Chương 1395 Thần đạo
Tô Thành An nằm ở trên giường, sắc mặt già nua, tóc càng hoàn toàn trắng như tuyết, nghiễm nhiên đã là một lão nhân gần đất xa trời.
Lấy tu vi của hắn, vốn cho dù già nua, cũng không đến nỗi vậy, chung quy là khúc mắc khó giải.
Nhưng nếu ngươi cho rằng, đây là một lão đầu tử đang sám hối, vậy thì sai hoàn toàn.
Thừa nhận sai lầm là một loại mỹ đức, nhưng sở dĩ là mỹ đức, là vì đại bộ phận không làm được.
Nằm ở trên giường, Tô Thành An vừa uống thuốc, vừa vỗ ván giường mắng to: “Ngươi là đồ vô dụng, lại đi chơi kỹ viện, đi loại địa phương đó có ý nghĩa sao?”
Tô Hạo không thèm để ý nói: “Không đi kỹ viện thì đi đâu? Đi sòng bạc? Nơi đó bây giờ không có chút thú vị nào cả, thắng không được tiền không nói, thậm chí muốn thua tiền cũng khó.”
“Ngươi đồ vô liêm sỉ không có tiền đồ, cả ngày không phải đánh bạc thì chơi đĩ, ta sao lại sinh ra ngươi tên phá gia chi tử này!”
Tô Hạo bĩu môi: “Ngài nếu không đi kỹ viện, lại làm sao tìm được mẹ con? Ngài nếu không tham luyến sắc đẹp, cũng không đến mức đem Tô gia làm thành như bây giờ. Còn nói con...”
“Ngươi!” Tô Thành An bị hắn chọc giận đến muốn hộc máu, nâng tay đem chén thuốc trong tay ném ra ngoài: “Đồ phá gia chi tử, lúc trước ta thế mà vì ngươi... vìo ngươi...”
Chén thuốc mang theo nước thuốc chưa uống cạn rơi ở trên mặt Tô Hạo, Tô Hạo cũng không để ý, lau mặt, hừ đáp: “Ông muốn nói vì tôi mà vứt bỏ Tô Trầm phải không? Thôi đi, ông cũng không phải vì tôi, ông căn bản là vì bản thân ông.”
“Không được nhắc về nghịch tử kia với ta!” Tô Thành An đập tay ở trên ván giường, đập tới mức vang phành phành: “Ta không có thứ bất hiếu đó.”
“Ở trong mắt ông, ai cũng là bất hiếu.” Tô Hạo bĩu môi, thế mà lại dứt khoát không để ý tới hắn nữa.
“Ngươi...” Tô Thành An chỉ vào con trai, một lúc lâu nói không ra lời. Đột nhiên ‘Ọe’ một tiếng, cuối cùng phun ra ngụm máu.
Một người trẻ tuổi bên cạnh vội đỡ lấy Tô Thành An: “Phụ thân bớt giận.”
Hắn tên Tô Minh, cũng là con trai của Tô Thành An, chỉ là trời sinh cơ thể yếu ớt, tu vi bình thường.
Hắn đi đỡ Tô Thành An, Tô Thành An lại không hưởng thụ, đẩy ra Tô Minh: “Cút ngay, không cần ngươi đỡ, phế vật vô dụng, tất cả đều là phế vật, nghịch tử!”
Tô Hạo cười lạnh: “Nghe thấy rồi chứ, nhị ca. Ta đã nói rồi, ở trong mắt lão, ai cũng là bất hiếu.”
Tô Minh cúi đầu không nói: “Mặc kệ nói như thế nào, phụ thân chung quy là phụ thân, ngươi không nên chọc giận lão nhân gia như vậy. Nếu ông ấy bị ngươi chọc giận có gì không hay xảy ra...”
Tô Hạo cười lạnh: “Vậy ngày tháng chúng ta chịu khổ có lẽ đã tới lúc kết thúc rồi.”
Lời này vừa ra, Tô Minh, Tô Thành An đồng thời chấn động.
