Chương 1393 Đối sách
Các nguyên thú tuy đã thành công trục xuất các vị thần, nhưng bản thân bọn nó cũng bởi vì trở về kế hoạch Nguyên Năng Chi Hải thất bại mà không thể không tiến vào ngủ đông.
Nhưng trước đó, bọn nó vẫn tiêu sái một đoạn thời gian.
Giống với các vị thần từng nô dịch chúng nó, nguyên thú cũng lợi dụng sự cường đại của mình nô dịch vạn tộc, do đó mới tạo thành năm tháng tăm tối Yêu tộc tàn sát trên lịch sử vạn tộc.
Chỉ có thể nói, sinh mệnh sẽ không bởi vì từng chịu cực khổ mà hiểu được đồng tình, ngược lại sẽ bởi vậy mà trầm trọng thêm.
“Như vậy, Minh Ước Vĩnh Hằng lại là cái gì?” Tô Trầm hỏi.
“Ta không biết.” Huyết Tổ lắc đầu: “Đó hẳn là chuyện xảy ra sau khi các vị thần bị nhốt.”
Vì thế Tô Trầm lại nói: “Vậy có lẽ ta nên hỏi như vậy. Các vị thần bị nhốt đến bây giờ, nhắm chừng cũng mười vạn năm rồi nhỉ? Đã không còn nơi phát ra thần lực, bọn họ hẳn là đã không phải vĩnh sinh nữa, vì sao còn có thể tồn tại đến bây giờ? Hoặc là thần linh mới giáng sinh? Bây giờ các vị thần đã không phải các vị thần của quá khứ?”
Huyết Tổ lập tức nói: “Điều đó không có khả năng, điều kiện hoàn cảnh Thâm Hải Chi Ngục, không có khả năng thai nghén ra thần linh, các vị thần bây giờ, nhất định vẫn là những kẻ năm đó bị nhốt. Về phần bọn họ vì sao còn có thể sống đến bây giờ, chỉ có một sự giải thích, là bọn họ thật ra cũng không phải không có nguồn thần lực.”
Tô Trầm lập tức nghĩ tới Phi Nguyệt Đại Đế hiến tế, còn có pho tượng lóe ra thánh quang kia trong Vũ Thần giáo, còn có không gian tinh thần có mặt khắp nơi của Ảo Mộng Chi Chủ.
Tô Trầm đã hơi hiểu: “Hàng rào của các vị thần cũng không phải hoàn toàn phong bế, lợi dụng đủ loại thủ đoạn, bọn họ vẫn có thể đột phá phong tỏa. Ảo mộng Mộng Giới, Nguyệt Thần dụ hoặc hiến tế, Thiên Không Mẫu Thần hấp thu tín ngưỡng... Đều là đang đạt được thần lực, tuy không nhiều nhưng lại đủ để bọn họ tồn tại.”
“Còn có Côn địa tự sinh ra nguyên thú... Nơi đó tuy không thể thai nghén ra thần linh, nhưng nguyên, hoang thú lại nhất định có. Nếu dùng tiết kiệm chút, hẳn là đủ chống đỡ.”
“Nếu không đủ, còn có thể tiết lưu.” Huyết Tổ nói.
“Tiết lưu như thế nào?” Tô Trầm hỏi.
Huyết Tổ cười hê hê: “Một cái Côn địa nho nhỏ, nuôi không nổi hơn trăm vị thần, nhưng nếu nuôi ít chút... Lại vẫn có thể.”
Tô Trầm nhớ tới Già La.
Tử Thần ở trong hỗn chiến chỉ còn lại có một luồng tàn hồn này, là ai biến hắn thành như vậy?
Tô Trầm từng cho rằng là nguyên thú.
Nhưng bây giờ hắn đã biết, không phải nguyên thú.
Là bản thân các vị thần.
Vì tranh đoạt nguyên thú có hạn, tiết kiệm tài nguyên, các vị thần một mặt khởi xướng thẩm thấu đối với Nguyên Giới, một mặt khác ở trong Côn đảo tàn sát lẫn nhau, thông qua giảm số lượng thần linh để hạ thấp nhu cầu!
