Chương 1380 Ám sát
Lòng chảo Đá Đỏ.
Đây là một khu lòng chảo cổ xưa.
Nơi này chỗ nào cũng là nham thạch màu đỏ tươi, ở dưới bầu trời loang lổ ra sắc thái cổ xưa tang thương.
Máu tươi là thuốc nhuộm của nó.
Khi máu đỏ tươi nhuộm đỏ mặt đất, vô tận yêu thi nằm đầy khe hố, trên không lòng chảo Đá Đỏ đã tụ đầy ưu thương cùng sầu bi.
Chủ thể hình thành đau thương này, là Yêu tộc rậm rạp vô tận.
Chúng nó phủ phục ngoài lòng chảo, mà ở tận cùng phía trước, là một vị đại đế Yêu tộc đang kêu gọi:
“Tổ tiên vĩ đại, xin mở ra đôi mắt của ngài đi, Nhân tộc vạn ác, đã đến tiến công chúng ta! Tộc ta, đã đến thời khắc sinh tử tồn vong!”
Chưa có đáp lại.
Tên đại đế Yêu tộc kia cũng không quay đầu lại: “Hiến tế thêm một vạn.”
Vì thế vệ binh Yêu tộc hung hãn đẩy một vạn yêu thú tiến lên, giơ tay chém xuống, máu tươi lại lần nữa ùa vào lòng chảo.
Máu của lượng lớn yêu thú cứ như vậy cuồn cuộn không ngừng ùa vào, tiến vào lỗ hổng thoạt nhìn sâu không thấy đáy giữa lòng chảo kia, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc, lòng chảo đã xuất hiện một tia rung động.
Sau đó là một tiếng thở dài từ từ tỉnh lại: “Vì sao lại phải kêu gọi ta? Các ngươi là chê ta sống quá lâu sao?”
Tên đại đế Yêu tộc kia mừng rỡ: “Hồi bẩm lão tổ, thật sự là chúng ta không chống đỡ được nữa, bằng không cũng không dám quấy nhiễu lão tổ!”
“Ngươi là người nào?”
Yêu tộc đại đế vội trả lời: “Bẩm lão tổ, ta tên Khổ Trà.”
“Khổ Trà... Thì ra là kẻ may mắn ăn Thụ Tổ bồ đề thành đạo. Ngươi coi như là hậu duệ Thụ Tổ, ngươi nên đi tìm nó mới đúng.”
Khổ Trà vẻ mặt khổ sở: “Bẩm Huyết Tổ, ta... Ta không dám đi gặp Thụ Tổ.”
“Ô.” Trong hang truyền đến tiếng hiểu ra: “Thì ra ngươi đã luyện ra Âm Kết Thạch, ngươi là sợ hắn đem Âm Kết Thạch của ngươi cướp đoạt để ăn nhỉ?”
Khổ Trà quỳ bái xuống đất, run rẩy, không dám nói.
Huyết Tổ đã nói: “Thế cục bây giờ như thế nào?”
Khổ Trà vội nói: “Nhân tộc đã giết đến Thiên Dã Nguyên, Kim Vũ đại tông bị Linh tộc lấy bí pháp đánh thức, giao chiến với Nhân tộc, thất bại mất mạng.”
“Kim Vũ đã chết?” Thanh âm Huyết Tổ đột nhiên nâng cao một tia, tuy chỉ là một tia, lại khiến cả mảng trời đất cũng vì thế run lên.
Toàn bộ Yêu tộc đều nằm úp sấp xuống đất, không tên yêu nào dám động.
Khổ Trà cũng bị doạ không dám nhúc nhích.
Sau một lúc, thanh âm Huyết Tổ mới ù ù nói: “Ta không cảm thụ được khí tức của Kim Vũ, xem ra hắn thật sự đã chết.”
Khổ Trà nhân cơ hội nói: “Xin lão tổ trợ giúp chúng ta đi.”
“Không được!” Huyết Tổ lại trả lời: “Ta cảm giác được, hàng rào đang buông lỏng, không cần bao lâu, hàng rào sẽ hoàn toàn tan vỡ. Ngày quyết chiến với các vị thần sắp tới, tuyệt không thể ở lúc này đánh thức mọi người. Yên lặng nhẫn nại nhiều năm như vậy, chính là vì giờ khắc này báo thù cùng trở về, thần thú nhất tộc ta, nhất định sẽ quay về Nguyên Năng Chi Hải!”
