← Quay lại trang sách

Chương 1381 Mục đích

Cần Chính điện.

Tô Trầm ngồi ở trên ngai vàng trầm ngâm không nói.

Hắn tự hỏi như vậy đã rất lâu, ngay cả người khác nói chuyện với hắn cũng giống như không nghe thấy.

Lý Sùng Sơn gọi hắn vài lần, hắn cũng chỉ lạnh nhạt ừm một cái.

Mọi người biết hắn đang tự hỏi vấn đề, cũng không quấy rầy hắn nữa.

Cứ như vậy đến hoàng hôn, Cố Khinh La tới, ngồi xuống ở bên cạnh hắn: “Có một số việc, nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng buông xuống trước. Ta nấu cho chàng bát chè hạt sen thanh tâm, chàng uống chút đi.”

Tô Trầm lắc đầu: “Nàng biết ta không cần thứ này.”

Cố Khinh La sẵn giọng: “Tốt xấu là ta tự mình nấu, là tâm ý, cho dù chàng không cần cũng phải uống cho ta.”

Tô Trầm cười nói: “Nàng tự tay nấu đại khái là như thế này nhỉ?”

Hắn tùy tay dâng lên một đám lửa, bát chè hạt sen kia liền quay cuồng ở trong lòng bàn tay, nháy mắt đun nóng.

Đối với bọn họ những người này mà nói, tự tay nấu cháo loại chuyện này, quả thật không mới lạ, đều là chuyện hạ bút thành văn.

Cố Khinh La rất bất mãn: “Nấu cháo cho chàng chàng còn đun lên, thế nào cũng cần ta mệt thở hồng hộc mới thể hiện ra thành ý có phải không?”

Tô Trầm cùng nàng vợ chồng già rồi tự nhiên cũng không cần khách khí quá nhiều: “Vốn là thế mà, nếu là đến quá dễ dàng, giá trị cũng không cao. Luôn phải làm chút chuyện nàng không dễ dàng làm được, mới tỏ ra quý giá.”

Cố Khinh La cười: “Vậy thì khó, trên đời này hình như đã không có bao nhiêu chuyện là bổn cô nương không làm được.”

“Vậy nếu là đánh vỡ hàng rào các vị thần thì sao?”

Cố Khinh La ngạc nhiên.

Nàng nhìn Tô Trầm: “Chàng là nói... lão ăn mày kia...”

Tô Trầm gật gật đầu: “Chỉ là một chút suy đoán, nếu lão là đến từ bên kia, như vậy rất nhiều chuyện liền có thể giải thích.”

“Giải thích cái gì?”

Tô Trầm đã lấy ra một tấm ngọc bạch, đưa tới trên tay Cố Khinh La.

Đây rõ ràng chính là ngọc bạch Vũ Thần giáo luôn bí mật cất giữ, ở sau khi Vũ tộc đầu hàng, rốt cuộc cũng được hiến cho Tô Trầm —— không có cách nào không hiến, Tô Trầm cũng tinh thông tinh thần bí pháp, ở dưới tinh thần nhìn quét của hắn, dám giấu riêng sẽ trực tiếp phát hiện.

Tiếp nhận ngọc bạch, Cố Khinh La nhìn kỹ, trợn to mắt ngọc: “Quả nhiên, sự tình giống như phu quân phán đoán.”

Rất nhiều chuyện trên ngọc bạch, Tô Trầm Cố Khinh La đã biết được, cho nên bí mật các vị thần trên ngọc bạch mang đến chấn động trái lại không lớn, chỉ là tiến thêm một bước xác nhận nhận biết của bọn họ, đồng thời cũng biết rất nhiều chi tiết vốn không biết, lấp đầy bộ phận thiếu mất của bí mật thượng cổ.

Nhưng dù vậy, ở sau khi nhìn thấy ngọc bạch này, Cố Khinh La vẫn thổn thức vô cùng.

“Cho nên... Chúng ta không chỉ có nô dịch của thần, cũng là hậu duệ của thần.” Cố Khinh La thấp giọng nói.

“Cho là như thế đi.” Tô Trầm trả lời.

“Cái đó và lão ăn mày có gì quan hệ?” Cố Khinh La vừa nói xong lời này, đột nhiên ý thức được điều gì, hai mắt mở to: “Chàng sẽ không là nói...”

Tô Trầm nhẹ nhàng gật đầu: “Nàng không cảm thấy rất có khả năng này sao?”

Cố Khinh La há hốc miệng nói không ra lời.

