Chương 1392 Viễn cổ chân tướng (hạ)
Mặc dù là thần, cũng không phải vĩnh sinh.
Đó là bởi vì ở trước khi phát hiện thần lực, thần thật ra không phải thần thật sự.
Ở trước khi phát hiện thần lực, thần và nguyên thú ở một mức độ nào đó là giống nhau, chẳng qua thần sinh ra từ trong gió bão, hiểu cách vận dụng pháp tắc hơn.
Nguyệt Thần tiếp thu được phần thần lực đầu tiên chính là của Thần Mục Thương Viên.
Điều này làm Nguyệt Thần sinh ra hứng thú nồng hậu đối với việc này, tiến hành nghiên cứu.
Nàng rất nhanh đã phát hiện, thần lực là dựa vào tín ngưỡng mà tồn tại, chỉ có tồn tại tín ngưỡng, mới có thể tồn tại thần lực.
Vì thế Nguyệt Thần bắt đầu chủ động mời chào nguyên thú, để chúng nó thờ phụng mình.
Theo lượng lớn nguyên thú thờ phụng, thần lực của Nguyệt Thần không ngừng tăng trưởng, thực lực cũng trở nên càng ngày càng mạnh, quan trọng nhất là, nàng không bao giờ già đi nữa, không tử vong nữa.
Điều này làm Nguyệt Thần cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Nguyệt Thần lúc đó, vẫn chỉ là đơn thuần muốn sống lâu một chút.
Nhưng dần dần, nàng bắt đầu không thỏa mãn nữa.
Bởi vì nàng phát hiện, thần lực tín ngưỡng mang đến là có hạn, mà theo thời gian nàng tồn tại tăng trưởng, lực lượng tăng lên, thần lực tiêu hao cũng đang tăng lên. Nói đơn giản, chính là nàng sống càng lâu, thì càng cường đại, càng cường đại, thần lực cần càng nhiều.
Nhưng số lượng nguyên thú có hạn, thần lực có thể cung cấp cũng có hạn.
Điểm chết người là, bí mật nàng nuôi dưỡng nguyên thú đạt được thần lực cũng đang bị các vị thần khác phát hiện, các thần linh đang tranh đoạt tài nguyên của nàng.
Điều này làm Nguyệt Thần vô cùng lo lắng.
Các vị thần bởi vậy bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, nguyên thú thì trở thành yêu sủng, đối tượng tranh đoạt của các vị thần.
Nếu không phải một cái phát hiện mới.
Đã không biết là vị thần linh nào phát hiện, dù sao bí mật rất nhanh đã truyền bá ra, bởi vì đây hầu như là bí mật không thể che giấu—— giết chóc nguyên thú, càng dễ dàng đạt được thần lực hơn.
Đúng vậy, tín ngưỡng chỉ là căn bản, hiến tế mới là phương thức tốt nhất đạt được thần lực.
Thần lực một con nguyên thú có thể cung cấp có thể dùng lượng như biển để hình dung, cũng đủ chống đỡ các vị thần tiêu hao thời gian rất lâu. Mà hoàn cảnh độc đáo của Côn địa, lại khiến nơi này sẽ tự động giáng sinh nguyên thú.
Cuồn cuộn không dứt, sinh sôi không thôi như thế, tự nhiên là thức ăn mặc cho các vị thần lấy dùng.
Vì thế cứ như vậy, nguyên thú lập tức từ sủng vật biến thành thức ăn.
Thức ăn của các vị thần.
Vì vĩnh sinh, ngay cả Nguyệt Thần được xưng có tình yêu nhất kia cuối cùng cũng gia nhập danh sách giết hại nguyên thú.
Bạn tốt trước kia chỉ chớp mắt biến thành kẻ tàn sát, mang đến thương tổn thật lớn cho các nguyên thú. Nhưng nguyên thú cũng sẽ không chịu chém giết như vậy, bọn nó cũng sẽ phản kích.
Tuy không có thần lực, không nắm giữ pháp tắc, nhưng được lực lượng Nguyên Năng Chi Hải phù hộ khiến chúng nó có được thân thể cực mạnh cùng sự khống chế mạnh mẽ đối với nguyên năng.
Hai bên bởi vậy triển khai đại chiến.
Trận đại chiến này khiến thiên địa tan vỡ, phong vân tách ra, toàn bộ thế giới đều rung chuyển không ngớt, mà kẻ thắng lợi cuối cùng lại là các vị thần.
