Chương 1394 An ổn
Hôm nay mùa xuân đến đặc biệt sớm, đại địa ấm trở lại, vạn vật sống lại.
Thành Lâm Bắc bởi vậy mà trở nên náo nhiệt vô cùng, mỗi năm một lần ánh sáng mùa xuân sẽ có mặt ở lúc này, từng nhà giăng đèn kết hoa, vui vẻ ra mặt.
Năm nay đặc biệt khác.
Việc này tự nhiên là bởi vì tin mừng liên tục truyền tới, tin tức Nhân tộc đại thắng.
Nghe nói đại quân Vô Cực Tông không những đánh hạ nửa vùng Man hoang, còn kéo theo hàng phục Vũ tộc, tiêu diệt hoang thú.
Đương nhiên, tin tức tốt cuối cùng cũng là quan trọng nhất, chính là quốc chủ đưa tin, cả nước miễn thuế miễn quân dịch ba năm, để mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức.
So sánh với tin tức đại thắng, tin tức miễn thuế miễn quân dịch hiển nhiên mới là đại sự, chuyện tốt như thế, dân chúng tất nhiên là vui mừng nhảy nhót không thôi.
Nghe nói đây là vì khai hoang đại thắng, thu lợi hậu hĩnh, cho nên mới có quyết định.
Không chỉ có thế, Vô Cực Tông càng tiến một bước mở ra bí pháp vô huyết tu hành, bảy quốc gia Nhân tộc bây giờ, đã là mỗi người đều có thể tu hành.
Tu hành cần tài nguyên, vốn mỗi người tu hành cần tài nguyên khổng lồ khó có thể duy trì được, nhưng bây giờ cả nước miễn thuế, lại có Man hoang mở rộng lãnh thổ, khiến lượng lớn tài nguyên ùa vào cảnh nội, vấn đề tài nguyên tu hành cần cũng có thể giải quyết.
Dù vậy, nghe nói tông chủ lão nhân gia hắn còn không quá hài lòng, đã vươn về phía Hải tộc, yêu cầu tiến một bước mở ra con đường làm ăn trên biển, mở ra tài nguyên.
Đúng vậy, bây giờ mọi người ngôn luận đã không là quốc chủ nữa, mà là tông chủ.
Tuy Nhân tộc vẫn chia ra bảy quốc gia, đều có quốc chủ, nhưng hôm nay các quốc gia cùng tôn thờ một phái, ai cũng biết Vô Cực Tông mới là vị vua không ngai.
Trên trà lâu, trong quán rượu, khắp nơi đều tràn đầy bầu không khí vui sướng, ngay cả người ăn xin ven đường, hồng lâu kỹ nữ cũng mặt mày hớn hở —— không có lao dịch, mọi người đều sống khỏe, tiền cho những người ăn xin, kỹ nữ cũng theo đó nhiều hẳn lên.
Chỉ có một gia tộc có lẽ là ngoại lệ trong sự vui vẻ này.
Tô gia.
Làm gia tộc Tô Trầm xuất thân, theo lý Tô gia sớm nên một bước lên trời rồi.
Nhưng sự thật lại là, Tô gia ở trong một loại xấu hổ nửa vời.
Đã không có một người đắc đạo gà chó lên trời, cũng chưa có ngày tháng khổ sở bất đắc chí.
Tô gia vẫn là Tô gia, như Tô gia trong quá khứ, tứ bình bát ổn, thậm chí ổn quá phận, ổn không giống xu thế một gia tộc nên có—— trong mấy năm nay, tài phú cùng địa vị Tô gia, đã không tăng, cũng không giảm, vĩnh viễn đều là như vậy.
Tất cả cái này tự nhiên đều là vì Tô Trầm.
Từng có người hỏi Tô Trầm, đối đãi Tô gia như thế nào.
Tô Trầm trả lời là: không nâng đỡ, không chèn ép, chỉ như bình thường, công bằng đối đãi.
Chính là “không nâng đỡ, không chèn ép, chỉ như bình thường, công bằng đối đãi” này, tạo nên bố cục tứ bình bát ổn của Tô gia hiện nay.
Vĩnh viễn sẽ không có ai bắt nạt bọn họ, cũng vĩnh viễn sẽ không có ai ưu đãi bọn họ.
Làm chuyện gì cũng là công bằng công chính, có nề nếp, thậm chí đến một loại tình trạng làm người ta sợ hãi dựng tóc gáy.
Người hầu Tô gia đi ra ngoài mua đồ ăn, thiếu một đồng không bán, thừa một đồng không lấy.
Hạ nhân Tô gia đi ra ngoài làm việc, gặp được người ta vĩnh viễn là khách khách khí khí, lễ phép lại xa lạ.
Đại sự Lâm Bắc, nên mời Tô gia vĩnh viễn sẽ mời, vị trí nên cho cũng nhất định tồn tại, nhưng trên tụ hội tư nhân, vĩnh viễn sẽ không có ai mời Tô gia.
Coi như không thấy!
Điều này làm người Tô gia cảm giác tự nhiên cực kỳ khó chịu.