Khổ Trà khẩn trương: “Nhưng nếu là Nhân tộc chiếm lĩnh Man hoang, các lão tổ tông cũng không có yêu để thủ hộ nữa!”
Nghe được lời này, Huyết Tổ trầm mặc.
Nếu không có Yêu tộc ở mặt đất chống đỡ, như vậy kết quả Nhân tộc tùy ý tung hoành yêu cảnh cũng có thể nghĩ, đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ chủ động tiến công.
Một khi để Nhân tộc đến đánh thức các hoang thú cùng nguyên thú đang ngủ say, vậy cách làm sẽ không phải như bây giờ, tuyệt đối là thừa dịp bọn họ ngủ say liền làm đủ các loại bố trí, sau đó điên cuồng oanh tạc một trận, cần phải vượt ở trước khi bọn họ thức tỉnh tước mất nửa cái mạng. Nên hạ độc thì hạ độc, nên bày cạm bẫy thì bày, những thủ đoạn này, năm đó đại chiến với các vị thần, hắn cũng đã gặp không ít.
Nhất là bọn họ các tồn tại cấp lão tổ này, một khi bị thật sự đánh thức...
Vừa nghĩ tới đây, Huyết Tổ rốt cuộc nói: “Được rồi, lấy hai giọt máu của ta, đi đánh thức hai vị đại tông đi.”
Từ trong cửa động thâm thúy u ám kia bay ra hai cục máu thật lớn, rơi xuống trên tay Khổ Trà, sau đó lại biến thành hai giọt máu.
Khổ Trà thu hồi, thật cẩn thận nói: “Huyết Tổ, nếu hai vị đại tông vẫn không thể đối phó Nhân tộc thì sao?”
“Ừm?” Huyết Tổ phát ra sự kinh ngạc không thể tưởng tượng.
Khổ Trà đã nói: “Xâm nhập Yêu tộc không chỉ có Nhân tộc, còn có Vũ tộc. Ngay tại không lâu trước đây, Nhân tộc giao chiến với Vũ tộc, đại bại Vũ tộc, càng đạt được Thiên Không thành.”
“Thiên Không thành... Áo tộc...” Huyết Tổ lẩm bẩm một câu.
Về cái tên Áo tộc này, Huyết Tổ cũng rất rõ ràng.
Đó là chủng tộc từng khiến một vị lão tổ ra mặt mới giải quyết được.
Về phần Thiên Không thành, hắn vẫn là lần trước thời điểm tỉnh lại nghe nói.
Thời khắc này lại nghe được Khổ Trà nhắc tới, Huyết Tổ nghĩ nghĩ, rất nhanh cửa động lại bay ra hai vật.
Một cục máu đỏ, một khối tinh tủy màu máu.
Huyết Tổ đã nói: “Cho ngươi thêm một giọt máu, nếu là ba vị đại tông còn chưa thể thắng, thì cầm huyết tủy đi tìm Man Tổ đi. Chúc Tổ đã đi, hy vọng sẽ không thiếu thêm một tổ nào nữa, ài. Đi đi, mau đi đi, đừng nói nhảm nữa, thời gian của ta không nhiều, tiếp tục dong dài, bản thể sẽ thật sự phải tỉnh lại.”
“Tuân mệnh!” Nghe được lời này, Khổ Trà vội cung kính dập đầu rời khỏi.
——————————————————————
Thiên Không thành.
Hôm nay nơi này đã tung bay cờ xí Nhân tộc cùng Vô Cực Tông.
Trên điện phủ Vũ tộc ngày xưa, vị trí vốn thuộc về Vĩnh Dạ Lưu Quang đã để Tô Trầm ngồi lên.
Tuy hắn chưa bao giờ tự cho mình là quân vương, nhưng cho đến ngày nay, mỗi người đều đã đem hắn coi là Nhân tộc chi hoàng.
Vị Nhân Hoàng mới lên này giờ phút này an vị ở trên hoàng tọa, nghe báo cáo đến từ các thuộc hạ.
“Vũ tộc Thiên Không thành đã hợp nhất xong, Vân Tiêu quốc độ bên kia hẳn là chưa nhận được tin tức.” Lý Sùng Sơn nói.
Thiên Không thành là đã thua, Vũ tộc lại vẫn tồn tại, chính như Lý Sùng Sơn nói, Vân Tiêu quốc độ vẫn còn lượng lớn, ngoài ra còn có ba tòa cứ điểm di động chưa thần phục. Đám Vũ tộc này nếu là không thể thu phục, thì Vũ tộc còn chưa tính là thật sự quy hàng.
