← Quay lại trang sách

Chương 1387 Nghịch thiên

Ẩn Sa điên cuồng tấn công như phát điên, dốc hết toàn lực vung nắm đấm.

Dải lửa màu bạc cũng vĩnh viễn không ngừng nghỉ treo cao trên bầu trời.

“Ngân hà cuộn người” ước chừng ba canh giờ, rốt cuộc có sự yếu bớt.

Ẩn Sa bắt đầu không chống đỡ được.

Nguyên năng như biển cũng không chịu được tiêu xài như vậy, mỗi một lần công kích của Ẩn Sa đều là toàn lực ứng phó, dẫn tới thời gian chống đỡ thực tế của nó so với chim ưng khổng lồ còn ít hơn, nửa ngày đã không được.

Nhưng Ẩn Sa vẫn đang vung nắm đấm như cũ.

Nó như Hình Thiên đối kháng trời, không biết mệt mỏi, chiến đấu đến chết.

Là thật sự chiến đấu đến chết!

Ầm!

Sau khi đánh ra một đòn chiến quyền cuồng dã thô bạo nữa, Ẩn Sa rốt cuộc dừng nắm đấm của nó.

Nó đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ là thân thể nguy nga mênh mông bắt đầu thu nhỏ lại.

Không ngừng thu nhỏ lại, co đến lúc cuối cùng, thế mà lại biến thành kích cỡ xấp xỉ với người thường.

Lúc này, thần trí Ẩn Sa như rốt cuộc có chút khôi phục.

Nó trợn mắt nhìn nhìn Tô Trầm, há há mồm như muốn nói gì đó, lại không biết là không biết nói hay là không thể nói, cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, cứ thế ngã xuống.

Một trận sương mù từ trên di hài của nó bốc lên, sau khi sương mù tan đi, hoang thú đã biến mất không thấy, chỉ để lại một cái bóng sáng vặn vẹo.

Bóng sáng vặn vẹo này chính là bản thể Ẩn Sa, bản chất của nó thật ra là một loại ký sinh trùng, cần bám vào tồn tại cường đại mà tồn tại.

Ở trong quá trình nó bám vào, sẽ không ngừng hút ra sinh mệnh của ký chủ, đem nó hư hóa, hình thành một mảng sương mù bao phủ.

Đây là bí mật thật sự chuyển hóa hư thực của nó.

Hôm nay Ẩn Sa đã chết, hơn nữa nó đại khái là hoang thú đầu tiên hao hết lực lượng mà chết, cho nên thân thể ký chủ toàn diện hao hết, sương mù cũng không còn, do đó mới lộ ra tồn tại bản chất nhất ở bên trong.

Con côn trùng này giờ phút này cũng ở giới hạn của chết cùng không chết, tuy đã mất đi đại bộ phận sức sống, nhưng nó lại vẫn như cũ đang vặn vẹo.

Chỉ là sự vặn vẹo này không phải điềm báo sinh mệnh, mà là đại biểu tử vong——khi nó thật sự tử vong, sẽ không dừng vặn vẹo, ngược lại sẽ càng thêm điên cuồng nhảy múa, vĩnh viễn không ngừng, đây là thứ không cần lực lượng duy trì, mà là bản chất tồn tại của nó.

Ở sau khi nhìn thấy con côn trùng này, Tô Trầm đã ý thức được những thứ này.

Đây là hắn đọc vạn quyển sách, hiểu hết đạo lý thế gian, lĩnh ngộ pháp tắc, sau khi chớp mắt ngàn niệm tự nhiên mà vậy có được kiến thức, chỉ cần nhìn thấy, liền có thể lý giải.

Lý giải con côn trùng này tồn tại, Tô Trầm cũng cảm thấy cực kỳ may mắn: “Thật đúng là bảo bối.”

Lấy ra một hộp ngọc, thả con côn trùng vào.

Làm xong chuyện này, Tô Trầm nhìn bốn phía một lần, phóng mắt nhìn lại, thấy xung quanh đã không có Yêu tộc còn sống, lúc này mới xoay người rời đi.

Tô Trầm sau khi rời đi, một lát sau nữa, một khối nham thạch ở phụ cận đột nhiên động đậy.

Từ tảng đá bay ra một bóng người, dần dần ngưng thực, thế mà lại là tên Khổ Trà Yêu Đế kia.