Ánh mắt Tô Trầm hơi run lên: “Ta nghĩ ta bắt đầu hiểu Minh Ước Vĩnh Hằng là có ý tứ gì rồi.”
“Ô.” Huyết Tổ cũng đã hiểu: “Như hàng rào các vị thần, lại một phần đạo nghĩa tự bảo vệ mình đi.”
“Khả năng rất lớn.” Tô Trầm mỉm cười: “Nhưng mặc kệ như thế nào, các thần đó vì sống sót, chuyện gì cũng làm ra được.”
“Đúng vậy.” Huyết Tổ gật đầu: “Hôm nay, mười vạn năm trôi qua, Côn đảo cũng đã một lần nữa nối làm một thể với Nguyên Giới, hàng rào các vị thần cũng đã không cần thiết tồn tại. Một khi hàng rào bị phá, các vị thần có thể chính thức trở về.”
“Bản thân bọn họ không thể đánh phá?”
“Năm đó hàng trăm thần linh dốc toàn lực kiến tạo hàng rào, bây giờ không biết còn lại bao nhiêu thần linh, nhắm chừng là không đủ sức làm được, cho nên chỉ có thể chờ đợi thời gian tiêu hao.”
Năm đó vì tự bảo vệ mình mà thành lập lao ngục, cuối cùng cũng thành nơi vây khốn bọn họ, lại rốt cuộc ở trong cơn bão nguyên năng thổi mười vạn năm buông lỏng, rạn nứt, nghênh đón thời cơ trở về.
Chỉ là ruộng bể nương dâu, thời thế thay đổi, chủ nhân mảnh đại lục này lại đã không hy vọng bọn họ trở về nữa.
Tô Trầm nói: “Đã như vậy, chúng ta càng nên liên thủ hợp tác. Huyết Tổ đối với việc này còn có gì nghi ngờ không?”
Huyết Tổ cười lạnh: “Hợp tác? Ngươi còn chưa hiểu ta vì sao phải nói những thứ này với ngươi sao? Chúng ta không phải đối thủ của các vị thần, chúng ta năm đó, chỉ là gia súc các vị thần nuôi nhốt, bọn họ có thần lực, nắm giữ pháp tắc, căn bản không phải thứ mà chúng ta có thể đối kháng. Về phần các ngươi, đừng tưởng có chút tiến bộ thì có thể đối kháng các vị thần. Bây giờ Nhân tộc cho dù là có được Thiên Không thành, nhắm chừng có thể đối kháng một vị lão tổ đã không tệ rồi, đối phó các vị thần, dù chỉ một tên cũng đừng nghĩ.”
Tô Trầm nói: “Bọn họ kẹt ở Thâm Hàn Chi Ngục mười vạn năm, thực lực không thụt lùi sao?”
Huyết Tổ: “Ta hiểu ý tứ của ngươi. Đúng vậy, thực lực của bọn họ tất nhiên rút lui, có thể bây giờ thoái hóa đến mức ngay cả hoang thú nào đó cũng không bằng. Nhưng tin tưởng ta, Tô Trầm, lực lượng của các vị thần không chỉ có riêng ở chỗ lực lượng, mà ở chỗ mức thần lực tối đa bọn họ có được. Chỉ cần bọn họ trở về, rất nhanh có thể đạt được lượng lớn thần lực. Bọn họ có thể thông qua chiến tranh và giết chóc cướp đoạt thần lực, không ngừng tăng lên. Trừ phi ngươi có thể một lần đánh giết bọn họ, nếu không ngươi chỉ có thể nhìn bọn họ tăng trưởng vô tận. Đó sẽ là sự tăng trưởng khiến ngươi tuyệt vọng!”
Tô Trầm im lặng.
Đúng vậy, Huyết Tổ nói không sai.
Các vị thần có lẽ bị suy yếu, nhưng bọn họ nhất định sẽ khôi phục.
Nhất kích tất sát?
Thôi đi, giả định các vị thần suy yếu đến cấp bậc hoang thú, nhưng Tô Trầm có thể nhất kích tất sát hoang thú sao?
