← Quay lại trang sách

Chương 1386 Bổ hoàn

Mấy lần ra tay không được gì, Ẩn Sa cũng đặc biệt phẫn nộ.

Trong tiếng rít gào, sương mù nghịch quyển, khuôn mặt vặn vẹo bắt đầu bành trướng.

Sương mù tiến vào thân thể khuôn mặt vặn vẹo, hình thành một chân thân sương mù khổng lồ, đội trời đạp đất, như sơn lĩnh cự nhân.

Giờ này khắc này, Ẩn Sa không phải trạng thái công kích chân thật không thể gây thương tổn nữa.

Sừng sững giữa trời đất, thân thể Ẩn Sa như dòng nước sôi sục, hình thành một vùng biển lưu động ở trên thân nó.

Khuôn mặt vẫn như cũ là hình dạng vặn vẹo dữ tợn, lại có thêm hơi thở âm trầm hắc ám.

Mà ở chung quanh thân thể sương mù của Ẩn Sa, là mảng lớn gợn sóng nguyên lực, mang theo lực hút mạnh, như có một khắc, Tô Trầm thậm chí cảm thấy mình đang mất đi sức khống chế đối với nguyên năng.

“Bắt đầu ra đại chiêu rồi sao?” Tô Trầm lẩm bẩm một tiếng.

Sự phẫn nộ đến từ hoang thú không thể xem nhẹ, Tô Trầm cũng ngưng trọng mà chống đỡ.

Từng vòng gợn sóng năng lượng từ trên người Ẩn Sa hiện ra, mặc dù chưa ra tay, vị hoang thú hùng mạnh này cũng bày ra uy nghiêm thân là sinh linh đỉnh cấp cường đại nhất, ngọn lửa màu bạc hừng hực cháy lên trên thân nó, rất nhanh ngưng tụ ra một cây đao lửa màu bạc.

Sau đó nó vung đao lửa màu bạc, đao lửa liền ở bầu trời vẽ ra một chuỗi lửa, phá trời xé đất ập đến.

Tô Trầm khẽ rung Vô Hoa Chi Nhận tay phải, cũng tà tà chém ra, mang theo một quầng sáng màu trắng sữa, đó là tiên nguyên vận dụng.

Một lần quyết đấu chính diện.

Tô Trầm muốn xem xem, một đao này ngưng tụ lực lượng tiên nguyên, có thể chống lại công kích đến từ hoang thú hay không.

Chưa có va chạm kinh thiên động địa, khi hai thanh đao va vào nhau, trào lên một mảng hào quang văng tung tóe, ánh sáng sặc sỡ từ chỗ hai thanh đao giao phong trào ra, giống như cầu vồng phun trào bất tận. Sau đó mới nhìn thấy Vô Hoa Chi Nhận cắt đứt đao lửa, chém trúng Ẩn Sa.

Nhưng cùng lúc, lưỡi đao lửa bạc bị cắt thành hai đoạn vẫn xẹt qua thân thể Tô Trầm.

Vì thế theo hai đạo hào quang hiện lên, thân thể Ẩn Sa và Tô Trầm đồng thời tách ra.

Một lần đọ sức này, lại là hai bên đều tạo thành thương tổn với đối phương.

Tô Trầm thét lớn một tiếng, nửa đoạn thân thể lui về phía sau, tránh né tro tàn của đao lửa, đồng thời tay chụp tới, bắt lấy nửa đoạn thân thể dưới của mình, ở cùng lúc tránh lui, lại đem hai đoạn thân thể của mình nối với nhau. Tiên nguyên lực phát động, loại bỏ lực lượng một đao này của Ẩn Sa để lại trên thân thể, thân thể bắt đầu nhanh chóng phục hồi như cũ.

Cùng lúc Ẩn Sa bên này cũng tương tự, nguyên năng dâng trào, không ngừng loại trừ tiên nguyên lực. Tiên nguyên lực cấp độ cực cao, nhưng là cây không có rễ, là nước không có nguồn, cấp bậc cao tới đâu, chung quy vẫn bị nguyên lực vô cùng vô tận của Ẩn Sa trung hoà giải trừ.