Đại bộ phận nguyên thú bởi vậy trở thành sinh linh các vị thần nuôi nhốt, làm nguồn thần lực, bộ phận nhỏ thì trốn vào sâu trong Nguyên Năng Chi Hải.
Các vị thần đạt được thắng lợi rất nhanh phát hiện, chiến tranh đối với Nguyên Giới tạo thành phá hoại thật lớn, Nguyên Giới vốn ở trung tâm Nguyên Năng Chi Hải thế mà bị đẩy khỏi vị trí, bắt đầu hướng bên ngoài phiêu lưu, trình độ nguyên năng dư thừa trong Nguyên Giới cũng theo đó hạ xuống.
Lúc khởi đầu, đây là chuyện tốt.
Nồng độ nguyên năng hạ xuống khiến biến hóa trong Nguyên Giới chậm lại, tất cả cũng trở nên càng thêm an bình.
Thế giới an bình có lợi cho sinh linh sinh ra.
Nguyên thú mới vẫn đang cuồn cuộn không ngừng từ Côn địa sinh ra, chẳng qua thực lực dần dần hạ xuống, để thích ứng Nguyên Giới không ngừng biến hóa.
Tuy đã khống chế nguyên thú, các vị thần lại vẫn không hài lòng.
Nhu cầu của bọn họ đối với thần lực quá lớn, số lượng nguyên thú lại xa xa không đủ, tốc độ sinh ra cũng còn xa mới kịp tiêu hao, càng đừng nói phẩm chất nguyên thú đang giảm xuống, từng bước từ nguyên thú hướng hoang thú chuyển hóa.
Vì thế bên trong các vị thần cũng xảy ra mấy lần chiến đấu tranh đoạt đàn thú, nguyên thú lúc này, tựa như đàn ngựa người chăn nuôi trên cánh đồng bát ngát, là tài phú, là tài nguyên, là lợi ích cần tranh đoạt.
Loại chuyện này thẳng đến lúc Thiên Không Nữ Thần đời thứ hai xuất hiện.
Thiên Không Nữ Thần đời thứ hai là giáng sinh ở sau khi đời thứ nhất ngã xuống ngàn năm. Làm nữ thần mới giáng sinh, thực lực đời thứ hai rõ ràng yếu đi rất nhiều, ở trong nội chiến tranh đoạt “gia súc” của các vị thần cũng chưa có cơ hội gì biểu hiện, chỉ có thể một mình yên lặng thủ một con nguyên thú duy nhất của nàng Nguyên Quang Liệt Xỉ Thú.
Ở trong một đoạn thời gian rất dài, Thiên Không Nữ Thần đời thứ hai đều là yên lặng vô danh như vậy.
Biết có một lần, vị thần dã man cùng bạo ngược đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn dùng sức mạnh hiếp vị Thiên Không Nữ Thần này.
Ra ngoài dự liệu là, hắn thế mà bị đánh bại.
Hơn nữa thua triệt để như thế, bị một ngón tay của Thiên Không Nữ Thần trực tiếp bóp nổ.
Việc này chấn động Nguyên Giới, lúc này mọi người mới phát hiện, không biết từ bao giờ Thiên Không Nữ Thần đã có được thần lực vô cùng mênh mông, thậm chí bởi vậy nhảy vọt trở thành một trong những thần linh mạnh nhất Nguyên Giới.
Nhưng nàng rõ ràng chỉ có một con nguyên thú, vất vả giữ một mảnh đất mà, lấy đâu ra thần lực khổng lồ như thế?
Ở dưới sự hữu tâm xem xét của các vị thần, bọn họ cuối cùng phát hiện bí mật của Thiên Không Nữ Thần.
Thì ra Thiên Không Nữ Thần không biết từ bao giờ lại sáng tạo một đám sinh mệnh mới.
Đây là một đám sinh mệnh mỏng manh mà nhỏ bé, lực lượng bọn họ yếu đến mức không đáng giá nhắc tới, nhưng bọn họ có đặc điểm quan trọng nhất, là bọn họ không cần thông qua thiên địa bồi dưỡng, mà có thể tự mình sinh sôi nảy nở. Hơn nữa bởi vì sinh mệnh nhỏ yếu mà ngắn ngủi, khiến năng lực sinh sản của bọn họ đặc biệt mạnh, chỉ cần mấy trăm năm đã có thể hình thành một cái tộc đàn có quy mô tương đối.
Tuy thần lực loại sinh mệnh này có thể cung cấp so ra kém xa nguyên thú, nhưng số lượng khổng lồ bù lại sự không đủ, khiến Thiên Không Nữ Thần nhanh chóng cường đại lên.