Nếu phán đoán của Tô Trầm là thật, vậy chuyện này buồn cười rồi.

Nàng nhất thời có chút không tiếp thụ được, một lúc lâu mới lắc đầu nói: “Tuổi thọ người Cố gia đều rất dài, dẫn tới bối phận đặc biệt nhiều, ta có ông nội, có ông nội của ông nội, có tổ gia gia, còn có tổ gia gia của tổ gia gia... Chàng biết, có khi những xưng hô này thật sự làm người ta rất đau đầu. Đại đa số thời điểm chỉ có thể đối xử bình đẳng gọi ông nội cùng tổ gia gia.”

Tô Trầm bị phương thức tư duy của nàng chọc cười: “Ta cảm thấy cái này không phải vấn đề.”

“Vậy được rồi. Chúng ta nói một vấn đề khác.” Cố Khinh La nghiêm mặt nói: “Vị... Lão... Tổ tông này của chúng ta, lão rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đây cũng chính là vấn đề ta muốn biết.” Tô Trầm từ từ nói: “Nhưng ở trước đó, chúng ta có lẽ nên suy xét một sự kiện khác.”

“Cái gì?”

“Chỉ nhìn từ trước mắt, hàng rào của các vị thần hẳn chính là một vách ngăn đặc thù Nguyên Hoang thế giới cùng nguyên năng chi hải trung tâm thế giới, ngăn cách hai thế giới không thể liên thông, cho nên lực lượng của các vị thần không thể đưa tới đây.”

“Ừm.” Cố Khinh La gật đầu.

Việc này đã không phải bí mật gì, không riêng từ tên hay là từ chuyện xảy ra vài lần trước đó đều đó có thể thấy được, hàng rào các vị thần cùng Minh Ước Vĩnh Hằng là hạn chế lớn nhất cho các vị thần trở về.

Lý giải từ mặt chữ, hàng rào rất có thể là chướng ngại tồn tại tầng diện chân thật, minh ước thì có thể là ước định giữa thần cùng thần.

Mà mười năm sau, hàng rào cùng minh ước đều muốn mất đi hiệu lực.

Tô Trầm đã tiếp tục nói: “Đã là hàng rào, ngăn cách hai giới, theo lý là không thông lẫn nhau mới đúng. Nhưng sự thật không phải là như thế. Ví dụ như Vũ Thần giáo và Mẫu Thần, thông qua Vũ Thần giáo, Mẫu Thần thật ra luôn có liên hệ với bên này. Ngoài ra còn ngẫu nhiên gặp Nguyệt Thần, thông qua vị Phi Nguyệt Yêu Đế kia hấp thu thần lực. Càng có Ảo Mộng Chi Chủ, công khai đạt thành hiệp nghị với Nguyên Hoang thế giới, chế tạo mộng không gian. Nhìn từ phương diện này, các vị thần thật ra vẫn chưa từ bỏ nơi này, mà là đang dùng các loại thủ pháp thẩm thấu vào, ảnh hưởng thế giới chúng ta.”

Cố Khinh La nghe mà đôi mắt liên tục lóe lên, liên tục gật đầu.

“Nhưng rất hiển nhiên, hoặc là hàng rào, hoặc là minh ước, hạn chế lực lượng của bọn họ. Vô luận Nguyệt Thần, Mẫu Thần hay là Mộng Chủ, đều chỉ có thể phát huy lực lượng có hạn độ. Mẫu Thần có thể ban xuống lông vũ thần, Nguyệt Thần có thể tạo nên Yêu Đế, Mộng Chủ có thể ở mộng cảnh lại không cách nào giết người, bọn họ ở cùng lúc dùng các loại phương thức thể hiện ảnh hưởng, cũng biểu hiện ra một mặt lực lượng bọn họ không thể chạm tới.”

Cố Khinh La có chút hiểu: “Có được, có mất. Ảo Mộng Chi Chủ chúa tể mộng cảnh uy lực vô biên, nhưng ở trước khi hàng rào của các vị thần tan vỡ, hắn ngay cả con gà con thằng nhãi con cũng không thể giết. Mà Nguyệt Thần Mẫu Thần cũng tương tự như thế.”

Tô Trầm lại nói: “Nếu lão ăn mày cũng là một thành viên trong bọn hắn.”

Cố Khinh La dựng ngón tay nói: “Hắn có thể ra tay đả thương người!”

“Nhưng nàng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện người bị lão thương tổn, đều là thực lực rất yếu, thậm chí không có thực lực gì.” Tô Trầm đã nói.