Lần đối đầu này, Tô Trầm và Ẩn Sa đều đã thử ra.

Tiên nguyên lực tất nhiên cấp bậc cao, nhưng nguyên năng cường đại cấp bậc hoang thú của Ẩn Sa, lại cứng rắn lấy số lượng bù lại chất lượng không đủ, thậm chí còn thắng.

Tiên nguyên lực của mình còn đợi đề cao!

Mấu chốt nhất là cảnh giới!

Tô Trầm thầm nghĩ.

Sau Kim Đan là cái gì, hắn không biết. Nhưng rất nhiều thứ phía trước Kim Đan, hắn lại bắt đầu lĩnh ngộ.

Làm người số một tu tiên giới Nguyên Hoang đại lục, hắn ngay từ đầu đã là Kim Đan, ở dưới tình huống không có đường tăng lên, chỉ có thể hướng phía dưới thăm dò, cho nên trên thực tế là tăng ngược.

Mà ngay tại giờ khắc này, hắn đã bắt đầu có lĩnh ngộ.

Cùng lúc thân thể mới khôi phục hoàn thiện, một tia biến hóa mới đang sinh ra trong cơ thể.

Đó là cảm thụ không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng Tô Trầm đã xác nhận, một vòng mình từng thiếu mất ở trên con đường tiên nguyên, đang nhanh chóng bù lại, nền tảng mới đang xây dựng, sinh thành.

“Thì ra là như thế sao? Kim Đan của ta lúc trước chỉ là ngụy Kim Đan, bởi vì căn cơ không đủ, hoàn toàn là mượn dùng ngoại lực thành tựu, vô luận là năng lực tái sinh hay là năng lực phù hợp với bản thân đều kém quá xa. Nhưng bây giờ sao... Đã có sự khác biệt.” Tô Trầm lẩm bẩm, liếm đầu lưỡi một phen.

Hắn có thể cảm giác được, thân thể của mình đang ở trở nên lấp đầy.

Loại cảm giác lấp đầy này hắn từng có ở ngày xưa nguyên sĩ tấn thăng, nhưng lần này đã khác.

Lần lấp đầy này, là tầng diện tiên nguyên, là tầng diện lực lượng mới hoàn toàn khác, không phải thông qua chuyển hóa hấp thu thần lực mà có, mà là phát ra từ trong cơ thể tái sinh.

Lực lượng thật sự thuộc về mình.

“Nhưng còn chưa đủ.” Tô Trầm nói thầm một câu.

Hắn có thể cảm nhận được, căn cơ tuy đang hình thành, lại không phải toàn bộ, lực lượng Kim Đan vẫn có khiếm khuyết như cũ, nếu nói ban đầu chỉ là năm phần, vậy bây giờđã là chín phần, còn một phần, là căn cứ vào căn cơ tầng dưới chót hơn nữa.

Tuy chỉ là một phần, nhưng cũng bởi một phần này, mà không thể đại thành.

“Cho nên, một cấp này gọi là Trúc Cơ (xây dựng cơ sở) sao? Dưới Trúc Cơ còn có một tầng... Sẽ là cái gì? Ô, không quan trọng, đơn giản cũng chỉ là chút pháp môn kiểu như dẫn khí, chỉ là thiếu một phần công phu luyện hóa chuyển hóa.”

Tô Trầm nói xong, đã làm vài cái động tác tay, toàn thân cao thấp đều bắt đầu bốc hơi ra sương khói màu trắng sữa.

Ẩn Sa không biết Tô Trầm lúc này đang làm gì, nó nhanh chóng cọ rửa hết ảnh hưởng của tiên nguyên lực, nhìn Tô Trầm thế mà ở nơi đó khó hiểu lẩm bẩm, rít một tiếng dữ tợn, đao lửa màu bạc lại lần nữa chém xuống, mang theo lực lượng nguyên năng vô tận.

Lực lượng này ngưng tụ tất cả, cắt chém vạn vật, uy lực hoang thú ở hết vào một đao này.

Đối mặt một đao này, Tô Trầm lại chỉ giương mắt nhìn nhìn, lắc đầu nói: “Chớ vội.”