Trên mặt Khổ Trà Yêu Đế vẫn tràn ngập kinh hãi, thân thể không cầm được run rẩy: “Thế mà một mình đánh chết Ẩn Sa đại tông, quả thực so với Áo Thế đế quốc năm đó còn đáng sợ hơn, phải lập tức đi mời Man Tổ!”

Khổ Trà nói xong đã hướng xa xa bay đi, chỉ để lại mặt đất đầy vết lồi lõm cùng với máu tươi nhuộm đỏ núi sông.

Cho nên Khổ Trà sẽ không nhìn thấy, ở sau khi hắn rời khỏi không lâu, một mảng máu tươi đã tự mấp máy...

————————————————

Chiến trường Thiên Không thành.

Chiến tranh nơi này vẫn đang tiếp tục, đánh hừng hực khí thế.

Trên bầu trời khắp nơi là chiến toa đang bay múa, phi kiếm đang xuyên qua.

Thiên Không thành phòng ngự cường đại không là ác mộng của Nhân tộc nữa, mà thành khiên bản vệ kiên cường nhất bảo hộ Nhân tộc.

Bạch Toan và Thận Lâu, hai đại hoang thú liên thủ, như hai người khổng lồ siêu cấp, gặp được là thế công như đại dương mênh mông của kẻ địch.

Trong thế công khủng bố như vậy, mặc dù là hoang thú cũng cảm thấy đau đầu, không ngừng phát ra tiếng kêu rên thống khổ cùng rít gào phẫn nộ.

Nhưng hai đại hoang thú khi phẫn nộ biểu hiện lại khác nhau.

Bạch Toan là hoang thú tiêu chuẩn, cho nên nó khi chiến đấu cũng là lợi dụng hình thể khổng lồ của mình không ngừng tấn công phòng tuyến Thiên Không thành, đột nhiên nhảy đi, nhảy một cái được nghìn trượng, Thái Sơn áp đỉnh; đột nhiên cắn xé, một ngoạm ngàn quân, xé rách Thương Mang; đột nhiên chộp cào, đòn đánh che trời, phá diệt núi sông; đột nhiên gào rống, tiếng rung vạn dặm, vỡ vụn mây trời.

Có thể nói, Bạch Toan chiến đấu là một bức hoạ cuộn tròn long trọng hoang thú phát uy, vạn người lui tránh, khí nuốt vạn dặm, khung cảnh khí phách đều đủ lớn.

Thận Lâu thì ngược lại.

Thận Lâu vĩnh viễn là tĩnh.

Kẻ này ngay cả năng lực di động cũng từ bỏ, vĩnh viễn là nằm ở nơi đó, chỉ có vỏ sò hơi khép mở.

Nguyên nhân này nó cũng không có khả năng có cái gì toát ra a, tấn công a linh tinh động tác.

Nhưng nó tĩnh, lại là tĩnh của tử vong, mang theo sự khủng bố làm người ta kinh sợ.

Ở trong vòng vạn trượng quanh thân Thận Lâu, là một khu vực tuyệt đối yên tĩnh.

Ở nơi đây, trừ quân đoàn năm mươi con rối titan, không có bất cứ sinh mệnh nào có thể tồn tại.

Bởi vì nơi này chính là khu vực tử vong của Thận Lâu, bất cứ sinh mệnh nào tiến vào nơi này, đều sẽ bị nó hấp dẫn, trở thành lực lượng phụ trợ nó, chịu nó thao túng điều khiển, để nó sử dụng, chỉ có con rối titan mới có thể không đặt tất cả vào mắt.

Nhưng con rối titan nếu muốn bởi vậy đánh chết Thận Lâu lại không có khả năng.

Vỏ sò Thận Lâu so với Vân Mẫu Tinh Kim còn cứng hơn, duy nhất có thể cường đại so sánh với nó khái chính là mai rùa của nguyên thú huyền quy.

Nắm đấm của năm mươi con rối titan được xưng cận chiến vô địch, đánh vào trên vỏ sò của Thận Lâu, lại như rèn sắt, chỉ phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.

Ngược lại là bản thân con rối ở trong lúc này không ngừng thừa nhận công kích trên trời.