“Ngươi!” Tô Thành An không dám tin nhìn đứa con trai mình yêu nhất, lại nhìn thấy trong mắt con trai tràn đầy oán hận.
Tô Hạo lạnh nhạt nói: “Ngươi chết rồi, Tô Trầm có lẽ sẽ không hận chúng ta như vậy, quan hệ của Tô gia với hắn, có khả năng một lần nữa chữa trị. Ta biết ngươi không thích nghe, nhưng sự thật là, nhà này, bây giờ đại bộ phận mọi người đều nghĩ như vậy.”
“Phốc!”
Tô Thành An ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, lượng máu ít nhất là gấp ba lúc trước, có thể thấy được kích thích nặng.
Tô Minh vội bước lên phía trước đỡ, kêu lên: “Tam đệ ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn giết phụ thân sao?”
Tô Hạo lạnh nhạt nói: “Ta lại chưa làm gì cả, sao có khả năng giết lão. Lão nếu muốn chết, cũng là tự mình tức chết. Muốn nói bị mưu hại, vậy hiềm nghi số một cũng là ngươi, dù sao bây giờ là ngươi đang dìu lão, mà ta, lại ngay cả chạm cũng chưa chạm vào.”
Tô Minh nghẹn lời.
Tô Hạo nhìn nhìn Tô Thành An: “Xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, ta vẫn là đi ra ngoài tránh hiềm nghi thôi.”
Nói xong đã sải bước ra khỏi cửa.
Tô Thành An đã là nói cũng nói không nên lời, thân thể cứng ngắc được Tô Minh đỡ nằm xuống.
Vô luận là Tô Thành An, Tô Minh, hay là Tô Hạo, đều không thể biết, trong gian phòng đó từ đầu đến cuối còn có hai người.
Tô Trầm và Tô Phi Hổ.
Bọn họ như tàng hình, không có ai nhìn thấy bọn họ tồn tại, thậm chí cũng không nghe được bọn họ nói chuyện.
Nhìn đại ca mình ngã xuống, Tô Phi Hổ thở dài: “Ngươi thấy rồi chứ? Đây là nguyên nhân vì sao ta nói, Tô gia không cần ngươi chiếu cố. Nếu để Tô Hạo loại cặn bã đó đi lên, ngươi nói, hắn sẽ mang đến nguy hại thế nào?”
Ngay cả Tô Trầm cũng không nói được gì nữa.
Cánh rừng lớn, loại chim nào cũng có.
Vô luận gia tộc nào, loại người như Tô Hạo Tô Thành An đều tồn tại, đương nhiên, như Tô Minh cũng có.
Vấn đề là, một cục cứt chuột có thể hỏng cả nồi cháo, một giọt nước trong lại không vãn hồi được bất cứ cục diện nào.
Tô Phi Hổ chính là nhìn thấy cảnh này, cho nên kiên quyết hướng Tô Trầm đưa ra yêu cầu như vậy.
Hắn không muốn để Tô gia trở thành liên lụy cho Tô Trầm, đây mới là sự trân trọng một người thân nên có.
Về phần Tô Thành An, nếu nói ban đầu Tô Trầm còn có chút áy náy đối với lão, vậy bây giờ chút áy náy đó cũng không còn.
Lão già từ đầu đến cuối đều cho rằng là Tô Trầm bất hiếu.
Cái này không kỳ quái.
Điều người ta sở trường nhất, chính là đem sai lầm quy kết đến trên thân người khác, tất cả đều là lỗi của người khác.
Đây cũng là một loại tự mình bảo hộ trên tâm lý, không muốn thừa nhận sai lầm, thì có thể tiếp tục chuyện bây giờ mình cho rằng chính xác, có thể khiến tâm lý mình càng thêm thoải mái.
Tâm lý thoải mái và thân thể thoải mái đều là điều mà mọi người theo đuổi, chẳng qua thân thể thoải mái rõ ràng hơn, tâm lý thoải mái che giấu hơn, cho nên rất nhiều người không biết nên đối mặt tâm lý của mình như thế nào.