Thân hình chợt lóe biến mất, xuất hiện trở lại đã ở ngoài nghìn trượng, toàn thân vẫn còn khói, chỉ là khuôn mặt đã nghẹn đỏ bừng.

Hắn nghịch chuyển càn khôn, đảo ngược tấn giai, bổ túc căn cơ, nói khó không khó, nói dễ không dễ, lại là có đủ loại ảo diệu nói không nên lời.

Ẩn Sa không hiểu, chỉ là liều mạng điên cuồng đuổi theo, lại phát hiện Tô Trầm chạy trốn càng có kết cấu hơn nữa.

Hắn lúc trước thuấn di, chung quy cần nghỉ ngơi chút, tạm dừng một chút, bây giờ lại ngay cả tạm dừng cũng không cần, liên tục thuấn di thoải mái vô cùng, đối với Ẩn Sa ngay cả nhìn cũng không xem một cái, tựa như trêu đùa với khỉ.

Ẩn Sa phẫn nộ điên cuồng vung đao lửa. Hình thái chân thân của nó công kích mạnh mẽ, trên đời khó ai bằng, nhưng đòn đầu tiên bị Tô Trầm rót vào lượng lớn tiên nguyên lực chém tan, theo lý tiên nguyên của Tô Trầm giảm hẳn đã không thể nào cứng rắn chống đỡ, nhưng hắn lại bắt đầu chạy, dẫn tới không có lực lượng lật trời, lại không thể làm gì được đối thủ, sự phẫn nộ trong lòng có thể nghĩ.

Thời khắc này nhìn Tô Trầm chỉ trốn không chiến, rít một tiếng cuồng bạo, đao lửa bạc hóa thành hai dải lửa bám vào trên cánh tay, rầm rầm rầm rầm hướng Tô Trầm điên cuồng tấn công, cả bầu trời đều tràn ngập hung uy cái thế của nó.

Trường hợp bá đạo ngang ngược như thế chưa dọa được Tô Trầm, ngược lại khiến hắn ngẩn người.

Bởi vì từ góc độ hắn bên này nhìn tới, Ẩn Sa làm như thế, thoạt nhìn là đã nghiền, thực tế hiệu suất lại là cực kém.

Chiến đấu không phải biểu hiện càng cuồng dã thì càng cường đại, vận dụng tinh xảo đối với lực lượng cũng là một loại biểu hiện của cường đại. Cho dù hoang thú có được lượng lớn nguyên lực, nhưng đừng quên bọn nó còn ở dưới thế giới áp chế, mỗi thời mỗi khắc đều đang đi hướng tử vong, cũng đang đi hướng suy yếu. Không tiếc lực lượng điên cuồng oanh tạc như thế, sẽ chỉ làm mình tăng tốc chịu chết, không phải là hành vi thông minh.

Nhưng Tô Trầm lập tức hiểu ra.

Đây là tác dụng của Loạn Thần Đan.

Loạn Thần Đan mang đến hiệu quả thác loạn dẫn tới là khát máu, cuồng bạo, lý trí thật ra chưa mất, chỉ là nhìn bất luận kẻ nào cũng là kẻ thù, dưới chiến ý cuồng bạo khát máu, bản năng đè ép lý trí, cho nên nó ngay cả Yêu tộc cũng giết, lại ít nhất còn biết Tô Trầm mới là kẻ địch lớn nhất, mới ở lúc này tập trung toàn lực đuổi giết Tô Trầm.

Nhưng theo Tô Trầm không ngừng “đùa giỡn”, sự cuồng bạo trong lòng Ẩn Sa càng tăng lên, lý trí tiến một bước mất kiểm soát, thậm chí việc nắm giữ lực lượng cũng đã bắt đầu xuất hiện vấn đề.

Lúc này nó thật ra đã không phải đang chiến đấu, mà là đang phát tiết.

Phát tiết lửa giận cuồng loạn trong lòng.

Càng phẫn nộ, càng điên cuồng.

“Thì ra là như thế sao.” Tô Trầm bình tĩnh nói nhỏ một tiếng: “Đã như vậy, cho ngươi thêm chút gia vị nữa.”