Nhưng đây còn không phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất, thật ra là khinh thường, trào phúng, cùng miệt thị ẩn sâu ở dưới mặt ngoài bình thản này.
Quan hệ của Tô Trầm cùng Tô gia ở Lâm Bắc chưa bao giờ là bí mật, trên đến lão ông tám mươi, dưới tới trẻ con, đều biết chuyện ngày xưa, dù sao việc này năm đó đã sớm lan truyền ra.
Cũng bởi vậy, đối với loại chuyện đem trụ cột nhà mình đẩy ra này, miệng mọi người không nói, trong lòng lại đang trào phúng.
Nếu tiếng lòng có thể lan truyền, vậy thành Lâm Bắc sợ là sớm đã tràn đầy chỉ trỏ cùng cười vang.
Dưới tình huống như vậy, người Tô gia, tâm tình làm sao mà tốt được.
“Phi!”
Nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, Tô Hạo nhổ một cục xuống đất, cuộn ống tay áo trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh thời khắc này cũng đang náo nhiệt.
Các phòng thái thái di nương mang theo tiểu tử của mình, đang đến sảnh chính mừng năm mới.
Tô Phi Hổ ngồi ở ghế trên tiếp nhận các phòng thỉnh an, hắn ngày xưa oai hùng bừng bừng phấn chấn, nay ở dưới năm tháng ăn mòn cũng đã già nua, cũng may tinh thần vẫn quắc thước như cũ, tâm tình cũng rất tốt, nghe tiểu bối quỳ bái, mỉm cười nói: “Tốt, tốt, tốt lắm.”
Chúc tết qua đi, mọi người đều ngồi xuống.
Tô Phi Hổ nhìn bốn phía, hỏi: “Huynh trưởng vì sao chưa tới?”
Hắn hỏi, tự nhiên là Tô Thành An.
Một người thím đứng dậy nói: “Thân thể đại lão gia có chút không khoẻ, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Tô Phi Hổ lắc đầu: “Nào phải cái gì thân thể không khoẻ, rõ ràng chính là tâm lý không khoẻ, cũng đã nhiều năm như vậy, còn chưa bỏ xuống được, ài, kệ hắn đi.”
“Vâng.”
Ánh mắt Tô Phi Hổ như điện, nhìn về phía mọi người: “Ta biết các ngươi đều không thích kết quả như vậy, thanh danh hắn càng lớn, trong lòng các ngươi oán hận càng nhiều. Nhưng tin tưởng ta, thật ra đây mới là kết cục tốt nhất.”
Đám người trẻ đều cúi đầu, im lặng không nói.
Vẫn là vợ của Tô Phi Hổ nói: “Được rồi được rồi, ngày vui, nói những lời này làm cái gì, mọi người đều mau ăn đi.”
Mọi người lúc này mới cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là một bữa cơm cũng như bình thường, ăn tứ bình bát ổn, tử khí nặng nề.
Tô Phi Hổ là kẻ duy nhất không để ý.
Dùng xong bữa tối, Tô Phi Hổ lập tức tới trong sân nhà, uống trà, thưởng thức vài cây mai đỏ hắn năm đó trồng.
Đang vui vẻ, một trận gió thổi qua.
Tô Phi Hổ phát hiện, toàn bộ chung quanh đều an tĩnh lại, giống như thời gian dừng lại.
Hoa không lay động nữa, nước không chảy nữa, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Thấy một màn như vậy, Tô Phi Hổ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mỉm cười: “Trầm nhi, là ngươi đến rồi sao?”
Chưa có trả lời.
Tô Phi Hổ cười nói: “Ra đi, ta biết là ngươi.”
Im lặng vẫn như cũ, chỉ là trên đất trống, không biết từ bao giờ đã có thêm bóng người Tô Trầm.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như tồn tại từ thật lâu trước đây.
Nhìn thấy Tô Trầm, Tô Phi Hổ cười: “Ngươi rốt cuộc biết trở lại, lần trước từ biệt, tới nay đã ba năm rồi nhỉ?”
Mấy năm nay, Tô Trầm cũng từng bí mật về Lâm Bắc vài lần, vấn an Tô Phi Hổ, nhưng mỗi lần đều chỉ là ít ỏi mấy lần, sau khi xác nhận đối phương mạnh khỏe liền rời đi.
Bởi vì mỗi lần đều là quang cảnh năm mới, cho nên Tô Phi Hổ đối với điều này trái lại đã quen, bằng không cũng sẽ không dễ dàng đoán ra hắn đến như vậy.
“Mấy năm nay nhiều việc, mãi chưa được rảnh về thăm thúc phụ.” Tô Trầm đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Phi Hổ.
Gió lại khôi phục lưu động, hương hoa truyền đến, nước chảy róc rách, chỉ là hạ nhân đi qua bên cạnh, lại coi Tô Trầm như không khí, căn bản không nhìn thấy hắn.
Tô Phi Hổ cười nói: “Thủ đoạn che giấu tai mắt này của ngươi, lại có tinh tiến rồi.”
