← Quay lại trang sách

Chương 1390 Tỉnh lại

“Ngươi nói cái gì?”

Cố Huy Minh, Cố Khinh La, Chư Tiên Dao, Lý Sùng Sơn… một đám người cùng nhau trợn to mắt nhìn Tô Trầm.

“Ai da, các ngươi đừng như vậy được không?” Tô Trầm lười biếng nói: “Ta chỉ là muốn đi lòng chảo Đá Đỏ một chuyến, gặp vị Huyết Tổ kia chút, tán gẫu với hắn mà thôi.”

“Đó là nguyên thú!” Cố Khinh La nghiến răng nói: “Chàng là ngại mình sống quá lâu rồi sao?”

Tô Trầm trả lời: “Đúng vậy, nếu không phải hôm nay ta chặn đứng Khổ Trà, như vậy hắn đã đi đánh thức một vị nguyên thú. Nàng cho rằng thời điểm đó, ta sẽ không đối mặt nguyên thú uy hiếp sao?”

Mọi người nghẹn lời.

Cố Khinh La vẫn kiên trì: “Cái đó khác, ít nhất khi đó là mọi người cùng nhau đối mặt.”

Tô Trầm lắc đầu: “Vậy lại như thế nào? Chúng ta có thể thắng sao? Hoặc là nói cho dù có thể thắng lại như thế nào? Chúng ta sáng tạo ra kỳ tích Áo Thế thủ đô đế quốc chưa làm được, đánh bại một con nguyên thú. Sau đó thì sao? Người ta một lần đánh thức hai con, ba con nữa, nàng cảm thấy như thế nào? Còn có thể ứng phó sao?”

Cố Khinh La nghe mà toàn thân phát run: “Tô Trầm, chàng nói như vậy tính là có ý tứ gì? Chàng là nói trận chiến tranh này chúng ta nhất định thua sao? Nếu là như vậy, vậy chàng mang theo chúng ta tới nơi này còn có ý nghĩa gì? Hướng Yêu tộc khởi xướng khiêu chiến còn có ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa?” Tô Trầm cười: “Bản thân chiến đấu chính là ý nghĩa! Nguyên thú cường đại chúng ta cũng không phải không biết, nhưng có bao giờ chúng ta sẽ vì vậy từ bỏ chiến đấu? Ngàn vạn năm qua, Nhân tộc ta có từng bởi đối phương cường đại mà bỏ cuộc? Những năm gần đây, Nhân tộc ta có thể có lãnh thổ như thế, giờ này ngày này địa vị này, là bởi vì sao? Là vì đối phương nhỏ yếu sao? Không, là vì đối phương tuy cường đại, nhưng chúng ta lại có thể đặt vào chỗ chết, chỉ có dũng chiến một trận! Chúng ta hôm nay, là vô số tiền bối của chúng ta đổ máu hy sinh mà đổi lấy. Lúc đó, bọn họ có thể chưa từng nghĩ chiến tranh có thể thắng hay không. Bọn họ chỉ biết là, nên đánh phải đánh. Mặc kệ có thể thắng hay không, chúng ta đều phải đánh, chỉ có như thế, mới có thể đổi lấy không gian sinh tồn cho hậu bối. Nàng hỏi ta ý nghĩa? Đây là ý nghĩa!”

Nói một phen khiến Cố Khinh La ngậm miệng, người khác cũng không biết nói gì.

Đúng vậy.

Bản thân chiến đấu chính là ý nghĩa!

Đối mặt kẻ địch mạnh đến mức không thể chiến thắng, nói nguy hiểm, nói ý nghĩa, đều là không cần thiết.

Chiến đấu đến cuối cùng, chính là ý nghĩa!

Cho nên cho dù biết nguyên thú cường đại không thể chiến thắng, Tô Trầm cũng vẫn đến đây.

Như Áo Thế đế quốc, Quang Huy thần triều, bọn họ đều có khí phách mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn xông tới, vô luận đối thủ cường đại bao nhiêu, đều dũng cảm có gan đi chiến đấu, đi tranh thủ, mới có căn cơ Nhân tộc hôm nay phát triển!