Đây chính là bí mật cho sự cường đại của Thiên Không Nữ Thần.
Về phần lai lịch tộc đàn này, các vị thần cũng rất nhanh tra ra, chính là Thiên Không Nữ Thần dùng huyết mạch của mình kết hợp với Nguyên Quang Liệt Xỉ Thú tạo thành.
Sau khi phát hiện bí mật này, các vị thần đều bắt đầu tự bí mật thí nghiệm, thử sáng tạo ra càng nhiều tộc đàn tốt hơn, để cung cấp thần lực cho mình.
Thiên Không Nữ Thần cũng bởi vậy trở thành Thiên Không Mẫu Thần.
Ở sau đó không lâu, Huyền tộc lấy Huyền Giáp Thú và Mộng Thần làm ngọn nguồn huyết mạch, Lục tộc lấy Tự Nhiên Chi Thần và Bất Hủ Bồ Đề vì huyết mạch ngọn nguồn, Áo tộc lấy Thần Mục Thương Viên cùng Nguyệt Chi Nữ Thần là ngọn nguồn huyết mạch, Bạo tộc lấy Chiến Đấu Chi Thần cùng bạo quân Man hoang làm ngọn nguồn huyết mạch, Ám Linh tộc lấy Ám Dạ Chi Thần cùng Ác Mộng Chi Linh làm ngọn nguồn huyết mạch, Vũ tộc lấy Thiên Không Mẫu Thần và Huyễn Vũ làm ngọn nguồn huyết mạch, Hải tộc lấy Hải Thần và Lân Giao làm ngọn nguồn huyết mạch vân vân chính là ở thời điểm này ùn ùn xuất hiện.
Ở thời đại sinh linh xuất hiện và hưng thịnh, Nguyên Giới thậm chí có hơn trăm chủng tộc, có thể nói một vị thần liền có một tộc đàn, có kẻ thậm chí có nhiều tộc đàn.
Ví dụ như Thiên Không Mẫu Thần từng bồi dưỡng nhiều tộc đàn, Vũ tộc chẳng qua là một loại thành công nhất nàng bồi dưỡng ra.
Cái gọi là thành công, nói từ góc độ các vị thần, chính là chủng tộc cung cấp nhiều thần lực nhất.
Các vị thần luôn luôn thực nghiệm, xem tộc đàn thế nào cung cấp thần lực nhiều nhất.
Bọn họ rất nhanh phát hiện, thì ra thần lực sinh linh cung cấp không chỉ có liên quan với lực lượng của bản thân, còn có quan hệ với trí tuệ.
Lực lượng càng mạnh, trí tuệ càng cao, có thể cung cấp thần lực càng dư dả.
Đây là nguyên nhân vì sao Thiên Không Mẫu Thần có thể dùng một đám chủng tộc nhỏ yếu thay thế nguyên thú, bởi vì các chủng tộc nhỏ yếu đó ở trên lực lượng tuy kém nguyên thú rất nhiều, nhưng trên trí tuệ cao hơn nguyên thú.
Đào tạo chủng tộc loại hình lực lượng cần lượng lớn tài nguyên, loại hình trí tuệ thì hoàn toàn ngược lại.
Từ so sánh giá cả mà nói, chủng tộc trình độ trí tuệ cao, không thể nghi ngờ chính là chủng tộc tỷ lệ giá cả thấp nhất.
Vì thế một thời kì đại phát triển cuồng nhiệt chế tạo chủng tộc trí tuệ đã bắt đầu.
Ở trong đoạn thời gian đó, tộc đàn ai bồi dưỡng cũng có tiềm lực tương lai, hầu như là đo thử một phen trình độ trí lực thì có thể phán đoán, thậm chí cũng bởi vậy thành căn cứ cân nhắc thực lực các vị thần.
Thiên Không Mẫu Thần, Mộng Thần, Nguyệt Thần… ban đầu không phải thần linh xuất chúng, chính là ở thời điểm đó vượt lên trên mọi người.
Thiên Không Mẫu Thần là thần sáng tạo sinh mệnh sớm nhất, Mộng Thần thì bằng vào đặc tính thiên phú tinh thần độc đáo của mình mở ra trí tuệ, Nguyệt Thần thì mượn dùng thủ đoạn dụ hoặc của mình, kết hợp tín ngưỡng và hiến tế, khiến tỷ lệ lợi dụng tộc đàn cao hơn —— một điểm này về sau cũng bị Thiên Không Mẫu Thần học được.