Cho nên nghe xong Lý Sùng Sơn nói, Tô Trầm tự hỏi một phen rồi nói: “Là cần xử lý một phen, không bằng để cho Vĩnh Dạ Lưu Quang đi giải quyết đi.”
“Để Vĩnh Dạ Lưu Quang đi?” Bọn người Lý Sùng Sơn cả kinh.
“Ừm.” Tô Trầm gật đầu: “Lão dù sao cũng là lão hoàng đế Vũ tộc, thanh danh còn đó, để lão đi làm chiêu hàng, không còn gì tốt hơn.”
Để Vĩnh Dạ Lưu Quang đi chiêu hàng thủ hạ cũ, đây không thể nghi ngờ là khảo nghiệm thật lớn đối với lão, cũng là một lần nhục nhã thật lớn.
Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang không được lựa chọn.
“Ta chỉ lo lắng, Vĩnh Dạ Lưu Quang đến bên kia, sẽ bị Vũ tộc oán hận hắn phân thây.” Lý Sùng Sơn nói là lo lắng, trên mặt lại nhìn không thấy chút lo lắng nào.
Vĩnh Dạ Lưu Quang ở Vũ tộc tuy uy vọng cao, nhưng sau khi chiến bại, tất cả đều đã khác.
Lão nếu chết, Vũ tộc còn có thể tôn lão là anh hùng, hàng đó là tội vũ.
Nếu là còn muốn bởi vậy tới tiếp tục chiêu hàng, thì càng chiêu hận.
Cho nên Vĩnh Dạ Lưu Quang đi qua, có lẽ sẽ có một phần mười Vũ tộc vẫn như cũ trung thành với lão, nhưng càng nhiều hơn tất nhiên là kẻ hận lão thấu xương.
Nhưng đây cũng chính là điều Tô Trầm muốn.
Vĩnh Dạ Lưu Quang là cường giả, nếu không thể đả kích uy tín của lão ở trong Vũ tộc, mặc dù Tô Trầm cũng không dám yên tâm dùng lão.
Trên lịch sử những kẻ giết người giết hung hăng nhất, thường thường đều là hàng tướng làm phản trong quá khứ, sau khi làm phản quay đầu giết hại đồng bào, giết còn hung hăng hơn bất cứ ai khác, là vì nguyên nhân này.
Chỉ có như thế, mới có thể chứng minh bản thân.
Vĩnh Dạ Lưu Quang không muốn làm như vậy, nhưng Tô Trầm lại ép lão làm như vậy.
Quốc gia đại sự, không có tư tình nhi nữ.
Nếu đổi là Vũ tộc khác, Tô Trầm còn chưa cần thiết phải như thế, nhưng đối với Vĩnh Dạ Lưu Quang, đây là biện pháp bảo hiểm nhất.
Cho nên đối với ý kiến của Lý Sùng Sơn, Tô Trầm chỉ là thản nhiên nói: “Vậy ai đồng ý hàng thì tiếp nhận, không muốn hàng, tự nhiên cũng có chỗ đi của kẻ không hàng. Có một số việc chung quy phải có người làm, Vĩnh Dạ Lưu Quang đi làm, rất tốt. Ừm, cứ đem Vạn Trùng Chi Mẫu cùng quân đoàn Titan phái qua đó cho lão, còn có hàng tướng Vũ tộc cũng chọn một bộ phận.”
“Vâng!” Lý Sùng Sơn gật đầu.
“Đúng rồi, về Bạo tộc bên kia, có động tĩnh gì không?” Tô Trầm hỏi.
Phụ trách chú ý Bạo tộc là quốc chủ Long Tang bây giờ - Lâm Thần Nguyên.
Lâm Thần Nguyên người này tuy ở trước mặt một đám Hoàng Cực đại lão không có cảm giác tồn tại gì, thực lực càng thấp, nhưng năng lực chính vụ vẫn rất mạnh, vừa nghe Tô Trầm hỏi, vội nói: “Bạo tộc vẫn chưa có động tĩnh lạ, hôm trước ta còn hướng cứ điểm Lưu Kim hỏi, xác nhận người bộ lạc nơi đó đều ở đấy, chưa có dấu hiệu bí mật điều động, tất cả đều rất bình thường.”
Nghe được lời này, Tô Trầm nheo mắt: “Cùng nhau bình thường, chính là không bình thường lớn nhất.”
Không biết vì sao, Tô Trầm đối với Đan Ba người này càng ngày càng cảm giác cổ quái.