Truyền thuyết lão ăn mày truyền lưu rất rộng, nhưng trong toàn bộ truyền thuyết, người từng bị lão ăn mày hạ thủ, thực lực đều là cực yếu.

Hôm nay tên Phí Huyết cảnh này, thật ra là một kẻ thực lực mạnh nhất trong những người đã biết từng bị lão ăn mày hạ thủ.

Việc này rất có thể cũng có liên quan hàng rào buông lỏng.

“Có được, có mất.” Cố Khinh La lập lại một lần lời nói mới rồi: “Nhân thần không hiện, minh uy không hiện, nhưng trong bóng tối lại đang làm chuyện có hiệu quả hơn. Sao ta cảm giác cách làm của lão và một số cách làm của chàng có chút giống nhỉ...”

“Máu tươi hóa thân.” Tô Trầm nói.

Cố Khinh La thoáng cái mắt sáng rực lên: “Đúng, chính là máu tươi hóa thân!”

Máu tươi hóa thân của Tô Trầm, cũng có thể thay thế Tô Trầm hành tẩu thế gian, lại có hạn chế của mình, sẽ theo thời gian cùng lực lượng suy giảm mà suy yếu.

Nếu lão ăn mày thật là Nhân Tổ, như vậy xuất hiện ở Nguyên Hoang, có thể chính là hình chiếu nào đó của lão.

Mỗi vị thần, đều có năng lực độc đáo của mình.

Những năng lực này, là mấu chốt bọn họ đột phá vách ngăn, cũng là nguyên nhân bọn họ sau khi đột phá bình chướng, phương thức làm việc đều khác nhau.

Mà bỏ năng lực khác nhau, các vị thần ở trên mục đích hiển nhiên cũng có sự khác biệt rất lớn.

Lão ăn mày rốt cuộc vì sao làm như vậy?

Vạn năm qua, lão rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì? Chờ mong cái gì?

Những thứ này đều là bí ẩn trong lòng Tô Trầm.

Nhưng Tô Trầm bây giờ càng nghi hoặc hơn là một sự kiện khác.

“Lão vì sao phải nói lời đó với ta?” Tô Trầm nói.

“Cái gì?” Cố Khinh La chưa hiểu.

“Cách rất nhiều năm mới có thể xuất hiện một lần, có thể thấy được muốn đem hình chiếu của mình đưa tới, cũng không phải chuyện dễ dàng nhỉ? Đã như vậy, muốn nói cũng nên nhặt những lời quan trọng để nói mới phải. Thật không dễ gì đến đây một lần, gặp được một hồi, cũng chỉ vì khen ta một câu? Nàng không cảm thấy thế này rất không hợp lý sao?” Tô Trầm nói.

“Đã lâu không gặp nha, Tô Trầm. Sự trưởng thành của ngươi, làm ta vui sướng. Nhưng thời gian của ngươi đã không nhiều nữa, nắm chặt cố gắng lên...”

Đây là lời lão ăn mày nhập lên tên Phí Huyết cảnh kia nói.

Một câu nói thật, nhưng cũng là một câu nói lời thừa.

Lão ăn mày không dễ gì đến, tốn công phu lớn như vậy, chỉ vì nói câu khen này?

Thế này quá không thể nói lý rồi.

Đây cũng là điều thật sự quấy nhiễu Tô Trầm.

Trong câu này, rốt cuộc còn có ý tứ gì?

Đáng tiếc Tô Trầm trầm ngâm suy nghĩ một ngày, cũng chưa thể nghĩ ra được.

Nghe được hắn nói chuyện, Cố Khinh La cũng nhíu mày: “Là có chút kỳ quái, nghe qua lão hình như là cố ý xuống thúc giục chàng gia tăng chuẩn bị. Nói cách khác, lão là đứng về phía chúng ta? Lão cũng không ủng hộ các vị thần trở về?”

Tô Trầm gật đầu: “Tỏ rõ lập trường, cái này xem như một cái tác dụng của lời này, nhưng hiển nhiên không đủ. Bởi vì đây vẫn như cũ là một câu lời thừa, không có bất cứ tác dụng thực chất nào cả... Không có lão nhắc nhở, chúng ta cũng sẽ cố gắng chuẩn bị, một câu thúc giục đến từ lão, cũng sẽ không mang đến thay đổi tầng diện thực chất.”

Cố Khinh La vò đầu: “Vậy thì đau đầu rồi, nghe qua không có ý tứ khác.”

Tô Trầm chém đinh chặt sắt nói: “Nhất định có, lão không phải người làm việc nhàm chán.”