Đây cũng là thời kì sinh linh Nguyên Giới đại phát triển, càng là thời kì các vị thần cường thịnh nhất.
Các vị thần thời điểm đó, nguyên thú là súc vật của bọn họ, vạn tộc là thức ăn của bọn họ, toàn bộ thiên địa đều trong lòng bàn tay bọn họ.
Nhưng vui quá hóa buồn, lúc cường thịnh, chính là ngày suy sụp.
Nguyên Giới vẫn trôi giạt ở trong Nguyên Năng Chi Hải, từ trung tâm chảy tới ngoài rìa —— nguyên lực hạ xuống thật ra không phải vì nguyên năng xói mòn, mà là vì không nhận được Nguyên Năng Chi Hải bổ sung.
Thẳng đến ngày nào đó, Nguyên Giới hoàn toàn cập bờ.
Bắt đầu từ ngày này, nguyên năng thật sự chỉ có xói mòn, không có bù lại.
Nguyên lực nhanh chóng hạ xuống cũng tạo thành ảnh hưởng đối với các vị thần, bọn họ rốt cuộc bắt đầu sợ hãi.
Bọn họ muốn trở về trung ương Nguyên Năng Chi Hải, không có nguyên lực, chỉ có thần lực, giống như chỉ ăn thịt, không ăn chay, thời gian dài cũng sẽ mắc lỗi.
Nhưng bây giờ lại nghĩ cách thì đã muộn.
Nguyên Năng Chi Hải chưa bao giờ yên bình, cơn bão nguyên năng khủng bố cho dù là các vị thần cũng sẽ bị xé nát —— các vị thần là vĩnh sinh, nhưng còn chưa vô địch.
Vì giải quyết vấn đề này, các vị thần đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.
Côn địa!
Côn là nơi duy nhất không chịu bão nguyên năng ảnh hưởng.
Nếu có thể đem Côn địa làm một chiếc thuyền, kéo Nguyên Giới một lần nữa di chuyển về trung ương Nguyên Năng Chi Hải, tất cả sẽ trở lại như trước.
Đó là một ý tưởng rất tốt, tuy bảo Côn địa kéo nổi Nguyên Giới có chút quá, nhưng đừng quên còn có các vị thần.
Tác dụng của Côn địa là bảo hộ các vị thần không chịu bão nguyên năng ảnh hưởng, các vị thần thật ra mới là kẻ đẩy đại lục trôi đi.
Không thể không thừa nhận, các vị thần này quả thật thực lực thông thiên, liên hợp lại, thật sự đẩy được Nguyên Giới.
Bọn họ liên thủ đẩy Nguyên Giới một lần nữa hướng về Nguyên Năng Chi Hải, từng chút một, tuy tiêu hao to lớn, kế hoạch lại có thể thuận lợi thực thi.
Chỉ là ai cũng không ngờ, đúng lúc này, biến cố xuất hiện.
Nguyên thú trước giờ không có trí tuệ gì, không biết vì sao đột nhiên có mấy con đã mở ra được trí tuệ, sau đó hung hãn phát động phản kháng đối với các vị thần.
Phương thức chúng nó phản kháng rất đơn giản, cũng rất có hiệu quả.
Chúng nó trực tiếp chặt đứt kết nối của Côn địa cùng Nguyên Giới, đem Côn địa hóa thành một lao ngục, ném vào trong Nguyên Năng Chi Hải vô tận.
Nhưng các vị thần cũng rất cường đại, tuy bị đánh lén ám toán, các vị thần vẫn ngay lập tức làm ra phản ứng.
Ngay tại tích tắc Côn địa sắp bị ném vào Nguyên Năng Chi Hải, các vị thần liên thủ dìm Côn địa dìm vào trong Nguyên Năng Chi Hải, gần giống như mỏ neo Nguyên Giới, lại khóa Côn địa và Nguyên Giới vào nhau.
Nhưng bởi vì ở sâu trong Nguyên Năng Chi Hải, cho dù là Côn đảo cũng không cách nào ngăn cách bão lốc, các vị thần không thể không lợi dụng đặc tính cực độ biển sâu phía dưới thành lập hàng rào, ngăn cách Côn đảo, khiến cơn bão nguyên năng không đến nỗi tiến vào, do đó có thể kéo dài hơi tàn.
Đây là nguồn gốc hàng rào các vị thần.
Hàng rào các vị thần, là nhà giam nhốt các vị thần, cũng là căn cứ bọn họ tồn tại.