Thời khắc này đối mặt Tô Trầm trả lời, mọi người không cách nào cãi lại nữa, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Tô Trầm lúc này mới tiếp tục nói: “Cho nên, sợ hãi là không có ý nghĩa. Nguyên thú là một cửa ải chúng ta phải đối mặt, nhưng đối mặt như thế nào, lại là môn học vấn. Ông trời cho chúng ta cơ hội, ta phải bắt lấy nó. Ta một mình đối mặt... Chung quy tốt hơn so với theo các ngươi cùng nhau đối mặt.”

“Ngươi muốn thông qua hoàn toàn đánh thức Huyết Tổ bẫy giết nó?” Cố Huy Minh hỏi.

Tô Trầm trả lời: “Đây chỉ là một lựa chọn. Huyết Tổ nếu chết, Yêu tộc khác không biết nơi nguyên thú khác ngủ say nữa, chúng ta liền có cơ hội lần lượt đối phó. Nhưng hy vọng này không lớn, bởi vì Huyết Tổ hoàn toàn có thể ở trước khi chết, đem tin tức nói cho Yêu tộc khác, làm ra an bài thích đáng. Trên thực tế, ta thậm chí không có khuynh hướng giết chết hắn.”

“Vậy ý của ngươi là...”

Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Nếu có thể, ta muốn nói chuyện với nó trước.”

————————————————

Lòng chảo Đá Đỏ.

Vẫn như cũ là rừng đá đỏ tươi màu máu kia, cửa động dữ tợn phun ra nuốt vào cơn lốc nguyên năng.

Tô Trầm mang theo Khổ Trà đến nơi đây, từ chỗ cao quan sát, như một cái ao máu thật lớn, ở dưới ánh chiều tà lộ ra thủy triều đỏ khác biệt.

“Đừng trực tiếp đáp ở miệng máu, chúng ta hạ xuống ở ngoại vi, sau đó đi qua. Đừng lớn tiếng xôn xao, quấy nhiễu thủ vệ...”

Khổ Trà lảm nhảm.

Tô Trầm nhìn nhìn phía dưới, thân hình chợt lóe, đã trực tiếp xuất hiện ở giữa lòng chảo, chỗ miệng máu.

Khổ Trà kinh hãi tới mức muốn rớt cả cằm.

Lòng chảo Đá Đỏ ngay lập tức nổi lên phản ứng, một ít tảng đá màu đỏ chợt có động tĩnh, đột nhiên từng cái thò đầu, mọc ra tay chân, hướng Tô Trầm phóng đi. Chúng nó không phải con rối, mà là Huyết Quy nhất tộc, là thủ vệ đặc thù Huyết Tổ lấy huyết mạch bản thân bồi dưỡng, chỉ cần ở bên cạnh Huyết Tổ, thì có thể có được lực lượng vương cấp.

Tô Trầm xuất hiện, trực tiếp kinh động mấy trăm con Huyết Quy thủ vệ, ùn ùn gào thét hướng Tô Trầm lao đi.

Loại tiếng kêu này có được một loại âm luật kỳ lạ, có thể công kích đối thủ, đồng thời còn có thể dùng để cưỡng chế đánh thức phân hồn Huyết Tổ. Đương nhiên, so với hiến tế máu tươi, loại đánh thức này sẽ tạo thành thương tổn nhất định đối với Huyết Tổ, chưa đến thời khắc mấu chốt không thể tùy tiện dùng.

Huyết Quy thời khắc này phát ra sóng âm lấy công kích là chính, nhưng có thể chuyển hóa thành cưỡng chế đánh thức bất cứ lúc nào.

Âm thanh lọt vào tai, đám quy yêu đã cuộn thân thể xông lên.

Phương thức chiến đấu của chúng nó phi thường kỳ lạ, lại là đem bản thân cuộn lại, lao tới như quả cầu đá, tuy thoạt nhìn rất bình thường, ẩn chứa lực lượng lại cực kỳ cường đại.