Không thể.
Đừng nói hắn không thể, Huyết Tổ cũng không thể.
Mà không làm được điểm ấy, cách hàng rào các vị thần cũng có thể hấp thu thần lực, các vị thần ở sau khi trở về thế giới chính rất nhanh sẽ khiến Tô Trầm thấy cái gì gọi là bão táp đột tiến, đỉnh cao vô hạn.
Đó quả thật là tốc độ làm người ta tuyệt vọng.
Cũng đúng.
Nguyên thú cũng có thể khiến người ta tuyệt vọng, huống chi các vị thần so với nguyên thú còn mạnh hơn.
Cho nên Tô Trầm cũng chỉ có thể trầm mặc.
Tuy hắn sớm biết các vị thần cường đại, nhưng ở giờ khắc này xác nhận tin tức, trong lòng hắn vẫn có loại cảm giác áp lực không thể ức chế.
Nhưng cứ thế mà bỏ cuộc sao?
Tô Trầm không cam lòng.
Cả đời này của mình, đều đang vì Nhân tộc quật khởi mà cố gắng phấn đấu, giao tranh.
Từng bao nhiêu người cho rằng con đường vô huyết trùng kích không có khả năng thực hiện đã muốn hoàn thành, pháp môn vô huyết trải ra toàn diện, mỗi người đều có thể tu hành.
Nhân tộc đang tiến vào thời khắc cường thịnh trước nay chưa từng có.
Ở lúc này nói bỏ cuộc?
Tô Trầm không thể, không muốn, cũng không cam.
Vô luận như thế nào hắn cũng không thể tiếp nhận kết quả như vậy.
Hắn trầm mặc, Huyết Tổ liền yên lặng chờ đợi.
Thật ra với Huyết Tổ mà nói, kết quả như vậy hắn nào sẽ cam tâm?
Vạn năm ngủ đông, không phải vì sống tạm, mà chính là muốn muốn ngăn cản các thần linh kia trở về.
Nhưng khi ngày thần linh trở về thật sự buông xuống, nổi lên trong lòng lại là sự thiếu tự tin nồng đậm.
Tác chiến với thần?
Quá khó!
Trong hồi ức viễn cổ, sự cường đại của các thần linh kia vẫn như cũ rõ ràng trong tầm mắt, mặc dù trải qua mười vạn năm mài mòn, cũng vẫn không lau đi được dấu vết năm tháng chiến trường.
Đến nỗi điều Huyết Tổ muốn, cũng chỉ là thống thống khoái khoái chiến một trận, mà không phải thắng lợi.
Sợ hãi, mài mòn sự chờ đợi đối với thắng lợi.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao gã sẽ nói nhiều như vậy với Tô Trầm.
Hàng rào các vị thần buông xuống, tranh đấu của trí tộc và Nguyên Tổ cũng tỏ ra không quan trọng như vậy nữa.
Nhưng hắn bỏ cuộc, Tô Trầm lại không muốn bỏ cuộc.
Hắn suy nghĩ chốc lát, nói: “Đúng rồi, có vấn đề ta còn không hiểu.”
“Ngươi nói.”
“Trí lực của các ngươi từ đâu mà đến?”
Nguyên thú vốn là không có trí tuệ cấp cao, giống với hoang thú, có chỉ là bản năng, trí tuệ cấp thấp.
Là về sau đột biến, khiến bọn họ có được chỉ số thông minh như con người.
Vấn đề của Tô Trầm khiến Huyết Tổ cũng dừng lại một chút, một hồi lâu mới trả lời: “Ta cũng không quá rõ. Hình như là trong một đêm, đột nhiên đã có.”
“Nhưng cho dù các ngươi đột nhiên có trí lực, vậy lại là như thế nào đột nhiên có kế hoạch?” Tô Trầm hỏi.
Trí lực chỉ là trí lực, không đủ kinh nghiệm và học thức, trí lực cao tới đâu cũng chỉ như người dã man, không có ý nghĩa.