Như Nhân tộc và Vũ tộc đại chiến loại chuyện này, theo lý mà nói Bạo tộc không có khả năng ngồi nhìn. Đặc biệt Đan Ba loại người này, như thế nào cũng phải nghĩ cách kiếm chút lợi. Hoặc là liên minh với Nhân tộc, xác định quan hệ minh hữu, đặt nền móng cho địa vị tương lai. Hoặc là liên minh với Vũ tộc, đạo lý giống nhau. Tệ nữa cũng có thể nhân cơ hội đánh lén Nhân tộc hoặc Vũ tộc, kiếm một khoản lợi ích tuy thiển cận nhưng thực tế.
Vì phòng ngừa loại tình huống này, Tô Trầm còn đặc biệt an bài bộ phận lực lượng canh giữ ở cứ điểm Lưu Kim.
Nhưng kết quả lại là Bạo tộc cái gì cũng chưa làm.
Thế này thật sự quá không giống tác phong của Đan Ba.
Tô Trầm nghĩ mãi không hiểu, đúng lúc này, bên ngoài Vĩnh Trú cung đột nhiên truyền đến một đợt xôn xao.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Có quan viên trực ban bất mãn quát hỏi, không ngờ lại nhận được một câu trả lời làm người ta chấn động.
“Có người ám sát!”
Cái gì?
Nghe được lời này mọi người đều cả kinh.
Người nào dám ám sát ở lúc này?
Nhưng đáp án nhận được lại ra ngoài dự liệu.
Bởi vì bị ám sát không phải nhân vật cao tầng gì, mà chỉ là một quan viên bình thường của Nhân tộc, thực lực chỉ có Phí Huyết cảnh.
Cấp bậc này ở trong đại quân Nhân tộc trước mắt coi như là tồn tại vô cùng hiếm có, muốn tìm ra được một người cũng thật không dễ dàng.
Quan viên bị ám sát thực lực không cao, nhưng năng lực hành chính rất nổi bật, cho nên đi theo đại quân, cũng ở sau khi Nhân tộc đại thắng tiến vào Vĩnh Trú cung, trở thành điện sự Vĩnh Trú cung, chức vị này tương đương với cấp độ tổng quản, nói quan trọng cũng coi như quan trọng.
Nhưng một vị điện sự quan như vậy, thế mà lại gặp phải ám sát.
May mắn là, hắn còn chưa chưa.
Biết được tình huống, Tô Trầm cũng nổi hứng: “Đi, đi xem chút.”
Điện sự quan giờ phút này ngay tại trên mặt đất gian ngoài, một đám đệ tử Vô Cực Tông bảo vệ xung quanh.
Tô Trầm hỏi: “Khi ám sát xảy ra ai ở hiện trường?”
Một đệ tử trả lời: “Có đệ tử Mạc Thông.”
“Nói tình huống một lần.”
“Vâng!” Mạc Thông nói: “Kẻ ám sát là một lão ăn mày, quần áo rách nát, nhưng xác nhận là Nhân tộc.”
“Lão ăn mày?” Ánh mắt Tô Trầm co lại.
Bên cạnh đã có người nói: “Ngươi nói cái gì? Một lão ăn mày? Nơi này là Vĩnh Trú cung, từ bao giờ toát ra lão ăn mày?”
Mạc Thông trả lời: “Ta cũng không biết, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện. Đi tới cười tủm tỉm nói chuyện với chúng ta, sau đó đột nhiên không thấy tăm hơi nữa. Quay đầu mới nhìn thấy lão đứng ở phía sau Lý điện sự, vỗ vỗ sau lưng Lý điện sự, Lý điện sự liền ngã xuống.”
Tô Trầm hỏi: “Lão ăn mày kia, bộ dáng thế nào?”
Mạc Thông nghĩ nghĩ trả lời: “Vóc dáng không cao, có cái mũi đỏ rượu, tóc rối như ổ gà.”
Là lão!
Tô Trầm đã điên cuồng gào thét ở trong lòng.
Đúng lúc này, Lý điện sự bị đánh ngã hôn mê kia đột nhiên tỉnh lại.
Hắn đột nhiên hướng Tô Trầm cười hê hê: “Đã lâu không gặp, Tô Trầm. Sự trưởng thành của ngươi làm ta vui sướng. Nhưng thời gian của ngươi đã không nhiều nữa, nắm chặt cố gắng lên...”
Sau đó Lý điện sự kia nghiêng đầu, lại ngất đi.