Tô Trầm nhướng mày cười lạnh: “Không tệ.”

Phía sau xuất hiện Thất Hoang Pháp Tướng, tự thành một thiên địa, toàn bộ Huyết Quy trực tiếp lao vào trong thế giới pháp tướng, chịu nó vây khốn.

Lúc này Khổ Trà vừa mới đáp xuống, mắt thấy hàng trăm Huyết Quy thủ vệ bị một chiêu của Tô Trầm vây khốn, trong lòng cũng chấn động không thôi. Đám Huyết Quy thực lực mạnh mẽ gã có biết, thế mà cũng không địch nổi Tô Trầm một hiệp. Nhưng ngẫm lại hoang thú cũng bị hắn đánh bại, bút tích trước mắt ngược lại cũng bình thường.

Khổ Trà vội vàng tới: “Các vị thủ vệ đại yêu chớ vội, hắn không phải thích khách, không phải đến ám sát Huyết Tổ.”

Một gã Huyết Quy quay cuồng trong thế giới pháp tướng, khó có thể tự khống chế, miệng lại nói: “Thì ra là ngươi bán đứng nơi Huyết Tổ ngủ say, ngươi tên phản đồ này!”

“Sự tình không phải như thế.” Khổ Trà khẩn trương: “Hắn là Tô Trầm, đứng đầu Nhân tộc, lần này tới đây, là có chuyện trao đổi với Huyết Tổ.”

“Yêu tộc ta và Nhân tộc, không có gì phải nói chuyện cả.” Thống lĩnh Huyết Quy thủ vệ kia giọng the thé nói.

Tô Trầm vươn tay, bóp cổ tên thống lĩnh Huyết Quy thủ vệ kia, đem hắn từ thế giới pháp tướng xách ra: “Ngươi chỉ là thủ vệ, có tư cách gì quyết định có thể nói chuyện hay không thể nói chuyện? Đi đánh thức phân hồn lão tổ của các ngươi, ta có chuyện nói với hắn.”

“Ngươi đừng hòng!” Thống lĩnh Huyết Quy còn muốn giãy dụa, đáng tiếc tay Tô Trầm bóp cổ nó giống như gông xiềng của trời, khiến nó hoàn toàn không thể thoát khỏi.

“Thứ đó không do ngươi quyết. Khổ Trà, lúc trước ngươi từng nói đánh thức lão tổ của các ngươi cần huyết tế?”

“Đúng.” Khổ Trà gật đầu: “Huyết tế là phương thức tốt nhất. Nếu là thủ vệ đánh thức, ảnh hưởng đối với Huyết Tổ sẽ khá lớn, chỉ là dùng khi khẩn cấp.”

“Ô, đã là tới nói chuyện, chung quy cần biểu hiện chút thành ý. Dùng máu tươi hiến tế đi, nhưng trong tay ta không nhiều Yêu tộc như vậy. Không bằng...” Tô Trầm nhìn nhìn thống lĩnh Huyết Quy thủ vệ, nói: “Dùng ngươi đi.”

Khổ Trà kinh hãi: “Bọn họ cận vệ Huyết Tổ, không thể...”

Còn chưa dứt lời, Tô Trầm đã đem thống lĩnh Huyết Quy thủ vệ kia đánh một phát ngã ra, tùy tay ném vào trong miệng máu.

Hắn cứ như vậy vừa đánh vừa ném, một đám Huyết Quy thủ vệ cứ thế bị hắn ném vào.

Ngay tại thời điểm các Huyết Quy thủ vệ kia hầu như sắp bị hắn ném hết, chỉ còn lại hai ba tên, dưới miệng máu rốt cuộc có động tĩnh, một luồng hơi thở khổng lồ dần dâng lên, uy áp bao trùm bát hoang.

“Ồ? Nhanh như vậy đã tỉnh? Ngươi không phải nói cần hiến tế hơn vạn sao?” Tô Trầm kinh ngạc.