Cố Khinh La: “Vậy lão vì sao không nói thẳng ra?”

Tô Trầm trả lời: “Minh Ước Vĩnh Hằng, nhất định là thứ này hạn chế lão, khiến lão không thể nói thẳng.”

Hàng rào các vị thần hạn chế xâm nhập tầng diện chân thật, Minh Ước Vĩnh Hằng thì hạn chế hành vi của các vị thần ở một tầng diện khác, hai thứ kết hợp, khiến cường độ can thiệp của các vị thần đối với Nguyên Hoang đại lục giảm đi rất nhiều.

Nhưng dù vậy, các vị thần có ý tưởng, vẫn đang cố gắng tìm kiếm cơ hội thẩm thấu tới, đều thể hiện thủ đoạn.

Mộng Chủ, Nguyệt Thần, Mẫu Thần, đều là như thế.

Vị này hôm nay, càng là điển hình.

Vạn năm qua, lão đã làm vô số chuyện, mỗi cái đều rất nhỏ, lại đều âm thầm ảnh hưởng mọi người.

Cho nên ở trong lịch sử Nhân tộc, thật ra có không ít anh hùng được lão ăn mày ảnh hưởng và bồi dưỡng ra.

Nhưng các anh hùng đại năng này hiển nhiên đều chưa đạt tới mức lão ăn mày mong đợi, cho nên lão ăn mày vẫn luôn xuất hiện, không ngừng xuất hiện...

Thẳng tới hôm nay.

“Sự trưởng thành của ngươi, làm ta vui sướng...” Tô Trầm nhấm nuốt lời này, mắt đột nhiên sáng ngời: “Lão đang nói cho ta biết, con đường ta đi là chính xác.”

“Đường nào? Đường đối kháng các vị thần?” Cố Khinh La hỏi.

“Không!” Tô Trầm đứng bật dậy: “Là con đường Nhân tộc tự cường! Lão đang chờ mong ta mang theo Nhân tộc thoát khỏi tất cả cái này.”

“Thoát khỏi cái gì?”

“Thoát khỏi huyết mạch, thoát khỏi các vị thần!” Tô Trầm mừng rỡ nói: “Lão từng đem hy vọng gửi gắm ở trên thân Lý Đạo Hồng, cho hắn Hổ Trướng Chi Não, cũng từng đem hy vọng gửi gắm ở trên người Long Phá Quân, cho hắn Huyết Sát Chi Cốt. Lão cho bọn họ lực lượng, không phải vì để bọn họ ỷ lại lực lượng này, mà là lợi dụng lực lượng mới, không thuộc về hệ thống, đi ra con đường mới!”

Cố Khinh La lẩm bẩm: “Nhưng bọn họ đều chỉ dùng lực lượng này để thỏa mãn dục vọng bản thân. Chỉ có chàng...”

Tô Trầm mỉm cười: “Đúng vậy, ta đã làm được. Cho nên lão xuất hiện, lão nói cho ta biết, ta làm là đúng. Không, không chỉ có là nói cho ta biết ta là đúng, càng quan trọng hơn là, lão nói cho ta biết, đây là phương pháp đối kháng các vị thần.”

Khi nói câu này, trong lòng Tô Trầm tràn ngập tự tin trước nay chưa từng có.

Bởi vì hắn nhớ tới một màn không lâu trước đây.

Một màn tiên nguyên cắn nuốt thần lực!

Đây, hẳn mới là điều lão ăn mày chờ mong nhỉ?

Đây, mới là con đường Nhân tộc tương lai phải đi.

Lão tới đây, chính là nói cho bản thân mình, nói cho mình con đường này chính xác, bảo mình cố định đi tiếp.

Vạn năm qua, lão ăn mày tìm kiếm, theo đuổi, chính là con đường Nhân tộc tự cường này.

Vì thế lão không ngừng gieo rắc hạt giống hy vọng, chờ đợi có một người có thể trưởng thành làm cây to che trời mà lão muốn.

Tô Trầm, chính là cái cây lão chờ mong đã lâu.

“Cho nên lão xuất hiện, chính là vì nói cho chúng ta biết điều này...” Cố Khinh La lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập vui sướng.

“Không chỉ có thế, lão còn nói cho ta một sự kiện khác.” Tô Trầm nhất niệm thông, bách niệm thông: “Một chuyện ta nghĩ mãi không thông, bây giờ lại hiểu ra rồi.”

“Cái gì?”

“Đan Ba!”