Tô Thành An hiển nhiên chính là như thế.
Sự ngoan cố cùng quật cường của một lão già ở lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, là vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ tôn nghiêm yếu ớt không chịu nổi đó của lão.
Đem tất cả quy tội cho Tô Trầm, như vậy Tô Thành An lão sẽ không sai!
Chỉ vậy mà thôi.
Thời khắc này Tô Thành An nằm ở trên giường, trong miệng vẫn thì thào không ngừng hô “nghịch tử, nghịch tử”, cũng không biết là đang mắng Tô Hạo, hay là đang mắng Tô Trầm.
Tô Trầm yên lặng nhìn, chung quy vẫn từ trong tay lấy ra bình thuốc, đặt tới trên tay Tô Phi Hổ: “Mặc kệ nói như thế nào, cũng là hắn cho con sinh mệnh, đem thuốc này cho hắn dùng, hẳn có thể khiến thân thể hắn khôi phục.”
Tô Phi Hổ chậm rãi tiếp nhận: “Lần này giải quyết rồi, lần sau thì sao? Thân thể hắn đang không ngừng chuyển biến xấu, càng ngày càng tệ, thuốc của con cũng không nhất định có thể giải quyết mãi nhỉ?”
“Tận sức người, nghe mệnh trời.” Tô Trầm thản nhiên nói: “Nên làm con sẽ làm, về phần kết quả, thuận theo tự nhiên đi.”
Tô Phi Hổ thổn thức gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nhưng, loại chuyện này ngài có thể tận sức người nghe mệnh trời, có một số việc, sợ lại không được nữa nhỉ?”
Tô Trầm ngẩn người: “Ngài biết cái gì?”
Tô Phi Hổ cười khổ: “Ta không biết cái gì hết, nhưng ta biết ngươi trước đây chưa bao giờ chịu gặp hắn, hôm nay đột nhiên muốn gặp hắn, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân.”
“...”
Tô Phi Hổ tiếp tục nói: “Còn có chính là, gần đây các nơi liên tục xảy ra hiện tượng kỳ quái, rõ ràng ngươi đã đẩy ra pháp môn vô huyết, mỗi người đều có thể tu hành, không biết vì sao, lại thần đạo chợt hưng thịnh.”
“Thần đạo hưng thịnh...” Tô Trầm nheo mắt lại.
Chuyện này, hắn tất nhiên là rõ nhất.
Hàng rào các vị thần đang xuất hiện khe hở, lực lượng của các vị thần cũng bắt đầu thấm qua hàng rào, ảnh hưởng hiện thế, nói đơn giản, là lực lượng bọn họ có thể kiếm được đang tăng cường.
Trước kia Mẫu Thần chỉ có thể giáng một trận mưa, ngẫu nhiên ý chí nhập vào, Ảo Mộng Chi Chủ có thể khống chế ảo cảnh, lại không thể giết người, nhưng bây giờ, theo hàng rào buông lỏng, thần lực vượt giới, thần tích hiển hóa, dẫn tới ảnh hưởng dân chúng cũng theo đó tăng lên, tín ngưỡng và hiến tế cũng theo đó bắt đầu.
Kể từ đó, dân gian thần đạo tự nhiên bắt đầu đi lên.
Tuy Tô Trầm đã đem con đường vô huyết mở rộng ra ngoài, nhưng không chịu nổi mỗi người đều có tính trơ. Tu hành là chuyện rất vất vả, ngược lại tin thờ thần, có thể càng thêm thoải mái đạt được lực lượng. Còn nữa tu hành cần tài nguyên, thần đạo lại tỏ ra đơn giản hơn rất nhiều.
Thoải mái, đơn giản, hiệu suất cao, là căn cơ thần đạo mở rộng, cho nên mặc dù có Vô Cực Tông tam lệnh ngũ thân, thần đạo vẫn bí mật truyền lưu ra. Cũng may đại thế vẫn còn, toàn bộ thần đạo chung quy chỉ là thế lực âm thầm, không thể ngửa mặt nhìn trời. Chỉ là Tô Phi Hổ tự nhiên đã biết.