Trong lòng Khổ Trà đắng ngắt. Hiến tế hơn vạn đó là bởi vì hiến tế đều là sinh mệnh cấp thấp, đám Huyết Quy thủ vệ này thực lực cường hãn, mỗi tên đều là vương cấp, lại là huyết mạch của Huyết Tổ, tự nhiên không cần nhiều như vậy. Trên thực tế Tô Trầm một lần ném vào nhiều như vậy, đã vượt mức rồi, chỉ là hắn ném quá nhanh, Khổ Trà lại không dám ngăn cản, cho nên chỉ có thể nhìn hắn lãng phí.

Thanh âm nguy nga như núi cao vang lên: “Là ai? Lại đánh thức ta? Ta hình như vừa mới ngủ... Hả? Các ngươi dùng cái gì đánh thức ta? Chết tiệt, đây là ai làm?”

Thanh âm đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, hiển nhiên là Huyết Tổ đã phát hiện chuyện hiến tế đánh thức mình lại là thủ vệ của mình.

Tô Trầm lười biếng nói: “Là ta, đừng tức giận, ít nhất bọn họ có thể khiến ngươi tỉnh táo thêm một lúc không phải sao? Chuyện cần nói rất nhiều, ta cũng không muốn ngươi nói hai ba câu đã ngủ.”

“Nhân tộc!”

Một đám mây máu ngưng hiện ở trên không lỗ máu, ngưng tụ thành một khuôn mặt khổng lồ nguy nga, nhìn về phía Tô Trầm.

“Ta tên Tô Trầm.” Tô Trầm nói.

“Tô Trầm...” Huyết Tổ nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ ra cái tên này: “Nhân tộc chi chủ?”

Sát ý nổi lên trong mắt hắn: “Thì ra chính là ngươi, dẫn theo Nhân tộc xâm phạm yêu cảnh ta, thế mà còn dám chạy tới đánh thức ta. Quả thực là muốn chết!!!”

Nói xong trong mây máu đã ngưng tụ ra một bàn tay máu đỏ tươi, xem ra là muốn dùng một chưởng đem Tô Trầm đánh gục.

Tô Trầm khinh thường nói: “Đừng giả bộ, nếu là ngươi hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ ta tự nhiên chỉ có đường chết. Nhưng chỉ là một luồng phân hồn, ngươi vẫn không giết được ta.”

Tùy tay đâm ra một ngón, bàn tay màu máu kia tựa như bóng bay bị đâm thủng trực tiếp nổ tung.

“Ngươi!” Huyết Tổ bị hắn làm tức nghẹn.

“Ta, làm sao? Ta đứng ở chỗ này, có bản lãnh ngươi thức tỉnh toàn bộ giết ta đi.” Tô Trầm ngạo nghễ trả lời.

Huyết Tổ hít một hơi dài.

Gã đương nhiên sẽ không cứ như vậy bị lời nói của Tô Trầm kích thích mà khiến mình hoàn toàn tỉnh lại.

Chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn Khổ Trà cách đó không xa một cái, nghĩ trong chốc lát mới nói: “Ngươi không phải tới giết ta?”

“Xem, đây mới là thái độ nói chuyện nên có.” Tô Trầm vỗ tay cười nói.

“Nói chuyện? Ngươi tìm ta nói chuyện? Bàn cái gì?” Khuôn mặt to lớn màu máu ghé đến trước người Tô Trầm, nhìn tên Nhân tộc này từ trên xuống dưới.

“Còn có thể nói chuyện gì? Vách ngăn các vị thần sắp tan vỡ, các vị thần cũng sắp trở về. Đến lúc đó, các ngươi cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Nếu không muốn như vậy, tự nhiên là liên hợp với chúng ta, đối kháng các vị thần.” Tô Trầm nói.

“Ồ?” Huyết Tổ nhìn hắn: “Đối với vách ngăn cùng các vị thần, ngươi biết cái gì?”

Tô Trầm nghẹn lời.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Huyết Tổ đã hiểu.

Gã cười lên hề hề: “Thật ra ngươi cái gì cũng không biết, đúng không?”