tay đối phương: “Chơi lão!”
Con rối Titan rất nỗ lực vung nắm đấm đánh tới, lực lượng đóng băng với nó giống như không tồn tại, hoàn toàn không thể trói buộc hành động của nó.
Nhưng lão giả cũng không trông cậy vào dùng lực lượng đóng băng vây khốn con rối Titan, Vũ tộc cũng có con rối Titan, cho nên lão biết rõ đặc tính của con rối Titan, thời khắc này mắt thấy con rối Titan lao tới, lão giả liên tục vỗ đôi bàn tay, từng luồng lửa sáng đã đánh về phía con rối Titan.
Quang hệ mới là sở trường thật sự của lão, băng triều chỉ là phụ trợ.
Áo thuật thập hoàn Mưa Hào Quang của lão giả, hình thành lửa sáng tấn công quả thật là tồn tại như mưa, khiến trong không khí khắp nơi đều là cuộn sóng ánh lửa, một đợt tiếp nối một đợt ập về phía con rối Titan.
Toàn thân con rối Titan lóe sáng, đội ánh lửa tấn công liên tục vung nắm đấm.
So sánh với đại năng trí tộc, đặc điểm lớn nhất của con rối Titan chính là cứng. Thân thể chúng nó cứng rắn giống như là mặt đất Vạn Lại Địa Quật, hơn nữa ngăn cách nguyên năng, có thể đem tuyệt đại đa số áo thuật suy yếu đến chín phần trở lên.
Suy yếu khủng bố như thế, dẫn tới chúng nó rất khó bị phá hủy, nếu là cứng đối cứng, mặc dù đại năng Hoàng Cực cũng rất khó là đối thủ.
Nhưng thủ đoạn công kích đơn nhất của con rối Titan là khuyết điểm của chúng nó.
So sánh với năng lực phòng ngự cường hãn của chúng nó, thủ đoạn công kích chủ yếu của con rối Titan chính là áp sát cường công, đương nhiên chúng nó cũng biết công kích nguyên năng, nhưng so với cận chiến của chúng nó thì kém xa.
Cho nên đối chiến với con rối Titan, yếu quyết lớn nhất chính là đừng bị nó áp sát, không ngừng kéo giãn khoảng cách với nó, khống chế nó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng chỉ dựa vào điều này là không đủ.
Trung tâm của con rối Titan cũng là Tát Khắc Năng Hạch, chẳng qua cấp độ trang bị khá thấp, nhưng dùng để vận chuyển một con rối vận hành, thời gian nó có thể kiên trì vượt xa đại năng bình thường, trừ phi vị đại năng này có đủ lượng nguyên thạch cùng đan dược có thể tiêu hao.
Cho nên tồn tại Hoàng Cực quyết đấu với con rối Titan, thường xuyên là ai cũng không làm gì được ai.
Nhưng ở phương diện tính chủ động, bởi vì Titan tốc độ chậm chạp, công kích đơn nhất, thua xa đại năng Hoàng Cực.
Chính bởi vậy, con rối Titan vận dụng phần nhiều ở phương diện chiến tranh, mà không phải phương diện đơn đấu. Nếu là đơn đấu, mặc dù là Nhiên Linh Hóa Ý thật ra cũng không sợ con rối Titan —— đánh không lại ngươi, ta chung quy vẫn chạy được.
Thời khắc này ánh lửa như mưa rền gió dữ, đánh vào trên thân con rối Titan, nhưng con rối Titan lại như hoàn toàn không cảm thấy, với nó mà nói, công kích loại tầng cấp này quá mức vặt vãnh.
Thấy một màn như vậy, Thường Hòa mừng rỡ không khép được miệng.
Thập hoàn áo thuật đó, căn bản không làm gì được con rối Titan. Khi thủ đoạn công kích mạnh nhất của đối phương cũng không phá vỡ được, bản thân nó đã ý nghĩa thế thắng đã ở trong tay mình, dù sao còn có mình và Diệp Phong Hàn hai người.
Thường Hòa đã nói: “Phong Hàn, chúng ta lên.”
“Câm miệng, đừng nhúc nhích!” Diệp Phong Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Một ngàn tên Diêu Quang ngươi có thể chơi một phen với Hoàng Cực, một tên Diêu Quang thêm một tên Nhiên Linh ngươi đã dám lên? Ngươi thực cho rằng có con rối Titan, đối phương liền không làm gì được ngươi?
Lấy thủ đoạn của thập hoàn đại áo thuật sư kia, thật muốn rút thời gian lạnh chết bọn hắn vẫn là rất nhẹ nhàng.
“Ở ngay phía sau, dựng vòng bảo hộ! Còn cần cẩn thận đối phương chiết dược tới bên người chúng ta đột ngột hạ sát thủ.” Diệp Phong Hàn cảnh cáo.