Trong đôi mắt có ánh sao lưu chuyển, mang theo hào quang thần dị, chiếu vào Ẩn Sa.

Ảo ảnh phát động.

Ảo ảnh tuy là tinh thần ảo thuật mạnh nhất của Tô Trầm, dưới tình huống bình thường lại không có khả năng ảnh hưởng hoang thú.

Nhưng bây giờ Ẩn Sa đã là trạng thái nửa điên, trong lòng cuồng loạn, ảo ảnh không cần ảnh hưởng nó cái gì, chỉ cần thoáng dẫn dắt một chút là được.

Vì thế ngay sau đó, Ẩn Sa đột nhiên ngửa đầu thét dài lên.

Hai nắm đấm lửa bạc thế mà lại bỏ quên Tô Trầm, trực tiếp đánh về phía bầu trời.

Dải lửa màu bạc cuồng bạo lao thẳng lên trời, theo công kích cuồng dã của Ẩn Sa, một đạo tiếp một đạo phá tan bầu trời, như có một trận mưa sao sa màu bạc.

Chẳng qua cơn mưa này, là từ phía dưới hướng bầu trời “rơi xuống”.

Vô tận sao băng lửa bạc chế tạo ra hình ảnh hoa mỹ lấp lánh nhất thế gian này, ở bầu trời đan ra kỳ cảnh ngân hà đổi chiều, ngay cả Thiên Không thành cách mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sao băng cuộn ngược, ngân hà đổi chiều, thịnh cảnh lấp lánh, vạn năm khó gặp.

“Đây là... Thủ đoạn của hoang thú kia?” Cố Khinh La nhìn mà run rẩy.

Nàng biết Tô Trầm là không có thủ đoạn như vậy, thủ đoạn như thế quá mức kinh người, nàng nhìn mà tim gan cũng đập thình thịch.

Chung quy, hóa thân Tô Trầm làm bạn bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Ừm, nhưng không cần lo lắng, không chút uy hiếp.”

Không chút uy hiếp.

Bốn chữ đơn giản, mọi người nghe xong đều choáng váng.

Trường hợp kinh người như thế, Tô Trầm lại nói không chút uy hiếp.

Nhưng Tô Trầm không phải làm màu, là thật sự không có uy hiếp.

Trên chiến trường thung lũng, bản thể Tô Trầm nhìn Ẩn Sa.

Đây là công kích cuồng bạo nhất cường đại nhất của Ẩn Sa, nhưng nó đã mất trí, lại đem công kích này phát tiết hết ở trên bầu trời, chưa một cú đấm nào rơi trúng.

Thật sự không chút uy hiếp.

Mặc dù bản thân Tô Trầm cũng không ngờ chiến đấu đánh tới cuối cùng sẽ biến thành như vậy, vốn làm sẵn đánh không lại thì dùng hóa thân máu tươi chạy trốn, mình có thể tạo được tác dụng kéo dài thời gian là được.

Lại không ngờ xem bộ dạng này, thật sự sắp hoàn thành hành động vĩ đại đơn đấu một con hoang thú.

Tuy nói trong đó có không ít thành phần mưu lợi, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng là một thành tựu.

Vấn đề duy nhất là: mặt hàng này rốt cuộc còn có bao nhiêu dư lượng, rốt cuộc phải đánh bao lâu mới có thể chết chứ?

Ôm ý niệm này, Tô Trầm cứ như vậy ở bên cạnh chờ, đồng thời thân thể cũng tiếp tục lưu chuyển, tiến hành bổ sung cuối cùng.

Lực lượng nguyên năng chung quanh bị Ẩn Sa điều động hết, hầu như không thể mượn, nhưng Tô Trầm đã không cần nữa.

Khi ở bên ngoài lực lượng gì cũng không thể mượn, Tô Trầm lại từ sinh mệnh của mình đào móc ra lực lượng mới.

Một khắc hoàn thiện bổ sung, Tô Trầm cảm giác vô cùng lấp đầy.

Thiên địa một thế giới, thân thể con người một thế giới.

Một khắc đó, Tô Trầm đột nhiên có loại cảm giác.

Mình bây giờ, mới là nhân loại trên ý nghĩa thật sự.