Ít nhất công kích điểm nối tiếp Côn địa và Nguyên Giới loại sự tình này, thì tuyệt đối không phải có mỗi trí lực là có thể nghĩ ra được.
Đối với vấn đề này, Huyết Tổ cũng không biết nói gì.
Mặc dù là thượng cổ tồn tại nguyên thú, cũng không biết toàn bộ bí mật.
Nhưng Tô Trầm lại như đã hiểu ra điều gì.
Hắn hỏi: “Đúng rồi, Nhân tộc là kết quả thần nào cùng huyết mạch nguyên thú gì kết hợp?”
Khuôn mặt to lớn của Huyết Tổ lộ ra nét suy tư.
Một hồi lâu sau mới trả lời: “Kỳ quái, ta sao lại không nhớ nổi điều này? Giống như...”
“Giống như bị ai lau đi ký ức?” Tô Trầm hỏi.
Huyết Tổ há hốc mồm nói không ra lời, nhưng nhìn vẻ mặt lại là đã thừa nhận.
Tô Trầm liền khẽ cười lên.
Đó là một loại vui mừng, đó là một loại tự tin.
Giống như khách qua đường vào đông thấy được mùa xuân đến, lữ nhân sa mạc thấy được ốc đảo tồn tại, người bệnh gần chết thấy được nhịp tim sống lại...
Là kẻ tuyệt vọng khi thấy được hạt giống hy vọng phát ra mỉm cười từ trong lòng!
Huyết Tổ bị Tô Trầm mỉm cười làm cho có chút sững sờ: “Ngươi đang cười cái gì? Ngươi còn có cái gì đáng cười?”
Tô Trầm trả lời: “Có chút vấn đề, ta mãi chưa nghĩ thông suốt, nhưng bây giờ, đáp án đã ở trước mắt, điều này làm ta cảm thấy vui mừng.”
“Đáp án gì?”
“Câu hỏi từ thời cổ, nỗi lo cá nhân, các việc nan giải, còn có phương pháp ứng đối phá địch.”
Huyết Tổ chưa nghe hiểu lời trước đó, lại nghe hiểu một câu cuối cùng.
“Ngươi nói cái gì? Phương pháp phá địch?” Huyết Tổ vội hỏi.
“Ừm, phương pháp phá địch. Ta nghĩ, có lẽ ta có cách đối phó các vị thần kia rồi.” Tô Trầm trả lời.
“Ha ha ha ha.” Huyết Tổ cười phá lên, lại không phải vì cao hứng, mà là khinh thường: “Cuồng vọng. Ngươi có thể có biện pháp đối phó các vị thần? Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi không có pháp tắc có thể đối phó bọn họ.”
“Phải không?” Tô Trầm phản bác: “Nếu ta có thì sao?”
“Vậy ta liền nghe lời ngươi, hiệu lệnh toàn bộ nguyên thú, cho ngươi sử dụng! Chỉ cần có thể tiêu diệt các vị thần, dù xá thân lại đã làm sao?” Huyết Tổ trả lời.
Đây không phải lời nói suông, đối với nguyên thú mà nói, ngủ say lâu dài như thế, đã sớm không khác gì tử vong.
Nếu có thể ở trước khi chết, làm một chuyện oanh oanh liệt liệt đã sớm muốn làm, vậy dù có chết lại đã làm sao?
Vì thế Tô Trầm nói: “Phương pháp rất đơn giản. Các vị thần đã trở về chủ thế giới, thì sẽ khôi phục thần lực, vậy không cần chờ bọn họ khôi phục... Chúng ta đi qua giết!”
Chúng ta đi qua giết!
Đây là biện pháp của Tô Trầm.
Cùng với ngồi chờ chết, không bằng chủ động tiến công!
Huyết Tổ ngây người, há hốc mồm nói: “Nhưng các vị thần bị hàng rào phong tỏa, chúng ta đi qua như thế nào? Ngươi thậm chí không biết, vị trí hàng rào các vị thần ở đâu.”
“Vậy cần một người bạn giúp.”
“Người bạn nào?”
“Một người bạn từng ra vào hàng rào.”