Bị Diệp Phong Hàn cảnh cáo như vậy, đầu óc Thường Hòa lúc này mới tỉnh táo lại, không ồn ào chúng ta lên nữa, chỉ có thể nhìn hai bên đối chiến.
Nhìn thấy hai người chưa lên, lão giả kia cười dài một tiếng: “Tiểu tử thông minh, nhưng vậy là đủ rồi sao?”
Lão nói xong thân hình chợt lóe, người đã biến mất vào hư không, khi xuất hiện trở lại đã ở bên cạnh Diệp Phong Hàn.
Diệp Phong Hàn cũng không kỳ quái, lại cười nói: “Đã biết ngươi sẽ thế này.”
Một cái thủ trảo đen như mực của lão giả đã chụp xuống, không ngờ lại chụp hụt.
Phành!
Bóng người Diệp Phong Hàn tan vỡ như bọt biển.
Lão giả sửng sốt: “Kính Hoa Thủy Nguyệt chi thuật?”
“Sai, là Hải Thị Thận Lâu (ảo ảnh) thuật.” Diệp Phong Hàn và Thường Hòa đã xuất hiện ở một đầu khác.
Hải Thị Thận Lâu của Tô Trầm cũng có thể thi triển ra hiệu quả tương tự Kính Hoa Thủy Nguyệt, phối hợp với con rối Titan, có thể tránh cho đối thủ cường đại nhằm thẳng mục tiêu.
Lão giả chộp một phát không có hiệu quả, trong tay con rối Titan ngưng hiện ra một cây chiến mâu sắc bén, hướng lão giả đâm ra một mâu.
Đây chính là một trong các thủ đoạn khoảng cách xa ít ỏi của con rối Titan, Titan chiến mâu, uy lực ước chừng tương đương với bát hoàn lôi mâu.
Lão giả Vũ tộc vỗ một tay, giữa không trung đã xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, thế mà trực tiếp cắn nuốt Titan chiến mâu.
Nhưng ngay sau đó, con rối Titan đã lao tới, nhảy mạnh, nắm đấm sắt thật lớn đập xuống.
Đòn đập nhìn như bình thường, uy lực chân thật của nó ngược lại so với con rối Titan công kích nguyên kỹ còn mạnh hơn. Lão giả không dám chậm trễ, chỉ có thể lại lần nữa chiết dược rời khỏi.
Ngay tại cùng lúc lão chiết dược đến một chỗ khác, một con Tam Túc Kim Ô đã ‘Phành’ đánh vào trên người lão.
Dù là lão giả kia thực lực cường hãn, cũng vẫn bị Tam Túc Kim Ô đập cho choáng váng.
Gặp quỷ rồi, mình thế mà bị tiểu tử này đánh một phát?
Cách đó không xa, Thường Hòa hỏi: “Ngươi không phải nói đừng ra tay sao?”
Diệp Phong Hàn rất nghiêm túc trả lời: “Nắm chắc tốt thời cơ thì có thể ra tay.”
Thường Hòa hỏi: “Khi nào là thời cơ?”
Diệp Phong Hàn: “Chính là vừa rồi.”
Thường Hòa: “Vậy kế tiếp khi nào là thời cơ?”
Diệp Phong Hàn trợn mắt: “Ta làm sao biết được?”
Con rối Titan đánh một đòn không có hiệu quả, quay đầu tiếp tục tấn công.
Lão giả Vũ tộc so với con rối Titan, quả thực chính là chênh lệch của muỗi cùng người khổng lồ.
Nhưng người khổng lồ lại không làm gì được con muỗi này, con muỗi lợi dụng bản thân linh hoạt không ngừng tránh né người khổng lồ công kích, đồng thời tìm cơ hội bắt Diệp Phong Hàn. Ngại là Diệp Phong Hàn cũng là một con muỗi giảo hoạt, thủ đoạn chạy trốn cũng không ít, trừ ảo thuật Hải Thị Thận Lâu, còn có máu tươi hóa thân, Bạch Tháp Chiết Dược, dù sao thứ Tô Trầm biết hắn biết hết, từng cái thay nhau dùng ra, bản thân lại từ đầu tới cuối đội tấm màn phòng ngự, cam đoan ít nhất có thể chống đỡ lực lượng một đòn của lão giả kia.
Trơn trượt như thế, làm lão giả đó nhất thời cũng không có cách nào.
Ba phe bởi vậy hình thành một vòng truy đuổi lẫn nhau.
Nhưng vòng này chung quy cũng phải tan vỡ.
Lão giả mấy lần ra tay, ở sau khi Diệp Phong Hàn lại một lần nữa dùng Bạch Tháp Chiết Dược tránh thoát lão đuổi giết, lão giả rốt cuộc nói: “Cho nên, toàn bộ thủ đoạn của ngươi đều ở chỗ này sao? Dùng đi dùng lại, cũng chỉ có mấy chiêu này?”
Diệp Phong Hàn trả lời: “Có thể khiến ngươi không bắt được là được.”