Đó là một con mắt dựng thẳng, cứ như vậy treo cao trên bầu trời.

Thận Mục.

Thận Mục là thủ đoạn chủ động công kích duy nhất của Thận Lâu, hoặc là nói, là toàn bộ thủ đoạn công kích đều thông qua Thận Mục phát động.

Nó mặt ngoài là một con mắt, nhưng chỉ có tới gần nhìn mới có thể phát hiện đây là một vòng xoáy, trong vòng xoáy là bóng tối vô tận.

Từ trong vòng xoáy tối tăm trào ra lại là hào quang trắng lóa.

Đây là Ánh Sáng Thận Lâu.

Ánh Sáng Thận Lâu có thể chế tạo ảo cảnh, cũng có thể hình thành tinh thần công kích mạnh mẽ, càng có thể chuyển hóa thực chất, hình thành chùm tia sáng công kích.

Thời khắc này trong Thận Mục lấy tốc độ mỗi giây ba trăm đạo phun trào ra Ánh Sáng Thận Lâu, trong đó đại bộ phận chuyển hóa thành chùm tia sáng tấn công, hướng về những con rối kia, còn lại thì lao tới chiến trường. Ánh Sáng Thận Lâu đánh trúng mỗi một mục tiêu, mục tiêu đó sẽ chuyển đổi lập trường, hướng người nhà khởi xướng công kích. Tuy chỉ là thời gian rất ngắn, đối phương sẽ khôi phục, nhưng mang đến phiền toái lại cực kỳ lớn.

Ai cũng sẽ không thích ù ù cạc cạc đột nhiên bị chiến hữu bên cạnh công kích, loại đâm sau lưng đến từ chiến hữu tín nhiệm đó không thể nghi ngờ là khó phòng bị nhất. Tuy ngươi cũng biết không phải hắn cố ý, hơn nữa hắn rất nhanh đã khôi phục, nhưng sự tình ngược lại bởi vậy càng thêm khó xử lý —— ngươi muốn đánh trả hay không? Giết hắn? Hắn trên ngựa liền khôi phục. Không giết hắn? Vậy ngươi phải cố gắng chống đỡ qua đoạn thời gian bị chiến hữu điên cuồng chém trước.

Vì thế Thiên Không thành không thể không tổ chức một đội đặc chiến đến đối phó nguyên sĩ bị khống chế, tận khả năng đem họ bắt sống, áp chế —— thời gian Ánh Sáng Thận Lâu ảnh hưởng đối với con người quyết định bởi tinh thần lực của mục tiêu cao thấp, toàn thể đội đặc chiến do tinh thần lực cao tạo thành, phát huy lớn nhất tác dụng của mình, Ánh Sáng Thận Lâu sẽ theo bản năng tìm kiếm mục tiêu tinh thần lực thấp, cho nên đại bộ phận đội viên đặc chiến không có việc gì.

Chư Tiên Dao là thủ lĩnh đội đặc chiến, huyết mạch của nàng khiến nàng có thể chống lại Ánh Sáng Thận Lâu ảnh hưởng với trình độ lớn nhất, khi có người bị Ánh Sáng Thận Lâu ảnh hưởng, nàng thậm chí có thể thao tác ngược hướng, thông qua sức khống chế của Chư gia để triệt tiêu Ánh Sáng Thận Lâu ảnh hưởng, mạnh mẽ đánh thức đối phương.

Cố Khinh La thì phụ trách đối kháng Bạch Toan.

Cố Khinh La và Cố gia thập nhị lão tạo thành Chúc Long pháp tướng trực tiếp chính diện ngạnh kháng Bạch Toan, bởi vì có Thiên Không thành, Cố gia hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề lực lượng hao hết, cho nên chiến đấu cũng không nương tay chút nào, mạnh mẽ đối kháng. Lực lượng hao hết cũng không sao, trực tiếp trở lại trong Thiên Không thành là được.

Chiến đấu bởi vậy hình thành cục diện có công có thủ, khi người Cố gia xuất động, chính là thời điểm toàn diện tiến công, Cố gia chống đỡ, người khác tận tình phát ra hỏa lực.

Mà khi Cố gia kiệt sức, thì tiến vào trạng thái phòng thủ, Cố Khinh La cùng thập nhị lão về thành khôi phục, người khác phụ trách phòng thủ.