Tô Phi Hổ nói tinh tiến, không phải người khác không nhìn thấy Tô Trầm, mà là đám hạ nhân có thể nhìn thấy Tô Phi Hổ, lại không nhìn thấy Tô Phi Hổ và Tô Trầm nói chuyện, thủ đoạn như vậy không tầm thường.
Tô Trầm đáp lại: “Thúc phụ nếu muốn học, chất nhi (cháu) có thể dạy ngài.”
Tô Phi Hổ cười phất tay: “Ta thì không cần, già rồi, không có trái tim tiến tới kia, chỉ muốn bình an, trải qua chút ngày tháng ổn định. Chính là như bây giờ, rất tốt.”
“Nhưng ngài thích, không có nghĩa là người khác thích.” Tô Trầm nói.
Thật ra Tô Trầm đã tha thứ mọi việc Tô gia đối đãi hắn trong quá khứ, có lẽ là trước kia, từng có ý giúp Tô gia thoát khỏi cục diện bây giờ.
Là Tô Phi Hổ không muốn.
Thật sự nói ra “Không nâng đỡ, không chèn ép, coi như không thấy”, là Tô Phi Hổ.
Nghe được Tô Trầm nói, Tô Phi Hổ khinh thường nói: “Bọn họ không thích lại có thể như thế nào? Không phải là muốn nương thế của ngươi, để một bước lên trời, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao? Ta thì không cho bọn họ như nguyện. Trầm nhi à, làm người không dễ, đứng ở đỉnh phong lại càng không dễ. Có bao nhiêu hào kiệt đại năng, cái thế anh hùng, đều là bị người bên cạnh liên lụy. Những thân thích đó, ở lúc ngươi khốn cùng thất vọng không giúp được ngươi cái gì, ở ngày ngươi lên cao, lại một đám như đỉa nước bò lên hút máu. Ngươi đối với bọn họ càng tốt, mang đến phiền toái cho bản thân càng lớn. Ngươi bây giờ là nhân chủ tôn quý, chỉ cần ngươi muốn, Tô gia liền có thể giàu hơn thiên hạ, vị cực nhân thần. Nhưng hút máu ai? Là máu ngươi, là máu người trong thiên hạ. Hủy là danh ai? Là danh ngươi, là giấc mộng cả đời ngươi! Việc năm đó, ngươi có thể bỏ qua không đề cập tới, điều này rất tốt. Nhưng ta không thể, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến trên người ngươi bớt chút gánh vác. Ta không làm được giúp ngươi cái gì, nhưng ta ít nhất còn có thể khiến ngươi bớt chút gánh nặng.”
Tô Trầm nhìn Tô Phi Hổ, trong hốc mắt rưng rưng.
Tô Phi Hổ là thật sự quan tâm hắn, chính bởi vì thật sự quan tâm hắn, cho nên không hy vọng Tô gia trở thành trói buộc cho hắn, cho nên mới kiên quyết đưa ra điều kiện như vậy.
Tô Trầm rất muốn nói, thật ra có thể thông qua quản giáo nghiêm thêm để tránh được những việc kia mà Tô Phi Hổ nói, nhưng hắn cũng biết, điều này hầu như là không có khả năng.
Có tiền là để tiêu, có quyền là để dùng.
Nếu là có tiền không tiêu có quyền không dùng, vậy cần tiền cần quyền lại có gì nghĩa ý?
Tô Trầm lòng mang thiên hạ, không có sức quản những người này, cho dù là Tô Phi Hổ, cũng chưa chắc quản được —— hắn quản nhà này đã quá nhiều năm, đã quá hiểu tâm tính đám con em kia. Cho bọn họ một cái đòn gánh, bọn họ liền dám đem trời cũng chọc ra lỗ thủng.
Nói cái gì quản thúc nghiêm thêm, sạch sẽ tự tốt, tất cả đều là đánh rắm.
Cho nên, cách tốt nhất đó là như bây giờ.
“Thật ra, an an ổn ổn cũng không có gì không tốt. Đứng cao, gió sẽ to. Ai cũng không biết khi nào phiền toái tới. Như bây giờ, ít nhất không có người nào đem cân não động đến trên người chúng ta, sẽ không có ai ý đồ lợi dụng chúng ta đến đối phó ngươi, cũng sẽ không có người nào vọng tưởng hại chúng ta, rất an ổn an toàn. Cả đời người ta, mong muốn không phải là an khang sao? Cho nên, ta thích như vậy, như vậy rất tốt. Về phần đám nhỏ kia, muốn hưởng cuộc sống hơn người ta, thì tự mình tranh thủ. Kẻ ảo tưởng ôm đùi người ta, không biết tự mình cố gắng, từ bỏ cũng không có gì đáng tiếc.” Tô Phi Hổ tiếp tục khuyên bảo.
Tô Trầm nhẹ nhàng gật đầu: “Thúc phụ đã nói như vậy, trong lòng ta đã an tâm rồi. Đúng rồi, ông ta bây giờ thế nào?”
Tô Phi Hổ biết hắn hỏi là Tô Thành An.
Thở dài, hắn nói: “Khúc mắc khó giải, sắp không chống đỡ được rồi.”