Lão giả đột nhiên cười to: “Ngươi thực cho rằng ta không có cách nào bắt ngươi? Tiểu tử, chịu chết đi!”
Lão lại lần nữa nhảy vọt, trực tiếp xuất hiện ở phía sau Diệp Phong Hàn ra tay chộp hắn, ngay tại lúc sắp đến đỉnh đầu Diệp Phong Hàn, đột nhiên biến hóa phương hướng, hướng tới chỗ trống bên cạnh chộp tới: “Ngươi ở chỗ này!”
Phành!
Trong va chạm mãnh liệt, Diệp Phong Hàn và Thường Hòa đồng thời từ chỗ trống xuất hiện, thế mà lại bị lão giả kia kéo ra.
Lão thế mà xem thấu thủ đoạn của mình?
Diệp Phong Hàn Thường Hòa đồng thời chấn động.
“Bắt được ngươi rồi!” Lão giả hưng phấn hò hét.
Diệp Phong Hàn vội vàng phát động Bạch Tháp Chiết Dược, lại phát hiện không gian chung quanh này đều bị đọng lại, mình thế mà không có cách nào phát động.
“Muốn đi?” Lão giả hừ lạnh.
Lão tuy không sở trường không gian, nhưng dù sao cũng là thập hoàn đại áo thuật sư, trong thời gian ngắn phong ấn một mảng không gian để đối thủ không thể thuấn di thì vẫn được. Đương nhiên, quan trọng nhất là, bản thân đối thủ ở phương diện này cũng không tinh thông. Nếu chống lại Tô Trầm, vậy phong ấn của lão chỉ là câu chuyện cười.
Nhưng bây giờ, Diệp Phong Hàn chạy không thoát.
Móng vuốt màu đen khẽ dùng sức một lần, vòng bảo hộ vỡ nát tựa như thủy tinh.
Đang định hoàn toàn bắt lấy Diệp Phong Hàn, hoàn toàn khống chế hắn, con rối Titan đã lao tới, hướng lão giả đấm một phát.
Lão giả tùy tay vung lên, một chiến tượng kim cương đã từ phía sau lão dâng lên, đón đầu con rối Titan.
Lão thế mà còn biết Kim Cương Hộ Thể loại áo thuật gần cấp bậc Truyền Kỳ này, lại ở phía trước vẫn không dùng đến.
Mượn dùng Hộ Thể Kim Cương bám trụ con rối Titan, lão giả đã bắt lấy Diệp Phong Hàn.
Nhưng ngay tại trong nháy mắt lão bắt lấy đối, lão nhìn thấy ánh mắt Diệp Phong Hàn thế mà mang theo một tia trào phúng lạnh lùng.
Đây là...
Lão giả trải qua chiến đấu vô số, trường hợp nào chưa từng gặp?
Vừa thấy ánh mắt này đã biết không ổn.
Trên người Diệp Phong Hàn đột nhiên phát ra một mảng ánh sáng màu trắng.
Ánh sáng trắng như cái gai, đâm vào đáy lòng lão, mang tới cho lão cảm thụ khổ sở vô tận.
Sao có thể?
Đây là thủ đoạn gì?
Vì sao toàn bộ hộ thể áo thuật của ta đều vô hiệu?
Vì sao ta thế mà không khống chế được hắn?
Trong lòng lão giả rung động, đối thủ, thật sự chỉ là Nhiên Linh sao?
Vì sao, ta nhìn thấy một vầng mặt trời đang dần dần dâng lên?
Lão nhìn thấy còn không chỉ là mặt trời.
Bởi vì ngay tại lúc đó, con rối Titan cũng đột nhiên thay đổi.
Nó đột nhiên nhảy lên, như một võ giả thật sự, liên tục đánh ra mười ba cú đấm hai mươi tư cú đá, năng lượng bùng nổ cuồng bạo, nháy mắt đem Hộ Thể Kim Cương hao phí mười năm tuổi thọ của mình mới phóng ra đánh nổ.
Vì sao?
Vì sao con rối Titan cũng lập tức trở nên linh hoạt khủng bố như thế?
Bọn hắn đang giả bộ!
Người đang giả bộ, ngay cả con rối cũng đang giả bộ!
Lão giả còn muốn lui, lại phát hiện lão đã không lui được nữa.
Diệp Phong Hàn bây giờ túm ngược lấy tay lão, không cho hắn chút cơ hội thối lui.
Ánh sáng trắng trên người lão đang hạ thấp, giảm rất nhanh.
Nhưng ở trước khi lão hoàn toàn lui hết, lão giả lại không thể thoát ly khống chế.
Cho nên lão chỉ có thể trơ mắt nhìn con rối Titan lao tới, hướng đầu lão ầm ầm nện xuống.
Trước khi chết, lão nghe được lời nói cuối cùng là: “Ngươi đang chờ đợi cơ hội, ta cũng vậy, thậm chí nó cũng thế...”