Bạch Toan bởi vậy bị đánh cho sứt đầu mẻ trán.

Đây là chỗ tốt của việc Tô Trầm dẫn đi Ẩn Sa.

Nếu Ẩn Sa ở đây, như vậy lấy thủ đoạn làm mục nát vạn vật không đâu không xâm nhập của nó, phối hợp Bạch Toan cường công, Thận Lâu khống chế, tuyệt đối sẽ tạo thành phiền toái khổng lồ.

Mất đi Ẩn Sa viện trợ, dựa vào Thiên Không thành cùng quân đoàn titan, Nhân tộc đồng thời khiêu chiến hai đại hoang thú, lại vẫn không có việc gì.

Chỉ là nếu muốn ở trong khoảng thời gian ngắn kết thúc chiến đấu, lại không dễ dàng.

“Đẩy nhanh công kích, tiêu diệt chúng nó mới có thể đi giúp tông chủ!” Cố Khinh La trở lại đầu thành tiến hành lại một lần nghỉ theo lượt ở sau khi hô một tiếng đang muốn ngồi xuống vận công, lại đột nhiên nghe được người bên cạnh nói: “Nhìn bên kia, lửa bạc biến mất rồi!”

Cố Khinh La nhìn phương xa, quả nhiên phương xa mưa sao sa lửa bạc giằng co mấy canh giờ lấp lánh vô cùng kia đã biến mất không thấy.

Việc này ý nghĩa cái gì? Có phải Tô Trầm xảy ra chuyện gì hay không?

Trong lòng Cố Khinh La căng thẳng, vội vàng nhìn hóa thân cách đó không xa: “Tô Trầm chàng không sao chứ?”

Hóa thân không nhúc nhích.

Trong lòng Cố Khinh La khẩn trương, lại hô một tiếng: “Tô Trầm!”

Một luồng uy áp mạnh mẽ chợt dâng lên, ép người ta hầu như sắp không thở nổi.

Uy áp này là từ trên thân Tô Trầm truyền đến, Cố Khinh La lập tức hiểu chuyện là thế nào: “Tô Trầm, chàng đã trở lại!”

Tô Trầm mỉm cười: “Ừm, đã trở lại.”

Hắn nhìn nhìn bốn phương, sau đó khẽ nhíu mày: “Sao đã nửa ngày như vậy, các ngươi còn chưa giải quyết hai tên này?”

“Nói thật nhẹ nhàng, đây chính là hai con hoang thú, nào có dễ dàng giải quyết như vậy.” Cố Tâm Dong tính tình luôn nóng nảy tức giận nói.

“Xem ra vẫn cần ta ra tay.” Tô Trầm thở dài: “Vốn tưởng trở lại còn có thể nghỉ một lát.”

“Ngươi ra tay cái rắm, ngươi vẫn là đi tiếp tục bám trụ Ẩn Sa đi. Yên tâm, trước khi đêm nay chấm dứt, chúng ta nhất định giết chết ít nhất một con.” Cố Tâm Dong nói.

“Tiếp tục kiềm chế Ẩn Sa?” Tô Trầm ngẩn người, sau đó hiểu: “Các ngươi cho rằng, ta là không chống đỡ được sau đó trốn về?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Mọi người cùng nhau kỳ quái nhìn hắn.

Tô Trầm cười mà không đáp.

Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng mọi người đồng thời ngẩn ngơ.

Trong lòng mọi người đồng thời dâng lên một khả năng.

Chẳng lẽ hắn đã giết Ẩn Sa?

Cố Tâm Dong: “Không thể nào?”

Cố Trường Sinh: “Ta không tin!”

Cố Huy Minh: “Điều đó không có khả năng!”

Ai cũng lắc đầu.

Đối mặt chuyện Tô Trầm một mình đánh chết hoang thú, mọi người biểu hiện đầu tiên không phải vui vẻ, mà là không dám tin.

Chỉ có Cố Khinh La hưng phấn nhảy lên, ôm lấy Tô Trầm: “Tướng công, chàng thật sự giết nó rồi? Giết nó rồi?”

Tô Trầm nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trực tiếp làm mọi người đều ngây dại.

Đơn độc đánh chết hoang thú, ngươi đây quả thật là sắp nghịch thiên rồi!