Hắn tuy không biết vì sao Vô Cực Tông phải hạn chế thần đạo, nhưng Vô Cực Tông đã làm như vậy, tự nhiên chính là ý tứ của Tô Trầm.
Lại thấy Tô Trầm lần này tới đây, sắc mặt ngưng trọng, Tô Phi Hổ tự nhiên cũng đoán được một ít.
Thời khắc này Tô Trầm trầm ngâm một phen, hỏi: “Lâm Bắc thần đạo thờ phụng như thế nào?”
Tô Phi Hổ trả lời: “Ta không quá hiểu biết, nhưng Lý gia thành đông hình như có người tin vị thần nào đó, cả ngày lảm nhảm, không có việc gì còn thường xuyên tổ chức người khác vào nhà cầu nguyện, làm kính dâng cái gì đó, cụ thể ta cũng không biết. Tô Trầm, ngươi rốt cuộc vì sao chống lại thần đạo như thế. Ta nghe nói, thần tựa như thật sự tồn tại, hơn nữa sắp trở về, đây là sự thật sao?”
Tô Trầm nheo mắt lại: “Nghe ai nói.”
“Còn có thể là ai, chính là người của Lý gia, luôn mồm ngày các vị thần trở về, lúc Nguyên Giới đổi trời. Cái gì Nguyên Giới, chúng ta không phải Nguyên Hoang đại lục sao?”
Tô Trầm im lặng không nói.
Một hồi lâu, hắn nói: “Con phải đi đây.”
“Đi?” Tô Phi Hổ ngạc nhiên.
Đang nói chuyện bình thường, sao phải đi?
“Không ở lại thêm lúc nữa?”
“Còn có rất nhiều việc cần làm.” Tô Trầm trả lời.
Hắn nói xong bước ra ngoài, đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Tô Phi Hổ: “Nếu con vì bảo vệ Nhân tộc ta, mà phải giết rất nhiều người, ngài nói cái này mâu thuẫn không? Có nên làm hay không?”
Tô Phi Hổ không cần nghĩ ngợi trả lời: “Không mâu thuẫn. Đại trượng phu, vốn nên có cái nên làm có việc không nên làm. Vì người trong thiên hạ, hy sinh thích hợp cũng cần thiết.”
Tô Trầm gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, trong lòng Tô Phi Hổ cũng vui vẻ.
Đi ra khỏi Tô phủ, Tô Trầm vỗ vỗ tay, một nam tử đã như u linh xuất hiện ở phía sau Tô Trầm.
Chính là Nhạc Phong.
Hắn đã lại lần nữa đứng lên, hơn nữa tư thế oai hùng toả sáng, thực lực còn hơn ngày xưa.
“Lý gia thành đông, đi thăm dò một phen, đang thờ thần hay không. Nếu kiểm chứng là thật... Giết.”
“Giết chết?” Nhạc Phong ngẩn người.
Tuy Vô Cực Tông trước kia vẫn luôn cấm thần đạo, nhưng vẫn chưa từng giết chết tín đồ.
“Đúng vậy, giết chết.” Tô Trầm nói rất khẳng định: “Từ hôm nay trở đi, tất cả thần đạo, đều là yêu ma ngoại đạo. Ai thờ phụng... Chết!”
“Vâng!” Nhạc Phong lớn tiếng trả lời.
Tô Trầm đã xoay người rời khỏi.
Một khắc đi ra khỏi Tô phủ, sự sâu xa cuối cùng của hắn với Tô phủ đã cắt đứt, từ hôm nay trở đi, toàn bộ mục tiêu của hắn chính là các vị thần.
Đã khai chiến với các vị thần, tín đồ chính là cơ sở ngầm, đạn dược cùng nguồn năng lượng của các vị thần, không giữ lại một tia tài nguyên cho đối thủ, chính là điều Tô Trầm phải làm.
Chiến tranh đã bắt đầu, thì không có đường sống rút lui nữa, cho dù hai tay dính đầy máu tươi cũng không tiếc.